Để an ủi tâm hồn tổn thương của Tiểu Thành Thành, hôm nay Đường Khê không đi làm, cố ý ở nhà chơi với cậu bé. Vốn dĩ cô định đưa Tiểu Thành Thành đi công viên chơi, nhưng bình thường Tiểu Thành Thành rất thích đi công viên nghe thấy mẹ nói phải ra khỏi nhà lại lập tức lắc đầu từ chối, không muốn đến khu vui chơi.
Đường Khê thấy cậu bé không muốn đến khu vui chơi, dịu dàng hỏi ý kiến của cậu, cho cậu tự quyết định: “Vậy cục cưng muốn đi đâu chơi nào, con muốn đi đâu mẹ sẽ đưa con đến đó.”
Tiểu Thành Thành mấp máy môi, cụp mi xuống, giống như đang sắp xếp ngôn từ.
Đường Khê tưởng là cậu bé có nơi mình muốn đi rồi, nhưng tuổi nhỏ quá nên không biết nơi đó gọi là gì, hỏi: “Vườn bách thú?”
Tiểu Thành Thành lắc đầu.
“Thủy cung?”
Tiểu Thành Thành vẫn lắc đầu.
“Vườn dâu tây? Mẹ đưa Thành Thành đi hái dâu tây mà Thành Thành thích ăn nhất có được không?”
Đường Khê kể hết một lượt những nơi bình thường Tiểu Thành Thành thích cô và Tần Kiêu đưa đi chơi mà mình có thể nghĩ đến.
Tiểu Thành Thành thò tay ra cầm tay cô, kéo cô đến khu vui chơi của mình, ngồi xuống lấy một cái ô tô nhỏ ra, nói với Đường Khê: “Mẹ, con muốn ở nhà… chơi ô tô.”
Đường Khê nhìn mái tóc trên đỉnh đầu thì dày, hai bên ven thì thưa, phía trước còn trọc mất một mảng của cậu bé, đột nhiên hiểu ra. Có lẽ không phải vì cậu thích ở nhà chơi ô tô, mà là cậu cảm thấy tóc mình quá xấu, thế nên không muốn ra ngoài.
Từ sau khi Tiểu Thành Thành bắt đầu có ý thức, suy nghĩ của cậu vô cùng kỳ lạ. Ngày xưa Đường Khê hoàn toàn đoán không ra con trai đang nghĩ gì, nhưng bây giờ cô đã có thể đoán đúng bảy, tám phần. Thi thoảng có gì không hiểu, cô sẽ nhắn tin cho Tần Kiêu, bảo anh giải thích cho cô.
Tuy thời gian người làm mẹ là cô ở bên Tiểu Thành Thành nhiều hơn anh, nhưng ông bố Tần Kiêu với bộ gen quá mạnh lại hiểu suy nghĩ của Tiểu Thành Thành rõ hơn cô nhiều.
Mặc dù đã đoán ra nguyên nhân Tiểu Thành Thành không chịu ra ngoài, nhưng Đường Khê vẫn gửi tin nhắn cho Tần Kiêu, xác nhận lại suy đoán của mình, đồng thời hỏi xem liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến tâm lý của Tiểu Thành Thành hay không.
Tiểu Thành Thành còn quá nhỏ, hồi theo học chuyên gia nuôi dạy con cái, Đường Khê nghe chuyên gia nói, khi trẻ còn nhỏ, những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới trong mắt bố mẹ lại có thể rất nghiêm trọng đối với trẻ con, rất dễ tạo thành ám ảnh tâm lý cho trẻ.
Đường Khê sợ Tiểu Thành Thành sẽ vì chuyện tối hôm qua mà sau này không chịu cắt tóc nữa.
Đường Khê: [Hôm nay em muốn đưa Thành Thành ra ngoài chơi, nhưng Thành Thành lại không chịu đi. Thằng bé nói là mình thích chơi ở trong nhà, trong khi bình thường thằng bé rất thích ra ngoài với em.]
Tần Kiêu trả lời rất nhanh.
[Nó thấy tóc mình xấu nên không muốn ra ngoài để người ta trông thấy đấy.]
Quả nhiên không ai hiểu con bằng bố, Tần Kiêu không cần ở bên cạnh Tiểu Thành Thành, chỉ dựa vào lời miêu tả của Đường Khê mà đã có thể đoán ra suy nghĩ của Tiểu Thành Thành rồi.
Đường Khê: [Tóc của thằng bé cũng không thể dài ra ngay được, nếu nó cứ mãi không chịu ra ngoài thì liệu có trở thành người hướng nội không.]
Bánh Bao Trứng Sữa: [Yên tâm, không sao, đợi tóc nó dài rồi thì nó sẽ đòi ra ngoài ngay thôi.]
Ra ngoài khoe khoang gương mặt đáng yêu của mình.
Nhãi con này còn bé nhưng lại rất tự luyến.
Nhận được câu trả lời của Tần Kiêu, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, cô bỏ điện thoại xuống, ngồi chơi đồ chơi với Tiểu Thành Thành.
Buổi sáng không được gặp bố, Tiểu Thành Thành rất nhớ bố, khi chơi thi thoảng lại bật ra câu bố. Sau khi nhận ra mình vừa gọi bố thì cậu bé sẽ chột dạ liếc Đường Khê một cái, cố ý nói to lên, huyên thuyên một đống lời Đường Khê nghe không hiểu, giả vờ như mình đang bắt chước theo diễn viên trong phim truyền hình chứ không phải là đang gọi bố.
Đường Khê cười híp mắt nhìn và cổ vũ cậu, khen cục cưng giỏi quá, cũng không vạch trần cậu.
Cơn giận của bạn nhỏ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trừ khi soi gương nhìn thấy mái tóc của mình sẽ nghĩ bố là một ông bố tồi, những lúc khác cậu sẽ nhớ bố nhiều hơn là giận bố, chẳng qua vẫn không bỏ được sự sĩ diện mà thôi.
Hôm nay Tần Kiêu tăng ca, về nhà hơi muộn. Đến lúc ăn cơm tối, Tiểu Thành Thành thấy trời bên ngoài đã tối đen mà bố vẫn chưa về, nỗi nhớ bố giống như triều dâng, cậu bé không nhịn nổi nữa, giơ tay ra với Đường Khê: “Mẹ ơi, bế con.”
Đường Khê bế cậu bé lên chân, xoa đầu cậu, đưa thìa của cậu cho cậu, nói: “Mẹ bế Thành Thành, Thành Thành tự ăn cơm có được không?”
Tiểu Thành Thành nhận cái thìa, một lần nữa hỏi thăm bố mình: “Ai kia đâu rồi ạ?”
Đường Khê dở khóc dở cười: “Ai kia là ai?”
Tiểu Thành Thành dụi mặt trong lòng Đường Khê, lí nhí nói: “Bố ạ.”
“Thành Thành nhớ bố rồi sao?” Đường Khê sờ mặt cậu bé.
“Vâng.” Tiểu Thành Thành gật đầu, giọng hơi tủi thân, “Đó… đó là bố con.”
Sau khi gọi bố, nỗi nhớ của cậu bỗng trở nên hợp lý.
“Mẹ, con nhớ bố.”
“Ngoan, con ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ đưa con đi tắm, tắm xong là bố sẽ về thôi.”
Tiểu Thành Thành nghe nói tắm xong là bố sẽ về thì lập tức bỏ thìa xuống, ôm cổ Đường Khê nói: “Thành Thành muốn đi tắm.”
Đường Khê xúc một thìa cháo bón cho cậu bé, nói: “Ăn cơm đã.”
Tiểu Thành Thành quay đầu đi, lắc cái chân nhỏ, muốn xuống khỏi chân Đường Khê: “Thành Thành muốn tắm trước cơ.”
Đường Khê: “Phải ăn xong rồi tắm thì bố mới về, con không ăn thì bố sẽ không về đâu.”
“Con không ngoan ạ?”
Đường Khê ngẩn người, không biết tại sao Tiểu Thành Thành lại nói vậy.
Tiểu Thành Thành mím môi, vỗ vào ngực mình: “Con là cục cưng ngoan, bố mau về đi ạ.”
“Ừ, cục cưng nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan, bố sắp về rồi, bây giờ chúng ta gọi điện thoại cho bố nhé?”
Đường Khê lấy điện thoại ra gọi cho Tần Kiêu, để Tiểu Thành Thành nghe giọng anh, xoa dịu nỗi nhớ bố của cậu bé. Bên kia nghe máy, giọng của Tần Kiêu truyền tới: “Khê Khê.”
Đường Khê: “Thành Thành nhớ anh, anh nói với nó mấy câu đi, cho nó biết bây giờ anh đi đến đâu rồi, bao giờ thì về đến nhà.”
Đường Khê đặt điện thoại bên tai Tiểu Thành Thành, Tiểu Thành Thành ôm điện thoại, nghe thấy bố gọi tên mình, hưng phấn lúc lắc cái chân nhỏ, vui vẻ ngẩng đầu nhìn Đường Khê, bập bẹ nói: “Mẹ, mẹ nhớ bố ạ.”
Đường Khê: “…”
Rõ ràng là cậu bé nhớ Tần Kiêu.
Thằng nhãi này, mới tí tuổi đầu mà sao lanh lợi thế.
Gọi điện thoại cho Tần Kiêu xong, tâm trạng của Tiểu Thành Thành tốt hơn rất nhiều, ngoan ngoãn tự mình ăn cơm.
Tần Kiêu trở về lúc cậu bé đang tắm. Trông thấy bố đẩy cửa phòng tắm đi vào, Tiểu Thành Thành kích động khua tay vẩy nước trong bồn tắm, làm bọt nước bắn lên người Đường Khê. Tần Kiêu đi đến ngồi xổm trước mặt cậu bé, véo cái má núng nính thịt của cậu: “Nhóc hư đốn, con làm bắn nước lên người mẹ rồi kìa, xin lỗi mẹ đi.”
Tiểu Thành Thành ồ một tiếng, nghe lời anh quay mặt sang đối diện với Đường Khê, gật đầu làm động tác cúi người: “Con xin lỗi mẹ ạ.”
Sau đó cậu bé lại nghiêng đầu sang tranh cãi với Tần Kiêu: “Con không hư, bố… bố mới hư.”
Nhắc đến bố hư, cậu bé lại nhớ đến mái tóc của mình.
Cậu giơ tay sờ đầu mình, sờ đến tóc là cậu lại muốn khóc. Cậu mếu máo, hét lên với Tần Kiêu: “Bố là đồ hư đốn.”
Tần Kiêu nhíu mày: “Nói lại lần nữa.”
Tiểu Thành Thành: “Bố… hừ.”
Cậu bé quay đầu đi không thèm nhìn bố nữa.
Tần Kiêu quay người ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Thành Thành nhìn chằm chằm bố quay lưng rời đi, cậu bé tưởng là mình đã khiến bố tức giận, vẻ mặt bình tĩnh chỉ duy trì được ba giây, sau đó bắt đầu ấm ức, hàng mi chớp chớp gắng gượng vài giây, nước mắt bắt đầu trào ra.
Đường Khê đau lòng muốn chết, vội vàng vỗ lưng an ủi cậu bé, trong lòng mắng Tần Kiêu thối tha, đi so đo với trẻ con, cũng không biết nhường con một chút.
Tiểu Thành Thành vừa đau lòng vừa mất mặt, cậu bé nhớ bố như thế, vậy mà bố lại không thèm để ý đến cậu mà bỏ đi rồi.
Cậu bé quay người, nghẹn ngào nói với Đường Khê: “Con không bao giờ… hu hu… không bao giờ để ý đến bố nữa.”
Cậu bé chớp mắt, hai giọt nước mắt lăn xuống rơi tõm vào trong bồn tắm.
Vừa dứt lời thì Tần Kiêu đi vào, anh cầm theo một cái hộp, là món quà mà anh đã mua cho Tiểu Thành Thành trong chuyến công tác, vẫn chưa kịp đưa cho cậu.
“Sau này không bao giờ để ý đến bố nữa?”
Tần Kiêu đứng trước mặt Tiểu Thành Thành, cúi đầu nhìn cậu.
Tiểu Thành Thành ngẩng đầu nhìn người bố cao lớn của mình, mắt vẫn còn ngậm nước, sụt sịt mũi không nói gì.
“Thật sự không thèm để ý đến bố nữa?”
Tần Kiêu hỏi lại lần nữa.
Tiểu Thành Thành gảy ngón tay.
Tần Kiêu: “Không muốn để ý đến bố thì bố đi đây.”
Tần Kiêu quay người giả vờ định đi.
“Đừng.” Tiểu Thành Thành đứng dậy khỏi nước, để mông trần mà chạy ra ôm lấy chân của Tần Kiêu, “Giả đó bố.”
Tần Kiêu cúi người bế cậu bé lên bằng một tay, hỏi: “Giả cái gì?”
Tiểu Thành Thành cúi đầu, nắm chặt cúc áo sơ mi của Tần Kiêu, lí nhí nói: “Không để ý đến bố là… là giả. Thành Thành… Thành Thành trêu bố đó.”
Đường Khê: “…”
Biết kiếm cớ cho mình ghê, rõ ràng lúc nãy còn nước mắt nước mũi ròng ròng, nhất định đòi cắt đứt quan hệ với bố mình, thế mà chớp mắt cái đã biến thành trêu rồi?
Thôi, chuyện của hai bố con này thì cứ để bố con hai người tự giải quyết đi.
Dù sao hai bố con cũng đã tâm linh tương thông, hôm nay cô chơi với Thành Thành cả một ngày, muốn nghỉ ngơi rồi.
Cô đứng dậy nói với Tần Kiêu: “Thằng bé vẫn chưa dùng sữa tắm, anh tắm cho nó nhé.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, đặt Tiểu Thành Thành vào trong bồn tắm, nói: “Ngồi yên, để bố tắm cho con.”
Tiểu Thành Thành vẫy tay với Đường Khê: “Tạm biệt mẹ, lát nữa gặp ạ.”
Đường Khê: “Tạm biệt Thành Thành, lát nữa gặp.”
Tiểu Thành Thành nói xong, ánh mắt chuyển từ chỗ Đường Khê sang người Tần Kiêu, hỏi: “Bố, lát nữa là bao lâu ạ?”
Cậu bé học những lời này theo người lớn, thật ra cậu không hiểu nó có nghĩa là gì.
Tần Kiêu cũng không biết nên giải thích với cậu thế nào, ra chiều bí hiểm nói: “Đợi con lớn thì sẽ hiểu thôi.”
Tiểu Thành Thành cũng nghiêm túc gật đầu, cứ như là mình đã hiểu rồi vậy.
Tần Kiêu mở chiếc hộp mà anh vừa cầm vào, Tiểu Thành Thành gác bàn tay nhỏ nhắn trên cánh tay anh, cúi đầu nhìn vào trong hộp: “Bố ơi, đây là gì ạ?”
“Súng nước.”
Lần này Tần Kiêu tặng cho Tiểu Thành Thành ba cái súng nước, một nhà ba người, mỗi người một cái, nhưng Đường Khê không ở đây, chỉ có hai bố con bọn họ.
Tần Kiêu xả thêm nước nóng vào bồn tắm của Tiểu Thành Thành, hai bố con bắt đầu chơi súng nước, bắn nhau tung tóe.
Tiểu Thành Thành phấn khích la hét, cả ngôi biệt thự ngập tràn âm thanh vang vọng của trẻ con.
Có lẽ là vì vừa trải qua quá trình rạn nứt rồi hàn gắn quan hệ, tình cảm bố con lung lay trước đó trái lại giờ càng đáng quý hơn. Tiểu Thành Thành ngoan ngoãn để bố bế, khi đi qua cái gương nhỏ trong phòng trẻ, cậu bé lại trông thấy mái tóc của mình, nhớ đến câu chuyện chua xót của mình, cậu bé giơ tay sờ đầu.
Tần Kiêu lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cậu, an ủi: “Mấy ngày nữa là dài ra thôi.”
Tiểu Thành Thành ôm cổ anh: “Bố, con không muốn làm đàn ông nữa, làm đàn ông đau khổ quá.”
Tần Kiêu buồn cười: “Mới chút chông gai này đã quật ngã con rồi?”
Tiểu Thành Thành nghiêng đầu: “Chông gai là gì ạ?”
Tần Kiêu: “Đợi con lớn thì sẽ biết thôi.”
“Ồ, con muốn ăn thật nhiều và lớn thật nhanh.” Tiểu Thành Thành nhìn vào gương, dùng bàn tay nhỏ sờ tóc, mặt buồn rười rượi, một lần nữa thổ lộ nỗi lòng mình với bố: “Bố ơi, con đau khổ quá.”