Sau Giáng sinh, các ngày còn lại dường như trôi qua nhanh hơn, bất tri bất giác đã tới cuối năm.
Studio của Đường Khê vẫn giống như những năm trước, được nghỉ Tết sớm, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, công việc của Tần Kiêu vẫn bận rộn như vậy, trước giao thừa một ngày vẫn phải làm việc.
Sáng sớm Tần Kiêu ra ngoài, Đường Khê nhận được điện thoại từ mẹ Tần, hỏi hôm nay khi nào hai người về nhà.
Trước khi đi làm, Tần Kiêu có nói rằng buổi chiều sẽ cố gắng về sớm, sau đó đưa cô về nhà chung, nhưng thời gian cụ thể vẫn chưa được xác định.
Cô thuật lại lời nói của Tần Kiêu cho mẹ Tần.
Mẹ Tần lo lắng nếu Tần Kiêu tan tầm muộn sẽ lấy cớ không tiện về nhà mà dời sang hôm sau, vì vậy liền giục Đường Khê về nhà chung trước, không cần đợi Tần Kiêu, chừng nào Tần Kiêu tan tầm thì về thẳng đó là được.
Đường Khê ở nhà một mình đâm ra chán nên dễ dàng bị thuyết phục, cô nhắn tin cho Tần Kiêu, nói rằng mình sẽ về nhà chung trước, anh còn chưa trả lời thì cô đã đi thu dọn đồ đạc.
Khi đó Tần Kiêu đang họp, thấy tin nhắn đã là một tiếng sau. Lúc anh trả lời thì cô đã về nhà chung rồi.
Nhà họ Tần đã cho người giúp việc nghỉ Tết từ hôm qua, hôm nay cả nhà ba người Tần Xu không tới, lúc Đường Khê đến nơi, trong phòng khách không một bóng người.
Đường Khê lần theo tiếng thái rau đi vào phòng bếp, mỉm cười chào hỏi mẹ Tần và thím Hai: "Mẹ, thím Hai."
"Tiểu Khê về rồi đấy à."
Mẹ Tần đặt con dao làm bếp trong tay xuống, xoay người bưng dâu tây vừa mới rửa sạch cho cô.
Thím Hai liếc nhìn ra ngoài phòng khách, thấy Tần Viện vẫn chưa đến thì nói: "Viện Viện chắc vẫn chưa rời giường, Tiểu Khê ra ngoài phòng khách ngồi một lát đi cháu, để thím gọi điện thoại cho Viện Viện, bảo nó qua chơi với cháu."
Đường Khê nói: "Không cần đâu ạ, cháu ngồi một mình được rồi, ba và chú đâu rồi ạ?"
Mẹ Tần đáp: "Mua đồ Tết rồi, hơn nửa ngày trời vẫn không thấy mặt mũi đâu, hai anh em nhà này làm gì cũng chậm chạp, đi trên đường cứ như ngủ gật vậy, gấp chết người ta."
Thím Hai phụ họa: "Không biết có phải đi được nửa đường lại cãi nhau ỏm tỏi không."
Đường Khê phì cười, không hùa theo mẹ Tần và thím Hai, cô xiên tăm vào một quả dâu tây, đưa đến bên môi mẹ Tần: "Mẹ, ăn dâu tây đi ạ."
Mẹ Tần mỉm cười há miệng.
Đường Khê cũng đút cho thím Hai một quả, sau đó bị hai người lớn đuổi ra khỏi bếp.
Đường Khê bưng một đ ĩa dâu tây đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha mở TV, rồi lại cầm điện thoại chụp ảnh dâu tây trên bàn, gửi cho Tần Kiêu.
Đường Khê: [Em đến nơi rồi, anh nhìn này, dâu tây mẹ rửa cho em vừa to vừa ngọt.]
Trước đây cô sợ quấy rầy công việc của Tần Kiêu nên căn bản không gửi tin nhắn khi anh làm việc, không biết từ lúc nào, cô càng ngày càng thích chia sẻ cuộc sống với anh.
Sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì, gặp chuyện gì mới lạ, chỉ cần cảm thấy thú vị thì bất kể lúc nào cũng gửi trực tiếp cho anh.
Đôi khi Tần Kiêu sẽ trả lời trong vài giây, đôi khi phải mất một lúc lâu mới trả lời lại.
Sau khi gửi tin nhắn cho anh, cô cũng không cầm mãi điện thoại đợi anh trả lời, bởi vì một giây trước anh có thể trả lời, nhưng một giây sau lại bận, rất lâu mới có thể hồi âm.
Trong một ngày, có rất nhiều lần trò chuyện đứt quãng như vậy.
Cô vừa gửi tin nhắn này đi, khoảng chừng năm phút sau đã nhận được tin nhắn trả lời của Tần Kiêu.
Bánh bao kim sa: [Không ngọt bằng môi vợ.]
Giọng điệu trả lời của người nọ tràn ngập khinh thường.
Đường Khê: [Lưu manh quá rồi đó ~]
Đường Khê nhìn tên ghi chú của Tần Kiêu, cảm thấy biệt danh mà mình đặt cho anh thực sự rất hợp, người này bề ngoài nhìn rất nghiêm túc, nhưng trong đầu lại luôn suy nghĩ đen tối bậy bạ.
Hai ngày trước, tên ghi chú đã được đổi từ "Chồng yêu" thành "Bánh bao kim sa", lúc ấy Tần Kiêu cũng nhìn thấy cô đổi, nhưng anh không hề tức giận mà còn ngầm lộ ra vẻ vui sướng.
Thậm chí anh còn đổi tên ghi chú của cô thành "Kẹo bông gòn", nói là muốn đối lập một cách tinh tế với tên ghi chú của anh.
Bánh bao kim sa: [Anh đang khen vợ mình, không tính là lưu manh.]
Đường Khê: [Anh không bận sao?]
Bánh bao kim sa: [Đang bận.]
Đường Khê; [Vậy anh làm việc tiếp đi.]
Bánh bao kim sa: [Bận nghĩ đến em.]
Đường Khê: "..."
Đường Khê: [Anh Tần này, gần đây anh càng ngày càng giỏi thả thính nhé, học từ ai vậy?]
Bánh bao kim sa: [Học em.]
Ngay sau đó, Tần Kiêu đã gửi một ảnh chụp màn hình qua.
Ảnh chụp màn hình là đoạn tin nhắn của cô và Tần Kiêu khi hai người vừa lãnh chứng.
Khi đó, Tần Kiêu vẫn là một người chồng lạnh lùng kiêu ngạo, luôn thích phớt lờ cô. Vì để anh về nhà chung vào Thứ Sáu, trên cơ bản toàn là cô tự biên tự diễn.
Kẹo bông gòn: [Hôm nay em bận cả ngày.]
Tần Kiêu không trả lời.
Kẹo bông gòn: [Anh có biết em bận gì không?]
Tần Kiêu vẫn không trả lời.
Kẹo bông gòn: [Bận nhớ anh đó.]
Đường Khê nhìn lịch sử trò chuyện, xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống đất, cô ném điện thoại sang một bên, không trả lời anh.
Một lúc sau, Tần Viện đi dép lê bước lẹp xẹp tới, nhìn thấy Đường Khê ngồi một mình trên sô pha thì hỏi: "Anh họ lại lên lầu một mình ạ?"
Đường Khê nói: "Anh ấy vẫn đang ở công ty, chắc sẽ về trễ."
Tần Viện ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Đường Khê, cùng cô ăn dâu tây với nói chuyện phiếm.
Tần Kiêu về đến nhà lúc sáu giờ chiều, vừa kịp ăn tối.
Sau bữa tối, Đường Khê ngồi dưới lầu cùng mẹ Tần, thím Hai và Tần Viện, bốn người vừa xem phim vừa thảo luận cốt truyện.
Vẫn là bộ phim mẹ chồng cay nghiệt đó, Tần Kiêu cũng ngồi dưới lầu, thật ra chẳng hứng thú gì mấy nhưng vẫn không đi, chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn chằm chằm Đường Khê.
Ánh mắt anh trắng trợn như vậy, không chỉ Đường Khê mà những người khác trong phòng khách đều nhìn thấy.
Đường Khê bị anh nhìn đến ngượng, nhân lúc những người khác không chú ý thì khẽ chọt ngón tay vào eo anh, ý bảo anh đừng nhìn mình nữa.
Tần Kiêu thuận thế nắm lấy ngón tay cô, kéo tay cô đặt trên đùi mình, lặng lẽ nghịch.
Tần Viện ngồi bên cạnh nghiêng đầu, khóe môi cong lên nhìn bọn họ, ánh mắt trêu chọc không chút e dè.
Đường Khê đỏ mặt, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Kiêu, bảo anh lên lầu trước.
Sau khi Tần Kiêu lên lầu, Đường Khê ngồi dưới nhà đến hơn mười một giờ mới trở về phòng ngủ.
Tần Kiêu đã đợi hơn hai tiếng ở trên lầu, anh đã tắm rửa xong, đang nằm ráo nước đợi cô.
Đường Khê đẩy cửa ra, áy náy cười với anh: "Tình tiết phim thú vị quá, hại em xem đến mê mẩn."
Tần Kiêu đáp ừ, không nói thêm gì nữa.
Đường Khê tắm rửa xong đi ra, vén chăn lên giường, cả người bị anh ôm lấy, bờ môi cũng bị anh hôn một cái, hỏi: "Nói chuyện với mẹ và thím Hai vui lắm sao?"
Đường Khê gật đầu.
Tần Kiêu nhéo tai cô, oán giận nói: "Vui tới mức quên cả chồng em à?"
"Ai bảo anh ở dưới lầu nhìn em như vậy, đến Viện Viện còn cười em."
Tần Kiêu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Chỉ muốn nhìn em, nhìn mãi vẫn không đủ."
Anh nghiêm túc hỏi cô: "Khê Khê, sao em lại xinh như vậy?"
Đường Khê xấu hổ cúi đầu, Tần Kiêu nhéo cằm cô, nâng đầu cô lên.
Khuôn mặt của Đường Khê càng thêm đỏ tợn, không chịu được sự trêu chọc của người đàn ông, giơ tay đánh vào ngực anh.
Tần Kiêu nắm tay cô, đưa tay lên môi hôn một cái.
Đường Khê úp mặt vào ngực anh: "Em thích như thế này, cả nhà ngồi quây quần cùng nhau xem TV rồi tán gẫu."
Cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: "Sau đó trong phòng sẽ có một người chồng đang đợi em, khi em về phòng, anh ấy sẽ vì em mà sốt ruột, giở giọng tủi thân nói với em, chơi vui tới mức quên mất chồng mình."
Tần Kiêu: "..."
Cô vừa dứt lời, lông mi Tần Kiêu hơi cụp xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn cô. Đường Khê nhát gan rụt cổ trốn đi, vừa mới rời khỏi lồ ng ngực của anh đã bị anh kéo ngược trở về.
Anh kề môi sát bên tai cô, ngậm lấy vành tai vào miệng, cắn nhẹ một cái, chất giọng trầm khàn từ tính: "Nếu đã biết bản thân bỏ rơi chồng mình, em định bù đắp thế nào cho anh đây?"
Bàn tay ấm áp xuyên qua cổ áo rộng rãi, ngón giữa chai sần nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô, hô hấp có chút hỗn loạn, nhưng chợt nhớ tới đang ở nhà chung, Đường Khê đưa tay chắn trước ngực, thở hổn hển ngăn cản anh, "Không được, đây là nhà chung, về... về nhà..."
Tần Kiêu hôn lên môi cô, thanh âm có chút khàn khàn, giọng điệu dỗ dành mang theo sự cám dỗ: "Không sao, căn phòng cách âm rất tốt, sẽ không nghe thấy."
"Không được, không được." Đường Khê kiên trì nói: "Ngày mai là Tết Nguyên Đán, nhất định phải dậy sớm, về nhà, về nhà em sẽ bồi thường cho anh..."
Trước khi Tần Kiêu đưa ra yêu cầu, Đường Khê đã chủ động nhượng bộ.
Tần Kiêu bật ra tiếng cười từ trong cổ họng, rút tay về, chạm vào gò má ửng hồng của cô: "Nói rồi đấy nhé, sau khi về nhà, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Đường Khê: "..."
Cô đang nói là bồi thường, không phải nói sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.
Người đàn ông này quá giỏi trong việc hiểu sai ý của cô, phải không?
Cô ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của anh, mặt đỏ như máu.
"Có thể chứ?"
Anh tỏ vẻ ngây thơ hỏi một câu.
Đường Khê phì cười mà mắng, "Lưu manh."
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông báo thức, Đường Khê quay đầu lại nhìn, nói với Tần Kiêu: "Điện thoại anh kêu kìa, anh đặt đồng hồ báo thức sao?"
Tần Kiêu nói: "Báo thức mười hai giờ, hiện tại đã sang năm mới, Khê Khê."
Anh gọi tên cô.
"Ừm."
Đường Khê nâng mí mắt, dựa gần anh thêm một chút, đôi mắt đen long lanh như bầu trời đêm đầy sao, nghiêm túc nhìn anh, chờ anh mở miệng.
Tần Kiêu: "Năm mới vui vẻ."
Đường Khê cười nói: "Năm mới vui vẻ."
Sáng sớm, Đường Khê bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức. Cô mở mắt ra, vươn tay sờ bên cạnh, Tần Kiêu không có ở trên giường, chăn gối lạnh lẽo, hình như đã rời đi lâu lắm rồi.
Đường Khê vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tần Kiêu từ bên ngoài bước vào, đi đến phía sau cô, lặng lẽ nhìn.
Đường Khê đang đánh răng nên miệng đầy bọt, cô quay đầu nhìn anh, cũng không chào hỏi.
Sau khi cô đánh răng xong, Tần Kiêu lập tức xoay mặt cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Khê vòng tay qua cổ anh, phối hợp với nụ hôn của anh một lúc.
"Ba mẹ đã dậy chưa?"
Tần Kiêu đáp rồi.
Đường Khê thoát khỏi lồ ng ngực của anh, mở vòi nước ấm rửa mặt, "Anh ra ngoài đợi em đi, em xong ngay thôi, không thể để ba mẹ chờ."
Tần Kiêu nói: "Yên tâm, bữa sáng vẫn chưa làm xong, em từ từ thôi, thời gian còn sớm."
"Vậy càng phải nhanh hơn, em không thể để mẹ và thím Hai làm bữa sáng, sau đó lại đích thân gọi em xuống nhà ăn cơm. Hây da, anh mau đi ra đi, đừng đứng mãi ở đây, em mà xuống chậm là tại anh đấy."
Cô đuổi Tần Kiêu ra khỏi phòng ngủ, hiệu suất rửa mặt với trang điểm thực sự nhanh hơn hẳn.
Thay xong quần áo, Đường Khê mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy ngoài cửa phủ đầy hoa bách hợp, hai bên bậc thang cũng kín mít hoa là hoa, trải dài khắp lối đi xuống.
Cô ngây người trong chốc lát, mơ hồ nhận ra điều gì đó, trống ngực càng đập càng nhanh, ngón tay khẽ miết quần áo, hít một hơi thật sâu, men theo cầu thang trải đầy hoa bách hợp chậm rãi đi xuống lầu.
Trong biệt thự không có ai, tất cả đều ở trong sân.
Trong sân nhà họ Tần, hoa bách hợp ở khắp mọi nơi, giống như một biển hoa.
Tần Kiêu cầm bó hoa bách hợp đứng giữa sân, dưới ánh mặt trời, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô. Anh nhấc chân đi đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống.
Con ngươi của Đường Khê chuyển động, cúi đầu nhìn anh.
"Khê Khê, trước hết anh muốn xin lỗi em, kết hôn lâu như vậy nhưng đến bây giờ mới cầu hôn em."
Anh hít sâu một hơi, như thể sợ cô không hài lòng với màn cầu hôn của mình, đồng thời cũng có chút căng thẳng.
"Sau nhiều lần cân nhắc, anh vẫn quyết định cầu hôn em tại nhà."
"Hôm nay là tròn một năm chúng ta ở bên nhau, từ nay về sau, mỗi một năm anh đều ở bên cạnh em. Khê Khê, năm mới vui vẻ, anh đã lên kế hoạch cho hôn lễ của chúng ta, em tham dự cùng anh nhé, có được không?"
+
Đôi mắt Tần Kiêu nóng rực, Đường Khê nhìn thẳng vào mắt anh, mặc cho nước mắt thấm ướt khóe mi, cười nói: "Được ạ."