Thứ ba là ngày nghỉ, tôi đánh một giấc say sưa đến tận trưa mới mò dậy, vừa xoa xoa thắt lưng cứng đờ vừa tự nhủ: “Mùa thu trời lạnh thật!”, tay cầm một bát mì vừa ăn vừa xem TV.
TV đang nói về tin tức thế giới ngày hôm qua, nào là động đất lúc nửa đêm, nào là xung đột vũ trang. Những lúc như thế này, tôi thường cảm thấy Trái Đất này thực sự rất không an toàn, dù hôm nay chân vẫn còn chạm đất được đấy nhưng ai có thế biết rằng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia Thái Nhiên thúc giục tôi: “Mở TV lên xem kênh thông tin giải trí ngay. Nhanh lên!”.
“Có chuyện gì sao? Em lại gây ra scandal à?”.
“Sao chị cứ nghĩ xấu về em thế nhỉ? Cứ xem đi rồi biết”.
Kênh giải trí đang nói về tin tức mới nhất, cô nàng dẫn chương trình đang mỉm cười nói: “Danh sách của các cá nhân, tổ chức được nhận giải thưởng về điện ảnh năm nay đã được công bố”. Sau đó trên màn hình hiện lên một loạt danh sách.
Tôi liếc sơ qua, thấy ngay cái tên của Trương Mạn Quân lập tức bỏ cái bát mì đang ăn xuống.
Cô ấy thực sự rất giỏi, được nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất thì không có gì đáng nói nhưng mà các giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, trang phục, kịch bản, âm nhạc trong phim của cô ấy đều có tên trong danh sách đề cử, đang chờ trao giải.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, máy báo bận mãi, đành phải gọi cho trợ lí, qua vài lần báo bận mới gọi được. Trợ lí của cô ấy trả lời: “Đạo diễn Trương đang có khách, không nghe máy được”.
Chắc là người ta đến tận nơi để chúc mừng. Tôi nói: “Tôi là Mộc Liên, nhờ cô chuyển lời chúc mừng của tôi đến cho cô ấy”.
Trợ lí cũng có quen biết với tôi, lập tức đáp lại: “Mộc tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời”.
“Bây giờ ở đó đang rất náo nhiệt đúng không?”.
“Đúng vậy, sau khi thông báo trên TV, điện thoại chỗ chúng tôi đều trở thành đường dây nóng hết”.
“Chị Mạn Quân chắc đang rất vui”.
Trợ lí cười cười: “Ba năm rồi cô ấy không có giải, lần này thực sự rất vui”.
Ban giám khảo của mấy giải thưởng này cứ như bị uống nhầm thuốc, càng là bộ phim thành công, có doanh thu cao thì bọn họ lại càng vùi dập để cố chứng tỏ cái tài trí hơn người của mình, phô diễn cái độc đáo trong phong cách của bản thân. Cứ như thế mãi rồi lại xa rời với thực tế, làm khán giả chán nản rồi biến thành trò cười cho mọi người. Cuối cùng mấy năm gần đây cũng đã biết coi trọng ý kiến của khán giả, bớt phô trương để lấy lại địa vị của mình trong lòng người xem.
Trương Mạn Quân là một người phụ nữ tài ba, cũng là một doanh nhân. Ở cái tuổi của cô ấy mà vẫn phải một mình chèo chống thực sự rất khó khăn. Gặp được một cái cơ hội dù nhỏ thôi cũng chính là điều may mắn của cô ấy.
Chỉ là một người con gái với hai bàn tay trắng lại có thể nỗ lực gây dựng nên một sự nghiệp như thế cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi đã từng nghe cô ấy tâm sự sau khi uống rượu say. Mấy nhà đầu tư mà gặp được diễn viên hay đạo diễn xinh đẹp nào đó rồi giở trò là chuyện bình thường. Có khi còn chưa nói chuyện xong mà tay đã mò mò sờ soạng ở trên lưng rồi. Thực sự là ghê tởm.
Tôi nghĩ ngay đến Trang Phác Viên. Lúc tôi còn đang đi học có đọc được trên báo mấy cái tin đồn của anh ta với mấy cô gái trẻ. Trong cái đầu non nớt của một đứa con gái mới lớn thì việc đó chỉ có thể hình dung được bằng hai từ “sa đọa”. Nhưng mà trong lòng thì lại rất khinh bỉ.
Lúc gặp mặt rồi thì phát hiện con người anh ta cũng chẳng dâm dê chút nào mà ngược lại còn là một người con trai rất đàng hoàng, đứng đắn.
Thực ra thì con trai cũng không cần phải đẹp trai lắm đâu, chỉ cần có cái khí chất hơn người cũng đủ để chiếm được tình cảm của phái yếu rồi. Anh Trang của chúng ta chính là người như vậy. Một thương nhân nho nhã, không có chút lưu manh nào, rất hào phóng, sòng phẳng, rất chững chạc, mạnh mẽ.
Phụ nữ vốn là một loài động vật cảm tính. Tôi thấy anh ta như vậy, cũng không tài nào lí giải được một Trương Mạn Quân thanh cao như thế sao lại có thể cùng anh ta dây dưa mập mờ.
Rất nhanh sau đó, Trương Mạn Quân gọi lại cho tôi: “Mộc Liên, lát nữa đi mua quần áo với chị đi”.
“Là quần áo mặc trong lễ trao giải hả?”, tôi hỏi.
“Em nắm bắt vấn đề nhanh đấy”.
Đến một shop hàng hiệu, nhân viên nhiệt tình chào đón chúng tôi, xúm xít vây quanh nữ minh tinh, tôi chỉ việc đứng bên cạnh đóng vai một nha hoàn cần cù chịu khó.
Trương Mạn Quân thử bộ lễ phục mới, xoay một vòng trước mặt tôi, hất hất cằm hỏi ý tôi.
Tôi cười ngay lập tức: “Màu này rất được, nó có thể tôn lên vẻ đẹp của chị”.
Trương Mạn Quân vừa lòng, cười nói: “Lễ trao giải sắp tới chị sẽ dẫn Thái Nhiên theo, em có đồng ý thả người không?”.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, dùng sức lắc: “Em cầu còn không được nữa là”.
Mua quần áo xong còn phải đi chọn trang sức, tôi vác rất nhiều túi, thực sự là tiêu tốn ca-lo. Trương Mạn Quân rất quyết đoán trong công việc thế mà lúc đi mua hàng cứ do dự mãi. Một cái dây chuyền với đôi bông tai mà chọn mất nửa giờ.
Nhân viên cửa hàng rất lịch sự, vẫn nhẫn nại phục vụ, tôi thì chờ đến mất hết cả kiên nhẫn, nói với cô ấy: “Chị Mạn Quân, chọn tới chọn lui không bằng chọn đại”.
Trương Mạn Quân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thấy cũng rất có lí nên rất nhanh chóng chọn được một cái.
Nhân viên bán hàng lập tức đeo lên giúp cho cô ấy vừa cười vừa nói: “Nguyên tắc đó cũng có thể áp dụng được vào trong hôn nhân đấy chị. Cứ chọn tới chọn lui mãi rồi đến cuối cùng ta lại vô tình bỏ qua mất những người con trai tốt”.
Tôi cười: “Giờ mà kết hôn cũng chưa muộn đâu, người theo đuổi chị lúc này nhiều như vậy, trốn còn chẳng kịp nữa là …”.
Trương Mạn Quân bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Chị còn nhớ hồi ấy có một chàng ca sĩ theo đuổi chị, anh ta tặng chị một bức tượng hình cô gái làm bằng thạch anh từ hồi thế kỉ mười tám”.
“Chắc anh ta lại nói với chị, tình yêu của anh ta dành cho chị cũng trong sáng, thuần khiết như khối thạch anh đó chứ gì”.
“Đúng rồi’.
“Nhưng cuối cùng chị cũng chẳng chọn anh ta”.
Trương Mạn Quân nói: “Vì chị không thể nào chấp nhận nổi một người đàn ông mà tình yêu của họ dành cho mình lại mong manh, dễ vỡ như một khối thạch anh”.
Chúng tôi cùng cười to.
Hôm đó tôi đến nhà Thái Nhiên ăn cơm chiều. Thái Bình chạy ra mở cửa, mời chúng tôi vào nhưng lại nháy mắt ra hiệu với Thái Nhiên giống như là vừa mới xảy ra chuyện gì đó.
Tôi cảm nhận ngay được không khí bất thường ở trong nhà. Chị Tú ngồi trên ghế sô-fa trong phòng khách, tay nắm chặt khăn mùi xoa, chùi chùi nước mắt. Thái Nhiên chạy nhanh về phía đó, nắm lấy tay chị ấy, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ! Đã xảy ra chuyện gì?”.
Chị Tú lắc đầu, thở dài không nói.
Tôi nhìn quanh nhà, hỏi Thái Bình: “Anh ba của em đâu?”.
“Ở trong phòng”.
“Cậu ta lại gây ra chuyện gì à?”.
Thái Bình gật đầu.
“Nó đã làm gì?”, Thái Nhiên hỏi em gái.
“Tiểu An lại tiêu tiền hoang phí”.
“Con trai học đại học thì tốn tiền nhiều hơn con gái chút cũng là chuyện thường tình”. Tôi nói: “Nào là tiền tài liệu, tiền đi chơi rồi còn phải xã giao với bạn bè nữa chứ muốn ít cũng không được đâu”.
Thái Nhiên cười lạnh nói: “Xã giao cái gì chứ? Sinh viên bình thường thì có gì mà phải nhậu nhẹt để xã giao này nọ chứ. Bọn nó tụ tập lại ăn có một bữa cơm mà còn có thể uống một chai XO là chị hiểu rồi đấy?”
Tôi im lặng không nói. Dù sao thì cũng là chuyện gia đình của nhà người ta, tôi vẫn không nên can dự vào nhiều.
Thái Bình nói: “Khai giảng mới được hai tháng, anh ấy đã đem tiền sinh hoạt của học kì này tiêu sạch, thậm chí mượn tiền của em với bạn học rồi mà còn dám lấy trộm tiền trong nhà. Tính ra đã hơn năm nghìn tệ rồi”.
Tôi bị dọa đến nhảy dựng lên. Sợ nhất là một đứa trẻ bỗng nhiên có tiền rồi sinh tính kiêu căng, ngạo mạn, nếu bị người ngoài dụ dỗ, lôi kéo hoặc là dùng tiền đi hút chích thì hậu quả thực sự rất khó lường.