Gần tới nghỉ đông, tôi muốn đi mua vài thứ mang về quê tặng cho người thân.
Vịt quay Bắc Kinh tôi đã tặng không biết bao nhiêu lần, ngay cả chè trà dầu và giày vải hồi năm ngoái về nhà tôi cũng đã chia ra gửi về hai lần. Muốn mua quà nhưng trong đầu nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc nên mua cái gì. Nói cho cùng, một loại đồ có thể tăng lên là vì một chỗ đặc sắc nào đó, nhất định trải qua quá trình tích lũy lâu dài, đơn giản mà không dễ dàng gì tạo thành, trái lại thưởng thức nó lại rất nhanh, vì vậy không nên vô ý, nhanh chóng làm hết sạch, phải tinh tế nghiềm ngẫm, mới có thể lấy ra được mấy phần tình cảnh gợn sóng được mất của đời người.
Giờ này ngày này, đối diện với một bạn học Đại Oai mẫn cảm như vậy đang tới gần. Cái đóa có thể gọi là hoa kia cứ như là một nữ thần ấm áp đi gieo hạt giống trong nhân gian, trong một phút chốc lơ đãng, vô tình mạnh mẽ đào ra một cái lỗ trong cõi lòng đóng băng đã lâu của tôi.
Tôi cùng cậu ta vốn là người cùng một thế giới, đi theo cùng một quỹ đạo mà trưởng thành dần lên, về nhân sinh quan, giá trị quan và cách sống, có một sự ăn ý không cần cố ý bồi dưỡng vẫn tự nhiên tồn tại, như thế, một khi tâm tình thoải mái, dần dần thể nghiệm được một sự ấm áp và hạnh phúc rõ ràng bình thản, dần dần làm tôi tin, cứ tiếp tục tiến tới như vậy, có lẽ có thể thật sự đi đến một con đường mới.
Một buổi tối, tôi ra khỏi phòng thí nghiệm, đi đến chỗ rất tối, không cẩn thận va phải người đối diện, bèn mở miệng nói: “Tôi xin lỗi!”
Nghe thấy đối phương tới gần tôi, hạ thấp giọng, từng chữ từng câu nói: “Lương đại tiểu thư nhờ tôi mang quà cưới đến cho cô Lỗ!”
Đầu tiên trong lòng tôi dâng lên cảm giác sợ hãi, sau đó lại nhanh chóng bị cảm giác căm ghét cực độ thay thế. Sau khi từ Anh trở về, gần nửa năm, Lương đại tiểu thư dùng đủ loại phương thức mà lặng lẽ xuất hiện quan tâm và ân cần thăm hỏi, lúc nào cũng là những tình huống thần bí, xáo trộn khiến tôi đối với chuyện này không phiền cũng chỉ có phiền. Tôi yêu Lương Trạm, sẵn sàng suy nghĩ cho tiền đồ của anh là một chuyện, còn bị người ta uy hiếp cưỡng bức lại là một chuyện khác; tôi cảm thấy Đại Oai là một người chân thành tha thiết, đáng tin cậy, sẵn sàng thật lòng thật dạ suy nghĩ đến việc tay trong tay là một sự việc, còn bị người ta coi như kết quả của thỏa hiệp hùa theo lại là một chuyện khác.
Lương đại tiểu thư năm lần bảy lượt lấy lý do là quan tâm, sử dụng tình cảm, cưỡng bức dụ dỗ, vội vã lại kiên trì bền bỉ hy vọng tôi lập gia đình, thật sự đơn giản chỉ là vì chị em tình thâm?!
Tôi lướt qua người kia, từng bước từng bước đi trở về ký túc xá, thấy trước cửa quả nhiên có đặt một món quà, suy nghĩ một chút, tôi cầm lên, thẳng tay ném vào trong thùng rác, không nói một lời, quay người vào nhà, đóng cửa lại, lập tức phát hiện mình đi đứng có chút bủn rủn, nhè nhẹ run lên — thì ra là mỗi một hành động anh hùng phóng khoáng đều thử thách tính tình, dày vò ý chí như vậy, xem ra nhân vật anh hùng thật đúng là không phải ai làm cũng được!
Tôi lại nhận được điện thoại thúc dục chuyện cưới xin của bác gái Khương. Tôi biết với chuyện này, bất luận thế nào cũng không có cách nghiêm túc nói chuyện rõ ràng với bà, tôi cẩn thận cân nhắc lại cân nhắc, rốt cuộc mới cẩn thận, úp úp mở mở nói: “Có một số việc còn chưa chuẩn bị ổn thỏa……”
Bác gái Khương hỏi: “Chuyện gì còn chưa chuẩn bị ổn?”
“Ba mẹ con……”
Muốn lấy con gái nhà người ta làm vợ, đương nhiên là không thể ngay cả ý kiến của ba mẹ đối phương cũng không hỏi tới một tiếng. Nghe câu trả lời chắc chắn như thế, bác gái Khương hết sức chấp nhận còn không ngừng trách mình sơ sẩy.
Rốt cuộc cũng tạm thời coi như vượt qua cửa ải khó khăn. Lần này vạn bất đắc dĩ phải đem ba mẹ ra làm bia đở đạn, để điện thoại xuống, đáy lòng tôi chảy mồ hôi ròng ròng, năm tiếng sau, tôi nhận được một bài học cả đời khó quên, sâu sắc hiểu ra rằng, loại bia đở đạn này, thật đúng là không thể tùy tiện xách ra dùng lung tung được.
Lúc ăn cơm tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Mỹ. Tôi bắt đầu cảm thấy mình đang nghe chuyện một lẻ ngàn đêm, mười giây sau, tôi bắt đầu sụp đổ, bắt đầu phát điên, bắt đầu rơi lệ đầy mặt, bắt đầu hối hận không ngừng mà vội vã đặt vé máy bay – mẹ của tôi tính ly hôn dượng, đi khắp nơi nhờ người tìm kiếm tung tích của ông ta, vất vả lắm mới nhận được tin nói ông ấy từng xuất hiện ở Florida, vậy là lập tức cùng ba tôi chạy qua đó tìm ông ấy, vừa đúng lúc, ngay đêm hôm đó, ông ấy bị sát hại trong một ngõ hẻm của Florida. Cảnh sát lần theo đầu mối, đương nhiên, xem cặp ba mẹ “sống chúng phi pháp” của tôi là người tình nghi phạm tội quan trọng.
Đến khi tình tiết thường xem vô số lần ở trên ti vi, rạp phim chân thật phát sinh ở trên người mình thì mới hiểu ra ảo tưởng và thực tế đến tột cùng có thể chênh lệch bao nhiêu. Trong nháy mắt trời nghiêng đất ngả, lúc bò lổm ngổm ở trên bàn trà, tôi mới sâu sắc hiểu rằng thì ra là mỗi tình tiết tục cũ rích cũng có thể trong nháy mắt bức người ta tiến đến vực sâu.
Đại Oai công việc ngập đầu, nhất thời không thể xin nghỉ phép, liên tục an ủi tôi, nói cậu ta thu xếp xong sẽ qua đó tìm tôi. Tôi nhanh chóng nói không sao, cũng may bên Mỹ tôi cũng có nhiều bạn học, có lẽ chuyện cũng không đến mức tuyệt vọng như tôi nghĩ.
Lúc nói ra hai chữ “tuyệt vọng”, tôi mới phát hiện ra sâu trong lòng mình đúng là tràn đầy tuyệt vọng sợ hãi, suốt chặng đường bay sang New York, tôi lo lắng vô cùng, chỉ nhắm mắt lại là lại thấy khắp nơi đều là máu tươi khiến tôi hoảng hốt nhanh chóng mở mắt, phát hiện trong suy nghĩ của mình vẫn chôn giấu vô số hình ảnh đáng sợ. Mãi đến khi máy bay hạ cánh, cả người tôi vẫn có cảm giác choáng váng.
Không kịp ăn gì, tôi y theo bản đồ chỉ vội vã chạy tới sở cảnh sát, thấy từng người từng người mặc đồng phục cảnh sát vội vã đi qua bên cạnh, trong đầu có chút hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải hỏi những gì, làm những thứ gì. Một phút đó thấy mờ mịt thất thố đó khiến tôi rõ ràng cảm nhận được cuộc sống nhiều khó khăn, số phận nhiều biến cố cùng với sức người nhỏ bé và bất lực.
Song, tôi cũng chỉ ngơ ngác sửng sốt chốc lát, liền thấy một người đàn ông trung niên đi tới cùng tôi bàn bạc, mở miệng hỏi: “Xin hỏi là cô Lỗ Tây đúng không?” Nhận được cái gật đầu của tôi, ông ta liền lập tức chuẩn xác cho tôi biết, đã có người làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh cho ba mẹ tôi, sau đó cũng sẽ có người tiếp tục theo vụ án của ba mẹ tôi, nên tôi không cần phải lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có luật sư đến, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt cho tôi biết tình hình cơ bản, chỉ dẫn tôi ký vào các giấy tờ và thực hiện các thủ tục có liên quan. Cứ như vậy, sau hơn hơn mười mấy tiếng tràn ngập lo sợ không yên cùng bối rối, hãi hùng suốt chặng đường đến đây, tôi liền tỉnh tỉnh mê mê, ù ù cạc cạc nghe thông báo là mọi chuyện đều không sao hết. Sự đột nhiên dễ dàng như thế này cứ như là vung ra một quyền thật mạnh, kết quả lại không trúng vào đâu, khiến sức nặng bắn ngược trở lại, dường như có thể trực tiếp làm cho người ta bay ra khỏi mặt đất.
Từ trong trại tạm giam đi ra, mẹ già nhìn thấy tôi, lập tức xông lại, ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa gào, nước mắt nước mũi giàn giụa. Tôi một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức lớn lớn nhất ôm lấy mẹ già, vỗ thật mạnh lưng bà, không ngừng an ủi bà: “Không sao, không sao rồi!”
Vất vả lắm mẹ già tôi mới hơi dịu lại, ngẩng đầu, thấy có xe lướt qua rồi dừng lại. Một cô gái mặc váy hoa Tây Ban Nha lớn vô cùng xinh đẹp, từ trong xe chui ra, đi tới bên cạnh tôi, cầm tay của tôi, vừa dịu dàng vừa áy náy nói: “Xin lỗi, Tây Tây, mình nhận tin hơi trễ!”
Ngẩng đầu nhìn cô ấy, dĩ nhiên, không phải là ai khác, mà chính là Viện Viện thân ái của tôi.
Mấy năm này, ba vẫn luôn làm công việc điều chế rượu cho Hà gia, cho nên sau khi ông bị bắt, Hà gia liền nhanh chóng biết tin. Nhưng mà tin tức từ tầng dưới chót vẫn truyền tới nơi ông Hà, lại còn đưa Viện Viện đến đây, vẫn phải trải qua một quá trình xử lý vô cùng phức tạp. Viện Viện vốn đã về sống ở San Francisco, nghe được tin, liền lập tức mang theo đại đoàn luật sư cố vấn tài giỏi của Hà gia chạy tới New York, chuẩn bị từ trên xuống dưới, sắp xếp xong xuôi tất cả.
Lòng bàn tay của cô ấy thật ấm, đáng yêu tốt đẹp như vậy xem tôi là điều quan trọng nhất trên đời. Giờ khắc này, tôi đột nhiên cảm thấy những nỗ lực trong mấy năm tất cả đều xứng đáng, lòng người suy nghĩ hiền hòa nhìn đâu cũng thấy hoa tươi nở rộ.
Ban đêm mọi người dùng cơm ở nhà ba mẹ tôi, mẹ già tự mình xuống bếp, bảo là muốn cám ơn Viện Viện.
Viện Viện hết sức thân mật kéo tôi nói đông nói tây, tâm tình có vẻ vô cùng tốt, rõ ràng là hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Đợi cho mẹ già tôi cuối cùng xử lý xong mọi thứ, tôi mới nhanh chóng vào bếp giúp, bưng tất cả những món ăn ngon lên bàn cơm, lúc vô tình xoay mặt, lại vô cùng bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, thắt cà vạt màu xám đậm lẳng lặng đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn tôi, anh tuấn không gì sánh bằng, ánh mắt dịu dàng, chỉ có vẻ mặt là có chút mỏi mệt khó có thể che dấu.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt anh, cảm giác một giây đó đột nhiên đánh úp vào trong lòng tôi, vừa ngọt ngào vừa thương cảm, vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng — ánh mắt của anh sâu lắng như đáy giếng, yên lặng mà dịu dàng, mang theo tình cảm khó có thể nói nên lời, khiến trái tim tôi đập liên hồi, vẫn khiến cho người ta trầm luân.
Để thức ăn trong tay xuống, tôi vô ý thức cất bước, từ từ nghênh đón, song Viện Viện ở bên cạnh còn nhanh hơn tôi một bước, đi lên ôm anh, nói: “Cám ơn anh đã đặc biệt tới đây!”
Anh vỗ nhẹ lưng Viện Viện, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Viện Viện.
Ba mẹ tôi nhìn thấy anh thì quá sợ hãi, vội vàng đứng dậy, chạy tới cửa nghênh đón. Tôi bất đắc dĩ, chỉ đành phải cúi đầu, đi theo sau ba mẹ, yên lặng đi ra phía trước.
Anh lễ phép bắt tay ba, hàn huyên hai câu tỏ vẻ ân cần thăm hỏi, rồi do dự một chút mới vượt qua mọi người, đi tới, vươn tay ôm chặt tôi vào lòng, ghé vào lỗ tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Làm em sợ rồi, Tây Tây!” Môi anh không bị khống chế mà nghiêng qua, nhẹ nhàng áp lên má tôi.
Xuyên bờ vai của anh, tôi nhìn thấy Viện Viện thiện ý mà dịu dàng mỉm cười.
Trong lòng anh rất nóng, vì vậy mà từ ấm áp biến thành nóng như lửa đốt.
Nhanh chóng đứng thẳng lên, thoát ra khỏi ngực anh, cười lớn nói: “Anh Lương thật là nể mặt tôi quá!” Biết nét mặt mình thật sự mất tự nhiên, tôi đành phải cúi đầu, xoay người đi vào bên trong, vội vàng nói: “Tới đúng lúc quá, mẹ già tôi vừa nấu xong một bàn thức ăn ngon……”
Viện Viện đúng là hoạt bát, trên bàn ăn, vô cùng hứng thú thì thầm hỏi thăm mẹ già tôi cách làm đủ các loại món ăn. Anh ngồi đối diện với tôi, nhẹ nhàng rót rượu, cùng ba tôi đối ẩm, thái độ cung kính mà khiêm tốn hiếm có. Ba mẹ tôi lại lần nữa gửi lời cám ơn, anh mỉm cười nhìn về phía Viện Viện, nói: “Thu xếp rất tốt!”
Viện Viện đỏ mặt xấu hổ cười, nói: “Luật sư đều có sẵn rồi!”
Vươn đũa ra gắp thức ăn, không biết ăn ý thế nào mà lại không trước không sau, hai đôi đũa đồng thời gắp lên một miếng cá hố. Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhẹ nhàng buông đũa, nhưng anh lại gắp cá hố lên, nhẹ nhàng bỏ vào trong chén của tôi.
Một lúc sau, Kim Quang đi vào tìm anh, nói là phi cơ đã bay tới, chỉ còn chờ anh đến.
Có lẽ là chuyện rất khẩn cấp, tôi nhanh chóng đứng dậy, cười nói: “Anh Lương, anh bận thì……”
Anh không nói, yên lặng nhìn tôi, rốt cuộc vẫn là đứng dậy bắt tay chào tạm biệt ba tôi.
Lúc này đã không còn sớm, bóng người trên mặt rất rõ ràng, theo ánh sáng di chuyển, càng kéo càng dài. Giữa hai người cái bóng người sánh đôi, rốt cuộc lại dứt khoát thêm một bóng người nữa, thêm vào đột ngột như thế, hấp dẫn như thế, làm xáo trộn cả ba cái bóng người.
Ánh sáng lại một lần nữa di chuyển, rốt cuộc, cái bóng ba người lại một lần nữa tách ra, hai người song song phía trước, còn một người đi phía sau…………
*
Chẳng khác gì cho mình một kỳ nghỉ đông sớm, chờ đến khi tôi rốt cuộc giải quyết xong chuyện của ba mẹ, lúc trở lại trường thì đã hết học kỳ cuối cùng, trường cũng đang tổ chức lễ bế giảng. Trong buổi lễ, viện trưởng Lý trịnh trọng công bố, năm nay học viện sẽ tiến hành xây dựng nông thôn mới, muốn cử một thầy cô giáo tích cực tham gia vào công tác ý nghĩa này, nên hô hào mọi người chủ động ghi danh tham dự.
Nhất thời có vô số ánh mắt quăng về phía tôi, đương nhiên, luôn luôn đều là những người mới được phong hàm giáo sư trở xuống.
Song viện trưởng Lý cười ha hả mở miệng nói: “Năm nay không thể! Lỗ Tây phải kết hôn……”
“Ôi!” Một tràng thở dài và đủ các loại giọng nói đan xen nhau.
Đến tột cùng là khâu nào có vấn đề, vì sao viện trưởng lại lấy giọng nói tự nhiên như vậy mà công bố tin tức cưới hỏi của tôi?
Ban đêm nhận được điện thoại của mẹ già, tôi mới biết ba mẹ Đại Oai đã bàn chuyện với họ. Bà cao hứng vô cùng, cứ trách tôi vì sao lại giấu bà chuyện trọng đại như vậy suốt!
Chuyện này hình như càng diễn càng thật, vậy có nên dứt khoát hay không, hay là cứ cúi đầu như vậy, tiếp tục diễn?
Tự nhiên là có lòng tin giữ vững lòng trung thành sau hôn nhân, cũng đem hết toàn lực trở thành người vợ hiền thục của bạn học Đại Oai. Duy chỉ có một thiếu sót, chính là một chút tình cảm mãnh liệt không cách nào ức chế như khi đối mặt với ai đó mà thôi.
Mọi người đều nói hôn nhân chẳng gì khác ngoài mắm muối củi gạo, vậy, thật ra cũng không cần cái loại tình yêu nồng nhiệt, oanh oanh liệt liệt để tô đẹp và xây dựng đâu nhỉ?!
Có thể cứ như vậy nắm tay đi hay không?
Rốt cuộc có thể hay không?!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy chuyện này quá mức vội vàng. Mặc dù không thể hủy bỏ toàn bộ tình cảm mãnh liệt, cũng ít nhất chờ tôi điều chỉnh lại tâm tình thích hợp, có thể lấy càng nhiều nhiệt tình và tâm sức tương đương để báo đáp bạn học Đại Oai cho phải!
Rốt cục hạ quyết tâm chắc chắn, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Đại Oai một lần nữa, cho nhau một thời hạn, để tôi cởi bỏ tất cả, rồi mới dùng tư thế người yêu chân chính mà sống với cậu ta, cố gắng bồi dưỡng tình cảm, tranh thủ có thể đi qua một cuộc thử nghiệm tôi luyện tình cảm hoàn toàn mới, cuối cùng tiến tới kết quả là yêu nhau.
Song tôi chưa kịp tìm Đại Oai, bác gái Khương đã đi một bước trước tìm đến tôi.
Một ngày kia, ở trong trường học kiểm tra xong phòng làm việc, cất kỹ toàn bộ đồ đạc, dán giấy niêm phong lên mấy phòng thí nghiệm tạm thời không dùng đến, lúc trở lại ký túc xá, đã thấy bà đứng chờ ở cửa, dáng vẻ lo lắng đi tới đi lui.
Không biết bà đến Bắc Kinh khi nào nữa; không biết bà gặp phải chuyện gì mà lại lo lắng như vậy. Tôi nhanh chóng đi tới chào hỏi, thân mật nói: “Thật là ngại quá, để dì đợi lâu rồi!” Tôi đưa tay qua, định kéo tay bà, nhưng vừa đưa đến gần lại phát hiện bà run run lên, theo bản năng mà lảng tránh.
Vậy là sao?!
Nhất thời căng thẳng, tôi mau chóng mở cửa đi vào, pha trà, cung kính đưa cho bà, cố gắng bày ra cái vẻ ôn hòa, yên lặng, thanh tao, lịch sự mà bà thường yêu thích.
Bà nhìn tôi một cái, rồi thở dài thật dài, ánh mắt hơi mất vẻ nhu hòa, cuối cùng cũng theo tôi vào nhà ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi người tôi, quét nhìn từ trên xuống dưới.
Tôi cúi đầu ngồi đối diện với bà, lại bị bà trái nhìn một lần, phải nhìn một lần như vậy, dần dần cảm thấy sống lưng vả mồ hôi, suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy tìm trái cây, dù sao nhất định cũng phải có cái gì đó trên tay, tránh phải lúng túng như thế. Song mở rổ trái cây ra lại không thấy một quả nào.
Cảm giác càng khó xử hơn, tôi đành phải đổi lại qua chỗ ngồi khác bên cạnh, thấp giọng hỏi bà: “Không biết dì có muốn xem ti vi một lát không?”
Vất vả lắm mới nghe thấy bà mở miệng nói: “Không cần!”
Áp lực trùng trùng đang đè nặng đáy lòng tôi hơi giãn ra, tôi rốt cuộc mới nhớ trong tủ treo quần áo còn có chút mứt, bèn nhanh chóng tìm chén dĩa tới, mở túi mứt ra, cẩn thận dùng muỗng lấy ra, xếp trên từng dĩa một.
Cuối cùng cũng bày mứt xong, tôi đưa cho bà, mỉm cười hỏi: “Không biết dì thích vị nào?”
Bà lại nhìn tôi vài lần, ý tứ hàm chứa trong ánh mắt hết sức phức tạp, một hồi lâu, mới mở miệng, vô cùng khó khăn hỏi tôi: “Tây Tây, dì nghe nói…… thật ra lúc học đại học, con với Đại Vĩ cũng không phải là bạn bè?”
Tôi nhất thời ngơ ngẩn, thật sự không nghĩ tới bà lại mở miệng nhắc tới chuyện này. Suy nghĩ một chút, dường như đoán được kế tiếp bà muốn nói gì, tâm tình tôi lại bình ổn hẳn, tôi gật đầu, thản nhiên nói: “Lúc học đại học, bạn gái Đại Vĩ là bạn cùng phòng của con, con cũng có…… bạn trai khác!”
“Dì nghe nói khi đó…… con thường xuyên đến ngủ lại nhà người bạn nam kia?”
Tôi vẫn không bị khống chế mà bình ổn. Ai nói cho tôi biết, cuối cùng là bà nghe những thứ này từ đâu vậy?!
Song chuyện đã xảy ra rồi cũng không cần thiết phải giấu diếm. Tôi gật đầu: “Khi đó, tình cảm của con và bạn trai rất tốt!”
“Tại sao chia tay vậy?”
Chuyện này thuộc về đời tư cá nhân, tôi thấy không có cần thiết phải trả lời. Song xuất phát từ sự kính trọng đối với trưởng bối, tôi vẫn đáp một câu: “Mỗi người lại theo đuổi mục tiêu khác nhau!”
Lại là một thời gian dài trầm mặc, bà gật đầu, nói: “Việc này, sau khi nghe thấy, dì cảm thấy buồn lắm. Bởi vì Tây Tây, ở trong lòng trong mắt dì, con vẫn là một cô gái trong sáng!”
Hóa ra một người trong sáng hay không, chỉ dùng tiêu chí như vậy để cân nhắc.
Tôi cúi đầu, cắn môi, không nói lời nào.
“Dĩ nhiên, dù sao thời đại thay đổi, mặc dù buồn, nhưng dì vẫn thấy có thể hiểu được……” Nói chữ ‘hiểu được’, giọng nói của bà cũng càng lúc càng nghiêm trọng, khiến tôi qua chữ hai chữ “hiểu được”, dường như chạm đến một áp lực nào đó trùng trùng khó có thể trì hoãn hay tiêu tan.
Rất khó khăn mới hé miệng, tôi thật sự không biết nên lấy tư thái và nét mặt nào cho phải, suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói: “Cám ơn dì!”
Bà nhìn tôi, bình tĩnh nhìn tôi, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ nặng nề bi ai, hồi lâu, rốt cuộc mới mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Có một vấn đề về mặt bệnh tâm lý, Tây Tây, dì muốn con trả lời dì.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà.
“Nếu như một người từng có tiền sử tâm thần phân liệt, tương lai có phải sẽ có thể có khả năng tái phát không?” Giọng của bà trầm mà chậm chầm, vô cùng bình thường nói cứ như chỉ là trăm ngàn chuyện tầm phào thường ngày, song mười mấy chữ này vang lên, lại giống như búa tạ, từng chữ từng chữ gõ thẳng vào trái tim tôi.
Cuối cùng tôi từ từ tựa vào vách tường, gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Dạ!” Giọng nói truyền vào lổ tai, có cảm giác hư ảo ngay cả mình cũng không dám tin, cứ như là đến từ một không gian thời gian khác vậy.
Bỗng nhiên bà đứng dậy, tôi cứ tưởng là bà muốn đi, không ngờ lại là đi mấy bước tới trước mặt tôi, bỗng nhiên khụy xuống, tiếp đó mở miệng, khóc nói: “Dì biết là rất có lỗi với con, Tây Tây! Nhưng cả nhà ba Đại Vĩ và dì tính ra có hơn mười đứa con, nhưng chỉ có một mình Đại Vĩ là con trai. Dì xin con, Tây Tây……”
Dĩ nhiên, trên thế giới này, không có bất kỳ một người mẹ nào có thể chấp nhận một người từng có quá khứ tình cảm không trong sáng cùng tiền sử bệnh tâm thần phân liệt giống như tôi làm con dâu!
Suy nghĩ của bà cũng không có gì khó hiểu, hoàn toàn có thể lý giải và chấp nhận!
Thật ra, tôi đã sớm tự giác biết chuyện sẽ như vậy. Vậy mà lại trầm luân đến nỗi để một người mẹ phải lấy phương thức như thế nhắc nhở mới kịp phản ứng, đùng là đáng chết mà!
Thật ra, có phải vẫn nên nói cho bà biết, chẳng những tôi thời đại học đã sống chung với bạn trai, mà người bạn trai đó còn là chồng của một người khác hay không……
Trong lòng tôi sáng như gương, trong nháy mắt tái hiện tất cả những chuyện đã qua, toàn bộ chân tướng, song phía sau gương, chi chít toàn là căng thẳng chết lặng cùng chua xót. Cho là có nước mắt sắp tuôn rơi, thì khi mở mắt, lại rõ ràng rõ ràng nhìn thấy chùm tia sáng lướt qua, chiếu sáng từng đường nét trên hạt bụi, tựa như mỗi hạt là đại biểu cho một chỗ trống rỗng vô vọng.
Sao lại để một người lớn tuổi hiền lành than thở khóc lóc quỳ gối trước mặt tôi như vậy?
Sao lại chịu chấp nhận áp lực nặng nề như vậy!
Tôi biết mình nên lập tức cúi người, đỡ bà dậy.
Nhưng tôi không nhúc nhích được, tựa vào trên vách tường, lẳng lặng dựa vào, ngẩng đầu nhìn trần nhà, yên lặng nhìn. Trong phòng vô cùng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim giây trong đồng hồ treo tường khe khẽ sột soạt!
Tôi không thể nghiêng đầu, bởi vì nếu nghiêng đầu, sẽ nhìn thấy trên cửa sổ, trong một bình hoa thủy tinh, một đóa hoa nhỏ có thể nói……