Trong khoảnh khắc này, Trịnh Đình cảm thấy bản thân mình dường như mất đi lý trí, trong lòng anh dâng lên một luồng cảm giác vi diệu, ánh mắt rời trên khóe môi đỏ hồng mịn màng của cô, ma xui quỷ khiến muốn dán môi mình lên đó thưởng thức một phen.
Là cô chủ động tiến lại gần anh, môi của hai người rất gần nhau, chỉ cần anh nghiêng người về phía trước là có thể chạm trúng, Trịnh Đình vì cái ý nghĩ này mà lồng ngực bỗng trở nên khô nóng.
Vốn dĩ bộ dáng Tô Chi không sợ trời không sợ đất của cô cố tình muốn trêu chọc anh lúc này cũng mơ hồ nhận ra được nguy hiểm, bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh thì lòng cô thấy không yên, cô tưởng rằng anh đã được người khác theo đuổi đến thành thói quen rồi, chưa từng bị phụ nữ khiêu khích như thế bao giờ cho nên bị chọc giận, hoặc là trong đầu đang hoài nghi thủ đoạn này của mình là câu dẫn anh.
Chỉ cần vừa nghĩ đến anh hoài nghi mình đến gần anh là có mục đích khác, tính hiếu thắng của Tô Chi lại trỗi dậy, cô có lòng tin rằng mình sẽ không yêu đương mù quáng mà bị vây giữ trong lời ngon tiếng ngọt nào của đám đàn ông thêu dệt nên.
“Tổng giám đốc Trịnh, anh sẽ không sợ không theo đuổi được tôi đâu đúng không?” Tô Chi ngồi thẳng người lại, bưng lấy cốc nước bên cạnh lên, uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục khiêu khích anh.
Trịnh Đình nhìn đôi mắt cong cong hệt như trăng lưỡi liềm của cô, yết hầu khẽ trượt xuống, trong mắt cũng nổi lên ý cười: “Không phải là sợ không theo đuổi được, mà là muốn làm nữ thần của tôi thì nhất định phải có chỗ hơn người, nếu không thì làm thế nào có thể mê hoặc được tôi.”
Nhất định phải có chỗ hơn người?
Có ý gì đây?
Đây là đang nói cô không có chỗ nào hơn người, không đủ tư cách mê hoặc anh?
Tô Chi vén mái tóc: “Tôi đẹp này, vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.” Ý cười trong mắt Trịnh Đình càng đậm: “Tôi thích người có giọng ngọt ngào, biết gọi tôi là anh trai.”
Gọi là anh trai?
Ha ha.
Đàn ông ế đúng thật là không biết xấu hổ, muốn để cô gọi là anh trai, không có cửa đâu.
“Anh thích phụ nữ thế nào không hề liên quan đến tôi, tại sao phải làm theo như những thứ anh thích.” Tô Chi không bị anh lừa: “Anh Trịnh, anh vui lòng làm rõ tình huống hiện hại, là anh nhờ tôi giúp đỡ, chứ không phải tôi nhờ anh giúp tôi, cho nên anh cần phải đáp ứng những điều kiện tôi đặt ra, chứ không phải bảo phối hợp với sở thích của anh.”
Trịnh Đình nói: “Không phải tôi muốn cô phối hợp với sở thích của tôi, nhưng những năm nay tôi từng từ chối rất nhiều phụ nữ, cho nên tất cả mọi người đều biết yêu cầu của tôi về một nửa của mình rất cao, bây giờ bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện một người con gái làm tôi say mê, người nhà của tôi chắc chắn sẽ dò hỏi tôi yêu thích điều gì, bọn họ đều biết tôi thích người có giọng ngọt ngào.”
“Giải thích thế nào để họ tin tưởng đó là chuyện của anh, kế hoạch là do anh đề ra, người khác có tin hay không, đương nhiên cũng phải do anh giải quyết, tôi giúp anh việc này, là bởi vì thông cảm cho tuổi này của anh mà vẫn chưa tìm được bạn gái, còn phải chịu đựng giày vò người trong nhà giục kết hôn, đây là tôi tốt bụng, anh không thể bởi vì sự tốt bụng của tôi mà được nước lấn tới, chuyện gì cũng để phiền phức đến tay tôi chứ.”
Trịnh Đình thỏa hiệp nói: “Không gọi anh trai cũng được, nhưng nguyên nhân tôi nhờ cô giúp tôi đóng vai bạn gái tôi là vì tôi ra ngoài dễ bị phụ nữ quấy rầy, cho nên lúc tôi cần đi ra ngoài, cô phải đi cùng tôi.”
Cái xưng hô anh trai này vốn dĩ là anh nhất thời nổi hứng, sợ cô giở trò xấu gọi mình là chú nên mới đưa ra yêu cầu này, không gọi thì không gọi thôi, sớm muộn gì anh cũng có thể nghe thấy cô chủ động gọi mình là anh trai.
“Chuyện này cũng không dễ bàn, ai biết được mỗi ngày lúc nào anh đi ra ngoài chứ.” Tô Chi ngả người ra sau tựa vào ghế ngồi, tư thế cao quý: “Tiền đề để giúp anh là chuyện không thể làm phiền đến cuộc sống bình thường của tôi, nếu như lúc anh ra ngoài, tôi vẫn còn đang ngủ, thì chắc chắn không thể đi ra ngoài với anh được.”
Việc này Trịnh Đình có thể thông cảm được.
“Đây là đương nhiên, tôi sẽ không quấy rầy đến thời gian công việc và nghỉ ngơi bình thường của cô, cô có thể báo lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô cho tôi biết, tôi sẽ tránh tìm cô vào thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi.”
Trình Đình hỏi dò thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô một cách hợp tình hợp lẽ.
“Làm việc và nghỉ ngơi bình thường là sao?”
Trịnh Đình: “Mỗi ngày mấy giờ cô ngủ, mấy giờ thức dậy.”
“Tôi không có thời gian làm việc nghỉ ngơi bình thường gì hết.” Tô Chi chớp chớp mắt: “Tôi muốn ngủ mấy giờ thì ngủ mấy giờ, muốn mấy giờ thức dậy thì mấy giờ thức dậy, không cố định được không?”
“Khoảng thời gian đại khái.”
Tô Chi: “Hiện tại tôi không có công việc, ngoại trừ một ngày ba bữa, thời gian còn lại có lẽ đều ở trên giường, buồn ngủ rồi thì đi ngủ, không buồn ngủ thì sẽ chơi điện thoại.”
Trịnh Đình: “…”
Đây rốt cuộc là phụ nữ gì thế.
“Vậy cô dự định sẽ giúp tôi như thế nào?”
Tô Chi: “Tôi không có dự định gì cả, là anh theo đuổi tôi, nên theo đuổi thế nào, anh tự chuẩn bị là được rồi, tôi cần chuẩn bị gì chứ?”
Trịnh Đình tức cười: “Không phải tôi đang theo đuổi cô, tôi là muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Ồ.” Tô Chi gật đầu: “Anh là muốn nhờ tôi làm nữ thần của anh, được rồi, anh cũng đừng nói nhiều thêm làm gì, tôi đồng ý là được rồi, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là nữ thần của anh.”
Ánh mắt của Tô Chi lại lần nữa rơi vào túi áo trước ngực Trịnh Đình, cô cười híp mắt nói: “Anh Trịnh, nếu như tôi đã là nữ thần của anh, anh có phải nên chiều theo sở thích của tôi rồi không?”
Tô Chi ám chỉ anh đưa thẻ Vip của câu lạc bộ cho cô.
Trịnh Đình nói chuyện với cô lâu như vậy, đưa ra yêu cầu nào cô cũng không đồng ý, cuối cùng vẫn vòng về điểm ban đầu, cô muốn đổi xưng hô từ bạn gái thành nữ thần.
Từ trước đến giờ anh chưa từng trải qua cảnh tượng chỉ có thể thỏa hiệp như ngày hôm nay, cuộc đàm phán mà một bước đối phương cũng không nhường.
Không hề đồng ý điều kiện nào của anh, mà còn muốn thẻ của anh.
Nhìn dáng vẻ này của cô, đoán chừng sau khi lấy được thẻ cô sẽ xoay người bỏ đi, sẽ không nói chuyện thêm lời nào với anh.
Đừng nói là bạn gái, ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không cho anh. Bỏ đi, dự tính ban đầu của anh là để cho cô tiếp xúc để tìm hiểu mình nhiều hơn, bạn gái hay là nữ thần, danh xưng không quan trọng lắm.
Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ trở thành bạn gái của anh.
Anh tạm thời lùi một bước vậy.
Trịnh Đình lấy ra tấm thẻ Vip từ trong ngực ra, ánh mắt Tô Chi sáng ngời nhìn chằm chằm tấm thẻ đó, sau đó chìa tay chuẩn bị nhận lấy.
Trịnh Đình ngắm nghía tấm thẻ, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại trên tay cô, nói: “Kết bạn wechat đi.”
Yêu cầu này không quá đáng.
“Được.” Tô Chi gật đầu, mở mã QR trên Wechat của điện thoại bảo anh quét mã.
Sau khi thêm bạn bè, Tô Chi thẳng thừng chìa tay về phía anh: “Đưa cho tôi đi.”
Trịnh Đình vốn muốn trực tiếp đưa tấm thẻ cho cô, nhưng qua một hồi nói chuyện, anh nhận ra thứ duy nhất khiến có thể khiến cô bày ra vẻ mặt hòa nhã niềm nở nói chuyện với anh chính là nhờ vào tấm thẻ này, vì vậy anh đã thay đổi chủ ý của mình.
“Đột nhiên tôi nhớ đến tấm thẻ này của câu lạc bộ chỉ có chủ thẻ mới có thể dùng, cô cầm tấm thẻ của tôi cũng không có ích gì.”
?
Tấm thẻ này cô lấy đi cũng vô dụng sao?
Trong nháy mắt Tô Chi trở mặt, cơn tức giận trỗi dậy: “Anh chơi tôi đúng không?”
“Đương nhiên không phải, sao tôi có thể đùa giỡn nữ thần của tôi được.” Trịnh Đình cười nói: “Nếu như cô muốn đi vào câu lạc bộ dùng cơm, khi nào cần dùng đến tấm thẻ, chỉ cần gọi tôi, tôi sẽ trực tiếp đưa cô đi vào.”
Tô Chi nhìn nụ cười điêu luyện trên mặt anh, trong lòng đã hiểu ra.
Đây là vì mình chưa có lời đồng ý hứa hẹn lúc nào sẽ cùng anh đi ra ngoài, cho nên anh tìm cách muốn lợi dụng sở thích đi đến câu lạc bộ ăn thức ăn ngon của mình để mình năn nỉ anh.
Người đàn ông này sẽ không thật sự thích cô và muốn theo đuổi cô đó chứ?
Tô Chi cảnh giác nhìn về phía anh.
Không đâu không đâu, người đàn ông tự cao tự đại như vậy, sao có thể thật tâm theo đuổi cô được chứ, chắc chắn là bởi vì cô nói anh không xứng với mình, anh mất thể diện cho nên mới chạy tới câu dẫn mình.
Đàn ông như vậy, đúng là thiếu đòn.
Cô nhìn anh mỉm cười, nói: “Được thôi, vậy sau này khi nào tôi muốn đi, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
Trịnh Đình khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức để đến bất cứ khi nào cô gọi.”
Buổi trưa ngày hôm sau, Trịnh Đình đã gửi tin nhắn đến cho Tô Chi, bảo Tô Chi đi ăn cơm cùng anh, bởi vì một mình anh đi ra ngoài ăn cơm không được an toàn, dễ bị người khác phái quấy rầy,
Tô Chi nhìn tin nhắn anh gửi đến trên màn hình điện thoại mà mắng ra mấy câu, cô theo lẽ thường yêu cầu anh đổi địa điểm ăn cơm thành câu lạc bộ.
Buổi tối ngày hôm đó cô còn chưa kịp thưởng thức hết cảnh vật trong câu lạc bộ, nhân cơ hội này phải quan sát hết mới được.
Trịnh Đình vui vẻ nhận lời, đích thân đưa cô đến câu lạc bộ ăn cơm.
Căn phòng riêng này trang hoàng còn tinh tế và đẹp đẽ hơn căn lần trước ăn cơm, trong phòng còn có một sân khấu nhỏ, ngăn cách bằng tấm bình phong, mười mấy nam thanh nữ tú đều mang nhạc cụ của riêng mình ở trong một căn phòng khác ở phía sau sân khấu, chờ đợi lên biểu diễn.
Tô Chi tùy tiện gọi một khúc đàn cổ, phía sau tấm bình phong không bao lâu sau đã xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, bắt đầu diễn tấu đàn cổ.
Tô Chi không hiểu đàn cổ, chỉ biết nó nghe hay.
Ăn bữa cơm thôi mà còn phải chú trọng nhiều đến như vậy, phô trương sắp đuổi kịp mấy vị hoàng đế cổ đại rồi, cũng không biết Trịnh Đình sao có thể nghĩ tới phương thức ăn uống cao nhã như thế này nữa.
Đàn xong một khúc, Tô Chi không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh Trịnh, anh nghe hiểu đàn cổ sao?”
Trịnh Đình chẳng mảy may chú ý đến chế nhạo trong giọng điệu của cô, anh thản nhiên cười nói: “Vừa nãy thủ khúc kia gọi là “Dương Xuân Bạch Tuyết” lấy từ điển cố “Sở Từ”.”
Giọng điệu ôn hòa của Trịnh Đình giải thích câu chuyện đằng sau thủ khúc này cho cô nghe. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tô Chi không ngờ tới anh không chỉ hiểu mà còn biết rất nhiều.
Trịnh Đình lại nói thêm cho cô biết về điển cố của khúc đàn cổ, tuy rằng Tô Chi không hiểu đàn cổ, nhưng nghe thấy những câu chuyện nhỏ này cũng cảm thấy rất thú vị, giọng nói của Trịnh Đình không nhanh không chậm, nói năng thỏa đáng, thoạt nhìn anh rất có kiên nhẫn.
Tô Chi bất chợt lộ ra ánh mắt sùng bái anh.
Trịnh Đình cảm nhận được sự biến hóa của ánh mắt của cô, khóe môi anh khẽ cong lên, đang định kể thêm vài điển cố cho cô nghe, Tô Chi chợt lên tiếng: “Ăn cơm trước đã.”
So với những câu chuyện về văn nghệ thế này, Tô Chi vẫn cảm thấy hứng thú với việc ăn uống hơn.
Trịnh Đình gọi phục vụ tới gọi món, Tô Chi cầm lấy thực đơn, không chút khách sáo nào mà gọi cả một bàn lớn đồ ăn.
Ăn uống no đủ, Trịnh Đình đưa Tô Chi tản bộ trong viện.
“Kiến trúc trong viện này có chú trọng đến điều gì không?”
Sản nghiệp nhà họ Trịnh rất nhiều, câu lạc bộ này nằm trong sản nghiệp của anh chỉ có thể coi như là một cái nhỏ nhặt không đáng kể, mua lại cái vườn này, sau đó cải tạo lại lần nữa, chỉ cần anh mở miệng, không cần tự mình phải động tới, đương nhiên cũng không biết chú trọng đến điều gì.
Huống hồ những kiến trúc lâm viên mô phỏng này, không có lịch sử, cũng không có gì hay ho.
Có điều những lâm viên trong nước về cơ bản anh đều đã dạo chơi qua một lần, cho nên cũng hiểu biết sâu rộng, bịa một chút chuyện phong thủy nói cho Tô Chi nghe.
Trước đây Tô Chi ra ngoài du lịch đều là tùy ý đi chỗ này chỗ kia, chụp vài tấm hình, lúc này có người giảng giải cho cô nghe, cô cũng không nghe ra là anh đang nói bừa, chỉ cảm giác vừa nghe chuyện kể vừa ngắm phong cảnh thì thú vị hơn cả việc đi lang thang một mình.
“Phát tài, anh nói ngụ ý của mấy cây này là phát tài sao?”
Tô Chi nghe thấy Trịnh Đình nhắc tới hai chữ phát tài, cô lập tức lên tiếng ngắt lời anh.
Trịnh Đình đối diện với ánh mắt hết sức nghiêm túc Tô Chi, anh còn tưởng cô phát hiện ra mình đang nói lung tung, nét mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hoảng loạn cố nghĩ cách xem làm thế nào để cứu vãn hình tượng của chính mình.
Còn chưa đợi anh nghĩ ngợi xem phải nói thế nào, Tô Chi đã hứng khởi xoay mặt về phía cái cây kia, hai tay chắp lại, nhắm mắt, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Không nghe rõ cô đã nói những gì, nhưng Trịnh Đình mơ hồ cũng có thể đoán ra được, cô đang cầu nguyện mấy cây kia phù hộ cho cô phát tài. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Này, Tổng giám đốc Trịnh, anh không đến cầu nguyện sao?”
Trịnh Đình tránh khỏi ánh mắt chân thành muốn mời anh cùng cầu nguyện để nắm chắc cơ hội phát tài kia, anh cất giọng nhàn nhạt: “Không cần đâu.”
“Đúng ha, anh không cần, vốn dĩ anh đã rất có tiền mà.”
Lúc cô nói đến tiền thì cô vô cùng thẳng thắn, không chen lẫn một chút tính toán lợi ích nào, cũng sẽ không bởi vì chênh lệch giàu nghèo giữa hai người mà cẩn thật dè dặt nịnh hót anh như những người khác.
“Nơi này không linh, tôi biết một nơi cầu tài rất linh, hôm khác đưa cô đi.”
“Được á.”
Hai người cứ như vậy bắt đầu cùng nhau xuất hiện tần suất dày đặc hơn. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trịnh Đình rất quen thuộc với thành phố Đông, cảnh đẹp du lịch hay nhà hàng thức ăn ngon anh đều nắm trong lòng bàn tay.
Cuối cùng Tô Chi cũng có chút dáng vẻ ra ngoài du lịch, không còn nằm dề trong khách sạn cả ngày không rời cửa nữa, đúng bảy giờ sáng mỗi ngày đều thức dậy trang điểm, cùng Trịnh Đình đi ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu được hai ngày cô vẫn chờ Trịnh Đình chủ động gửi tin nhắn đến cho cô thì cô mới tìm anh, về sau khi quen thân rồi, chơi vui rồi, cô bắt đầu chủ động nhắn tin cho anh.
[Ông chủ Trịnh, tối hôm nay chúng ta đi ăn lẩu xương bò nha.]
[Ông chủ Trịnh, buổi trưa hôm nay chúng ta đi ăn nhà hàng bít tết mà anh nói nhé.]
[Ông chủ Trịnh, tôi nhìn thấy một nhà hàng trên mạng có món tôm hùm hấp sốt gạch cua có đánh giá rất tốt, buổi tối cùng đi ăn nhé, bữa này tôi mời anh.]
[Ông chủ Trịnh, anh còn nơi nào có thức ăn ngon muốn giới thiệu không?]
[Có một nhà hàng Ấn Độ thức ăn không tệ, muốn ăn không?]
[Ăn.]
Liên tiếp mấy ngày liên tục, nội dung cuộc trò chuyện trên wechat của Tô Chi và Trịnh Đình ngoài ăn thì vẫn lần ăn.
Trịnh Đình hệt như một blogger ẩm thực vậy, mỗi ngày đều lái xe đưa cô ra ngoài tìm thức ăn ngon.
Lúc đầu, Trần Thích thấy mối quan hệ của ông chủ nhà mình và Tô Chi tiến nhanh vùn vụt, còn tưởng rằng kế hoạch gài bẫy Tô Chi của ông chủ đã thành công rồi.
Về sau mới phát hiện ra tình hình càng lúc càng không hợp lý cho lắm, mãi cho đến khi Tô Chi đứng trước mặt anh ta nói rằng cô chính là nữ thần của ông chủ anh ta, lúc đấy ông chủ của anh ta cũng không lên tiếng phủ nhận, anh ta mới xác định, đây chính là điều không hợp lý.
Đây nào phải là gài bẫy người ta, để người ta lộ ra bộ mặt thật muốn thu hút sự chú ý của anh.
Người ta còn trở thành nữ thần luôn rồi.
Ông chủ của anh ta cũng đừng cuốn mình vào trong đấy chứ.
“Tổng giám đốc Trịnh, có một cuộc họp cần anh trở về thành phố Nam.”
Trịnh Đình trực tiếp lên tiếng: “Lùi về sau hai ngày.”
“Lần trước anh cũng nói lùi hai ngày, còn phải lùi tiếp sao ạ?” Trần Thích khéo léo ra hiệu cho Trịnh Đình: “Tổng giám đốc Trịnh, anh có nhận ra, gần đây tâm tư của anh có hơi không đặt vào công việc.”
Đâu chỉ là hơi hơi, thực sự là sắp bay hết toàn bộ luôn rồi.
Trịnh Đình nói: “Lùi.”
Cuộc họp này tới cuối cùng không có lùi tiếp, cũng chẳng phải là trong công ty có ai có thể quản chế được Trịnh Đình, mà là bản thân Tô Chi đã chạy về thành phố Nam rồi, trước đó còn không báo một tiếng cho Trịnh Đình biết, đợi đến khi Trịnh Đình phát hiện ra, thì người đã về tới nhà nằm ngủ khò khò trên giường rồi, thậm chí còn xóa cả wechat của anh.
Trịnh Đình đứng trong căn phòng Tô Chi từng ở, nhìn căn phòng trống rỗng, nét mặt anh âm trầm, chẳng nói lời nào.
Bóng đen trên mặt đất kéo ra rất dài, giống như người chồng đang oán hận vì bị người ta ăn sạch sẽ rồi vứt bỏ vậy.