Sáng hôm cuối tuần, Du Khuynh nhận được điện thoại của Bàng Lâm Bân bảo cô trưa qua đó.
Cô còn chưa dậy mà ngủ nướng thêm chút nữa, nghĩ tới tối nay sẽ tạo bất ngờ cho Phó Ký Trầm, khóe môi không khỏi hơi cong lên.
Phó Ký Trầm đâu biết cô cười cái gì, anh cho rằng cô sắp được gặp Cố Hằng nên vui mừng. Anh kéo cô vào lòng, nắm khóe miệng cô không cho cô cười.
Du Khuynh: “Phó Ký Trầm, cái đồ hẹp hòi này.”
Cô đẩy anh ra, thức dậy.
Rửa mặt đơn giản xong cô vào phòng quần áo lấy bốn năm chiếc váy ra bắt đầu thử đồ.
Phó Ký Trầm cũng vào phòng quần áo, hôm nay anh còn phải tới công ty, vừa cài nút áo sơ mi vừa liếc nhìn Du Khuynh, chỉ ăn bữa cơm mà thôi có cần long trọng thế không?
“Em tới chỗ Bàng Lâm Bân cũng là người nhà cả, không cần đặc biệt trang điểm gì đâu. Như vậy thể hiện xa lạ quá mức.” Anh nói một câu.
Du Khuynh thử quần áo không phải vì buổi trưa đi hẹn ăn cơm, cô cố ý nói: “Phụ nữ làm đẹp vì niềm vui của bản thân. Anh không hiểu đâu.”
Lúc này, robot Ngư Gia Lạc đang quét dọn phòng quần áo cất tiếng, “Cá nhỏ, cô nói như vậy khiến trong lòng Phó tổng rất không phục đấy.”
“Cá nhỏ, anh ấy trừng cô kìa.”
Phó Ký Trầm: “……”
Anh vỗ đầu Ngư Gia Lạc, “Con mắt nào của mi nhìn thấy tao trừng cô ấy hả?”
Ngư Gia Lạc: “Cái này còn cần tôi nói sao? Trong lòng anh hiểu rõ, trong lòng tôi cũng rõ.”
Phó Ký Trầm tạm thời cho Ngư Gia Lạc ngủ, yên lặng chốc lát.
Du Khuynh đã mặc thử ba chiếc rồi nhưng đều không vừa người lắm, phần eo hơi chật, trước kia vừa mới sửa vừa người xong, giờ có cá con nên vòng eo cô tăng lên.
Thật ra không chỉ mấy bộ lễ phục này, còn mấy bộ khác chưa mặc thử, mà đã gặp cảnh túng quẫn này rồi.
“Phó tổng, em béo rồi.”
Phó Ký Trầm ôm cô từ phía sau, an ủi cô: “Không béo chút nào, anh còn bồng công chúa nổi cơ mà.”
Anh biết cô để ý tới vóc dáng bản thân cỡ nào, xưa giờ luôn kiêu ngạo với vóc dáng của mình, lúc mới quen, mỗi lần cô trêu chọc anh anh đều khó cầm lòng được.
---Đọc full tại Truyenfull.vn--- Giờ cô rất ít khi mặc váy ngủ gợi cảm.
Điều Du Khuynh để ý chẳng phải sự béo của cô, cô đang định chiều nay đi sắm quần áo.
Cô nhìn Phó Ký Trầm qua gương: “Tối nay mấy giờ anh về? Có xã giao không?”
Phó Ký Trầm: “Không có. Tối nay anh đưa em đi mua sắm nhé.”
Du Khuynh lắc đầu, “Mệt, không muốn đi. Anh về sớm với em.”
- -
Chưa tới mười giờ, Du Khuynh bắt đầu xuất phát.
Lần đầu tiên tới nhà Bàng Lâm Bân làm khách, cô khá là mong đợi.
Ở nhà họ Bàng, sáng sớm Bàng Lâm Bân đã thức dậy bận rộn, tạm thời học vội một món ăn, nêm nếm chưa vừa miệng, chưa nắm được độ lửa.
Ông thở dài, sau đó tiếp tục học với đầu bếp.
Ông có thể hô mưa gọi gió trong thị trường tư bản, nhưng lại bất lực trước phòng bếp chỉ có mấy chục mét vuông.
Cố Hằng hiếm khi được nghỉ ngồi ở nhà đọc sách một lúc, kết quả ‘bịch bịch bịch’ liên tục từ phòng bếp truyền tới đinh tai nhức óc.
Anh ta đặt sách xuống đi vào bếp.
“Ba, cải không phải băm đâu.”
Anh ta xắn tay áo lên, “Để con làm cho.”
Bàng Lâm Bân ngoảnh đầu lại, “Con biết xắt cải à?”
Cố Hằng ‘ừm’ một tiếng, tìm tạp dề buộc lên.
Thấy con trai không nói đùa, Bàng Lâm Bân đứng sang một bên, ông với con trai có mấy tháng không gặp rồi nên chẳng hiểu gì về cuộc sống riêng tư của con trai cả.
“Con sao có thời gian học nấu ăn?”
Cố Hằng: “Hồi trước quay một bộ phim, gia đình nam chính trong phim nghèo phải làm thuê trong quán ăn, làm từ phụ bếp lên.” Trước khi quay, anh ta có học lớp nấu ăn hơn một tháng.
Màu sắc tàm tạm, mùi vị chỉ gọi là ăn được.
Lúc quay phim chủ yếu là quay kỹ thuật xắt rau.
Bàng Lâm Bân gật gật đầu, “Phim chiếu chưa? Tới chừng đó ba cũng đón xem.”
“Chưa ạ.” Cố Hằng cầm dao lên bắt đầu thái sợi.
Tiếp sau đó trong phòng bếp vang lên tiếp ‘tạch tạch tạch’ có tiết tấu, nghe khiến người ta vui tai vui mắt.
Du Khuynh tới nơi, quản gia ra đón cô.
Chẳng mấy chốc bên ngoài truyền tới giọng nói, “Chú Bàng ơi.” Người chưa tới đã nghe thấy tiếng trước.
Bàng Lâm Bân đáp: “Chú với anh con đang ở phòng bếp, tới đây đi.” Ông nói với con trai, “Hôm nay Khuynh Khuynh tới đây, ăn cơm là phụ, con bé muốnđu thần tượng. Con bé là fan của con.”
Hôm nay Du Khuynh ăn mặc đơn giản, lấy sự thoải mái làm điểm nhấn.
Cô từng gặp Cố Hằng, đó là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.
Lúc còn chưa đi tới phòng bếp, nghe tiếng thái rau bên trong cô không khỏi khâm phục, thì ra kỹ thuật xắt rau của chú Bàng giỏi như vậy. ---Đọc full tại Truyenfull.vn--- Đợi tới khi vào bếp nhìn một cái, cô dại mắt ra.
Người xoay lưng lại với cô đang xắt cải chính là Cố Hàng.
Cố Hằng ngoảnh mặt lại, cười tủm tỉm, “Lớn lên thành cô gái xinh đẹp rồi.” Dáng vẻ chẳng thay đổi gì, có điều càng chín chắn có khí chất hơn trước thôi.
Lần đầu tiên anh ta gặp Du Khuynh, khi đó cô mới mười bốn tuổi và anh ta vẫn chưa debut, họ gặp nhau trong hôn lễ của ba anh ta và mẹ Du Khuynh.
Mười một năm trôi qua, anh ta có được thành tựu trong sự nghiệp diễn xuất ca hát, còn cô đã trở thành mẹ người ta rồi.
Câu nói đầu tiên bọn họ nói vào lần gặp mặt ban đầu là cô tìm anh ta nói chuyện: Anh trai, anh đang nghĩ gì ạ?
Ý của cô là anh ta nghĩ gì trong buổi hôn lễ đó.
Anh ta trả lời cô: Hy vọng lần kết hôn này của ba anh là nghiêm túc.
Cô nói một câu: Anh trai, cám ơn anh.
Rất lâu về sau anh ta mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, anh ta không bài xích mẹ cô, cô tỏ ý cám ơn thay mẹ cô.
Hôm nay Cố Hằng cứu vãn tay nghề bếp núc giúp ba mình, anh ta nói với Du Khuynh: “Em muốn ăn món gì cứ gọi, anh biết làm không ít món đâu.”
Du Khuynh ngạc nhiên khi Cố Hằng biết nấu ăn, “Bình thường anh quay phim chạy show, bận như vậy đi đâu có thời gian nấu ăn?”
Bàng Lâm Bân nói với cô là vì quay phim nên học.
Du Khuynh: “Em biết là bộ phim nào rồi, nghe nói tháng năm năm sau sẽ chiếu.”
Bàng Lâm Bân đứng bên cạnh không có gì làm, ông lấy điện thoại ra mở camera nói với Du Khuynh: “Chẳng phải con muốn theo đuổi thần tượng sao? Chú quay giúp con, hôm nay chỉ quay cho con thôi.”
Du Khuynh cười, “Cám ơn chú Bàng.” Giờ cô còn chút xa lạ với Cố Hằng, ngại lấy điện thoại ra quay anh ta.
Vừa quay được một đoạn ngắn thì có cuộc gọi tới, là Lệ Băng.
Bàng Lâm Bân lưu video lại, vừa đi ra ngoài vừa nghe máy, “Muộn thế này rồi, sao em chưa ngủ?” Bên bà là nửa đêm.
“Không buồn ngủ.” Lệ Băng hỏi ông: “Anh học nấu ăn, học được chưa?”
“Từ bỏ rồi.” Bàng Lâm Bân tường thuật tình hình cho bà nghe: “Du Khuynh tới rồi, giờ có học cũng không biết nấu. Đồ ăn hôm nay do Cố Hằng làm, nó mạnh hơn anh.”
“Nếu anh bỏ học, thế chẳng phải em không được ăn rồi sao?”
“Chừng nào về anh học tiếp nấu cho em ăn, hôm nay tại gấp gáp thôi, bằng không biết đâu anh cũng là đầu bếp chuẩn Michelin ấy chứ.”
“…….”
Bàng Lâm Bân biết sao Lệ Băng gọi cuộc điện thoại này, “Yên tâm, Khuynh Khuynh nói chuyện với Cố Hằng rất vui vẻ, một đứa chủ động nấu ăn, anh còn chưa có đãi ngộ này đâu đấy. Một đứa thì nói là muốn theo đuổi thần tượng, cực kỳ sùng bái kia kìa.”
Ông nhìn đồng hồ một cái, “Giờ có thể yên tâm ngủ ngon rồi phải không?”
Lệ Băng không nói nhiều nữa, “Ngủ ngon.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Ngủ ngon.” Trước khi cúp máy, Bàng Lâm Bân nói thêm một câu: “Hai ngày nữa anh về nhà một chuyến.”
“Chẳng phải anh định ở Bắc Kinh một thời gian ư?”
“Về nhà báo cáo công tác với lãnh đạo, báo cáo xong trở lại.”
Lệ Băng bật cười, “Tới chừng đó em đi đón anh.”
- -
Cố Hằng làm sáu món một canh.
Du Khuynh ăn no rồi, mùi vị món ăn bình thường nhưng khác ở tấm lòng, ý nghĩa càng đặc biệt. Cô lấy thân phận fangirl ăn bữa cơm này.
Còn một món chưa đụng tới.
Du Khuynh: “Con muốn đóng gói về nhà cho chị con ăn.”
Bàng Lâm Bân nửa nói đùa: “Ai mà không biết đại tiểu thư nhà họ Du kén ăn chứ, có tin đồn nói Du Cảnh Hâm đi công tác còn phải đưa đầu bếp của nhà theo.”
Du Khuynh cười, giải thích: “Chị con cũng là fangirl của ảnh đế Cố.”
Nếu đã không chê, Bàng Lâm Bân bèn bảo dì giúp việc đóng gói lại.
Du Khuynh ngồi ở nhà họ Bàng tới hơn ba giờ mới ra về, ra khỏi khu biệt thự cô bảo tài xế lái thẳng tới trung tâm thương mại. Váy của cô chật rồi phải mua thêm mấy chiếc, chủ yếu là phải đi mua một chiếc áo sơ mi trắng thích hợp với bà bầu.
Vòng hết mấy cửa hàng đồ cho mẹ và bé vẫn chưa chọn được chiếc nào ưng ý.
Cô bèn đi tới shop đồ nữ, định mua chiếc cỡ lớn một chút, tới chừng đó khỏi cài mấy hạt nút dưới cùng, dù sao chụp hình đăng ký kết hôn chỉ chụp nửa người trên thôi.
Oan gia ngõ hẹp.
Hôm nay Châu Tư Nguyên cũng tới đây mua sắm, hai ngày nay tâm tình tệ tới cực điểm, cô ả mua sắm xả stress.
Không ngờ tới đây cũng có thể gặp được Du Khuynh.
Bực bội.
Lúc Du Khuynh xoay người, cô ta ngây ra.
Bụng Du Khuynh nhô lên, trông chắc mang thai được năm sáu tháng rồi.
Trước đó đụng mặt mấy lần, do cách ăn mặc nên cô ả chẳng phát hiện ra manh mối gì.
Du Khuynh cũng nhìn thấy Châu Tư Nguyên rồi, sau đó chẳng buồn nhấc mí lên.
Cửa hàng kinh doanh lớn như vậy, xoay một vòng hai người đụng mặt nhau.
Châu Tư Nguyên cong môi cười châm biếm, “Hai chị em nhà họ Du mấy người đúng là thú vị thật, người nào người nấy toàn lấy con cái để trói buộc đàn ông.”
Du Khuynh: “Quan trọng là người đàn ông bị buộc đều moi ruột gan ra chung thủy đến chết. Cô hâm mộ lắm phải không?”
Châu Tư Nguyên: “…….”
Cô ả người lạnh một tiếng.
Du Khuynh nhấc chân rời khỏi, ở lâu thêm một phút sẽ ảnh hưởng tới giáo dục thai nhi.
Châu Tư Nguyên chẳng còn tâm trạng mua sắm, chưa mua được bộ nào đã ra về.
Hai ngày nay chuyện phiền lòng liên tục kéo tới.
Ngoài SZ, mấy hạng mục khác mà cô ả nhìn trúng, vốn đã nắm chắc phần thắng giờ cũng đứng bên bờ vực sụp đổ. Trước kia người kiếm cô ả hợp tác, nói một cách không khoa trương là suýt chút nữa giẫm nát cửa, giờ là vắng như chùa bà đanh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền đồ nhà họ Châu sẽ bị tổn thất lớn.
Hồi trước lúc Lãnh Văn Nghi suýt chút bị phá sản, cô ả từng tận mặt cười nhạo Lãnh Văn Nghi.
Tới chừng giá trị thị trường của cổ phần Tư Nguyên xuống dốc, Lãnh Văn Nghi chắc chắn sẽ cười nhạo lại cô ta cả vốn lẫn lời, biết đâu còn bỏ đá xuống giếng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Châu Tư Nguyên quyết định nối lại quan hệ với Du Cảnh Trạch, hạng mục SZ toang thì cho toang đi, cô ả phải suy tính cho tương lai.
[Anh, mấy hôm nay em kiểm điểm bản thân rồi, đúng thật là do em không đúng.
Em không nên đắc ý quên mất hình tượng, càng không nên có lòng tiểu nhân, chướng mắt Du Khuynh, chướng mắt Trâu Nhạc Tiêu, khiến anh bị kẹp vào thế khó giữa mẹ và nhà họ Du.
Hạng mục SZ em từ bỏ rồi.
Sau này em sẽ tập trung làm hạng mục.
Em không phải hận Du Cảnh Hâm mà là hâm mộ, thậm chí đố kỵ cô ấy. Cô ấy có ông bà nội và người ba yêu thương cô ấy, còn có người anh ruột như anh nữa. Em không có gì hết.
Ba em tuy cũng đối xử tốt với em, nhưng căn bản không đạt tới được mức độ đó.
Em chỉ có thể tìm kiếm hơi ấm tình thân, hơi ấm gia đình từ chỗ anh thôi, dần dà em cực kỳ sợ hãi người khác cướp đi nguồn hơi ấm duy nhất này của em.
Nói nhiều như vậy rồi, em cũng không biết em muốn nói gì nữa.
Hy vọng anh đừng trách em.]
- -
Lúc Du Khuynh tới nhà thì sắc trời không còn sớm nữa.
Cả nhà đều có mặt đầy đủ, còn họp lại chơi bài.
Du Cảnh Hâm ngồi bên cạnh xem bài, thỉnh thoảng chị đi vòng quanh bàn nhìn trộm bài của ba chị rồi nói với Quý Thanh Viễn.
Du Khuynh xách mấy túi mua sắm cùng với một hộp cơm. Lúc đi mua sắm, hộp cơm cứ để trong tủ lạnh trên xe, lúc này nguội ngắt rồi.
“Nhóc thối, về rồi à.” Du Thiệu Hồng ngẩng đầu.
“Vâng ạ.” Du Khuynh nháy mắt với ba mình một cái.
Hôm nay cô muốn tạo bất ngờ cho Phó Ký Trầm, trừ bản thân anh ra, mọi người ai cũng biết hết.
Giống như lần sinh nhật của Phó Ký Trầm vậy, họ cực kỳ phối hợp.
Du Cảnh Hâm nhìn hộp cơm trong tay Du Khuynh, “Đồ ăn đóng gói của quán nào thế? Đúng làm làm bữa khuya cho chị.”
Du Khuynh: “Đồ ăn do Cố Hằng nấu.”
“Cái gì?”
Du Cảnh Hâm kích động bật dậy, hoàn toàn quẳng Quý Thanh Viễn ra sau đầu.
“Ăn không?”
“Đương nhiên phải ăn rồi, khó ăn mấy cũng là sơn hào hải vị.”
Quý Thanh Viễn: “…….”
Nhàn nhạt quét mắt nhìn hộp cơm đó một cái.
Du Cảnh Hâm hâm nóng đồ ăn lại, rồi nóng lòng lấy đũa bắt đầu ăn.
Mùi vị thế nào cô không biết, nhưng miệng mang theo kính lọc, cảm thấy rất là ngon.
Cô khen ngợi không ngớt: “Tay nghề của đầu bếp Michelin nha.”
Trong nhóm nhỏ đu idol của ba người bọn họ, Du Khuynh khoe chữ ký xin được từ chỗ Cố Hằng vào nhóm, đây là đặc biệt xin cho Trâu Nhạc Tiêu.
Trâu Nhạc Tiêu vui tới mức sắp nổi bong bóng, “Chẳng phải cô nói Cố Hằng nấu ăn sao, ngon không? Ngon không?”
Du Cảnh Hâm gửi tin nhắn thoại vào nhóm: [Chị đang ăn đồ đóng gói về đây. Tóm lại chị chưa từng ăn món nào ngon như vậy cả.]
Trâu Nhạc Tiêu gửi tới hai dòng tin nhắn thoại, Du Cảnh Hâm mở ra nghe.
[A a a a a a a!]
Giọng nói xuyên quan trần nhà, sắp thủng cả ba tầng lầu.
Tin tiếp theo tự động phát ra:
[Chị Cảnh Hâm, nếu chị ăn không hết thì chừa cho em với, yêu cầu của em không cao, chị chừa chút nước cải cho em cũng được, em lấy bánh bao chấm ăn!]
Tin nhắn thoại phát xong, phía bên phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Du Cảnh Trạch: “……”
- -
Thời gian không còn sớm nữa, Du Khuynh lên lầu thay chiếc váy dài mới mua vào.
Ván bài tiếp tục, vận may của Phó Ký Trầm rất không tệ, hôm nay hầu như chưa thua ván nào.
Du Khuynh đứng bên cạnh anh, giơ ngón tay vạch bài trong tay anh.
Phó Ký Trầm ngẩng đầu xong ngay ra, “Mới mua à?”
Du Khuynh gật đầu, hỏi anh: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Phó Ký Trầm kéo chiếc ghế bên cạnh ra để cô ngồi xuống.
Mọi người có mặt đông đủ, Du Thiệu Hồng khép bài trong tay lại.
Ông nhìn tất cả mọi người, “Hôm nay hiếm có dịp lại tụ tập đông đủ. Ba suy nghĩ cả một ngày, phải bắt đầu bằng hình thức thế nào cho nhẹ nhàng thoải mái nhất, nghĩ đi nghĩ lại đều không ổn. Đối với Ký Trầm và Tiểu Ngư Miêu mà nói, đây là một ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời. Chúng ta phải nghiêm túc một chút.”
Phó Ký Trầm thấp thỏm trong lòng, không biết có chuyện quan trọng gì nghiêm túc dữ vậy.
Du Thiệu Hồng nói tới nhóm chat gia đình, “Trong nhóm chỉ có mỗi Ký Trầm không phải là thành viên chính thức của nhà chúng ta thôi.”
Phó Ký Trầm đột nhiên nhớ ra, hồi đó Quý Thanh Viễn từng nói một câu, nếu hôm nào đó ba vợ đá bọn họ ra khỏi nhóm thì bọn họ hầu như vô duyên với căn nhà này rồi.
Nhưng nếu ba vợ muốn bảo bọn họ mạch người nào về nhà người nấy sống, Du Khuynh cũng đâu cần thiết mặc chiếc váy mới mua làm gì, trông tâm tình còn khá tốt nữa.
Cho dù bình tĩnh như anh, gặp phải chuyện có liên quan tới Du Khuynh và cá con cũng mất đi sự bình tĩnh.
Du Thiệu Hồng ra hiệu cho Du Khuynh: “Con nói đi.”
Du Khuynh đứng lên nhìn Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm nhìn vào mắt cô, trong giây phút đó đầu óc anh trống rỗng.
Du Khuynh thầm hít sâu mấy cái, vì thời khắc này, trước đó cô đã xé nháp hết mấy lần rồi.
Kết quả đúng giờ phút quan trọng, cô quên từ hết.
Cô nắm chặt tay Phó Ký Trầm: “Em biết, chuyện duy nhất anh không dám làm nhất chính là cầu hôn em. Thế đổi lại để em làm. Phó tổng, em muốn gả cho anh rồi, muốn làm vợ của anh, muốn cả đời này luôn có anh bầu bạn. Muốn để rất nhiều năm về sau anh vẫn gọi em một tiếng luật sư Du, em vẫn có thể làm nũng gọi anh một tiếng Phó tổng.”
Cô điều hòa hơi thở, “Ngày tháng có anh, căn nhà này ngập tràn niềm vui tiếng cười. Em thích mọi bất ngờ anh dành cho em, đồng thời yêu sâu sắc.”
Cô hỏi: “Phó tổng, anh có bằng lòng dùng hết cả đời bầu bạn cùng cá nhỏ xinh đẹp của anh chứ?”
Cổ họng Phó Ký Trầm cử động, “Anh bằng lòng, cực kỳ bằng lòng.”
Anh lấy mu bàn tay cô cọ lên má anh một cái, rồi đứng dậy ôm chặt lấy cô.