Quản gia đem trà đã chuẩn bị tốt đặt xuống trước mặt Giang Hạo Phong, lại mang tạp chí rơi trên mặt đất nhặt lên xếp gọn lại, Giang Hạo Phong ngồi trên sô pha, trên mặt treo lên biểu tình nghiêm túc mà chờ điện thoại của Thẩm Thư Kiệt.
Đợi gần hai tiếng đồng hồ, đối phương rốt cuộc cũng gọi tới, thanh âm đầu bên kia còn mang theo ý cười, như là gặp phải chuyện gì rất cao hứng: “Giang Hạo Phong, anh đoán em vừa rồi em ra ngoài đụng phải ai nha.”
Giang thiếu gia biểu tình khinh thường, ngữ khí đông cứng: “Không biết.”
“Là người bạn đầu tiên em quen trong vòng giải trí đó, không nghĩ tới lại có thể gặp được hắn ở đây. Người rất không tệ, trước kia ở đoàn kịch còn giúp em không ít chuyện.”
“Ờ.”
Thẩm Thư Kiệt nghe thấy y không có hứng, chủ động thay đổi đề tài khác, nói một chút về những chuyện lí thú ở trong đoàn kịch của mình, cậu cũng quen với việc phần lớn thời gian Giang Hạo Phong trầm mặc, cho nên cũng không quá để ý, bất tri bất giác mà hàn huyên hơn hai tiếng đồng hồ, ấy vậy mà cũng chẳng nhạt nhẽo tí nào, Giang Hạo Phong ngẫu nhiên còn sẽ trả lời cậu vài câu, ngữ khí cũng tốt hơn rất nhiều.
Lại hàn huyên thêm một hồi, đột nhiên bên cửa truyền tới hai tiếng gõ cửa, Thẩm Thư Kiệt cùng Giang Hạo Phong nói một câu có người tìm, vì thế liền cúp điện thoại đi ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là vai nam hai mà cậu còn chưa nói chuyện bao giờ, Thẩm Thư Kiệt lễ phép cười với gã: “Ngô ca.”
Ngô Khuê nâng tay lên vỗ bả vai cậu một cái, đỉnh đạc cười: “Tiểu Thẩm đi ăn cơm không?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ, có chút nghi hoặc: “Còn quá sớm đi?”
“Đâu có sớm, chúng ta ngày mai không phải có đoạn cần đối diễn sao? Tìm một chỗ đối diễn đi, xong việc lại trực tiếp đi ăn một bữa cơm.”
“Cũng được.”
Cầm theo kịch bản cùng Ngô Khuê rời cửa, Thẩm Thư Kiệt mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dọc đường đi tay của Ngô Khuê đều khoát trên vai của cậu, cậu khẽ nhíu mày, không dấu vết mà né tránh, qua vài giây lại bị khoát lại. Đi tới trước cửa một quán rượu, Ngô Khuê duỗi tay kéo lấy cậu, Thẩm Thư Kiệt từng bước tiến vào, tránh đi tiếp xúc cùng gã. Khoé miệng Ngô Khuê nhướn lên, ánh mắt không rõ ý.
Buổi chiều người trong quán rượu không nhiều, yên tĩnh mà đối diễn quả thật rất thích hợp, Ngô Khuê rót hai ly rượu, sau đó lấy ra một cuốn tập cùng cậu nghiêm túc nghiên cứu. Thẩm Thư Kiệt từ đầu đến cuối quan sát vẻ mặt của gã, cậu cùng Ngô Khuê ở chung một đoàn kịch, cùng nhau đối diễn là điều không thể tránh khỏi, buổi chiều hẹn nhau tới quán rượu cũng có thể miễn cưỡng nghe được. Cậu cũng không muốn ác ý phỏng đoán người khác, nhưng Ngô Khuê lại mờ ám như có như không như vậy, thật sự không thể không làm cậu đa tâm. Buổi tối bảy giờ quán rượu bắt đầu lục tục náo nhiệt, cậu vừa định hỏi Ngô Khuê có đi ăn cơm không, chỉ thấy người nọ chủ động mở miệng: “Tiểu Thẩm, chúng ta ở đây uống một chút được chứ?”
Thẩm Thư Kiệt nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh một chuyến. Ngô Khuê chờ cậu đi xa, mới ngồi phịch lên sô pha, hướng về phía bóng dáng của cậu mà liếm môi.
Hồ Sơn đang ngồi trên ghế cầm cơm hộp vẻ mặt ghét bỏ, nhận được điện thoại của Thẩm Thư Kiệt, bên kia đầu dây đang ở nơi nào đó rất ồn ào, nghe có chút hỗn loạn: “Làm sao vậy, muốn tới đưa cơm cho tôi hả.”
Thẩm Thư Kiệt đứng ở trong buồng vệ sinh cười hai tiếng: “Hồ Sơn, cậu nếu không bận gì, rẽ trái ở ngã ba tới quán rượu tìm tôi đi, ghế dài A6. Nếu lúc tới không thấy tôi ở đây, như vậy khẳng định là đang ở trên đường từ quán rượu về khách sạn, vạn nhất còn không tìm thấy tôi nữa, trực tiếp báo nguy cho cảnh sát.”
“Cậu làm sao vậy?!”
“Tôi còn chưa xác định được, chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi.”
“Đệt, cậu chờ đó, tôi qua liền.”
“Được.”
Thẩm Thư Kiệt cúp điện thoại, trực tiếp trở lại chỗ ngồi, rượu trên mặt bàn đã thay đổi một ly, cậu tuỳ ý nhìn một cái nói: “Ngô ca, anh vào nghề lâu chưa”
“Mười năm rồi đi.”
“Trách không được diễn xuất tốt như vậy.”
“Cũng tàm tạm thôi, hiện tại giới giải trí cũng không có phổ biến loại giống như tôi, đều thích loại hình non nớt lại đẹp đẽ.” Nói xong còn từ vị trí đối diện tới bên cạnh Thẩm Thư Kiệt ngồi xuống, gã đã nhịn cả một buổi chiều, từ lúc không khí trong quán bar khuếch đại lên, cũng không muốn phải giấu diếm nữa: “Như Tiểu Thẩm lớn lên cũng rất dễ nhìn, là loại hình mà anh rất thích.”
“Ngô ca quá khen.”
Ngô Khuê nghiêng đầu chống tay lên mặt bàn, nhìn chăm chú cậu năm phút đồng hồ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu là gay đi?”
Thẩm Thư Kiệt không đáp, hỏi ngược lại: “Ngô ca là?”
Ngô Khuê trả lời rất hào phóng: “Đúng vậy, anh từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu tiến vào đoàn kịch, chậc chậc, cậu lớn lên thật không tệ, tính tình còn rất tốt.” Nói xong liền chuyển đề tài, ngữ khí mang theo đáng khinh: “Thắt lưng cậu tinh tế như vậy, mông còn rất vểnh, không ít lần cùng đạo diễn lên giường đi?”
Thẩm Thư Kiệt nhẹ nhàng lựa lời nói: “Không tốt như Ngô ca nghĩ đâu.”
Ngô Khuê nghĩ cậu thầm thừa nhận, vui vẻ hớn hở mà đem cánh tay khoát lên vai đối phương, thuận tiên nói: “Trên người anh cũng có vốn liếng, cậu cùng anh chơi một chút chứ? Anh sẽ an bài cho cậu một vai nam chủ có tên tuổi, thế nào?”
Thẩm Thư Kiệt bình tĩnh mà cạy mở tay gã xuống, cười nói: “Tài nguyên của Ngô ca đều đưa cho người khác, chính mình lại diễn vai nam hai sao?”
Ngô Khuê nghe ra trào phúng trong lời cậu, cũng không tức giận, gã cầm ly rượu đưa cho Thẩm Thư Kiệt: “Uống một chút?”
Cả người Thẩm Thư Kiệt đều bị thân thể của Ngô Khuê che đậy bên trong ghế dài, cậu không vươn tay lên tiếp nhận ly rượu, mà là mở miệng nói: “Không bằng trước ăn cơm một chút?”
“Không uống rượu?”
“Không uống.”
Ngô Khuê tự xưng là người có văn minh, gã nhìn lướt qua thân thể đơn bạc của Thẩm Thư Kiệt, sau đó đứng dậy: “Đi thôi.”
Ra khỏi quán rượu, Thẩm Thư Kiệt hoàn toàn không có thả lỏng, cậu tại trong mắt của Ngô Khuê đều có thể nhìn ra được tình thế bắt buộc. Vô luận là hình thể cao lớn cũng chẳng phải là đối thủ của gã, đi được vài bước, Ngô Khuê liền trực tiếp đem cậu kéo vào trong một con ngõ nhỏ, một tay ấn người lên trên tường, đem cậu vây hãm lại, gã nở nụ cười: “Anh có ý gì, cậu đều hiểu được mà, cậu cùng anh lên giường chơi một chút, về sau hai tháng này ở đoàn kịch anh sẽ che chở cậu, không để cậu phải ăn thiệt thòi.”
Thẩm Thư Kiệt cúi đầu, không đáp lại.
“Tôi so với mấy ông lớn, đạo diễn bụng bia kia như thế nào cũng cường hơn đi? Cậu cùng anh lên giường cũng đâu có chịu thiệt thòi gì?”
“Anh biết cậu là người thông minh, đôi mắt cậu rất lanh lợi, thật khiến tâm anh đều ngứa ngáy.” Nói xong liền nâng tay lên nắm lấy cằm Thẩm Thư Kiệt bắt buộc cậu cùng gã đối diện với nhau, sau đó cúi đầu muốn hôn xuống, Thẩm Thư Kiệt cong khoé mắt, nhưng không có nửa ý cười, tại trong nháy mắt khi môi của Ngô Khuê sắp hạ xuống, không do dự chút nào, mà nâng chân lên đá ngay hạ bộ của gã.
Ngô Khuê đau tới nhảy dựng lên, Thẩm Thư Kiệt nhân cơ hội chạy ra đường lớn, mới vừa chạy được vài bước, chợt nghe thấy tiếng Hồ Sơn gọi cậu: “Thẩm Thư Kiệt!”
Thẩm Thư Kiệt nghe được giọng nói của hắn nháy mắt liền thở nhẹ ra, cậu vội vàng cùng Hồ Sơn chạm mặt nhau: “Cậu tới vừa đúng lúc.”
“Cậu có bị làm sao không?”
“Cậu đi theo tôi.”
Ngô Khuê đang ôm hạ thân, đau đến ngổi xổm trên mặt đất, gã là nhân vật của công chúng thật sự không dám lấy cái hình tượng này xuất hiện trên đường lớn, trong miệng gã mắng Thẩm Thư Kiệt lên bờ xuống ruộng, hận đến nghiến răng, trong đầu gã chỉ đang nghĩ lúc trở về phải làm thế nào để giáo huấn Thẩm Thư Kiệt một trận. Chợt nghe thấy hình như bên cạnh có người tiến tới, sau đó là những lời mà gã nói trước đó vang lên, từ máy ghi âm từ đầu tới cuối thu phát lên.
Ngô Khuê nghe xong mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Cậu muốn làm thế nào!”
Thẩm Thư Kiệt thanh âm vẫn như trước ôn hoà: “Không muốn thế nào cả, chỉ là muốn đưa Ngô ca đến bệnh viện nhìn xem một chút.”
“Cậu!”
“Ngô ca, chúng ta còn phải ở chung với nhau một thời gian dài, tôi hạ cước cũng không nặng, chỉ đủ để tôi thoát thân, đoạn ghi âm này tôi giữ lại, ngoại trừ lúc quay phim, tôi hi vọng sau này chúng ta không cần có bất kì trao đổi nào nữa.”
“Cậu cũng thật tinh ranh a, diễn xuất như sít mà cũng có thể diễn được phim của Mục Kiến Xuyên thì cũng đã sớm bị người ta chơi rồi đi! Giả bộ cái gì? Ông đây muốn chơi đó a —!!!” Nói còn chưa xong, đã bị đạp một cái.
Hồ Sơn đúng ở một bên nghe một hồi cũng hiểu được tình huống, hắn đá một cước lên vai Ngô Khuê: “Mày ăn cứt lớn lên hả! Không muốn lăn lộn thì nói với Hồ lão gia tao một tiếng! Tao không cho mày thấy ánh mặt trời ngày mai luôn!”
Thẩm Thư Kiệt giữ lại Hồ Sơn một phen, trên mặt vẫn là một bộ mỉm cười như trước: “Diễn xuất của tôi quả thật tệ, cũng sẽ không cần Ngô ca lo lắng giùm, tôi về sau sẽ cố gắng nhiều hơn, nếu Ngô ca không cần đi bệnh viện, vậy chúng tôi đi trước.”
Nói xong cũng không đợi Ngô Khuê trả lời, đã xoay người tóm lấy Hồ Sơn rời đi, ra khỏi ngõ nhỏ rồi Hồ Sơn theo bên cạnh cậu đi quanh hai vòng: “Cậu không sao chứ? Nhìn không ra cậu còn thiệt mịa nó lợi hại như vậy a.”
“Lợi hại gì chứ, may là có cậu ở đây tiếp thêm can đảm cho tôi đấy, cậu mà không tới tôi thật sự không biết phải nên làm sao bây giờ, loại chuyện này có báo nguy cũng vô dụng.”
“Thật không nghĩ tới Ngô Khuê lại là người như thế, danh tiếng của gã cũng đâu đến nổi nào.”
“Không biết, mặc kệ đi, trên tay tôi có bản ghi âm tạm thời gã sẽ không dám chọc tôi đâu.”
“Cậu không ghi âm gã cũng chẳng dám chọc cậu, nhà của tôi có quyền thế, hắc bạch đều chơi, gã dám chọc tới cậu, trực tiếp nói với tôi, tôi cho gã không thể lăn lộn ở trong cái vòng này nữa.”
Thẩm Thư Kiệt nở nụ cười cười hai tiếng: “Cậu lợi hại như vậy a.”
“Tôi không phải khoác lác với cậu đâu, thật đó.”
“Tôi tin cậu mà, cảm ơn cậu đã tới đây.”
“Cảm ơn khỉ gì chứ, thật khách khí.”
Cùng Hồ Sơn cơm nước xong lại trở về khách sạn, cậu cũng buông lỏng cơ thể, tiến vào đoàn kịch ngày đầu tiên cậu cũng đã cảm thấy Ngô Khuê có chút gì đó muốn cùng chính mình dính sát vào một chỗ, cậu cũng không có nghĩ nhiều, cũng chẳng thèm để ý làm gì. Kết quả người này thật sự là đối với mình có cất dấu ác ý. Cậu rửa mặt xong, ngồi ở trên giường, gọi điện thoại cho Giang Hạo Phong.
Giang thiếu gia không nghĩ tới điện thoại lại tới sớm như vậy, y buông văn kiện trong tay xuống tiếp nhận điện thoại, đầu bên kia không có cười cười chào hỏi như ngày thường, mà là im lặng một hồi lâu, Giang Hạo Phong có chút khẩn trương mà mở miệng: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thư Kiệt nghe được giọng nói của y nháy mắt mới phát giác được trước đó là có bao nhiêu sợ hãi, cậu không hiểu tại sao lại có chút oan ức, khoé miệng từ trước đến giờ đều cong cong hiện tại lại cứng nhắc, cậu suy nghĩ một hồi mới chậm rãi mở miệng: “Giang Hạo Phong, em có chút nhớ anh.”