Vũ Thiên Phong nhận được lý lịch người mà mình cần tìm lâu nay, anh nhanh chóng cầm lấy. Khi đã đọc xong những điều đã điều tra được, nét mặt Vũ Thiên Phong trở nên buồn bả. Ánh mắt anh chứa đầy sự phiền muộn.
Trên đường trở về Vũ gia, Vũ Thiên Phong luôn thất thần. Mặc Ngôn thấy vậy nhưng cũng không hỏi gì. Anh dám chắc nhất định là trong tờ lý lịch lúc nãy có điều gì khiến cho Vũ Thiên Phong mất hết tinh thần đến vậy. Mặc Ngôn định hỏi Vũ Thiên Phong những việc trong tờ lý lịch, nhưng vẫn không thể mở miệng hỏi. Cuối cùng, Mặc Ngôn vẫn lựa chọn sự im lặng.
Bánh xe chuyển động chậm dần đến trước cửa Vũ gia. Vũ Thiên Phong từ lúc xem tờ lý lịch thì luôn cầm chặt nó trong tay suốt quãng đường đi. Anh mở cửa xe rồi nhanh chóng bước vào Vũ gia, còn Mặc Ngôn ở trong xe luôn có cảm giác khoa hiểu. Anh nghĩ, nhất định sẽ đi gặp Hàn Mộc, để xem việc mà Vũ Thiên Phong điều tra là gì
Vũ Thiên Phong vừa bước vào nhà đã đi thẳng đến phòng làm việc, bác Bạch nhìn thấy anh vô cùng vội vã, từ trước đến nay bác chưa từng thấy anh vội đến thế. Vũ Thiên Phong trong phòng làm việc, anh mở một chiếc tủ nhỏ ở bên dưới bàn làm việc của mình. Đặt tờ lý lịch gọn gàng vào đấy và đóng tủ lại và quay trở về phòng ngủ. Nhìn thấy Hàn Tử Huyên đang nằm ngủ ngon giấc trên gường. Lúc này, ánh mắt Vũ Thiên Phong nhìn Hàn Tử Huyên đầy phiền muộn. Anh dần dần tiến đến bên chiếc giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống như sợ đánh thức người nằm ngủ bên cạnh. Bàn tay to lớn nhưng lại đầy ấm áp, vén một bên tóc lên vành tai của Hàn Tử Huyên. Sau khi vén, Vũ Thiên Phong lại lấy tay sờ lên mặt của Hàn Tử Huyên. Trong lòng đầy bi ai, nghĩ:
" Thật không ngờ, anh lại nợ em nhiều đến thế.
Tử Huyên, từ đây về sau, anh nhất định sẽ không để em phải chịu nhiều thiệt thòi nữa "
Hàn Tử Huyên đang ngủ thì chợt tình giấc vì thấy có vật gì đó đang ở trên mặt mình. Cố gắng mở mắt, nhưng cơn buồn ngủ lại cứ bao lấu không buông. Hàn Tử Huyên đành thít một hơi thật dài, mùi hương này chính xác là của Vũ Thiên Phong. Cho dù mắt không nhìn thấy anh nhưng chỉ cần ngửi mùi hương Hàn Tử Huyên cũng nhận ra được. Cô chộp lấy bàn tay đang sờ trên mặt mình, định gỡ rời khỏi mặt nhưng với sức lực hiện tại thì không thể đành nắm chặt lấy. Mặc dù hiện tại Hàn Tử Huyên rất muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cố gắng mở miệng hỏi Vũ Thiên Phong:
" Anh về rồi à? "
" Bên ngoài đột nhiên se lạnh, rất muốn ôm lấy cơ thể ấm áp của em cùng ngủ "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, cô liền mở mắt ra nhìn anh. Hàn Tử Huyên dang hai tay ra, ôm chặt lấy bụng của Vũ Thiên Phong, cọ cọ mặt vào áo anh. Vũ Thiên Phong trượt người xuống, nằm cao hơn Hàn Tử Huyên một chút. Lúc này, cô lại tiếp tục cọ đầu vào cổ Vũ Thiên Phong. Anh lấy tay sờ lên mái tóc dài của cô, bất giác lại đặt lên trán cô một nụ hôn tràn đầy yêu thương. Hàn Tử Huyên đột nhiên lại thấy ấm lòng, cô cố gắng nhấc người lên định hôn lại trán của anh. Do lúc này anh nằm cao hơn nên Hàn Tử Huyên không muốn nhấc người quá nhiều, thấy bản thân đang nằm ngang môi của Vũ Thiên Phong. Như bị đôi môi của anh làm cuốn hút, Hàn Tử Huyên hôn lên môi anh, hành động này xảy ra rất nhanh nhưng vẫn khiến Vũ Thiên Phong trở nên vui vẻ. Anh xoay người về phía Hàn Tử Huyên và ôm cô không rời, không lâu sau, cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, những tia nắng chiếu vào phòng làm cho Hàn Tử Huyên thức dậy. Xoay người xem người đàn ông còn nằm bên cạnh hay không. Phát hiện anh vẫn còn đang say giấc, có lẽ đây là lần đầu tiên Hàn Tử Huyên dậy sớm hơn Vũ Thiên Phong. Bình thường khi thức dậy, Hàn Tử Huyên đều nghe bác Bạch nói Vũ Thiên Phong đã đến công ty. Không ngờ hôm nay anh lại dậy sau mình. Định vào nhà tắm để tắm thì lại bị vẻ đẹp của người nằm bên cạnh cuốn hút nên vẫn chưa muốn đi. Vũ Thiên Phong dù đang ngủ nhưng khí chất vẫn ngời ngời. Bây giờ, Hàn Tử Huyên mới phát hiện, đôi mi của Vũ Thiên Phong rất dài và dày. Có lẽ vì vậy nên có rất nhiều nữ nhân khác rất muốn có được anh.
Hàn Tử Huyên lấy tay sờ vào hàng mi của Vũ Thiên Phong thì lại bị tay anh cầm lấy. Cô lúc ấy giật nảy người, bây giờ thì tay cô không thể rời khỏi tay Vũ Thiên Phong được vì anh nắm quá chặt. Hàn Tử Huyên lúc này cô sức nhưng vẫn không thể khiến Vũ Thiên Phong buông tay ra. Giọng nói đầy trêu chọc của anh cất lên với Hàn Tử Huyên làm cô đỏ mặt:
" Nhân lúc anh ngủ, định sàm sỡ anh sao? "
Hàn Tử Huyên không biết phải giải thích như thế nào, chỉ biết một mực phủ định
" Gì mà sàm sỡ?
Anh... anh mới sàm sỡ đó. Mau buông tay em ra "
Vũ Thiên Phong nghe Hàn Tử Huyên nói vậy, anh nhanh chóng lật người cô lại. Vũ Thiên Phong đang nằm trên người cô, anh ghé sát vào tai, thủ thỉ vào tai Hàn Tử Huyên:
" Vậy bây giờ anh sẽ sàm sỡ em đây "
Hàn Tử Huyên chưa kịp phản ứng với câu nói của Vũ Thiên Phong thì tay anh đã sờ soạn khắp người cô. Vốn nhạy cảm nên mỗi lần bị người khác sờ vào, Hàn Tử Huyên đều cảm thấy sởn cả gai ốc. Tim cô bây giờ lại đập rất nhanh, mặt lại đỏ bừng lên vì tay anh đang ngao du khắp người mình. Hàn Tử Huyên lại không muốn ngày mới lại không thể rời khỏi giường nên cô đã chống cự lại nhưng lại chẳng làm gì được Vũ Thiên Phong. Anh trườn người lên đến cổ của Hàn Tử Huyên, anh đã bị xương quai xanh của cô cuốn hút. Hương thơm hoa anh đào cứ phất phản vào Vũ Thiên Phong làm cho anh không chịu được mà khom người cắn nhẹ vào cổ của Hàn Tử Huyên một cái. Gương mặt cô đột nhiên nhăn lại do bị Vũ Thiên Phong cắn, tỏ vẻ hơi đau đớn. Nhanh chóng lấy tay che lại nơi vừa bị anh cắn lấy, trách anh:
" Sao lại cắn em chứ?
Đau chết "
" Vẫn chưa hết đâu "
Vừa nói hết câu, ánh mắt Vũ Thiên Phong tràn đầy mờ ám nhìn Hàn Tử Huyên. Định hôn cô thì bác Bạch đi đến trước cưa phòng gõ cửa mời cả hai người cùng xuống ăn sáng. Thấy hôm nay Vũ Thiên Phong thức trễ hơn mọi ngày nên bác Bạch đã đi lên gọi anh. Vũ Thiên Phong thấy bác Bạch lên gọi liền nhanh chóng rời khỏi giường, nhưng vẫn không quên nói với Hàn Tử Huyên: