Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 4



Tiếng kêu của tôi làm kinh động những người trong phong, mọi người nhìn thấy tôi bắt được một đôi tội phạm, tất cả đứng dậy chạy đến, thích thú vô cùng

Tôi nhìn chằm chằm Khương Tuấn Vĩ vài giây, đem khuôn mặt cậu ta khắc sâu ở trong đầu một lần nữa, sau đó bỗng nhiên xoay người, với lấy chiếc bánh sinh nhật đặt trên một góc của bàn trà, ra sức bôi vào quần áo Khương Tuấn Vĩ, đồng thời thét: “Mọi người nhanh lên, đem tất cả bia rượu, bánh gato xông lên đi, chăm sóc tiểu tử xinh đẹp này, chúng ta hôm nay cho Đại Oai chết luôn nha……………”

Mọi người được cổ vũ, quả nhiên ba chân bốn cẳng cầm các loại thức uống cùng bánh ga tô chạy tới chăm sóc Khương Tuấn Vĩ.

Khương Tuấn Vĩ ôm đầu chạy thục mạng, kêu to: “A đừng, đừng………..”

Chạy quanh nhà hàng, lại bị mọi người đồng tâm hiệp lực chặn lại, không cách nào nhúc nhích.

Mộc Lan lo lắng, xấu hổ mà bước lên, nói: ” Mọi người làm gì, làm gì vậy………..” Ở một bên dậm dậm chân khua khua tay

Mọi người càng hào hứng, nói: ” Còn không mau mau đem chuyện tình yêu bí mật của hai người khai thật ra!”

Tôi đứng ở bên ngoài vòng vây, ôm cánh tay, cười ha hả, thật chật vật không chịu nổi, nằm phục xuống trên mặt đất Khương Tuấn Vĩ ngẩng đầu lên, xuyên qua đám người, nhìn Mộc Lan, trên mặt mở nụ cười thật tươi

Mộc Lan liền nhún nhún vai, lè lưỡi, lộ ra một khuôn mặt lấy lòng lanh lợi cùng ánh mắt đành chịu không biết làm sao.

Nét mặt của bọn họ nói cho tôi biết………….. Bọn họ đã từ sớm không phải ngày một ngày hai!

Hai người này nên xuống địa ngục đi, thật đáng giận!

Không, tôi cũng không phải là không cho phép bọn họ yêu nhau, chẳng qua là……….. Ít nhiều cảm thấy có chút bi thương, Mộc Lan nên nói trước cho tôi biết hết tất cả. Tôi nghĩ tới lúc buổi trưa, tôi còn cầu xin Mộc Lan đi cùng tôi tới tham dự buổi sinh nhật này, trong lòng loại cảm giác chua xót vô cùng xấu hổ.

Vì vậy, tôi lại đi lên phía trước, nhằm ngay cái mông Khương Tuấn Vĩ, hung hăng đạp một cái.

” A đau………..” Khương Tuấn Vĩ bị tôi đá một cái liền kêu lên, rốt cục do tôi ngây thơ kém thông minh lại đi yêu đơn phương một bức ảnh lâu đến tận sáu năm trời.

Buổi tối lúc trở về, Mộc Lan kéo tôi lại, cẩn thận từng li từng tí nói: ” Lỗ Tây, về chuyện Đại Vĩ……….”

“Sai, sai rồi……….Phải nói là Đại Oai! Không nghe thấy người chị tốt này đã ở trước mặt mọi người phong hắn làm Đại Oai sao?” Tôi cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, cố gắng cười một cái, cố gắng kiềm chế cảm xúc sôi trào trong lòng, cố gắng hết sức để cho lời nói có vẻ nhẹ nhõm tự nhiên

“Ách……..” Mộc Lan ngượng ngùng nói: “Thật ra thì, nửa năm trước, chúng mình đã……”

Nửa năm!!!

Tôi thật sự hi vọng trong tay mình đột nhiên xuất hiện một khối đậu hũ, để cho tôi dũng cảm quên mình mà đập đầu vào!

Trên đời ai là người thông minh nhất, xin nói cho tôi biết đến rốt cụctôi nên làm cái gì bây giờ, mới có thể xóa bỏ vô số những chuyện ngu xuẩn tôi đã làm trong nửa năm qua, còn để lại vô số vụng về ngốc nghếch

Tôi nắm lấy một cánh tay của Mộc Lan, giả vờ nhăn mặt, nói: “Tiểu nha đầu này, giữ bí mật tốt như vậy, chẳng lẽ chính là muốn tạo cho chị cô một niềm vui bất ngờ, để cho chị gái cô biết, mình là một bà mai thành công nhất thế giới sao?” Nhếch môi, vẻ mặt tươi cười như hoa

Mộc Lan phì cười một tiếng, nói: “Bà mai cái gì chứ, cũng không phải là bà lão tám mươi………” Trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc không cách nào che giấu

Ánh trăng như nước, tôi nhìn gò má Mộc lan, phát hiện cô ấy xinh đẹp long lanh, giọng nói mềm mại dịu dàng!

Nếu như tôi là sinh viên nam, chắc chắn…….Cũng sẽ thích sinh viên nữ như vậy đi?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Khương Tuấn Vĩ chẳng qua cũng giống như tất cả những người con trai bình thường khác làm một sự lựa chọn và quyết định bình thường như vậy, bây giờ không có gì để oán trách

Nhìn về phía mặt trăng, cuối cùng tôi có thể dễ dàng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cho nên, buổi tối hôm đó, lúc Mộc Lan lại mời tôi lại ngủ chung giường với cô ấy, chia sẻ tâm tình, tôi liền không có cự tuyệt, chẳng qua thật sự lần đầu tiên phát hiện, nằm sát lại gần, trên người Mộc Lan mang theo một loại mùi thơm nhàn nhạt hết sức tao nhã

Cho đến bây giờ, tôi vẫn biết, mỗi ngày rời giường Mộc Lan sẽ đều xức một chút xíu nước hoa lên gáy mình, nhưng cũng không chú ý lắm, đêm hôm đó, lại chú ý đến

Đồng thời tôi cũng còn canh cánh trong lòng một chuyện, đó là trong ngày chúc mừng quốc khánh, tôi tặng cho Khương Tuấn Vĩ chính là một quyển sách rách, mà Mộc Lan tặng, là một chiếc bật lửa

Mộc Lan từ đầu đến cuối đều viết hai chữ…… Tình cảm!

Mà tôi, nhìn trong gương đánh giá trên dưới nhiều lần, xem xét kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác, dao động trong gương, là ánh mắt sâu không thể dò, một bộ tóc ngắn ngủn không uốn nhuộm và gương mặt thanh thuần.

Tôi cẩn thận đánh giá một chút, xác định bản thân vốn không có mắt xếch, mày liễu, môi ngọc, hay ngũ quan nổi bật như trong truyền thuyết; Sinh ra cũng không có có được ba đào mãnh liệt , đường cong lung linh có lồi có lõm. Tôi không biết trang điểu chải chuốt, cũng không biết làm nũng, không thích đi dạo phố, không hề có cử chỉ kiểu cách, đại khái gọi là “Nội hàm” vô duyên………. Trừ phi Khương Tuấn Vĩ nổi điên lên mới có thể bỏ Mộc Lan mà đi yêu tôi?

Cả buổi tối Mộc Lan đều cùng tôi nói chuyện về Khương Tuấn Vĩ, tôi kiên nhẫn nghe, đem trái tim cất ở chỗ sâu nhất vì những chuyện này mà không cẩn thận rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tôi cẩn thận nhặt lên từng mảnh từng mảnh trở lại như cũ.

Mãi cho đến khi Mộc Lan tràn đầy ước mơ hạnh phúc mà ngủ thiếp đi, đôi mắt tôi vẫn còn mở thật to

Tôi đưa tay đắp chăn cho Mộc Lan xong, len lén chuồn về giường của mình, dụi dụi đôi mắt đang nóng lên cay cay, thầm nghĩ, Mộc Lan là chị em tốt của tôi, mãi mãi là như vậy

Tôi và Mộc Lan trước sau vẫn rất tốt, nhưng mà, từ đâu tôi sinh ra một tật xấu, tự nhiên nhìn Khương Tuấn Vĩ không vừa mắt, lúc nào cũng không tự chủ được mà châm chọc khiêu khích, làm khó dễ hắn. Chỉ đáng thương cho hắn bị bạn gái giáo huấn, biết, làm người phải có lương tâm, có một chút đạo đức, chuyện yêu đương giữa nam nữ có tốt, cũng không thể dễ dàng qua cầu rút ván, lập tức đem bà mối ném qua tường, vì thế, cố gắng chịu đựng tính khí vui mừng thất thường cùng mỏ nhọn nanh nọc của tôi, bình tĩnh chịu đựng việc tôi thường xuyên ám ảnh trong cuộc sống riêng tư của bọn họ.

Nhưng mà, kỳ thực, thật sự, tôi thề, tôi hi vọng Mộc Lan có thể quên ân phụ nghĩa nhanh chóng quên đi cái bà mối là tôi đây.

Tôi thật sự không muốn cùng nhau ăn cơm với bọn họ, cùng nhau leo núi, cùng nhau ca hát, còn nữa, cùng nhau……. Liên hoan!

Khi Mộc Lan gọi vào di động của giáo sư lý lần thứ ba, thì cuối cùng tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ!

Cô gái nhỏ này, sao không hề tự giác như vậy, thường xuyên quấy rầy đến viện trưởng đại nhân tương lai, không phải là chán sống rồi chứ? Tôi không dám chậm trễ nữa, vội vàng mở di động, chạy ra cạnh cửa, đè thấp giọng nói, cúi đầu quát cô ấy: “Đã nói là có chuyện mà, bỏ lỡ công việc cậu nuôi tớ nha?”

Kết quả, ở trong điện thoại Mộc Lan sang sảng cười, nói: “Bạn yêu, tớ đang chờ đợi để nuôi cậu đây, chờ đợi ít nhất cũng đã mười tám vạn năm rồi đó!”

Mẹ kiếp!

Tôi đầu hàng!

Tôi trợn mắt nhìn điện thoại

Qua mấy lần Mộc Lan gọi điện thoại Giáo sư Lý đã sớm biết được tôi muốn tham gia một buổi hẹn gặp gỡ, nên ra lệnh cưỡng chế bắt tôi phải đi

Tôi rất là xấu hổ, đang lúc chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt, kết quả, vị Lương tiên sinh kia rốt cục lại gọi điện thoại đến, đã đi tới cửa, nhưng lại gặp phải một chuyện hết sức khẩn cấp, nhất định phải đi qua xử lý, chỉ có thể để hôm khác lại đến quấy rầy Giáo sư Lý, năm lần bảy lượt nói xin lỗi, nói tất cả thời gian chậm trễ hôm nay, đều căn cứ vào tiêu chuẩn lệ phí của Giáo sư Lý, để tính tiền

Tôi thật không ngờ họ Lương này lại đem Giáo sư Lý mà tôi kính trọng không để vào mắt, nhiều lần lỡ hẹn, trong lòng bắt đầu nổi giận vô cớ, nhưng ngẩng đầu nhìn giáo sư Lý vẫn nho nhã độ lượng, không có chút màu khói lửa nào, lại nhanh chóng nhắc nhở bản thân mình: ” Tôi học tâm lý học, phải bình tĩnh, phải hòa nhã……..”

Đợi mọi người khách sáo tạ lỗi với nhau xong, Kim Quang vô cùng áy náy, khăng khăng muốn đích thân lái xe đưa chúng tôi trở về trường học

Dù sao tôi cũng không có quyền gì để lên tiếng, thấy Giáo sư Lý không có ý kiến gì, tôi hiển nhiên vui vẻ đi nhờ xe, nhưng suy cho cùng thời gian chậm trễ ở phòng trà thật sự là rất lâu, vô số chất lỏng sớm được dự trữ ở trong bàng quang rồi.

Tôi đứng dậy, nói muốn đi nhà vệ sinh trước, Kim Quang lập tức gọi nhân viên phục vụ tới dẫn đường cho tôi

Tiệm trà này rất chú ý đến phong cách mộc mạc gần gũi với thiên nhiên, tất cả các phòng trà đều được xây giống như một ngôi nhà tranh nhỏ, ngay cả nhà vệ sinh cũng được xây cách một gian một, nhà vệ sinh theo phong cách giả cổ.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy chung quanh lắp đặt các thiết bị hết sức độc đáo mới lạ, liền nghe được “Oanh” một tiếng vang rất lớn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng đen đang bổ nhào về phía tôi, đè xuống……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.