Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 47: Châm chọc



Happy New Year!🎆🎆🎆🎆

Chúc các bạn năm mới vui vẻ, luôn hạnh phúc và thành công trong công việc, cuộc sống.

新年快乐, 祝你们开开心心,平平安安,大家辛福 ( Mình không thể diễn đạt hết bằng tiếng Việt nên đã sử dụng tiếng Trung để chúc các bạn)

- ------------------

Hàn Tử Huyên vừa nghĩ đến việc ấy thì tâm trạng cô lại thay đổi, vô cùng buồn bã, vẻ mặt cô trầm xuống. Vũ Thiên Phong thấy sắc mặt đang vui vẻ của cô chợt thay đổi, liền hỏi:

" Lại nghĩ đến chuyện gì nữa vậy? "

" Không có gì!

Chỉ là đêm nay không được ôm anh ngủ, sợ không quen với cảm giác ấy "

Hàn Tử Huyên cố tươi cười nhìn Vũ Thiên Phong nhưng vẻ mặt đầy ủ dột.

Tối đến, Vũ Thiên Phong đưa Hàn Tử Huyên ra cổng Vũ gia. Trước khi lên xe của Yên Yên, anh ôm cô vào lòng, mãi mới chịu buông ra. Cái ôm của anh vô cùng ấm áp nên khiến Hàn Tử Huyên có chút dằn vặt. Yên Yên thấy Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên cứ ôm nhau mãi, làm cho cô cảm thấy vô cùng ganh tị. Mặc dù bạn trai của cô cũng là một người làm cho biết bao cô gái phải mê mệt nhưng anh lại chưa từng thể hiện tình cảm giống như Vũ Thiên Phong dành cho Tử Huyên. Sau ít phút xem cảnh cả hai đang mặn nồng, Yên Yên nói đầy miễn cưỡng:

" Không phải là đi không trở về, hai người làm gì mà ôm nhau mãi thế.

Em đây cảm thấy tủi thân! "

" Tội thật, cô ấy chưa từng được Mặc Ngôn đối xử như vậy. Em xem, Yên Yên đang ganh tị với em kìa! "

Vũ Thiên Phong sau khi châm chọc ai kia, anh liền hôn vào môi Hàn Tử Huyên rồi nhanh chóng bước vào trong

Yên Yên nghe xong những lời anh nói, trong lòng không mấy hài lòng. Cô tự hứa với lòng, cảm giác tủi thân cô trải qua nhất định sẽ khiến cho anh cảm thấy giống như vậy.

Mãi đứng tự hứa nhiều điều với lòng, Yên Yên không để ý đến Hàn Tử Huyên đang đứng đợi mình. Đến khi Hàn Tử Huyên vỗ một cái vào vai, Yên Yên mới hoàn hồn lại. Cảm thấy ngại vì để Hàn Tử Huyên đứng đợi, Yên Yên liên tục xin lỗi cô rồi cả hai nhanh chóng chạy thẳng về nhà cũ.

Về đến nhà, cả hai người cũng không mấy ngạc nhiên vì nhà có khá nhiều bụi. Đi mấy tháng như vậy, nếu như không có bụi mới là chuyện nghi ngờ, với lại lúc đi, cả hai chưa từng lấy khăn đậy mọi thứ lại nên bây giờ phải dành thời gian để lau dọn. Ngay sau khi phân chia công việc, hai người bắt đầu bắt tay vào làm. Hàn Tử Huyên phụ trách lau dọn đồ vật, Yên Yên phụ trách quét nhà và quét dọn các phòng.

Mấy tiếng sau, cả hai người với vẻ đầy mệt lử, tay chân như rơi ra, cả người ngồi uỳnh ra ghế sofa, tựa đầu vào thành ghế. Yên Yên thở hổn hển thang với Hàn Tử Huyên:

" Mệt chết đi được, chỉ mới rời khỏi mấy tháng mà nhà đầy mạn nhện.

Em thật sự không muốn về phòng nữa, chỉ muốn ngồi đây thôi "

Hàn Tử Huyên nghe Yên Yên nói thế, chỉ đáp lại:

" Hít thở sâu vào!

Chị nghĩ em từ lúc về Mặc gia ở thì không động tay động chân vào việc gì cả, đúng không?

Mặc Ngôn nuôi em tốt thật, chỉ mới mấy tháng, chị đã sắp không nhận ra em. "

Yên Yên nghe Hàn Tử Huyên nói thế liền liếc xéo cô. Thật không ngờ từ lúc Hàn Tử Huyên ở Vũ gia thì cô lại vô cùng giống Vũ Thiên Phong. Kĩ năng châm chọc của hai người đã ngang ngửa nhau rồi.

" Ting.... Ting..... "

Tiếng bấm chuông ngoài cửa chợt vang lên, Hàn Tử Huyên đang ngồi phía bên ngoài gần cửa nên cô đã đi ra mở cửa luôn. Cánh cửa vừa mở ra, trước mặt của Hàn Tử Huyên là một người đàn ông mặc bộ y phục đen, hai tay cầm hai chiếc túi khá to, lễ phép nói với cô:

" Thiếu phu nhân, đây là đồ mà Thiếu gia kêu tôi đem cho người "

Hàn Tử Huyên nghe người đàn ông ấy nói vậy, cô chỉ gật đầu. Cô có ý định đem hai chiếc túi vào phòng nhưng người này nói với cô:

" Thiếu gia nói hai chiếc túi này khá nặng nên không được để Thiếu phu nhân tự tay đem vào "

Đặt hai chiếc túi vào phòng Hàn Tử Huyên rồi người này nhanh chóng quay trở về. Yên Yên vẫn ngồi ường ta đấy, vẻ đầy lười biếng hỏi Hàn Tử Huyên:

" Bên trong hai chiếc túi ấy có gì vậy chị Huyên? "

Cô nghe nói là nó rất nặng nên thắt mắc hỏi

" Chỉ là quần áo anh ấy chuẩn bị cho chị thôi! "

Yên Yên nghe vậy liền quay ngược lại trêu chọc Hàn Tử Huyên, nói cô thật sung sướng, ngay cả quần áo cũng là do ông trùm hắc đạo chuẩn bị cho, không cần động tay vào. Hàn Tử Huyên cũng suy nghĩ, cô cảm thấy thật lạ. Một ông trùm hắc đạo nổi tiếng trong giới hắc đạo, tại sao lại có thể dịu dàng đến như vậy?

Đang suy nghĩ thì cả hai người nghe tiếng đánh trống trong bụng. Trước khi về nhà cũ, cả hai người chưa ăn gì vào bụng cả. Còn sử dụng hết năng lượng để dọn nhà, bây giờ thì cả hai đang cần nạp thêm năng lượng. Nhưng suy nghĩ mãi vẫn không biết nên ăn món gì. Yên Yên chợt nhớ đến một món ăn, nghĩ là Hàn Tử Huyên sẽ thích nên nói:

" Hay là đi ăn sủi cảo đi "

" Trong đầu em ngoài sủi cảo ra thì các món khác chết hết rồi sao? "

Thế là ý định bị dập tắc, món ăn yêu thích của Yên Yên thật bây giờ không thể ăn được. Đành phải tiếp tục suy nghĩ xem nên ăn gì, phải suy nghĩ thật kĩ vì Yên Yên sợ sẽ Hàn Tử Huyên bác bỏ ý kiến.

Hàn Tử Huyên chợt nghĩ đến một món ăn rất hợp với hoàn cảnh hiện tại, liền nói với Yên Yên:

" Thời tiết đang dần chuyển sang lạnh. Chị thấy có một món rất thích hợp để ăn trong hoàn cảnh này "

Ánh mắt mong chờ mà Yên Yên nhìn Hàn Tử Huyên không chớp mắt, làm cho cô càng tự tin với ý kiến của minh

" Chúng ta đi ăn lẩu đi "

" Được đấy! Nhưng mình ăn lẩu gì bây giờ? "

Cả hai tiếp tục suy nghĩ. Sau nhiều lần tranh cãi nên ăn lẩu gì, có cả hàng tá loại lẩu để chọn, nào là: Lẩu Tứ Xuyên, lẩu nhúng, lẩu hoa cúc Tô Hàng,....

Sau bao nhiêu tranh cãi, Hàn Tử Huyên và Yên Yên rời khỏi nhà, cùng nhau ra ngoài tiệm ăn gọi món lẩu hải sản Quảng Đông. Đây là tiệm ăn rất khuya mới đóng cửa nên cả hai mới yên tâm ngồi thưởng thức lẩu ngay tại quán. Nhân viên đem cho Hàn Tử Huyên và Yên Yên bộ chén đũa để dùng. Hàn Tử Huyên chăm chúc cầm hai chiếc gõ gõ vào nhau.

" Hello "

Một giọng nói thánh thót vang lên khiến Hàn Tử Huyên cứ nghĩ mình đã nghe nhầm. Khi cô ngóc đầu lên nhìn, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.