Tô Chi hít sâu một hơi, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, câu lạc bộ tư nhân mà Ôn Khanh mời cô ăn lại là do tên đàn ông tự luyến này mở.
Mà tên đàn ông tự luyến đó lại cho rằng cô bám đuôi anh đến đây, không cho cô vào.
Xem ra nếu không nói rõ ràng với anh rằng cô thật sự không có ý đồ với anh, có lẽ hôm nay muốn vào đây ăn bữa cơm còn khó hơn lên trời.
Mặc dù Tô Chi là một người thích ăn, nhưng trong tình huống ông chủ nhà hàng rõ ràng là không hoan nghênh cô vào, cô cũng chẳng tội gì mà sống chết dây dưa cầu xin người ta cho cô vào ăn.
Nhưng cô lái xe từ xa đến như vậy, chỉ bởi vì người đàn ông đó hiểu nhầm cô bám theo anh đến, từ chối cô từ ngoài cửa, cứ như vậy ra về, cô nghĩ thôi cũng thấy bực bội.
Nếu như thật sự không vào được, ít nhất cũng phải mắng anh mấy câu rồi đi, không thể bị đuổi đi một cách đáng ghét thế được.
Tô Chi cười lạnh một tiếng, nói với Trần Thích: “Vậy anh cũng giúp tôi chuyển lời cho ông chủ của anh rằng, tôi không hề có chút xíu ý đồ gì với anh ta cả, hôm nay tôi đến đây là vì có hẹn với bạn, nếu tôi biết trước đây là nhà hàng do anh ta mở, cho dù có dùng tám cái kiệu đến khiêng tôi cũng sẽ không đến.”
Xe của Trịnh Đình dừng cách xe của Tô Chi hai chỗ, chính giữa không có xe đậu, tiếng của Tô Chi trong trẻo, mạnh mẽ hùng hồn, không cần Trần Thích chuyển lời, Trịnh Đình cũng có thể nghe thấy Tô Chi nói gì.
Tô Chi nói là cô có hẹn với bạn, Trịnh Đình không tin.
Anh đã gặp rất nhiều phụ nữ viện cớ trùng hợp để gặp anh, rồi nói một cách hoa mỹ rằng đó là duyên phận.
Sao lại trùng hợp đến mức cô hẹn bạn cô ở nhà hàng của anh, rồi cô lại ra khỏi khách sạn cùng lúc với anh, cả đường cô đều đi theo sau xe anh, anh tăng tốc cô cũng tăng tốc chứ.
Bao nhiêu sự trùng hợp xếp chồng lên nhau, thì chính là cố ý.
Trịnh Đình ngồi trong xe, không muốn để ý đến Tô Chi.
Trần Thích hơi nghiêng người, liếc nhìn cửa sổ không có tiếng động gì ở bên kia, quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười lịch sự: “Cô Tô, tôi sẽ chuyển lời của cô đến tổng giám đốc Trịnh, cô xem thời gian cũng không còn sớm nữa, có phải cô nên rời đi ngay bây giờ, rồi tìm một nhà hàng khác, ăn cơm tối sớm chút hay không.”
Tầm mắt của Tô Chi lướt qua bả vai Trần Thích, phẫn nộ trừng cửa sổ xe hàng ghế sau của chiếc xe phía sau anh ta, dù cô không nhìn thấy mặt của tên đàn ông tự luyến, nhưng có thể tưởng tượng được lúc này anh đang ngồi trong xe với dáng vẻ coi trời bằng vung.
Trong lòng cô thầm mắng tên đàn ông tự luyến họ Trịnh vài câu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói thì nói với Trần Thích, nhưng mặt lại quay qua hàng ghế mà Trịnh Đình đang ngồi: “Còn cần anh chuyển lời sao? Giọng tôi lớn như vậy, ông chủ của anh không nghe thấy à? Anh ta bị điếc sao?”
Khóe miệng Trần Thích co rút, biết cơn giận của Tô Chi không phải nhắm vào mình nên cũng không tức giận.
Nhưng tính tình của cô gái này cũng hung dữ quá, lại to gan, lời gì cũng dám nói ra, đúng là không dễ nói chuyện như những cô gái muốn tiếp cận ông chủ trước kia.
Nhưng những chuyện thế này, trước giờ đều do anh ta thương lượng với những cô gái này, ông chủ sẽ không ra mặt.
Trần Thích đang suy nghĩ xem nên nói thế nào để Tô Chi chịu rời đi, cửa sổ xe phía sau hạ xuống.
Tô Chi đưa tay ra hiệu cho Trần Thích, bảo anh ta đứng qua một bên, ngón tay để lên cửa sổ, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi mắt sáng lấp lánh bất mãn trừng người đàn ông với gương mặt nghiêng nghiêm nghị ở đối diện tỏ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, cô hừ lạnh một tiếng: “Xem ra anh có thể nghe thấy nhỉ, tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải bám theo anh đến đây, là bạn tôi hẹn tôi ở đây, tôi vốn dĩ không biết nơi này là do anh mở.”
Sắc mặt Trịnh Đình hờ hững, bình tĩnh mở miệng: “Cô muốn nói là do hai chúng ta có duyên?”
“Ai có duyên với anh.” Tô Chi nói một cách ghét bỏ: “Là tôi xui xẻo thì đúng hơn, tôi ghét nhất là nói chuyện với kiểu người thiểu não như anh, không dễ gì tôi mới ra ngoài du lịch một lần, muốn vui vẻ một chút, vốn là hôm nay tôi gặp người bạn đã lâu không gặp, đáng lẽ phải có một buổi tối vui vẻ, nhưng mà bởi vì đụng phải anh, buổi tối thế này, trời lạnh như thế, tôi không dễ gì mới ra ngoài một chuyến, tôi còn phải để bụng đói đi tìm một nhà hàng khác, thật là chẳng còn chút tâm trạng ăn uống nữa.”
Tô Chi càng nói càng tức, mắng thẳng vào mặt Trịnh Đình: “Thật là một người ghê tởm, quả nhiên đụng phải đàn ông thì sẽ xui xẻo, gặp phải anh tôi đúng là xui xẻo tám kiếp. Anh tưởng anh là ai chứ, cho dù ai ai cũng yêu thích anh, người theo đuổi anh nhiều thế nào, thì ở chỗ tôi cũng không đến lượt anh xếp hàng đâu. Nhìn dáng vẻ của anh chắc cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi nhỉ, đã lớn tuổi vậy rồi, anh cảm thấy bó cỏ non như tôi có thể để con trâu già như anh gặm sao, cũng không biết đã chơi qua bao nhiêu phụ nữ rồi, đã là hoa tàn không sạch sẽ rồi, nghe thấy tôi nói đàn ông qua ba mươi tuổi thì sẽ không được nữa, vội vàng vu khống tôi muốn thu hút sự chú ý của anh, nói tôi cố tình châm chọc đàn ông trên ba mươi tuổi, thế nào, anh tự tin người trong lòng tôi là anh, vội tự nhận vậy sao.”
Tô Chi mà mở miệng thì nói chuyện sẽ vừa nhanh vừa độc.
Trịnh Đình dựa vào sự tự tin mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh, bình thản nhìn Tô Chi, giống như người mà cô đang mắng không phải anh vậy.
Trần Thích đứng ở bên cạnh trợn mắt há mồm, trước đây anh ta vẫn không hiểu tại sao ông chủ lại kháng cự phụ nữ như vậy, rõ ràng phụ nữ vừa ngọt ngào lại đáng yêu, cũng đâu có ăn thịt người.
Hôm nay cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, quả nhiên là ông chủ có đôi mắt nhìn xa trông rộng, phụ nữ thật đáng sợ quá đi.
Ánh mắt của Trịnh Đình nhìn chằm chằm mặt Tô Chi, bên ngoài anh tỏ vẻ nhẹ nhàng hững hờ, nhưng thực ra trong lòng lại đang dâng sóng trào.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ rằng, anh sẽ nghe thấy lời đánh giá thậm tệ về mình như vậy từ miệng người khác.
Những lời Tô Chi nói, anh hoàn toàn không đồng ý.
Trịnh Đình im lặng chờ Tô Chi nói xong, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ.
Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người cô gái này, không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa, muốn bảo Trần Thích mau chóng khuyên cô rời đi.
Lúc nâng mắt nhìn về phía Trần Thích, khoé mắt Trịnh Đình liếc thấy Tô Chi đang nằm sấp trên cửa sổ, gương mặt vẫn luôn lộ ra ngoài, lỗ mũi bị gió rét thổi đến đỏ ửng, cổ họng bị gió thổi đến ho khan, đầu tóc hơi rối, bỏ đi những lời nói vừa rồi, thế mà anh lại nhìn ra dáng vẻ đáng thương lại không chịu thua ở cô.
Bỏ đi, anh không bắt nạt phụ nữ.
Câu lạc bộ tư nhân này của anh mở ở lưng chừng núi, hơi vắng vẻ, gần đây không có nhà hàng nào khác, đúng là giống như những gì cô nói, buổi tối thế này, một cô gái nhỏ không dễ gì mới ra ngoài một chuyến, để cô vào ăn bữa cơm rồi hẵng đi vậy.
Một người già như anh, tội gì phải so đo với một cô gái nhỏ.
Khoan đã, sao anh lại là người già, anh mới có ba mươi mốt tuổi rưỡi thôi.
Trịnh Đình đưa tay lên ấn mi tâm.
Anh vẫn còn trẻ, tại sao lại nghe theo lời của cô nhóc Tô Chi này chứ, anh chưa già.
“Chi Tử.”
Ôn Khanh nhìn thấy chiếc xe có dán hai ký hiệu thực tập ở đuôi, còn chưa nhìn thấy Tô Chi đã gọi phía bên cửa sổ hạ xuống.
Tô Chi nghe thấy giọng của Ôn Khanh, liếc Trịnh Đình một cái: “Có nhìn thấy chưa, người bạn hẹn tôi đến rồi kìa.”
Tô Chi mở cửa xe, xuống xe, vẫy tay với Ôn Khanh.
Bởi vì kiêng kỵ thân phận người nổi tiếng của Ôn Khanh, Tô Chi không gọi tên cô ấy, cất bước đi về phía cô ấy.
Ôn Khanh xuống xe, gương mặt đeo khẩu trang và nón, chỉ để lộ đôi mắt long lanh nước, đuôi mắt hơi cong, đi đến trước mặt Tô Chi, nhiệt tình ôm cô một cái.
Hai cô bạn lâu rồi không gặp, bây giờ gặp nhau thân thiết vô cùng. Tô Chi tạm thời quên đi sự không vui vừa rồi, lúc cánh tay ôm sau lưng Ôn Khanh, cảm nhận được cơ thể cô ấy đã quấn một lớp áo dày mà vẫn rất mảnh dẻ, bóp cánh tay cô ấy, nói: “Có phải cậu lại ốm đi rồi không?”
Ôn Khanh: “Do vai diễn cần, nên ốm đi một chút.”
Ôn Khanh bị gió thổi nên đè cái nón trên đầu một chút, khoác cánh tay Tô Chi nói: “Ở đây gió lớn, chúng ta mau vào thôi.”
Tầm nhìn của cô ấy bị nón che đi, không nhìn thấy Trịnh Đình đang ngồi trong xe.
Hai người khoác tay nhau đi đến cửa câu lạc bộ, Ôn Khanh đưa cho nhân viên phục vụ trước cửa một tấm thẻ.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tô Chi, hướng mắt về phía Trần Thích ở cách đó không xa.
Vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy người phụ nữ hung dữ này mắng ông chủ bọn họ thế nào, nên không dám để cô đi vào.
Dưới sự ra hiệu của Trịnh Đình, Trần Thích hơi gật đầu.
Nhân viên phục vụ nghiêng người nhường đường, một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào dẫn hai cô đến phòng bao mà Ôn Khanh đã đặt trước.
Vừa vào cửa câu lạc bộ là một khoảng sân được trang trí theo kiểu Trung, cổ kính thanh lịch, tiếng nước róc rách.
Con đường hành lang bốn phía dùng đèn lồng để chiếu sáng, Tô Chi vừa đi vừa ngắm phong cảnh, âm thầm cảm khái phẩm chất của ông chủ của câu lạc bộ này.
Đột nhiên nhớ đến ông chủ nơi này là tên đàn ông tự luyến kia, sau khi vui vẻ cô lại nhớ ra, cô đã vào rồi.
Sao cô vào được?
Không phải tên đàn ông tự luyến bảo trợ lý nói với cô là không cho cô vào sao?
To dừng bước chân lại, Ôn Khanh thấy sắc mặt mờ mịt của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Tô Chi: “Vừa nãy có ai cản tớ lại không?”
“Không có, cản cậu lại làm gì, cậu theo tớ vào mà.”
Nhân viên phục vụ dẫn đường thấy hai cô dừng lại, cũng dừng đợi hai cô.
Tô Chi nhìn nhân viên phục vụ, nói: “Đợi một lát đến phòng bao rồi nói cậu nghe.”
Hai người đi xuyên qua cầu bậc thang, đến phòng bao mà Ôn Khanh đặt.
Đó là một toà nhà hai tầng nhỏ, tầng một là nơi để khách khứa tổ chức tiệc riêng tư, còn nơi ăn cơm là ở tầng hai.
Tô Chi sinh ra ở trấn nhỏ, rất thích phong cách bày trí theo văn học nghệ thuật thế này, trước kia cô cũng từng đến một vài nhà hàng theo phong cách này, nhưng chưa từng đến nơi nào cao cấp như vậy.
Nơi có phẩm vị tao nhã như vậy là do tên đàn ông tự luyến kia mở sao?
Không phải anh gạt cô chứ.
Nếu như là do anh mở, sao không bảo nhân viên phục vụ chặn cô lại.
Hai người đi cầu thang lên tầng hai, Ôn Khanh tháo khẩu trang và nón xuống, thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng tháo ra được rồi, nóng quá.”
Cô ấy rất không thích đeo khẩu trang và nón, cảm thấy che hết cả người, làm gì cũng không thoải mái, nhưng ở bên ngoài sợ bị fan nhận ra, nên khi ra khỏi cửa phải trang bị đầy đủ gói mình thành như vậy.
Nhân viên phục vụ rót hai ly trà cho hai cô, sau đó lui ra.
Ôn Khanh ngồi trên ghế, bưng ly trà lên uống một ngụm, nâng mắt hỏi Tô Chi: “Lúc nãy cậu nói vào phòng bao rồi nói với tớ cái gì?”
Nghĩ đến Trịnh Đình, Tô Chi cắn răng nghiến lợi nói: “Hai ngày nay tớ rất xui xẻo, gặp phải một tên đàn ông tự luyến lại kỳ cục.”
Tô Chi kể những chuyện xảy ra trong hai ngày nay cho Ôn Khanh nghe: “Anh ta còn nói mình là ông chủ của câu lạc bộ này, không cho tớ vào, tớ cũng đã định cùng cậu đi chỗ khác ăn rồi, không ngờ cứ như vậy mà vào được, xem ra chắc anh ta không phải là ông chủ nơi này rồi, tớ bị anh ta gạt rồi.”
Ôn Khanh nghe thấy lời miêu tả của Tô Chi, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra, cùng cô diss tên đàn ông tự luyến kia.
“Sao lại có người tự luyến như vậy, cậu biết tên anh ta không?”
Tô Chi cứ mãi dùng cụm từ tên đàn ông tự luyến để hình dung Trịnh Đình, Ôn Khanh nghe đến đây, có ấn tượng sâu sắc nhất với hai chữ tự luyến.
Tô Chi lắc đầu: “Không biết, chỉ nghe trợ lý anh ta gọi anh ta là tổng giám đốc Trịnh.”
“Tổng giám đốc Trịnh?” Ôn Khanh hơi thu lại nụ cười trên mặt: “Ông chủ của câu lạc bộ này đúng họ Trịnh, tên đàn ông tự luyến mà cậu gặp chắc là ông chủ của câu lạc bộ này đó, nhưng tớ chưa từng nghe người ta nói tổng giám đốc Trịnh tự luyến?”
“Cậu biết tổng giám đốc Trịnh đó sao?”
Ôn Khanh gật đầu: “Biết chứ, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim tớ đang đóng chính là anh ta, cậu mắng anh ta rồi à?”
“Mắng rồi, không phải lúc nãy đã nói với cậu rồi sao?” Mắng thế nào Tô Chi cũng đã kể cho Ôn Khanh nghe hết rồi.
Ôn Khanh tỏ vẻ cung kính nể phục cô, giơ ngón tay cái lên: “Cậu thật giỏi, cậu mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai về thành phố Nam đi.”
“Tại sao?”
Ôn Khanh: “Bởi vì khách sạn mà hai chúng ta ở cũng sắp là của anh ta rồi, nếu như buổi tối cậu bị người ta đuổi ra khỏi khách sạn, đừng trông mong tớ có thể cứu cậu, tớ còn phải đóng phim nữa. Đúng rồi, sau này cậu có gặp anh ta, đừng nói là cậu quen biết tớ, cậu cứ xem như không có người bạn là tớ nhé.”