Anh rể dẫn tôi đến khu phố trung tâm vào một nhà hàng Tây khá sang trọng. Không nằm ngoài dự đoán của tôi. Chúng tôi chọn một chiếc bàn bốn người cạnh cửa sổ. Tôi cười: “Anh rể à, cấp trên một mình mời anh đi ăn cơm, chắc là lại sắp lên chức rồi đây!”.
Anh ấy là người thành thật, chỉ biết giả bộ ho khan, lảng tránh câu hỏi của tôi.
Cũng không nên làm khó anh ấy …
Chúng tôi ngồi xuống, vị trí đối diện tôi vẫn còn trống.
Nhưng người kia cũng không cho phép chúng tôi chờ lâu. Lát sau, một người đàn ông mặc bộ đồ vest sẫm màu được người phục vụ dẫn vào. Anh rể tôi lập tức đứng lên, mời người đàn ông đó ngồi xuống. Tôi tò mò ngẩng đầu lên đánh giá, anh ta cũng đang cúi xuống nhìn tôi, hình như có chút hoảng hốt. Tay anh ta vô tình đụng phải ly rượu, vỡ tan.
Người này thật là …
Anh rể đứng ra giới thiệu chúng tôi với nhau: “Đây là em vợ của tôi, tên Mộc Liên. Còn đây là tổng giám đốc Kiều!”.
Anh ta vươn tay về phía tôi: “Xin chào. Tôi tên Kiều Mẫn Bạch. Hóa ra cô tên là Mộc Liên!”.
Ơ … Sao anh ta lại nói vậy? Sao anh ta lại biết được tôi?
Anh ta vẫn kiên trì nhắc nhở tôi: “Cô quên rồi sao? Năm ngoái, người ngoài cuộc ở bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện”.
Tôi chợt nhớ ra, người con trai có đôi mắt sáng ngời này là người đã đến giúp tôi thoát khỏi đám côn đồ đó, dìu tôi đứng dậy.
“À …!”, tôi reo lên.
“Nhớ ra tôi rồi sao?”, anh ta nở một nụ cười.
“Khéo thật!”, tôi cảm thán: “Hôm nay để tôi mời, nhất định phải cảm ơn anh mới được!”.
Kiều Mẫn Bạch nói: “Không vội, bữa nay không cần phải vội, chúng ta còn có bữa sau mà”.
Ặc, chỉ trong chớp nhoáng mà chúng tôi đã có một cuộc hẹn cho lần sau.
Anh rể tôi nhẹ nhàng rút lui, đứng lên nói: “Anh đi gọi điện một chút, hai người cứ từ từ trò chuyện nhé!”.
Cuộc điện thoại “một chút” này cũng mất hơn nửa tiếng đồng đồ.
Kiều Mẫn Bạch bắt chuyện với tôi: “Cô có biết Mẫn Nhi không? Tôi nghe con bé nhắc đến cô mãi”.
Tôi gật đầu cười: “Tôi cũng đoán ra được hai người chắc có họ hàng gì với nhau”.
“Trái đất này đúng là nhỏ thật!”, anh ta cười khì.
“Không biết lí do của bữa cơm hôm nay là gì nhỉ?”.
“À, anh rể của cô được thăng chức thành trợ lí cho tôi. Tôi vốn định mời hai vợ chồng anh ấy đến dùng một bữa cơm coi như chúc mừng”.
Ặc! Tôi thực sự đã hiểu lầm tổng giám đốc Kiều đây rồi. Ngại quá, mặt tôi đỏ bừng.
Tôi hỏi: “Sao hôm đó khuya rồi mà anh vẫn còn ở bãi đỗ xe? Tôi cứ nghĩ anh là bác sĩ cơ đấy!”.
“Hôm ấy chị gái của tôi sinh cháu tại bệnh viện đó. Được lên chức cậu nên tôi vui quá cố ý nán lại đến tận khuya. Còn cô thì sao?”.
Tôi né tránh câu trả lời: “Một người bạn của tôi không may gặp chuyện ngoài ý muốn”.
“Mấy người kia có còn quấy rầy cô nữa không?”.
“Không đâu. Cám ơn vì đã quan tâm!”.
Ánh mắt của Kiều Mẫn Bạch chợt lóe lên, không hỏi tiếp nữa, vẫy tay gọi bồi bàn mang thức ăn lên.
Nửa năm qua sức ăn của tôi đã giảm đi rất nhiều, hơn một nửa nguyên nhân là do cảm xúc tác động. Hôm nay được gặp lại ân nhân, tâm tình tôi tốt hẳn lên nên ăn nhiều hơn được một chút. Một miếng bò beta steak được mang ra, dao nĩa trong tay tôi tự động nhảy nhót.
Kiều Mẫn Bạch lại ăn rất ít, hơn một nửa thời gian là lẳng lặng ngồi nhìn tôi ăn.
Phục vụ lại mang lên một ly kem trái cây lớn, tôi nhỏ giọng hoan hô, múc một muỗng lớn cho vào miệng.
Thấy cảnh này Kiều đại gia cười rộ lên: “Tôi thích nhìn những cô gái ăn uống nhiệt tình như cô. Trên thế giới này còn có biết bao nhiêu người không có đủ cơm mà ăn thế mà lại có những cô gái tập tành ăn kiêng này nọ!”.
Tôi thấy hơi thất lễ, nên vơ vội lấy cái khăn tay lau lau miệng.
“Cô thay đổi rồi, hình như gầy hơn hồi trước rất nhiều!”.
“Gầy hẳn đi như vậy à?”, tôi cúi đầu nhìn quanh: “Thảo nào mẹ cứ bắt tôi phải ăn nhiều vào”.
“Công việc bận rộn lắm sao?”.
“Tôi đang nghỉ phép!”, tôi nói: “Còn anh thì sao? Nghe nói anh là nhà thiết kế?”.
“Tôi là thợ may cao cấp. Đã từng đi du học chuyên ngành thiết kế thời trang, hiện đang giúp việc tại công ty của anh rể!”, anh ta nói: “Tôi với chị gái có hùn vốn mở một cửa hàng quần áo nên cũng thường thiết kế trang phục rồi gửi bán ở đó!”.
Tôi cực kì hứng thú với nghề nghiệp của anh ta: “Anh thường thiết kế loại trang phục nào vậy?”.
“Mấy kiểu trang phục bình thường thôi, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng thiết kế mấy bộ dạ hội cho bạn bè”.
“Cửa hàng của anh tên gì?”.
“Cinderella!”
“A, cô bé lọ lem!”. Tôi chắp hai tay lại, để trước ngực làm dấu thánh: “Hóa ra các hạ đây là vị tiên nữ tốt bụng năm nào. Tại hạ thất lễ, thất lễ rồi!”.
Kiều Mẫn Bạch cười rộ lên, lúc anh ta cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Tôi để ý thấy cố mấy cô gái ngồi bên cạnh cứ quay sang nhìn chúng tôi mãi.
Ngày đó Kiều Mẫn Bạch đưa tôi về. Tôi không mời anh ta vào nhà chơi nên anh ta chỉ lẳng lặng đứng nhìn tôi bước lên.
Vừa vào đến cửa, mẹ đã hỏi tôi ngay: “Sao không mời người ta lên nhà ngồi chơi chút?”.
“Mới gặp nhau lần đầu, sao mình lại làm cái trò không biết xấu hổ đó được hả mẹ?”.
“Hai đứa có phải là lần đầu gặp nhau đâu mà …”.
Xem ra anh rể đã đi trước một bước, báo cáo tình hình với mẹ tôi cả rồi.
“Thấy người ta như thế nào?”, mẹ tôi lại hỏi.
“Tướng mạo OK, bằng cấp cao, thu nhập cũng cao nốt. Nói chung là “NGON”!”, tôi thành thật trả lời.
Mẹ gật gật đầu. Chắc mẹ tôi cũng cảm thấy hài lòng, nói thẳng ra thì Kiều Mẫn Bạch phù hợp với những tiêu chuẩn của phần lớn các mẹ vợ nên đương nhiên cũng phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ tôi. Mẹ không hẳn là không thích Thái Nhiên, bà vẫn luôn nghĩ Thái Nhiên là một đứa trẻ rất kiên cường, chịu khó. Nhưng mà chúng ta chả ai lại lấy bột giặt đi gội đầu bao giờ hết. Thái Nhiên có thể là một diễn viên xuất sắc nhưng chưa chắc sẽ là một người chồng tốt.
Tôi cũng không phá vỡ cái ảo tưởng vui vẻ của mẹ lúc này, nên leo lên giường trùm chăn, đánh một giấc.
Bây giờ tôi mới biết, thì ra nhớ nhung một người lại tiêu hao sinh lực đến như thế. Hình như một nửa hồn tôi đã theo Thái Nhiên sang nước ngoài mất rồi, còn lại một nửa nên không đủ sức chống đỡ với gánh nặng của cuộc sống.
Không biết giờ này, phút này Thái Nhiên đang làm gì nhỉ?
Mẫn Nhi tới tìm tôi, trông cô ấy vui lắm, hỏi: “Cuối cùng cậu cũng gặp được anh họ của mình rồi nhỉ? Anh của mình rất được đúng không? Anh ấy nói về cậu nhiều lắm, nói lần trước gặp mặt nhớ mãi không quên cậu đó!”.
Aiz … Những lời yêu đương thắm thiết thế sao có thể nói thẳng ra cho em họ của mình nghe được, Mẫn Nhi đúng là ngây thơ quá.
Nàng thơ trong tôi nhất thời trỗi dậy: “Biết quân dụng tâm như nhật nguyệt, sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử*!”
*Dịch nghĩa: Hiểu lòng quân vương rõ như ban ngày, nhưng đã có lời thề cùng sinh tử với phu quân
Mẫn Nhi nhảy dựng lên: “Nói bậy!”.
“Thật mà!”, tôi nói: “Bạn trai mình đang du học ở nước ngoài!”.
“Cậu có yêu anh ta không?”, cô ấy lại tò mò rồi.
Tôi liếc mắt nhìn Mẫn Nhi.
“Ông anh trai đáng thương của tôi, còn chưa có bắt đầu mà đã phải thất tình rồi!”, cô ấy cảm thán rồi nhỏ giọng hỏi: “Khi nào anh ta quay lại?”.
“Không biết!”, tôi nói: “Chắc là còn lâu lắm!”.
Cô ấy cũng liếc nhìn tôi một cái: “Con gái bây giờ chắc chẳng ai được như cậu đâu. Cậu không nhớ anh ta à?”.
“Sao lại không nhớ chứ? Nhớ anh ấy cồn cào, da diết, nhớ đến quặn thắt con tim!”, tôi cười khổ.
Lúc này khoảng không tràn ngập mùi hương, ngàn nỗi nhớ tới người phiêu bạt nơi chốn xa.
Trời dần chuyển lạnh, bưu kiện của Thái Nhiên lại được gửi đến.
Lần này mẹ tôi hiếu kì lắm, cứ giục tôi nhanh nhanh mở ra: “Không biết lần này là loại hoa gì đây?”.
Đó là một chùm tầm ma màu trắng.
Yêu em.
Tôi nghẹn ngào, vùi mặt sâu vào bó hoa.
Tôi gọi điện thoại cho Thái Nhiên: “Anh học được chiêu này từ đâu vậy?”.
“Thái An từng tặng cho bạn gái để bày tỏ tình yêu nên anh bắt đầu để ý đến mấy loài hoa từ lúc đó!”, cậu ta cười hì hì.
Giọng nói quen thuộc, ấm áp đó làm tôi bật khóc.
“Mùa đông năm nay anh có về không?”.
Thái Nhiên nói: “Hay là em sang đây đi. Em sang đây thì có thể cùng bọn anh đi đến mấy rạp hát ở Châu Âu, tập dượt này nọ!”.
“Thôi! Em không có khỏe như vậy đâu!”.
“Anh thực sự rất nhớ em!”, giọng nói của cậu ấy cực kì gợi cảm: “Đêm nào anh cũng mơ về em, mơ thấy được ôm em trong vòng tay nhưng sáng ra tỉnh dậy mọi thứ đều hóa hư không!”.
Tôi nghe mà nóng hết cả tai nhưng lại vui lắm, cả người như giãn ra, thoải mái vô cùng.
“Ở đó có nhiều người đẹp lắm mà!”.
“Không được quên được những tội ác của liên minh sức mạnh 8 nước*!”.
*Liên minh sức mạnh 8 nước (Eight-power allied force) gồm Anh, Mỹ, Đức, Nga, Pháp, Nhật Bản, Ý, Úc đã hợp tác xâm lươc Trung Quốc, chiếm Bắc Kinh vào năm 1900.
Tôi cười to.
“Anh học được gì chưa?”.
“Cứ như là xối nước lên đầu ấy, anh đang từ từ tận hưởng. Còn em thì sao?”.
“Em đang theo chân một người học thiết kế thời trang”.
“Ai? Là ai?”, anh ấy nhạy bén thật đấy.
“Một nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn!”.
“Là con trai à?”.
“A ha ha!”, tôi cười.
Thái Nhiên trầm mặc một lúc, nói: “Qua tết âm lịch này anh về”.
Nhưng rồi cuối cùng anh ấy cũng chẳng có thời gian mà về. Có một vở kịch, Thái Nhiên may mắn được chọn, một vai diễn cũng khá quan trọng.
Lần này tôi mua kim cúc gửi cho Thái Nhiên.
Mẫn Nhi cười tôi: “Ngụ ý gì đây? Không sợ gian khổ hả? Làm sao mà cậu biết được anh ta đang làm việc này nọ hay tận hưởng niềm vui mới?”.
Chuyện giữa tôi với anh họ cô ấy không thành nên cô ấy chọi đả kích cũng không nhỏ. Hai anh em họ thực sự rất thương nhau.
Tôi cũng không ngừng học hỏi. Tôi đã bái Kiều Mẫn Bạch làm sư phụ rồi, đang học thiết kế thời trang từ anh ta.
Kiều Mẫn Bạch hay nói giỡn: “Cô nên học theo bạn trai của mình đấy, chạy ra nước ngoài học thiết kế cho thành thục!”.
“Không phải là không nghĩ tới. Nhưng tôi còn phải ở đây giúp mẹ. Không thành thục được nghề này cũng chẳng sao!”.
“Anh ta thực sự rất may mắn!”.
Tôi hỏi: “Còn anh thì sao? Anh vĩ đại như vậy sao tự nhiên lại thích tôi?”.
“Tôi không phải là tự nhiên thích cô!”, anh ta chữa lại: “Tôi vừa gặp cô là đã yêu, gặp thêm lần nữa là lại yêu thêm sâu sắc. Chỉ tiếc là tôi đã đến chậm một bước, công chúa đã có hoàng tử đón đi rồi!”.
Kiều Mẫn Bạch này là người tràn trề nhiệt huyết, tính tình hài hước lại cực kì thẳng thắn, nói chuyện đó với con gái mà chẳng ngượng ngùng gì cả.
“Còn nhớ hôm đó, thấy cô bị đánh đến thảm hại như vậy, mà trong ánh mắt chẳng có một chút oán hận nào, chỉ có chút bất đắc dĩ với đau thương. Cô đứng lên được là vội lao đi, không cho tôi chút cơ hội nào được khoác áo lên vai cô!”.
Tôi cười to: “Cái kết của một anh hùng”.
Kiều Mẫn Bạch đột nhiên nhỏ giọng: “Nhất định hôm đó có chuyện gì đó xảy ra”.
Anh ta cũng biết ư?
Chính là sao có thể dùng một câu có chuyện gì đó xảy ra mà khái quát hết được?
Anh ta còn nói: “Xem kìa! Cứ như thế! Tôi yêu cô đến mức tự làm khổ bản thân mình, tự làm mình buồn mất tiêu rồi!”.
Cuối cùng tôi cũng đỏ mặt.
Người nhà họ Kiều đã biết đến sự tồn tại của tôi, chị gái của Kiều Mẫn Bạch, Kiều Mẫn Lan nói: “Mộc tiểu thư rất có năng lực, tôi rất thích các trang phục mùa xuân của cô, cổ áo rất tinh tế, làm tôn lên được bộ ngực của phái đẹp, nếu đem ra bán chắc chắn sẽ được rất nhiều người trẻ tuổi ưa chuộng.”
Cô ấy quyết định chọn thiết kế của tôi đem bán, thậm chí còn muốn tôi kí tên vào đó nữa.
Hai bác Kiều còn mời tôi đi ăn cơm, tôi dở khóc dở cười, đẩy đẩy Kiều Mẫn Bạch hỏi: “Anh nói gì với họ vậy? Sao bọn họ lại muốn gặp tôi?”.
Kiều Mẫn Bạch chớp chớp đôi mắt ngây thơ nói với tôi: “Cô gái cương trực bị con trai của họ quấy rầy. Tôi đang suy nghĩ xem trước khi người nào đó về nước mình có nên quấn lấy cô gái ấy rồi cướp làm của riêng hay không?”,
Trời ạ!!!
Tôi gọi điện hỏi thăm Thái Nhiên: “Chừng nào anh mới về?”.
Giọng của Thái Nhiên hơi khàn khàn, chắc là mới ngủ dậy. Anh ấy nói: “Em yêu à, anh không về được. Nhưng em thì khác, em đến lúc nào cũng được!”.
Thái Nhiên hình như chẳng lo chuyện tôi ngoại tình.
“Nếu anh không về, chỉ sợ không kịp!”.
“Sao vậy? Hay là mẹ em đã muốn đem em gả cho nhà họ Mã*?”.
*Ý chỉ Mã Giám Sinh
Mẹ tôi thực sự là cũng có ý này.
Mẹ em bảo: “Môn đăng hộ đối, gần trong gang tấc!”, tôi còn bổ sung thêm một câu: “Mẹ em sợ con gái bị người hâm mộ tạt axit sun-phu-rit!”.
Mẹ không ép tôi, chỉ là ám chỉ, dùng chiến thuật tâm lí. Chẳng hạn như Kiều Mẫn Bạch biếu cho bà một chai rượu thuốc mới có thể chữa khỏi chứng đau khớp của bà. Tôi không tài nào hiểu nổi, bất quá chỉ là đổi một cái chai thôi, thuốc sao có hiệu quả nhanh vậy được.
Thái Nhiên gửi thư cho tôi, nói anh ấy giờ đang ở nhà của một người bạn tên Khang Kiêu. Anh ấy miêu tả căn nhà rất tỉ mỉ nơi đó có một chậu hoa nhỏ, kể toàn bộ về cuộc sống hàng ngày của cậu ấy. Tôi nhìn bức thư mà có thể mường tượng, chàng trai có làn da rám nắng màu đồng mặc một chiếc quần bò bạc màu, đang ngồi chen chúc trong xe với những người bạn sinh viên của mình. Chàng trai đó đứng uống ly cappuchino đầy bọt vừa mua được ở quán cafe vem đường. Những cô nàng xinh đẹp, khêu gợi lướt ngang qua, trao cho chàng trai đó những cái nhìn nóng bỏng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Thái Nhiên rời đi cũng đã được một năm rồi.
Không biết bây giờ anh ấy có còn hay nằm mơ thấy tôi, mơ được ôm tôi vào lòng nữa không nhỉ?
Tôi lại thường nằm mơ, mơ mình cùng Thái Nhiên quấn quýt, triền miên bên nhau, tỉnh lại thì thấy mặt đỏ đến tận mang tai.
Con đại bàng đã sải cánh bay đi theo thói quen mất rồi, đến bao giờ nó mới có thể chịu thu cánh lại trở về bên tôi?