Tôi không nhớ rõ là mình đã làm cách nào để đến được bệnh viện. Ban đêm ở đây cực kì yên tĩnh, tôi xộc vào hành lang phòng bệnh nên gây ra những tiếng động không nhỏ.
Đang đứng ở quầy tiếp tân hỏi mấy cô y tá bỗng nhiên nghe có người gọi tôi: “Mộc Liên! Chỗ này!”.
Tôi quay đầu lại, cực kì hoảng sợ. Trương Mạn Quân đang khoác áo bệnh nhân đứng cách đó không xa, mái tóc rối tung, gương mặt nhợt nhạt, tay chân đều bị thương, máu dính rất nhiều, phía sau còn có hai cảnh sát.
Tôi lắp bắp nói: “Đây là … Bị sao vậy?”.
Trương Mạn Quân không nói câu nào, ôm chầm lấy tôi khóc rống lên, cô ấy cứ khóc như vậy, lòng tôi thoáng trầm xuống tận đáy vực sâu.
“Nói đi! Thái Nhiên đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Cảnh sát bước ra hỏi tôi: “Cô là bạn của người bị thương?”.
“Dạ”.
Người bị thương. Ôi trời! May mà anh ta không nói là người đã chết.
“Có mấy người ở quán bar quấy rối cô gái này, anh chàng kia chạy đến cuối cùng là gây xích mích với đối phương rồi ẩu đả nên mới dẫn đến bị thương”.
Chân tôi đã đứng không vững nữa rồi mà Trương Mạn Quân cứ ôm chặt lấy tôi. Hai viên cảnh sát kia thấy thế vội vàng đỡ chúng tôi ngồi xuống băng ghế dài.
“Bị thương như thế nào?”.
“Tình hình không khả quan cho lắm!”, cảnh sát nói: “Anh ta do mất máu quá nhiều nên đầu cũng bị tổn thương”.
Đầu tôi cũng có cảm giác đau nhói: “Sao lại xảy ra chuyện này?”.
Trương Mạn Quân uể oải nói: “Tôi ở quán bar có uống hơi nhiều nên gọi cậu ta tới đón. Không ngờ là có mấy người nhận ra tôi, chạy tới gây sự. Bọn họ ỷ đông vây lấy hai người chúng tôi, Thái Nhiên muốn che chở cho tôi nên bị họ dùng gậy đánh”.
Cô ấy vừa khóc vừa đứng lên. Tôi chưa từng thấy qua vẻ mặt yếu đuối của cô ấy. Rượu làm cho Trương Mạn Quân thay đổi trở thành một cô gái mỏng manh, yếu ớt.
“Đầu cậu ta đầy máu ngã gục xuống nơi đó. Tôi nhìn, sao lại giống Tu Viễn đến vậy? Chẳng lẽ Tu Viễn lại muốn chết thêm một lần nữa sao?”, người cô ấy run lên, rơi vào bể kí ức.
Tôi cũng toát mồ hôi lạnh, lòng ngổn ngang trăm mối. Trong một khắc đó, cảm thấy dù hai chân tôi đang chạm đất, nhưng cả người lại muốn quỵ xuống như đang đứng trong môi trường không trọng lực. Không biết là mình đã lạc ở nơi nào.
Giống như là đã trải qua cả một thế kỉ mà cũng giống như là trong chốc lát cuối cùng bác sĩ bước ra.
Tôi cùng Trương Mạn Quân đứng lên.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm”.
Trong nháy mắt chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn, tâm tình được thả lỏng ra.
“Chỉ là cậu ta bị đánh một gậy vào đầu khá nghiêm trọng, vỏ đại não đã bị tổn thương. Mắt trái có thể bị mù tạm thời, tay trái hoặc chân trái có lẽ sẽ bị mất cảm giác”.
Cả người tôi như bị đóng băng lại: “Ý bác sĩ nói là anh ấy có thể sẽ bị liệt nửa người sao?”.
“Có thể nói là như vậy”.
“Cả đời sao?”, tôi nhấn mạnh.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu. Ngắn nhất là nửa năm có thể khôi phục lại bình thường”.
Đáy lòng đang hoảng loạn của tôi bỗng chốc dịu lại.
Trương Mạn Quân hỏi: “Sẽ không có di chứng gì?”.
“Việc này còn phải xem xét tình hình sau khi cậu ấy tỉnh lại. Bất quá theo tình hình chung hiện nay, cậu ta có thể sẽ bi đau đầu”.
“Còn tay chân của anh ấy?” tôi hỏi.
“Cứ kiên trì luyện tập là sẽ hồi phục”.
“Nói như vậy nghĩa là vẫn còn cứu chữa được cho anh ấy”.
“Người trẻ tuổi sức khỏe dẻo dai, các cô nên tin tưởng là cậu ta có khả năng”.
Chúng tôi được cho phép đến thăm Thái Nhiên. Cậu ta lẳng lặng nằm đó, cảm giác rất không chân thực, trên mặt quấn đầy băng gạc, không nhìn rõ được gương mặt.
“Mặt cậu ta bị sao vậy?”, Trương Mạn Quân vội vàng hỏi.
Y tá đáp: “Bị mảnh vỡ của thủy tinh đâm phải, đã xử lí qua rồi, không có gì đáng lo ngại đâu”.
“Gương mặt cậu ấy hốc hác quá”, Trương Mạn Quân thì thào.
Tôi rưng rưng nước mắt, chỉ cần anh ấy còn sống như vậy là đủ rồi.
Thái Bình, Thái An rất nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Tôi nói thẳng với chúng: “Anh hai của các em sẽ phải trải qua một giai đoạn khá gian nan và vất vả”.
Thái An lập tức nói: “Bọn em sẽ luôn bên cạnh giúp đỡ cho anh ấy”.
“Mẹ em đâu?”.
“Bọn em chưa dám nói cho mẹ biết”.
Thái Bình ngước con mắt đỏ hoe lên nhìn tôi: “Sau khi anh ấy tỉnh lại liệu có còn nhớ bọn em là ai không?”.
Tôi an ủi con bé: “Đừng lo. Bác sĩ nói cho dù mất trí nhớ thì cũng chỉ là tạm thời thôi. Cậu ta có máu bầm trong não”.
Trợ lí của Thái Nhiên, Tiểu Mã cũng chạy đến, nói với tôi: “Mộc Liên, chị về nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ để em lo liệu”.
Tôi nhìn lại bản thân mình vẫn đang còn mặc một bộ đồ ngủ, chân xỏ đôi dép lê, rất giống mấy người dân đi chạy nạn. Tôi nói: “Tôi về thay quần áo rồi sẽ trở lại ngay. Cậu gọi vài vệ sĩ đến đây. Nếu phóng viên có đến thì cũng chặn họ lại được”.
Lúc tôi về đến nhà thì trời đã sáng, mẹ đang ngồi xem TV, thấy tôi bà vội chạy lại hỏi: “Sao rồi?”.
“Tạm thời không có chuyện gì”, tôi hỏi: “Làm sao mẹ biết được?”.
Mẹ chỉ tay vào TV: “Chương trình tin tức buổi sáng đã đưa tin rồi. Nói là đánh nhau với người ta ở quán bar”.
“Chết tiệt!”, tôi mắng, biết ngay là sẽ bị viết bậy bạ mà.
“Điện thoại bàn với di động của con cứ reo mãi không ngừng kìa”.
“Tôi quên mang theo điện thoại di động”, tôi vội vàng bấm nút trả lời.
“Chị Mộc Liên, mọi người ai cũng hỏi bộ phim này phải làm sao bây giờ?”.
“Lát nữa tôi sẽ chạy qua đó xử lí”, bộ phim lần này chắc chắn là không thể quay được nữa rồi.
Đầu dây bên kia nhắc nhở tôi: “ Chỗ này phóng viên nhiều lắm, chị nhớ đi cửa sau nhé”.
Trợ lí của Trang Phác Viên, Hứa tiểu thư gọi điện đến hỏi tôi: “Trang tiên sinh đã biết hết mọi chuyện rồi, hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?”.
“Có lẽ chúng tôi cần một bác sĩ khoa não giỏi nhất”.
“Mộc tiểu thư, đài truyền hình xin được phỏng vấn”.
“Từ chối”.
“Chị Mộc Liên, người hâm mộ đã đứng vây kín cổng bệnh viện rồi”.
“Cậu đi trấn an họ một chút, nói là Thái Nhiên chỉ bị thương ngoài da thôi”.
“Mộc tiểu thư, chúng tôi là phóng viên của tờ nhật báo Thế Giới Mới, xin hỏi thương thế của Thái Nhiên hiện giờ ra sao rồi?”.
“Cám ơn các vị đã quan tâm, tạm thời đã ổn định rồi”.
“Nghe nói là vì đánh nhau với người khác?”.
“Không, cậu ấy chỉ tự vệ thôi”.
“Có định khởi tố không?”.
“Việc này phải chờ cậu ấy tỉnh lại rồi mới tính”.
“Chuyện này có mang tính chất trả thù cá nhân không?”.
“Chuyện này là đột nhiên phát sinh nên mọi chuyện tôi cũng không rõ nữa”.
“A, cô chính là người quản lí của Thái Nhiên. Thái Nhiên, anh ấy sao rồi? Sao cô không giúp chúng tôi chăm sóc tốt cho anh ấy”.
“Thành thật xin lỗi, là do tôi sai rồi. Vết thương của anh ấy cũng đã dần ổn định. Hy vọng mọi người sẽ luôn bên giúp đỡ cậu ấy vượt qua quãng thời gian khó khăn này”.
“Mộc tiểu thư…”.
Điện thoại bỗng dưng bị cắt, tôi nhìn thấy, là mẹ rút đường dây ra. Mẹ kiên quyết nói: “Cứ như vậy cũng chẳng giải quyết được chuyện gì đâu”.
Tôi kinh ngạc buông điện thoại trong tay xuống.
“Nhanh đi tắm rửa đi. Con còn chưa ăn sáng đúng không? Mẹ đi mua cho con”. Mẹ tôi bước ra cửa.
Cứ như thế, tôi cuộn tròn người lại ngồi trên ghế sô-fa, đầu vùi sâu xuống, hai tay quàng lên đầu gối. Từ bé đến giờ, mỗi khi gặp chuyện không vui tôi đều thích làm ra cái tư thế đó. Cứ co người lại như thế là có thể trốn tránh được mọi nỗi buồn.
Đầu óc tôi trống rỗng, sau đó kí ức lại cứ như những đợt sóng, ùa về, … Có một giọng nói cực kì nghiêm túc vang lên trong đầu tôi, thôi thúc tôi: “Đứng dậy nhanh lên nào. Thay quần áo cho tốt rồi đi ra ngoài, có rất nhiều việc đang chờ cô đến giải quyết”.
“Không đi! Không đi! Làm ơn hãy để tôi yên!”
“Nhanh! Nhanh đứng lên! Bỏ tay ra, duỗi chân ra … Đứng lên ngay lập tức!”
“Tại sao? Tại sao lại là anh ấy?”
“Nhanh! Nhanh! …”
Mẹ mua đồ về rất nhanh, thấy tôi như vậy, đau lòng nói: “Con của mẹ …”.
Tôi nhanh chóng nhảy xuống ghế sô-fa, chạy vào phòng thay quần áo, xuống nhà ngồi ăn sáng.
Mẹ nhìn tôi: “Sắc mặt của con trông đáng sợ quá”.
“Mẹ!”, tôi nói: “Sau này trong nhà mình sẽ lại rất ồn ào, con cũng sẽ phải bận bịu rất nhiều việc”.
“Mấy chuyện đó cũng không quan trọng nhưng mà con tính làm gì bây giờ?”.
“Chờ cho tới khi anh ấy tỉnh lại rồi hồi phục. Đến lúc anh ấy có thể tự đứng lên được”.
Mẹ vỗ về tôi, luôn miệng nói: “Biết rồi, được rồi. Con đừng khóc”.
Lúc này tôi mới phát hiện ra mắt mình hơi ướt, vội vàng bỏ đũa xuống, chạy đi tìm chiếc khăn tay lau mặt.
“Con yêu cậu ta nhiều đến thế sao?”, mẹ tôi thầm thở dài.
Lần này tôi không hề lảng tránh, nói thẳng với mẹ: “Chúng con đang yêu nhau”.
Dương Diệc Mẫn cũng nhanh chóng đến bệnh viện. Cô ấy mặc một bộ quần áo màu đen rất nghiêm chỉnh hình như là vừa đi đám tang về, tôi thấy hình như cô ấy rất không thoải mái.
Cô ấy hỏi tôi: “Khi nào thì anh ấy có thể tỉnh lại?”.
“Bác sĩ nói chắc khoảng ba đến bốn ngày nữa”.
Cô ấy khẽ thở dài, vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt cùa Thái Nhiên: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy trên TV chỉ là thoáng qua thôi nhưng cũng đủ để em hồn siêu phách lạc”.
Thật khéo, đó cũng là ấn tượng đầu tiên mà Thái Nhiên mang đến cho tôi.
“Em vì anh ấy mà học diễn xuất, vì anh ấy mà uống rượu. Bạn bè khuyên nhủ nên bỏ cuộc nhưng em vẫn một mực tin tưởng rằng chắc chắn mình sẽ có cơ hội”.
Tôi lặng thinh.
“Chỉ là em không ngờ, anh ấy sẽ không vì em vui mà sẽ vui vẻ theo, anh ấy cũng sẽ không vì em buồn mà bắt bản thân mình phải buồn bã theo em. Lúc em ốm đau anh ấy cũng sẽ không ở bên cạnh chăm sóc, lúc em gặp khó khăn anh ấy cũng sẽ không chạy đến giúp. Anh ấy vốn không yêu em, em cảm thấy những việc mình đã làm thực sự rất vô nghĩa”.
Cô ấy ngồi thẳng dậy: “Em còn phải tiếp tục công việc của mình, không thể ở lại đây lâu được cũng không thể chăm sóc cho đến khi anh ấy tỉnh lại”.
Tôi hiểu được ý của cô ấy, xem ra đã quyết định buông tay rồi.
“Em đi đi!”, tôi nói: “Nếu phóng viên có hỏi đến chị sẽ nói là hai người đã sớm chia tay rồi”.
Cô ấy cười khổ: “Anh ấy phụ em, giờ em cũng phụ anh ấy. Chúng em không ai nợ ai”.
Cô ấy đi rồi.
Nhìn xem, người đầu tiên đã rời đi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chăm chú vào gương mặt quấn đầy băng gạc của người đang nằm trên giường bệnh kia, chỉ mới ngày hôm qua chúng tôi vẫn còn ôm nhau âu yếm. Vậy mà chỉ sau một đêm ngắn ngủi, mọi thứ lại thay đổi hoàn toàn.
Mọi thứ thay đổi một cách quá đột ngột, cứ như là một giấc mơ vậy.
Thái Bình bước vào phòng. Tôi đứng lên, không hiểu sao chân bỗng nhiên vô lực, ngã xuống nền nhà.
Thái Bình hoảng sợ kêu lên. Tôi vội vàng nói: “Không việc gì, đỡ chị dậy nào”.
Con bé đỡ tôi ngồi xuống ghế sô-fa, một câu cũng không nói. Nước mắt cứ tuôn, từng giọt, từng giọt lách tách rơi xuống tay tôi.
“Con bé này!”, tôi ôm chầm Thái Bình: “Anh hai của em chắc chắn sẽ không sao đâu”.
“Chị, chị nói xem anh của em có khi nào sẽ trở thành một người khờ khạo không?
Tôi sửng sốt.
“Bên ngoài mọi người đang ồn ào nói anh ấy vì muốn đóng vai một kẻ ngốc lại ngoài ý muốn trở thành một kẻ ngốc thật. Bọn họ ở ngoài xì xầm to nhỏ với nhau phỏng đoán có khi nào anh ấy thành kẻ ngốc thật không”.
Con bé cứ khóc mãi.
Tôi nhớ lại câu hỏi của người phóng viên đã phỏng vấn Thái Nhiên trong cuộc họp báo bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Cả người bỗng nhiên lạnh toát.
Lời tác giả (tóm tắt lại thôi): Ban đầu tác giả định để Thái Nhiên làm một bộ phim về đề tài chính trị của những năm tám mươi nhưng mà bị cấm, những người có quan hệ với cậu ta cũng bị nghi ngờ này nọ, sự nghiệp tuột dốc nhưng Mộc Liên vẫn luôn bên cạnh ủng hộ Thái Nhiên vượt qua thời kì khó khăn.
Nhưng mà suy nghĩ lại, bàn bạc với bạn bè, thấy không cần thiết phải viết như vậy. Viết như vậy rất, thứ nhất là khá khó để tìm ra lối thoát cho nhân vật. Thứ hai, nói đến nội dung chính trị thì không phù hợp lắm với nội dung của cuốn tiểu thuyết này. Vì thế đành phải sửa lại nội dung theo hướng “Hàn Quốc hóa” như vậy.
(TT^TT Thái Nhiên của em, lúc tưởng chỉ ngược xíu xíu thôi, đến lúc bị ngược thì ngược thê thảm thế này sao, gương mặt đẹp zai soái ca……..)