Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 57



Du Khuynh chọn địa điểm gặp mặt là ở nhà hàng hôm giao thừa, cũng chính là nhà hàng Trần Ngôn đang làm việc.

Cô với Tần Mặc Lãnh tới trước, Vu Phi và Tần Dữ vẫn còn kẹt xe trên đường.

Hôm nay Trần Ngôn được nghỉ, lúc sáu giờ chị lại tới nhà hàng.

Hôm nay Triệu Thụ Quần về nhà sớm, hơn một tháng qua anh ta không xã giao thì là tăng ca, trước mười hai giờ cơ bản chẳng nhìn thấy bóng anh ta.

Mỗi tối khi anh ta về thì chị đã ngủ rồi.

Không ngủ cũng giả vờ ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh ta vội tới công ty, chị đợi anh ta đi rồi mới thức dậy.

Đoạn thời gian này chị với Triệu Thụ Quần luôn ở chung dưới một mái nhà nhưng không bao giờ đụng mặt nhau.

Hôm qua lễ tình nhân, anh ta vẫn đang tăng ca.

Lễ tình nhân cũng là lúc nhà hàng bọn họ bận rộn nhất, chẳng rảnh rỗi chúc mừng bản thân.

Anh ta nhắn tin cho chị: [Còn đang họp.]

Có lẽ sợ chị không tin, anh ta quay một đoạn video.

Anh ta cố ý quay tránh Tiêu Dĩ Lâm vào, nhưng sợ chị biết Tiêu Dĩ Lâm có mặt ở đấy, chỉ quay dính bả vai của một người, đó có lẽ là Tiêu Dĩ Lâm.

Sau đó Triệu Thụ Quần chuyển cho chị 214520.

Tầng lớp này của bọn họ chuyển khoản 5201314 thì không hiện thực, nhưng chuyển hơn hai trăm ngàn cho chị, anh ta vẫn làm được.

Chị không đáp lại, con số 520 đó thật sự khiến chị cảm thấy nôn mửa.

Nhưng tiền thì vẫn giữ lại.

Tiền là thứ tốt nhất.

Đồng nghiệp cho rằng Trần Ngôn bận quên mất nên nhắc chị hôm nay tới phiên chị được nghỉ.

Trần Ngôn chỉ có thể bịa một lý do, “Đợi tới lúc cô có hai đứa con đều cần cô chỉ làm bài tập đi, cô thà tăng ca mãi thôi, thật đấy.”

Chị nặn ra một nụ cười, “Hôm nay ông xã tôi không có xã giao, tôi vội chạy ra đây.”

Đồng nghiệp: “Trong vòng bạn bè chị chia sẻ, hai đứa nhỏ nhà chị đều khiến người ta thích, tôi là đứa không thích trẻ con còn muốn hôn con gái nhà chị một cái nữa là, đẹp từ trong trứng.”

Trần Ngôn: “Lúc không viết bài tập thì là mẹ hiền con ngoan. Một khi cầm bút lên là gà bay chó chạy.”

Các đồng nghiệp bật cười.

Trần Ngôn phối hợp với các cô ấy, khóe môi cong lên kéo ra nụ cười đắng ngắt.

Con trai và con gái của chị đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất nghe lời, thành tích cũng tốt.

Thu dọn mớ suy nghĩ, Trần Ngôn định đi thay đồng phục, vừa mới nhấc chân thì thấy Du Khuynh đi từ nhà vệ sinh ra, chị vẫy vẫy tay với Du Khuynh.

Đi tới gần, Du Khuynh đánh giá chị một phen, “Chị đây là tan làm rồi hay là chuẩn bị vào làm thế?”

Vừa rồi cô cố ý đi ngang qua trước quầy bar muốn xem chị gần đây thế nào rồi, kết quả trước quầy thu ngân là người khác.

Còn có đồng nghiệp bên cạnh, Trần Ngôn chẳng tiện nói nhiều, đúng lúc chị đang mặc đồ của mình, “Chúng ta tìm chỗ trống ngồi nói mấy câu, hôm nay tôi không bận.”

Hai người tìm chỗ ngồi trong cùng nhất, chẳng có người đi ngang qua.

Trần Ngôn: “Triệu Thụ Quần đang ở nhà, tôi không muốn nhìn thấy anh ta. Để anh ta trông con, còn tôi ra đây.” Không còn chỗ để đi bèn tới nhà hàng.

Cứ coi như ngắm cảnh đêm Bắc Kinh miễn phí.

Còn có thể trò chuyện với đồng nghiệp trẻ tuổi, không đến mức tự mình sống giống như cái xác biết đi.

Du Khuynh chẳng biết an ủi thế nào, đạo lý nói nhiều thành ra thừa thãi.

“Tiếp theo chị định thế nào?”

Cô nhìn Trần Ngôn cảm thấy trạng thái hiện tại của chị tốt hơn đợt tết Nguyên Đán rất nhiều.

“Để tôi lạnh nhạt thờ ơ anh ta thêm một thời gian nữa rồi sau đó thỉnh thoảng nói mấy câu với anh ta. Nếu không tôi sợ bọn nhỏ sẽ phát hiện ra.” Trần Ngôn vặn ngón tay.

Im lặng mấy giây.

“Hiện tại tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi. Ban đầu không ầm ĩ không ly hôn với anh ta là đúng.”

Chị chẳng kiêng kỵ Du Khuynh, “Chúng tôi đứng tên chung tổng cộng hai căn nhà, đều đang trong thời gian trả góp, sau khi ly hôn cho dù tôi được chia một căn nhà đi nữa thì tôi lấy gì đi trả góp? Chút tiền lương ít ỏi này của tôi cùng lắm chỉ đủ nuôi sống bản thân tôi chứ bao không nổi tiền nhà. Nếu đổi sang căn nhỏ hơn, rẻ hơn một chút thì bọn nhỏ sẽ chịu cực.”

Chị thở dài.

“Nhưng có thể nhịn được tôi sẽ nhịn. Như vậy hai đứa con nhỏ nhà tôi có thể hưởng thụ cuộc sống vật chất và đầu tư giáo dục tốt nhất.”

“Con trai và con gái nhà tôi kém nhau hai tuổi, bé trai mười một tuổi, bé gái chín tuổi, em gái thông minh hơn anh trai, con bé nhảy hết một lớp. Giờ anh trai đang rất lo lắng sợ em gái nhảy lớp nữa sẽ cùng lớp với thằng bé mất, cho nên cũng bắt đầu nghiêm túc học tập hơn.”

Du Khuynh bật cười, “Hai đứa nhỏ rất nghịch đúng không?”

Chỉ khi nhắc tới con cái, trong mắt Trần Ngôn mới có chút tia sáng, “Ừm, anh trai luôn thích bắt nạt em gái, nhưng anh trai cũng rất chiều chuộng em gái.”

Du Khuynh không khỏi sờ bụng mình, không biết cá con trong bụng cô là bé trai hay là bé gái.

Giống cô hay giống Phó Ký Trầm.

Sẽ là một tiểu tình nhân, thích chọc tức người ta đồng thời cũng rất hài hước.

Lúc đang nói chuyện thì Tần Mặc Lãnh gọi điện tới, nói Vu Phi và Tần Dữ tới rồi.

“Cô mau qua đó đi, tôi cũng đi thay đồng phục để tăng ca thêm một chút đây.” Trần Ngôn cầm túi xách và áo khoác đi tới khu làm việc. Chị thay đồng phục vào, đứng trước cửa sổ chốc lát.

Đèn đuốc sáng trưng.

Cầu vượt ngang dọc giống như dây đèn uốn lượn, rực rỡ chói mắt, không biết điểm tận cùng của nó nằm ở đâu.

Hiện tại số lần chị thất thần càng lúc càng nhiều.

Không giống như mấy tháng trước trăn trở cả đêm không ngủ.

Sống tạm bợ qua ngày thôi.

- -

“Em đi tìm Trần Ngôn à?” Vu Phi hỏi.

Du Khuynh gật gật đầu, “Trò chuyện mấy câu, tốt hơn trước đó không ít.”

Đây chẳng phải là đề tài vui vẻ gì bèn dừng lại ở đó.

Vu Phi thuật lại một vài tình huống hôm nay chị đi tìm ông chủ Tiền, vụ kiện khá là phiền toái.

Ban đầu ông chủ Tiền ký hợp đồng trong tình trạng chẳng có bất cứ sự đề phòng gì, Tiêu Dĩ Lâm nói công ty đổi tài khoản ngân hàng, toàn bộ đều phải đổi hợp đồng mới, ông chủ Tiền cứ thế tin ngay.

Sau này ông chủ Tiền hỏi lại Tiêu Dĩ Lâm, Tiêu Dĩ Lâm sửa miệng nói khi đó cho phép thương mại Trác Hoa mở tài khoản riêng là ông chủ Tiền đồng ý.

Lý do đồng ý ký hợp đồng này là: Thực lực của ông chủ Tiền không bằng Trác Hoa, sợ tới kỳ hạn hết hợp đồng Đóa Tân không cho ông làm nhà kinh doanh tiếp nữa bèn thỏa hiệp lui nhượng, nhượng một phần thị trường cho thương mại Trác Hoa.

Cứ thế tới khi hợp đồng tới hạn thì còn có cơ hội ký tiếp.

Du Khuynh hỏi: “Hiện tại Đóa Tân phân chia thị trường của ông chủ Tiền với thương mại Trác Hoa thế nào?”

Vu Phi: “Chia khu vực ngoại ô cho ông chủ Tiền. Tất cả khu vực có lượng tiêu thụ cao giao cho thương mại Trác Hoa. Ông chủ thương mại Trác Hoa đúng lúc cũng không xem trọng chút thị trường của vùng ngoại ô đó. Kiếm không được bao nhiêu tiền.”

Ông chủ Tiền bán nhà để nhập hàng.

Đóa Tân vì để không vi phạm hợp đồng không đền bù, đồng thời không cần xử lý hàng tồn kho bèn giao khu vực kiếm không được tiền cho ông.

Cho dù muốn kiện cáo cũng chẳng tìm được lý do.

Thị trường bỏ ra hai ba năm cực khổ gây dựng nên, trong một đêm trở thành dâng cơm tới miệng người khác.

Thế còn chưa là gì.

Vu Phi nói điều phiền lòng nhất cho Du Khuynh nghe, “Hiện tại Đóa Tân đánh ngược lại gửi giấy mời luật sư cho ông chủ Tiền, nếu ông chủ Tiền tiếp tục có hành vi trục lợi trái phép làm đảo loạn giá cả thị trường của sản phẩm Đóa Tân thì giải giải trừ hợp đồng trước thời hạn, còn bắt ông chủ Tiền bồi thường.”

Du Khuynh: “.......”

Cô đặt ly nước trong tay xuống.

Ông chủ Tiền giao hàng cho khách hàng cũ của mình, nay trở thành trục lợi rồi.

Cũng đúng, giờ phân chia khu vực cho thương mại Trác Hoa đã không còn là của ông nữa rồi.

Bán hàng cho các nhà kinh doanh khác thì không phải là trục lợi.

Du Khuynh như có điều suy nghĩ, “Phân chia khu vực có ghi rõ trong hợp đồng, ông chủ Tiền không lý nào qua loa tới mức lúc ký hợp đồng mà chẳng nhìn tới khu vực nhỉ?”

Cô chợt nghĩ tới lại cảm thấy không đúng.

Nếu lúc đầu ký hợp đồng thì đã xác định rõ ràng khu vực rồi, với tính cách của ông chủ thương mại Trác Hoa nên tìm ông chủ Tiền nói cho ra lẽ từ sớm rằng không được tiến hành đảo loạn giá cả tranh giành thị trường rồi.

“Bọn họ làm sao có thể sửa được phần phân chia thị trường trong hợp đồng của ông chủ Tiền chứ?”

Vu Phi lắc lắc đầu, thở hắt ra, “Em cũng biết đó, phân chia khu vực của Đóa Tân có một trang bảng biểu riêng trong hợp đồng, đều do giám đốc khác khu vực tự mình thêm bớt.”

Nguyên Đán vừa xảy ra vấn đề thì ông chủ Tiền đã cầm hợp đồng tìm Tiêu Dĩ Lâm chất vấn rồi.

Phía Tiêu Dĩ Lâm đã có kế sách đối phó từ lâu, cô ta nhân lúc lật xem hợp đồng của ông chủ Tiền thêm một vài chi tiết nhỏ lên phía sau khu vực vốn có trên bảng biểu.

Khi ấy ông chủ Tiền chẳng để ý.

Hôm nay sau khi nhận được công hàm luật sư của Đóa Tân, ông chủ Tiền mới giở hợp đồng ra xem phát hiện trong cột khu vực đã được sửa rồi, trừ Tiêu Dĩ Lâm từng cầm qua hợp đồng chẳng còn ai chạm tới nó nữa.

“Phòng làm việc của Tiêu Dĩ Lâm không có camera, sao tìm được chứng cứ Tiêu Dĩ Lâm sửa chứ? Hợp đồng lưu trữ trong Đóa Tân nhất định cũng được sửa hết rồi.

Hiện tại Đóa Tân có lý có cứ:

Thực lực của ông chủ Tiền không đủ, bán nhà nhập hàng, vì vậy Đóa Tân suy nghĩ đổi nhà kinh doanh sau khi kết thúc hợp đồng.

Ông chủ Tiền vì tranh giành một phần thị trường mà lui nhượng trước.

Cho nên phần hợp đồng được ký đó là không công bằng.

Tuy ông chủ Tiền ký hợp đồng rồi nhưng không tuân thủ quy tắc trong hợp đồng, còn trắng trợn trục lợi khách hàng cũ.

Nể mặt ông là nhà kinh doanh cũ, Đóa Tân chỉ gửi công hàm luật sư cảnh cáo.

Nếu ông chủ Tiền tiếp tục không thu liễm thì tự gánh chịu hậu quả.

Tiêu Dĩ Lâm hoàn toàn tẩy trắng cho bản thân, đùn hết mọi lỗi lầm lên người ông chủ Tiền.

Giờ ông chủ Tiền là có khổ khó nói.

Nước trong ly của Du Khuynh nguội rồi, cô rót thêm nửa ly.

Loại hành vi trắng đen lẫn lộn này nhất định là Châu Duẫn Lị làm thay Tiêu Dĩ Lâm.

Vu Phi lại nói: “Tiêu Dĩ Lâm cho thương mại Trác Hoa hoa hồng cao hơn những đại lý khác, quà khuyến mại cũng nhiều, mục đích chính là muốn tranh giành thị trường bên Bắc Kinh với Lạc Mông các em. Hiện tại giá nhập vào của một mẫu hàng bên họ rẻ hơn bên các em hai tệ.”

Điều này chị mới biết được từ chỗ ông chủ Tiền.

Tần Mặc Lãnh gõ gõ ‘cộc cộc cộc’ ba cái liên tiếp lên mặt bàn trước mặt Du Khuynh.

Du Khuynh hoàn hồn, nhíu mày, “Anh làm gì vậy?”

Tần Mặc Lãnh: “Em đừng nghĩ muốn tới đây tìm chứng cứ đối phó Tiêu Dĩ Lâm, thị trường bên Bắc Kinh có tôi với giám đốc tiếp thị giải quyết, em vẫn nên suy nghĩ nên ứng chiến với Lãnh Văn Nghi thế nào thì hơn.”

Vu Phi cũng biết Lãnh Văn Nghi, công ty kế hoạch Văn Nghi với công ty kế hoạch của Lục Thâm luôn là đối thủ cạnh tranh.

Chị nhìn Du Khuynh, “Em với Lãnh Văn Nghi xảy ra chuyện gì à?”

Tần Mặc Lãnh tóm tắt câu chuyện thay cô, “Sau đó thì bắt đầu đối chọi gay gắt rồi.”

Vu Phi nghe xong, “Bản tính của Lãnh Văn Nghi bị chiều hư rồi. Hết cách, người ta biết đầu thai, đầu thai vào gia đình có bối cảnh còn yêu đương với đại công ty của nhà họ Quý.”

Du Khuynh hỏi dò, “Ban đầu Lãnh Văn Nghi sao lại chia tay với Quý Thanh Viễn thế ạ?”

Vu Phi lắc lắc đầu, chị không rõ.

Chị không ở trong giới của họ, cũng chẳng vào được.

“Tôi biết được chút chút.” Tần Dữ xen vào.

Trong công ty anh ta từng nghe có người nhắc qua, nguyên nhân bắt nguồn từ việc Lãnh Văn Nghi cãi nhau với Quý Thanh Viễn, còn nguyên nhân cãi nhau thì không tìm ra.

Sau này Lãnh Văn Nghi đề nghị chia tay, kế đó thì chia tay thật.

Lãnh Văn Nghi chẳng muốn chia tay nhưng không chịu chủ động cúi đầu tìm Quý Thanh Viễn tái hợp, bèn dứt khoát đi xem mắt với người khác nhằm kích thích Quý Thanh Viễn một chút.

Nào ngờ, Quý Thanh Viễn công khai kết hôn với Du Cảnh Hâm.

Lãnh Văn Nghi trong lúc đau lòng đã đính hôn rồi kết hôn với đối tượng xem mắt trước đó.

“Lãnh Văn Nghi kết hôn cùng ngày với chị của cô. Nhưng kết hôn chưa đầy nửa năm thì ly hôn.”

“Chị cô sau khi kết hôn rồi mới biết chuyện của Quý Thanh Viễn với Lãnh Văn Nghi. Chuyện sau này thì tôi không rõ lắm.”

“.......” Du Khuynh há hốc mồm.

Vu Phi cũng nghe được một tin bát quái động trời, chị nhắc nhở Du Khuynh, “Em phải đề phòng Lãnh Văn Nghi bắn tên lén cho em, nói không chừng hai đại lễ lớn còn lại của cô ta, một trong số đó có liên quan tới chị em. Hôn lễ của bản thân cùng một ngày với hôn lễ bạn gái cũ của chồng, chuyện này há chỉ là cái dằm trong tim.”

Tần Dữ đưa ly rượu vang trước mặt mình cho Du Khuynh, “Uống cho bớt sợ, nếu không phải mâu thuẫn của cô với Lãnh Văn Nghi chẳng cách nào hòa giải được thì tôi chẳng nói những lời này ra đâu.”

Ly rượu đó tới giữa chừng bị Tần Mặc Lãnh đẩy trở về, “Tôi bớt sợ thay cô ấy.”

Anh ta nốc cạn cả ly rượu vang vào bụng.

Tần Dữ: “?”

Tần Mặc Lãnh mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Tần Dữ, anh ta nói tiếp về Lãnh Văn Nghi, “Ba đại lễ, một là có liên quan tới bản thân em, thứ hai là chị em, món còn lại có thể chính là Phó Ký Trầm.”

Ngừng lại chốc lát.

Anh ta tốt bụng khuyên nhủ, “Em về nhà nghĩ kỹ càng lại, đối chọi với kiểu người phụ nữ đó có đáng không. Cô ta có thể lấy hôn nhân của bản thân ra cược, còn có việc gì cô ta không dám làm chứ?”

“Đó là bởi vì đối thủ trước kia của cô ta không phải là tôi.”

- -

Gần mười giờ Du Khuynh về tới nhà.

Xe của ba cô đã đậu trong sân rồi, hiếm khi thấy ông về sớm như vậy.

Còn chưa tới biệt thự, tiếng ca vui vẻ trong nhà đã vọng ra ngoài.

Du Thiệu Hồng đang rèn luyện sức khỏe, vừa tập vừa cất cao giọng hát.

Tuy không theo kịp tiết tấu, nhưng bản thân cảm thấy giống ca sĩ hát gốc.

Cửa phòng tập gym mở rộng, Du Khuynh đi ngang qua, cô gõ gõ cửa, “Ba, ba uống say rồi à?”

“Con cứ coi như ba uống say rồi đi.” Du Thiệu Hồng tiếp tục chạy trên máy chạy bộ, ông huơ huơ tay, “Con mau đi nghỉ đi.”

Tiếng hát lại vang lên.

Du Khuynh lên lầu, ba cô nhất định biết cô có em bé rồi.

Hồi trưa cô có gọi điện cho Du Cảnh Hâm, hỏi chị ấy một vài việc cần chú ý trong thời gian mang thai. Thật ra cô là muốn nói với Du Cảnh Hâm cô có em bé rồi.

Nỗi vui mừng xen lẫn thấp thỏm bất an này, cô không biết san sẻ cùng ai.

Khi đó chỉ nghĩ tới Du Cảnh Hâm.

Tối nay, trong căn nhà vốn luôn yên tĩnh thậm chí có phần lạnh lẽo này bị tiếng ca lấp đầy. Cho dù giọng hát chẳng mỹ miều gì mấy, nhưng Du Khuynh vẫn xem nó thành một khúc hát ru.

Hồi nhỏ chưa từng nghe hát ru trước khi đi ngủ, khi sắp làm mẹ rồi mới được bù đắp.

Du Khuynh cố ý không đóng cửa phòng.

Cô dựa đầu giường, vừa nghe tiếng hát của ba cô vừa lướt vòng bạn bè.

Trước giờ cô không có thói quen lướt vòng bạn bè.

Mẹ cô lại đăng thêm một trạng thái mới, [Tomato xào egg]

Nhìn thấy hàng chữ này, cô ngây người.

Đây có tính là tâm linh tương thông giữa hai mẹ con không?

Dưới hàng chữ còn kèm theo hai tấm hình.

Một tấm là bóng lưng của Bàng Lâm Bân xào thức ăn trong phòng bếp, một tấm là món cà chua xào trứng trong đĩa. Trông dáng vẻ chẳng được ngon cho lắm.

Còn có một thứ được cắt từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ đen thùi lùi.

Sau đó nghĩ lại, có lẽ là hành thái bị khét rồi.

Trong ống kính của mẹ cô, Bàng Lâm Bân trở thành một người chồng của gia đình bình thường.

Rất khó tưởng tượng, người đàn ông hô mưa gọi gió trong thị trường tư bản này sẽ có một mặt thong dong đời thường đích thân xuống bếp nấu cơm.

Mẹ cô hình như cũng thay đổi rồi.

Trở nên dịu dàng ôn hòa hơn.

Trừ lúc đầu tư và làm ăn, có thể bình tâm lại cảm nhận hơi thở cuộc sống bình thường.

Còn Lãnh Văn Nghi cứ muốn phá vỡ ngày tháng yên ả hiếm còn được này.

‘Cốc cốc’, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Lúc này Du Khuynh mới nhận ra tiếng ca sớm đã ngừng rồi, cô quay đầu, người đứng trước mặt cô là Phó Ký Trầm.

Có khoảnh khắc, cô cho rằng bản thân ngủ mê mà nằm mơ.

“Sao anh lại tới đây?”

“Vẫn muốn tới xem em thế nào.” Phó Ký Trầm đi vào.

Du Khuynh tắt màn hình điện thoại, ngồi thẳng dậy.

“Không làm phiền giấc ngủ của em, anh ngồi mấy phút xong đi ngay.”

Phó Ký Trầm chống hai tay bên người cô, đối mắt với cô.

Thật ra chẳng có gì muốn nói với cô cả, không biết tại sao cứ lái xe tới đây rồi. Buổi tối lúc ra khỏi nhà ông nội, anh không cho lái xe đi theo.

Một mình lái hết một vòng trên đường.

Nỗi vui mừng trong lòng giống như đèn sau xe trên cầu vượt, lấp lánh ánh đỏ kéo dài không có điểm cuối.

Du Khuynh ôm cổ anh, “Em đã không muốn nhìn thấy anh rồi mà anh còn dám tới.”

“Phải làm phần mềm trò chơi có chí hướng cao xa, ngày ngày buộc phải online.”

“......”

Khóe môi Du Khuynh cong lên, “Sau này không đánh anh nữa, đánh anh tay em đau theo.”

Cô cho anh uống viên thuốc an thần, “Bắt đầu từ tối nay anh cứ yên tâm mà ngủ, tập trung làm việc. Em sẽ chăm sóc tốt Tiểu Ngư Miêu của anh, cũng sẽ đút thức ăn cho cá đúng giờ.”

“Cám ơn luật sư Du của anh.” Phó Ký Trầm tì lên trán cô.

Có một chuyện, anh vẫn quyết định nói với cô một tiếng, “Anh không chắc Du đổng có phải uống nhiều rồi không. Hy vọng là không uống nhiều.”

Du Khuynh mờ mịt không hiểu, tối nay ba cô đâu có uống rượu, lúc cô về đi ngang phòng tập gym chẳng ngửi thấy mùi rượu nào.

“Tối nay ba em đâu có uống rượu.” Cô hỏi Phó Ký Trầm: “Ba em làm sao?”

Phó Ký Trầm: “Trước lúc anh tới có gọi điện cho Du đổng nhờ ông nói một tiếng với quản gia mở cửa cho anh. Lúc cúp điện thoại, Du đổng nói, bảo anh sau này đừng gọi là chú Du nữa, cứ gọi ba là được.”

“?” Du Khuynh liếc anh, “Anh khẳng định anh không mộng du tới đây đấy chứ?”

Phó Ký Trầm: “.......”

“Anh không có nghe nhầm, Du đổng nói hai lần.”

Du Khuynh lườm anh một cái, “Thế anh gọi ba thật à?”

“Quý Thanh Viễn cũng gọi ba rồi, tại sao anh không gọi?”

“.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.