Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Chương 70: Hôn lễ (3)



Bởi vì trước đó đã đồng ý với Đường Khê sẽ giúp Tần Kiêu chặn rượu trong buổi tiệc, bây giờ bọn họ chuốc người kia say khướt, sợ cô nhận ra được bọn họ không giữ lời hứa bèn giải thích nguyên nhân rót rượu cho anh.

Bốn người họ quen biết nhau hồi năm nhất đại học vì được phân chia ở cùng một phòng ký túc xá.

Nam sinh ở ký túc xá khi ấy đều thích gọi nhau là anh em, dựa theo tuổi tác mà sắp xếp thứ tự anh cả, anh hai. Cả đám bọn họ ngồi trong phòng ký túc xá báo tuổi, Quý Chính Sâm, Hoắc Viễn Lâm và Ngôn Tầm đều sinh cùng năm, chỉ khác tháng. Hoắc Viễn Lâm lớn nhất, Ngôn Tầm nhỏ nhất.

Tần Kiêu là người cuối cùng báo tuổi, tháng sinh của anh thấp nhất, mà đúng lúc lại cùng năm sinh với họ, dựa theo tuổi thật thì anh phải xếp hạng em út. Vì thế, anh nói cước mình lên một năm, dựa vào ưu thế tuyệt đối về tuổi tác mà trở thành anh cả của cả bọn.

Cũng không ai nghi ngờ anh, dù sao cũng chẳng ai ngờ được anh lại thâm như vậy, cố tình báo tuổi mình lớn hơn một tuổi.

Sau đó, anh cứ thế mà ra dáng một anh cả ở trước mặt mấy anh em, cho tới lúc chiều hôm nay, mợ của Tần Kiêu có lòng muốn bén duyên mai mối cho dàn rể phụ mới hỏi thăm bọn họ năm nay bao nhiêu tuổi, đã có kết hôn chưa, có bạn gái gì chưa.

Sau biết tuổi tác của ba người họ, mợ của Tần Kiêu cảm thán một câu, bảo cả đám bọn họ còn lớn hơn Tần Kiêu một tuổi. Mà Tần Hôn đã kết hôn rồi, đám người họ nên tranh thủ thời gian tìm người yêu đi.

Lúc đó, cả ba người mới ý thức được mình bị Tần Kiêu lừa.

Dĩ nhiên là không nhịn được cơn tức tối này, vì thế mà nhân lúc tiệc cưới đã hợp lực với nhau chuốc say anh.

Ba người họ vì chuốc say Tần Kiêu mà cũng uống rất nhiều, lúc nói chuyện chữ nghĩa còn không nói được rõ ràng. Đường Khê nghe đám người say xỉn này căm phẫn lên án lại chỉ biết dở khóc dở cười, cảm thấy chuyện Tần Kiêu hôm nay bị chuốc rượu là đáng đời lắm. Nhỏ tuổi thì nhỏ tuổi đi, còn cố ý báo khống tuổi bắt người ta gọi mình là anh.

Ấu trĩ!

Đường Khê dịu dàng trấn an bọn họ vài câu, dặn hò họ về sớm nghỉ ngơi một chút.

Trước lúc đi, cả ba người nói một câu chào tạm biệt em dâu, Tần Kiêu khẽ nhíu mày, cả người run lên muốn mở miệng cãi lại bắt bọn họ gọi chị dâu Đường Khê.

Đường Khê trực tiếp đóng cửa lại cản anh đi ra ngoài, Tần Kiêu cúi đầu, ngón tay dứt khoát đặt lên trên tay nắm muốn mở cửa ra.

Đường Khê đỡ tay anh, tức giận lườm một cái, nói: "Anh muốn làm gì?"

Tần Kiêu nghiêng mặt qua nói với cô: "Bảo họ gọi em là chị dâu."

Đường Khê buồn cười nói: "Anh vốn dĩ là nhỏ tuổi hơn bọn họ mà, người ta gọi em là em dâu không phải đúng sao?"

"Nói lung tung." Tần Kiêu không đồng tình, nói: "Ai nói anh nhỏ, bọn họ vẫn luôn gọi anh là anh đó."

Tay đặt trên tay nắm cửa của anh khẽ vặn mở cửa ra, ló nửa người ra ngoài thăm dò, dáng vẻ như thể đang muốn ra ngoài kia đôi coi nói lý với bọn họ.

Anh say bí tỉ, sức lực lại lớn, Đường Khê không ngăn được anh bèn dứt khoát buông ra, mặc kệ anh ầm ĩ: "Được, anh đi tìm bọn họ đi, lúc về đừng quên đóng cửa lại. Em muốn đi ngủ, tí nữa làm ầm ĩ xong thì bảo người ta sắp xếp cho anh một căn phòng, hoặc là chui trong phòng họ ngủ luôn đi, đừng trở về làm phiền em nghỉ ngơi."

Đường Khê quay người đi vào trong.

Tần Kiêu quay đầu lại gọi: "Vợ."

Đường Khê không để ý tới anh, đi tới ngồi xuống ghế sofa cầm điện thoại lên, cúi thấp đầu giả vờ lướt điện thoại.

Tần Kiêu vịn lấy tay nắm cửa, mắt nhìn chằm chằm Đường Khê. Nhìn một lúc vẫn không thấy cô nhìn lại, anh lặng lẽ đóng cửa, ngón tay vân vê tay nắm cửa cau mày nói với cô: "Khê Khê, em tới xem đi, khóa cửa bị hư rồi, không mở được."

Đường Khê: "..."

Kỹ năng nói dối không chớp mắt này của anh lại thêm một bậc rồi, cứ vậy mà dung túng để anh tiếp tục phát huy, tương lai cũng rất gì và này nọ đấy.

Đường Khê trực tiếp vạch trần anh: "Không có hư, em thấy anh vừa mới mở cửa ra đó mà. Anh nhanh ra ngoài đi, nếu không đi thì đám người Quý Chính Sâm sẽ khóa cửa đi ngủ đó."

Tần Kiêu mím môi, im lặng một lát rồi dứt khoát vớt vác lại vẻ trang nghiêm của mình: "Bọn họ cũng đã ngủ rồi, không quấy rầy họ nữa, sáng mai tìm họ sau."

Tần Kiêu nhấc chân đi qua chỗ của Đường Khê, lắc lư cúi đầu, sâu bên trong đôi mắt đều ngập tràn một vẻ đắc ý khoe khoang với cô: "Khê KHê, bọn họ nói anh lừa họ, anh có lừa họ đâu, anh chỉ là báo lớn hơn một tuổi thôi, là bọn họ chủ động gọi anh là anh."

Anh nói vẫn rất có lý.

Tần Kiêu nói xong lại đi tới trước mặt Đường Khê ngồi ở bên cạnh rồi duỗi tay ôm lấy cô, gục mặt vào trong hõm vai của người kia dốc sức cọ cọ vào chỗ xương quai xanh: "Vợ ơi, người em thật mềm mại."

Anh ngẩng mặt lên, trong hơi thở mang theo luồng hơi nóng bỏng mơn trớn tai cô, ngậm lấy vành tai trắng mịn, nhẹ nhàng cọ xát.

Đường Khê bị lời nói cùng hành động khiêu khích đó của anh làm đỏ mặt, người kia nhìn thấy mặt cô ửng đỏ thì máu thịt trong người lại sục sôi, duỗi tay lột đi quần áo của cô. Lòng bàn tay nhẹ trượt qua làn da mềm mại, cơ thể Đường Khê khẽ run lên, môi cũng phát ra tiếng rên nhẹ.

Cả người cô như mềm nhũn ở trong lòng của anh, dáng vẻ như thể rất dễ để bắt nạt. Động tác của Tần Kiêu càng thêm gấp gáp, quần áo vừa mới kéo tới bả vai đã vội vàng đè người kia ra ghế sofa.

"Không được."

Đường Khê đẩy anh mấy lần để người kia ngồi dậy trước, nhưng Tần Kiêu lại không để ý mấy chuyện đó, ngón tay phối hợp mơn trớn khắp người của cô. Đường Khê há mồm cắn mạnh vào bả vai của anh, chân dùng sức đạp tới: "Anh còn chưa tắm nữa, bẩn chết được."

Sắc mặt Tần Kiêu cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi con ngươi đen láy.

Đường Khê biết mình quá lời chê anh sẽ khiến lòng tự trọng yếu đuối không đỡ nổi một đòn kia bị tổn thương, nhưng mà hôm nay anh đặc biệt hưng phấn như vậy, cô đẩy anh không ra, nói chuyện anh lại không nghe, chỉ có thể dùng cách này để trị anh.

Đối diện với ánh mắt có chút uất ức của người kia, Đường Khê có chút chột dạ duỗi tay chỉnh lý lại quần áo bị xộc xệch, nhẹ giọng an ủi: "Cồn quả nhiên là thứ đồ không tốt, bình thường anh là người lịch lãm tự tin, thích sạch sẽ như vậy nhưng đụng tới cồn thì não lại bị mất kiểm soát. Thật ra anh phải tắm rửa cho sạch sẽ đã, tắm sạch sẽ xong rồi đi ngủ đi."

Tần Kiêu cụp mắt nhìn chằm chằm cô, im lặng một lát rồi nói: "Vấn đề không phải cồn."

Đường Khê run lên.

Cô đã nể mặt bày đường tìm cớ cho anh rồi, ấy vậy mà anh lại không phối hợp làm theo.

"Là em quá đẹp." Trong ánh mắt sâu tựa không đáy của Tần Kiêu như lóe lên ánh sao, anh cúi đầu dán môi vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp mang lại cảm giác mê đắm vô tận: "Khê Khê, em cứ quấy phá ở trong đầu của anh, anh không kìm nổi nữa, phải làm sao bây giờ?"

Anh ôm chặt lấy vai cô nhấc lên, Đường Khê bị những lời lẽ tình cảm nỉ non của anh làm lòng nhảy dựng, mặc dù sau khi yêu nhau, anh thường xuyên sẽ khiến cho mặt cô đỏ đến tận mang tai, nhưng mỗi lần nghe thấy thì trong lòng vẫn đều cảm thấy rất đỗi ngọt ngào.

Sao người này uống say lại biết ăn nói còn hơn lúc bình thường vậy nhỉ.

Cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy thì đừng kìm nữa."

Tần Kiêu mỉm cười một tiếng, vui vẻ nói: "Nghe lời em."

Anh ôm cô lên lảo đảo đi về phòng ngủ, Đường Khê thấy anh nhìn đường còn không thấy mà lại ôm cô, có chút lo lắng tóm chặt lấy quần áo của anh. Nhưng vẫn tin tưởng anh sẽ không để mình ngã nên không có ngăn anh lại, tùy ý của anh ôm cô tiến vào giường.

Anh cúi người, tay nâng cằm của cô lên nhìn chằm chằm vào gò má người kia muốn hôn lên, nhưng đầu óc lại có chút hỗn loạn nghĩ cô ngại mình dơ nên chống người ngồi dậy nói: "Anh đi tắm."

Đường Khê đang nghĩ muốn khuyên anh đợi tý nữa tỉnh rượu rồi hãy đi tắm, lại chỉ thấy người nào đó giây trước còn nói muốn đi tắm nhưng giây sau đã đổ người nằm thẳng ra trên giường, mắt khép lại như đã ngủ rồi.

Đường Khê: "..."

Anh đã uống bao nhiêu rồi vậy.

Đêm nay là đêm động phòng, không phải là mạnh ai nấy ngủ đó chứ.

Nếu như anh đã cứ thế mà ngủ rồi thì thật ra cô cũng chẳng có vấn đề gì cả, dù sao cũng là vợ chồng rồi, chỉ sợ là sáng mai anh sẽ buồn phiền.

Anh là người đàn ông rất chú trọng nguyên tắc lễ nghĩa, trong ngày đám cưới lại vì say ngủ mà ngủ luôn không làm gì cả như vậy cũng đủ khiến anh hối hận đến tám mươi tuổi.

Nghĩ tới đây, Đường Khê từ trên giường ngồi dậy, vừa mới đặt một chân xuống đất đã nghe Tần Kiêu hỏi cô: "Đi đâu?"

Cô quay đầu nhìn anh, người kia đã mở mắt, người để trần nghiêng về phía cô, từ sau lưng vòng tới ôm lấy Đường Khê: "Vợ."

Đường Khê đáp một tiếng, đẩy cánh tay đang ôm lấy tay mình ở phía trước người mình, nói: "Bỏ ra, em đi nấu canh giải rượu cho anh."

Tần Kiêu động não một chút, nói: "Không cần, anh không có say."

Đường Khê: "Anh say rồi, phải uống."

Tần Khê: "Không có say."

Đường Khê nằm xuống, trở mình quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại không để ý tới người kia nữa.

Một lúc sau, Đường Khê nghe anh nói: "Là có hơi say, muốn uống canh giải rượu để tỉnh rượu."

Đường Khê dằn lại cong khóe môi lên, cố ý không để ý tới anh.

Tần Kiêu đưa tay vỗ vỗ lên tay của cô: "Vợ, anh say rồi."

Đường Khê không nhịn được cười, ừm một tiếng nói: "Em đi nấu canh giải rượu cho anh."

Cô bước xuống giường đi ra ngoài, phía trước lại bị chèn lên thêm một cái bóng đen lớn, Tần Kiêu cũng như sao chép mà bước theo sau lưng cô.

Vừa nãy Tần Viện dùng bình giữ nhiệt mang canh giải rượu lên, Đường Khê đựng trong chén nhỏ đưa cho anh uống.

Tần Kiêu uống một hớp đã nhận ra khác với canh giải rượu mà bình thường Đường Khê làm bèn chê bai nói khó uống, nhưng mà vẫn uống hết dưới sự đốc thúc của Đường Khê.

Ngồi trên ghế sofa không được vài phút, anh không để ý tới lời cô nói bảo tý nữa tỉnh rượu rồi hãy tắm mà vội vàng muốn vào phòng tắm. Bởi vì câu nói của Đường Khê sợ anh bị té trong phòng tắm, đầu óc của Tần Kiêu lại không hề bị ảnh hưởng bởi tác dụng của cồn bèn đưa ra phương án giải quyết, bảo Đường Khê vào tắm chung với mình.

Đêm tân hôn, Đường Khê cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút nên cũng ậm ừ đi vào cùng anh.

Một đêm này, Tần Kiêu vô cùng biến thái. Bởi tối qua anh chơi bài suốt đêm, ban ngày lại bận bịu suốt một ngày nên sợ không ngăn được cơn buồn ngủ kéo tới sẽ ngủ mất khiến đêm tân hôn đầy tiếc nuối. Lúc biết tin mợ mình bóc trần tuổi thật của mình cũng đã ý thức được điều không ổn, chu đáo đề phòng đặt trước mười cái báo thức trong điện thoại di động.

Sau mười giờ, điện thoại di động cứ cách một lúc lại vang lên tiếng nhạc disco báo thức, Tần Kiêu ôm Đường Khê lại vận động thêm chút nữa. Cứ buồn ngủ cũng nhắm mắt ngủ một lúc, tới lúc báo thức reo lên thì người bị đánh thức, lại có thể chấn chỉnh tinh thần được một lúc.

Cũng không biết anh nghĩ đâu ra được cách thức độc địa như này được nữa.

Cả buổi tối Đường Khê chịu đựng đủ loại giày vò từ anh và tiếng chuông báo thức, tức giận đạp anh mấy cái muốn đạp người kia lăn xuống giường, nhưng cả người lại mềm nhũn không có chút sức lực, ngược lại càng khiến anh thêm hứng thú, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ giãy giụa, buông xuôi để anh thỏa mãn.

Sáng hôm sau thức dậy đã là buổi trưa rồi.

Đường Khê vừa mở mắt đã thấy mi mắt Tần Kiêu khẽ nâng lên, dịu dàng chất phác mỉm cười về phía cô: "Chào buổi trưa nha, vợ."

Đường Khê nhẫn nhịn, nhịn không được nữa bèn nhoài người tới trả thù lên trên vai của anh cắn một cái.

Hàm răng vừa mới ngậm tới da thịt thì người kia đã bắt đầu rên rỉ, kêu ca than đau.

Trước đây Đường Khê rất phối hợp với chiêu này của anh, mỗi lần đều rất nương tình không dám cắn anh quá mạnh. Nhưng tối hôm qua lại lần nữa bị anh hành hạ đến vượt kỷ lục, cho nên hiện tại mới không chút nể tình mà đánh dấu trên vai anh một dấu răng sâu hoắm.

Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn dấu răng trên bả vai của mình, giả vờ uất ức: "Khê Khê, đau quá, thổi cho anh một chút đi."

"Tần Ngựa Kiêu, anh giữ chút liêm sỉ lại đi."

Khóe miệng Tần Kiêu khẽ giật, đôi mắt híp lại, giọng nói mang theo tia nguy hiểm nhẹ: "Đừng có kêu anh như vậy."

Đường Khê không cam tâm yếu thế hơn bèn trừng anh, uy hiếp nói: "Tần Ngựa Kiêu, sau này nếu anh còn biến thái như tối hôm qua thì em sẽ gọi thẳng anh như vậy ở trước mặt mọi người."

Sắc mặt Tần Kiêu dần trở nên căng thẳng, thoạt nhìn như sắp nổi giận.

Đường Khê không sợ: "Anh tức rồi sao?"

Tần Kiêu hít một hơi thật sâu, mặt hiện lên nụ cười, không có chút nể nang ôm lấy cô vào lòng: "Tối qua là anh sai, anh uống nhiều rượu hành sự lỗ mãng, có làm em bị thương không, để anh xem chút."

Anh vừa nói vừa vén chăn lên muốn xem, Đường Khê vội vàng đè cánh tay của anh lại, tức giận nói: "Bị thương cái gì mà bị thương, anh đừng có mà chơi trò đểu."

Tần Kiêu rút tay về, tiếp tục áy náy: "Tối qua là đêm tân hôn của chúng ta, anh sợ vì say rượu sẽ ngủ quên đi mất, không thể khiến em thỏa mãn nên mới đặt trước mấy cái báo thức. Tha thứ cho anh đi được không, anh chỉ là muốn biểu hiện tốt một chút ở trước mặt em thôi."

Anh nói bằng giọng điệu rất ư uất ức.

Là đặt trước mấy cái đó sao? Báo thức của anh reo cả đêm không ngừng đó được không.

Đường Khê không muốn so đo với Tần Kiêu chuyện này, tốt bụng nói: "Lần sau không được như vậy nữa."

Tần Kiêu thoáng cân nhắc trong lòng, cảm thấy hẳn sẽ không phát sinh thêm chuyện nào quá sức phải cần dùng đến đồng hồ báo thức để khơi dậy tinh thần nữa, mới đảm bảo nói: "Lần sau nhất định sẽ không như vậy."

Đường Khê có chút bất ngờ, cô còn tưởng rằng anh sẽ lại qua loa nói lần sau sẽ chú ý nữa cơ, không ngờ lại còn khẳng định chắc nịch như vậy.

"Được rồi, em đói." Đường Khê nhún vai, nói: "Thức dậy thôi."

Tần Kiêu ừm một tiếng, hỏi cô: "Ăn trong phòng hay xuống ăn?”

"Ăn trong phòng đi."

Mệt, không muốn đi xuống.

Tần Kiêu vén chăn leo xuống giường lấy di động, đầu tiên gọi điện thoại bảo người ta chuẩn bị cơm trưa.

Đường Khê nằm ở trên giường, nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề khôi phục lại dáng vẻ trang nghiêm, nhớ lại dáng vẻ tối qua mấy người anh em của anh thẹn quá hóa giận, sợ anh không nhớ rõ chuyện tuổi tác của mình bị phơi bày, lúc gặp được đám anh em của anh lại trong tình huống không có chút phòng bị bị người ta đánh mới nhắc nhở: "Anh có biết đám Ngôn Tầm hôm qua tại sao lại chuốc rượu anh không?"

Tần Kiêu khựng lại, nói: "Anh biết rồi."

Hôm qua là sau khi anh còn tỉnh táo biết được số tuổi của mình bị lộ mới bị chuốc rượu.

Đường Khê hỏi: "Anh thật sự nhỏ tuổi hơn bọn họ sao?"

Tần Kiêu nói với giọng điệu khinh thường: "Chỉ là nhỏ hơn một tháng, không đáng bận tâm."

Đường Khê: "..."

Vậy thì anh cũng đừng nâng tuổi lên chứ.

Đường Khê nghĩ như thế bèn lên tiếng nói thẳng: "Vậy mắc gì anh lại phải lừa bọn họ anh lớn hơn một tuổi."

Tần Kiêu rất đỗi hiên ngang nói: "Cũng đâu có quy định nhất định phải nói đúng số tuổi, anh đổi sang tuổi thật thì có liên quan gì tới bọn họ đâu."

Đường Khê: "..."

Nói có lý đấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.