Ở chung một chỗ với Trạc Sướng thật ra cũng rất vui vẻ.
Mọi viêc đều trở nên đơn giản hơn. Không cần phải suy nghĩ nhiều. Cậu cao hứng thì cười, mất hứng thì tức giận. Chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Đơn giản đến mức gần như trong suốt.
Đối với mỗi duyên phận kỳ diệu của cô và cậu bé này, Điệp Ngữ cũng chỉ cười cười, theo đuổi vui vẻ.
Chỉ là sự tham luyến khoảng thời gian yên tĩnh này, nên mặc kệ Trạc Sướng có yêu hay là không, cô không muốn nghĩ nhiều.
Hoặc là nói, căn bản là cô không muốn nghĩ tới việc không có khả năng.
Nếu có thể sống chung như vậy, cô cũng không phản đối. Cô luôn là người thích sự náo nhiệt.
Chỉ là yêu cầu của Trạc Sướng dường như không chỉ có vậy. Nghĩ tới lại thấy buồn cười. Cậu ấy rõ rang không biết mình muốn gì, nhưng vẫn không ngừng muốn, không ngừng theo đuổi.
Mẫn Hạo Trung nói, Điệp Ngữ, cô gần như đã khống chế tất cả cảm xúc của Trạc Sướng. nhưng may mà cô không phải một người có dã tâm.
Cô mặc kệ anh ta. Cũng không thích nghe lời kết luận làm người ta tràn ngập sợ hãi này.
Cô cười hỏi Trạc Sướng, khi nào cậu muốn dừng lại, chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nhưng người lớn và trẻ em thì không thể yêu đương và càng không thể kết hôn.
Trạc Sướng cau mày, tức tối nói, đến khi nào chị đồng ý mới dừng lại.
Điệp Ngữ đột nhiên không dám cười nữa.
Khi đó cậu đứng trên sân cỏ trống trải, trong tay cầm một cây gậy bóng chày.
***
Sự việc xảy ra quá đỗi đột ngột, Điệp Ngữ cũng không biết phải biểu đạt ý kiến của mình ra sao.
Cô là một nhiếp ảnh gia tự do nghèo khổ, ôm trong tay máy ảnh H3D II-39MS, không quay chụp bộ lạc châu Phi, cũng chẳng phải cao nguyên, không phải chiến tranh loạn lạc, mà là tư thế vung gậy đánh bóng của người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế.
Mẫn Hạo Trung cũng một thân đồ thể thao, đeo một cái bao tay vừa dày vừa lớn, yên lặng đứng thẳng.
Khi cô cúi đầu điều chỉnh các thông số xong, Trạc Sướng đầu đầy mồ hôi, cả khuôn mặt hồng hồng như bị lửa thiêu, đột nhiên xuất hiện trong ống kính.
Điệp Ngữ bị dọa đến, cúi đầu kêu lên một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Trạc Sướng quỳ gối trước mặt cô. Trên bãi cỏ xuất hiện một người kéo violon. Dưới ánh mặt trời, bị thiêu đốt, còn có một cái nhẫn. Một viên đá to lớn, sặc sỡ lóa mắt.
Điệp Ngữ lui về phía sau, cắn môi, liếc qua Mẫn Hạo Trung, sau đó bắt đầu cười nhạo.
Lấy máy ảnh đeo trên cổ xuống, cúi người đặt bên chân Trạc Sướng.
“Cậu bé ngốc, cậu biết mình đang làm gì không? Có một số việc không thể đùa được.”
Cô đứng dậy, đi ra khỏi sân vận động. Lúc đi qua Mẫn Hạo Trung, thì lạnh lung nói, “Thật là buồn cười.”
Anh ta đột nhiên túm lấy cánh tay cô, rất nhanh, rất chuẩn.
Điệp Ngữ vướng chân ngã vào lòng anh ta.
Sau khi cô đứng dậy thì ngửa đầu cười lạnh với anh ta, “1489757, đây cũng là anh dạy cậu ấy?” nụ cười lạnh lùng nhưng cũng cực kỳ quyến rũ, mang theo sự đùa cợt.
Mẫn Hạo Trung nhàn nhạt nhìn cô, sau đó nhanh chóng buông ra, “Tôi không biết chuyện này.”
Nói xong tự mình cũng hoảng sợ.
Trạc Sướng mang theo gậy bóng chày đứng tước mặt bọn họ. Biểu cảm cũng không tốt.
Điệp Ngữ rụt cổ lại.
“Trạc Sướng.”
“Các người đang làm gì?” giọng Trạc Sướng cũng rất lạnh.
“À.” Mẫn Hạo Trung cười khẽ, “Chu tiểu thư suýt ngã, tôi đỡ cô ấy một chút thôi.”
Điệp Ngữ nhìn biểu tình của Mẫn Hạo Trung, cô có chút kinh ngạc.
Biểu tình của Trạc Sướng hòa hoãn hơn, cười cười, mang theo một chút ngại ngùng, giơ nhẫn lên, một bộ dáng không thu lại, “Là cho chị. Quà tặng.”
Điệp Ngữ ù ù cạc cạc nhìn cậu. Cậu ấy nói đúng chứ, “Cho chị” chứ không phải “Gả cho tôi”. Là cô hiểu lầm sao? Nhưng mà dàn nhạc và quỳ gối…
“Ha ha.” Cô cười khô khốc, không chịu nhận, “Cũng không phải sinh nhật tôi, nhận quà làm gì chứ? Ha ha, lại còn mang cả dàn nhạc nữa, thật khoa trương.”
Mồ hôi chảy từ trán Trạc Sướng xuống, “Trên TV đêu tặng quà như vậy.”
“Đồ ngốc, đó là…” Cô nuốt hai chữ “Cầu hôn” xuống, nhếch môi cười, “Nhìn cậu đầy mồ hôi kìa, đi tắm đi.”
Trạc Sướng vứt gậy bóng chày trong tay đi, kéo tay cô, bỏ hộp vào trong tay cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Dù sao cũng cho chị.”
Nói xong thì bỏ đi.
Điệp Ngữ đứng đó. Nửa ngày không nói nên lời.
Lắc đầu, “Tên nhóc Trạc Sướng này, càng ngày tôi càng không hiểu nổi.”
Mẫn Hạo Trung cười một tiếng, “Tôi cũng không hiểu.”
Điệp Ngữ quay đầu nhìn anh ta, đột nhiên hiểu ra, “Trạc Sướng không cần chịu trách nhiệm hình sự đúng không?”
Mẫn Hạo Trung cười, gật đầu.
Điệp Ngữ nhíu mày, “Thế nhỡ cậu ấy không vui, hành hung tôi, tôi cũng phải chịu hả?”
Mẫn Hạo Trung lại gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Điệp Ngữ cúi đầu nhìn cây gậy bóng chày Trạc Sướng ném xuống đất kia, đặt mông ngồi dưới đất. Lại nhìn sang cái hộp nhỏ màu xanh ngọc trong tay, vẻ mặt có chút tuyệt vọng, “Tôi thật sự không hiểu nổi, luật sư Mẫn.” Cô nói.
Mẫn Hạo Trung cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.
***
Điệp Ngữ và Mẫn Hạo Trung đều đi tắm rửa, thay đồ, sấy tóc rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Trạc Sướng đã thay đò xong, giống như một con chó nhỏ ngồi dưới ô che nắng ở khu nghỉ ngơi, co rúc trên cái ghế mây rộng lớn. Yên tĩnh, vẻ mặt cũng u buồn.
Tóc ẩm ướt, vẫn nhỏ nước.
Điệp Ngữ run lên một cái. Nhưng vẫn tự nhiên đi qua, nhẹ ngàng kéo khăn mặt để trên cổ cậu xuống, sau đó trùm lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa.
Trạc Sướng yên lặng mặc cô lau. Không nói chuyện mà cũng chẳng nhìn cô. Trong một khoảnh khắc, cô còn tưởng cậu sẽ như một đứa bé ngẩng mặt lên nhìn cô rồi cười.
“Trạc Sướng.” giọng Điệp Ngữ có chút khô khốc, vẻ mặt hoảng hốt, “chiếc nhẫn này…”
Trạc Sướng đứng bật dậy, làm Điệp Ngữ đang sắp xếp từ ngữ hoảng sợ, “luật sư Mẫn, tôi muốn về nhà!” Cậu lớn tiếng nói.
Xe hơi Chevrolet chạy trong tuyết, lốp xe có tiếng ma sát nhè nhẹ.
Cả xe đều yên tĩnh.
Điệp Ngữ và Trạc Sướng ngồi ở ghế sau. Không khí đè nén làm người ta khó chịu.
Trong tay cô là chiếc hộp nhỏ màu xanh ngọc, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không có cách nào đùa giỡn với Trạc Sướng nữa.
Dùng khóe mắt liếc một cái, độ cong khuôn mặt cậu rất tao nhã, rất – – ưu thương. Hai tay cậu siết chặt lại, đặt trên đùi.
Có lẽ cậu ấy, thật sự như lời bác sĩ nói. Không muốn tức giận trước mặt cô.
Điệp Ngữ suy nghĩ đứt quãng.
Tầm mắt có thể trông thấy con đường quen thuộc.
“A, cho tôi xuống phía trước là được rồi.” Điệp Ngữ nói với lái xe.
Tầm mắt cô gặp Mẫn Hạo Trung qua gương xe. Điệp Ngữ rất nhanh quay mặt đi.
Không có ai trả lời.
Lái xe cho xe đi thẳng.
Điệp Ngữ nhìn Trạc Sướng. Cậu vẫn duy trì tư thế đó, yên tĩnh khiến cô bắt đầu thấy sợ hãi. Trong mắt Mẫn Hạo Trung lướt qua một tia lo lắng. Dù sao Điệp Ngữ cũng chưa từng trông thấy bộ dạng Trạc Sướng bùng nổ. Trong lòng lo lắng không yên.
Quan sát sắc mặt người khác là bản lĩnh cô học được, sói đội lốt cừu, trà trộn vào tầng lớp giai cấp không thuộc về cô. Nhưng thực chất trong xương lại không thích loại nhát gan và xu nịnh này.
Nhất là đối với Trạc Sướng, dựa vào đâu chứ, cô đã không muốn lấy được thứ gì từ chỗ cậu, lại chẳng nợ nần gì cậu, cần gì phải câm như hến chứ.
“Dừng xe.” Cô nói với lái xe.
Tầm mắt do dự của lái xe xuất hiện trong gương.
Điệp Ngữ cũng buồn bực, “Tôi nói là dừng xe mà!”
Tay Trạc Sướng nắm chặt hơn. Điệp Ngữ liếc sang, “Tôi muốn về nhà. Tôi muốn về nhà mình.” Giọng nói rất cứng rắn, nhưng lại nhỏ dần.
“Cô ấy nói dừng xe, ông không nghe thấy à!” Trạc Sướng đột nhiên gào lên với lái xe. Sau mấy tiếng rít gào, Điệp Ngữ sợ tới mức co thành một cục.
Xe đột nhiên dừng lại, nhanh chóng không một tiếng động. Điệp Ngữ liền nghiêng về phía trước, trán đụng phải ghế phía trước, đau đến mức chảy cả nước mắt, nhưng không dám lên tiếng. Xoay người mở cửa xe ra, nhưng lại không mở được, cô vừa khó chịu vừa nóng nảy.
Vẻ mặt Trạc Sướng yên tĩnh lạ thường. Cậu nghiêng người, giơ một tay ra, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra. Điệp Ngữ nhảy ra ngoài, không dám quay đầu lại, chạy đi.
Con mắt của Trạc Sướng đầy tia máu, cậu nghẹn ngào một tiếng, lại ép nước mắt quay về.
Mẫn Hạo Trung quay đầu nhìn, không nói gì, gương mặt bình tĩnh.