Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 15: Ba phương pháp theo đuổi người đẹp lạnh lùng



Ngày 19 tháng chạp, Vệ Đằng lại cùng em gái đi đến tiệm cắt tóc nhuộm lại.

Đầu tóc dạng ngoan ngoãn biến lại thành kiểu con nhím, mái tóc đen biến lại thành màu hạt dẻ, tuy rằng không phải màu vàng chói mắt trước đây, cũng xem như khá nổi bật trong đám người.

Sắp đến ngày tết, Vệ Đằng mua rất nhiều quần áo mới, Vệ Nam không thể hiểu nổi sở thích kỳ quái của anh hai, lần đầu tiên gặp qua, một bộ áo lông màu vàng, lúc mặc vào, cả người xù lông tựa như con hổ.

Vệ Đằng vẫn là học sinh, ngày tết người lớn cho rất nhiều tiền mừng tuổi, cùng Chu Vũ, Ngưu San San ra ngoài chơi đùa, còn lại một ít cất vào tủ.

Ngày nghỉ vẫn luôn không liên lạc được với Tiêu Phàm, ngay cả đêm giao thừa gửi tin nhắn cho y cũng không thấy trả lời.

Vệ Đằng có chút thất vọng, cũng phát hiện nỗi ám ảnh của mình đối với người đó cao thêm một bậc, cư nhiên chờ tin trả lời đến nửa đêm, quả nhiên là điên rồi.

Mỗi buổi tối đều nhớ đến người kia, dáng vẻ khi cau mày, dáng vẻ lạnh lùng, dáng vẻ lúc mỉm cười…

Vũng bùn tình yêu này, giẫm vào rồi thì càng lún càng sâu.

Sau khi khai giảng, Vệ Đằng mang theo một ít đặc sản đến ký túc xá của Tiêu Phàm, nửa kì nghỉ không gặp, thật là nhớ y.

Tóc Tiêu Phàm cắt ngắn hơn một chút, lại càng lộ vẻ tháo vát, kỳ lạ là, nhìn y có chút uể oải, tinh thần không tốt lắm.

Vệ Đằng cùng Tiêu Phàm ăn cơm, Tiêu Phàm cười nói, tóc cậu làm không tệ.

Đó là, đặc biệt làm vì anh mà. Lúc nói ra cảm thấy như đại lưu manh lừa gạt con gái nhà lành vậy, Vệ Đằng cười hì hì, sờ sờ lỗ tai.

Mà Tiêu Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước, đối với những lời xuất khẩu kinh người của Vệ Đằng thường xuyên xem như không nghe thấy.

Đêm đó về ký túc xá, Vệ Đằng lại lên QQ cùng Chu Vũ nói chuyện phiếm.

“Đại Vũ có ở đó không? Tớ có lời muốn nói với cậu này.”

“Có có có, muốn đánh rắm thì trực tiếp một chút, che che lấp lấp cậu là đàn bà à?”

“Hì hì, tớ nói với cậu nha, tớ thích một người rồi.”

“Phi, tớ còn tưởng cậu đã giết một người rồi, làm gì mà nghiêm túc thần bí dữ vậy, đúng rồi, cậu thích ai vậy? Sao đột nhiên lại thích?”

“Cũng không biết vì sao nữa, đặt biệt thích y.” Sau khi Vệ Đằng gõ chữ xong, cảm thấy có hơi thẹn thùng, cầm ly uống một chút nước ấm, đem bàn tay lạnh đến đỏ bừng chà xát, sau đó lại đặt trên bàn phím, “Tớ cũng cảm thấy rất lạ, ban đầu còn cho rằng y rất nhàm chán, sau này lại…”

“Nói thử cho tớ một chút, người cậu thích như thế nào?”

“Y tên là Tiêu Phàm, ha ha.”

“Tớ phi, y tên Tiêu Đại Ngưu, Tiêu Cẩu Đản đều không liên quan đến tớ, tớ bảo cậu nói tính cách người ta, tính cách and đặc trưng bên ngoài! Cậu heo ngốc này.”

“Tính cách có hơi lạnh lùng, bề ngoài à, rất anh tuấn.”

“Anh tuấn?”

“Con trai…”

Bên kia hơn nửa ngày cũng không thấy trả lời, Vệ Đằng nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, có chút thấp thỏm.

Cho dù là hào phóng, hắn cũng biết con đường thích người đồng tính này không dễ đi, trong tương lai, những vấn đề phải đối mặt còn nhiều hơn nữa, nhưng trải qua nửa kỳ nghỉ cách xa, biết bản thân mình thích rồi, cấp bách tìm cách được ở bên y, khiến Vệ Đằng đem vị tương lai này đặt sang một bên.

Đi bước nào hay bước ấy thôi.

Vệ Đằng nghĩ như vậy xong mới quyết định báo cho người anh em từ nhỏ đến lớn này hay biết, nghe thử ý kiến của cậu ấy.

“Đau dạ dày à, tớ là Ngưu San San đây.” QQ của Chu Vũ lại gửi tin đến.

“Ừm, San San, cậu đang ở cạnh Chu Vũ à?”

“Cậu ấy vừa quá kích động, tớ bảo cậu ấy ra nhà bếp gọt táo rồi, cậu nói với tớ, chuyện thế nào vậy? Cậu thích con trai sao?”

“Đúng vậy, còn là một người con trai tính cách kỳ quái nữa.”

“Tớ vẫn nghĩ, cậu đến đại học T một năm này làm sao cũng phải dụ dỗ một mỹ nữ đem về nha, cậu làm sao mà ngược lại bị một nam sinh dụ dỗ mất rồi? Tên con trai đó có gì hay nào? Làm sao dịu dàng quan tâm như con gái chứ! Óc cậu bị vô nước rồi à?”

“Tớ thực sự rất thích y, không có cách nào mà.”

“Vậy cậu định thế nào? Theo đuổi y?”

“Ừm, vẫn đang nghĩ cách.”

“Thật sự thích anh ta đến vậy sao? Thật sự thích?”

“Đúng vậy, rất thích.”

“Vậy thì cậu phải theo đuổi đi, tớ ủng hộ cậu, đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái chứ, đừng sợ, không mất mặt đâu.”

“Đến giờ tớ cũng không cảm thấy mất mặt mà!”

“Vậy cậu buồn phiền cái gì chứ?”

“Vấn đề là, vị nhà tớ kia, y rất lạnh lùng, rất u uất, rất khó theo đuổi, nên tớ phiền a.”

“Ha, tớ chỉ cho cậu một website, cậu đợi một chút.”

Sau một lúc lâu, trang web được gửi đến, Vệ Đằng click vào xem thử, tiêu đề nổi bật viết: ba phương pháp theo đuổi người đẹp lạnh lùng.

Một, bạn phải lạnh hơn cả người đó, càng kiêu ngạo, càng không xem ai ra gì, khiến anh ta chú ý đến bạn, đố kỵ bạn, muốn chinh phục bạn.

Hai, bạn phải ấm áp hơn anh ta, bạn nhiệt tình như lửa, bạn làm anh ta ấm áp, bạn quan tâm anh ta, dùng nhiệt tình của bạn làm tan chảy lớp vỏ băng giá của anh ta.

Ba, bạn giả vờ đáng yêu, bạn giả làm tiểu bạch [ngây thơ yếu nhược ấy], bạn khiến anh ta thương hại, khiến anh ta khinh bỉ, nhân cơ hội tiếp cận anh ta, ăn tươi anh ta có lẽ là bị anh ta ăn tươi, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Tay cầm ly nước của Vệ Đằng run rẩy, sau đó, gửi cho Ngưu San San một câu, “Chuyên gia tình yêu San San à, đã thụ giáo, tớ cảm thấy tớ rất hợp với cách thứ 2.”

“Ừm, cố lên, làm tan chảy anh ta đi.”

“Ha ha, tớ còn tưởng là các cậu sẽ phản đối kia.”

“Nói lời cẩu thí gì vậy, cậu phải thích thật, làm bạn thân thì phải ủng hộ cậu chứ đúng không, cậu vẫn luôn vô tâm vô phế, hiếm khi rung động, bọn tớ phải thêm dầu mới phải, có thể nào mà hăng hái dội nước lạnh chứ.”

“Cảm ơn San San.”

“Phi, tớ là Chu Vũ, cậu cái tên mắt chột này.”

“Ai bảo hai người các cậu lẫn vào cùng chỗ, còn dùng QQ chung, buồn nôn.”

Sau khi trò chuyện cùng Chu Vũ và Ngưu San San xong, tâm trạng Vệ Đằng nhẹ nhàng hơn không ít. Trước bỏ qua trong nhà sẽ thế nào… ít nhất thì bạn bè tốt cũng thông cảm và ủng hộ mình.

Được rồi, mười phần động lực, mười phần nhiệt tình, tâm động không bằng hành động.

Vệ Đằng chưa từng nói chuyện yêu đương, càng chưa từng đi theo đuổi ai, cái loại phương pháp cuồng phong cuốn lá rụng của Chu Vũ khi theo đuổi Ngưu San San tuyệt đối không thích hợp dùng trên người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ chán bản thân, sau đó đuổi hắn như đuổi ruồi.

Phải chậm rãi ma sát mới đúng, quá nhanh chóng sẽ gây ra ấn tượng ngược lại.

Đầu tiên phải chuẩn bị một bảng thời khóa biểu của khoa luật, hiểu rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của y, nếu là bạn bè, cùng ăn cơm, cùng nhau chơi bóng vân vân… để thăng tiến cảm tình chắc là không thành vấn đề đâu.

Thứ 2, đúng lúc nhắn tin quan tâm, làm y quen việc có một người tên Vệ Đằng ở bên cạnh quan tâm y, không có Vệ Đằng sẽ không tự nhiên.

Lại thêm, tìm đúng thời cơ ám chỉ một chút, ẩn ý một chút, đến đúng lúc thì bày tỏ rõ ràng ra, mặt dày bám chặt lấy y, chắc anh ta cũng sẽ mềm lòng thôi.

Hắc hắc.

Vệ Đằng một bên tắm rửa một bên lập ra ba bước theo đuổi Tiêu Phàm, tràn đầy lòng tin chuẩn bị hành động.

Vệ Đằng đụng chuyện gì cũng nghĩ rất đơn giản, chưa từng nghĩ đến, nếu Tiêu Phàm đã có người y thích, vậy thì tất cả mọi chuyện hắn làm không phải là đánh vào dòng nước sao?

Vệ Đằng nói hành động là hành động, đêm đó lại nhắn tin cho Tiêu Phàm.

“Tiêu Phàm, ngủ chưa?” kiểu bắt chuyện điển hình.

“Chưa, tìm tôi có việc à?” tin trả lời lại rất nhanh.

“Không có chuyện không thể tìm anh sao?”

Tiêu Phàm nhìn tin nhắn từ màn hình di động, cười cười bất đắc dĩ, tên tiểu tử Vệ Đằng này chắc lại buồn chán không ngủ được rồi?

“Làm sao vậy?”

“Ha ha, mai cùng nhau đi ăn cơm đi, cơm ở trường thấy chán rồi.”

“Được”

“Vậy đi, buổi trưa tan học tôi đến tìm anh nha, ở ký túc xá chờ tôi.”

“Ừm.”

Tên này có phải uống nhầm thuốc kích thích, nửa đêm kích động à? Tiêu Phàm lắc đầu đành chịu, thực sự rất không hiểu nổi sự nhiệt tình tràn lan mạc danh kỳ diệu của Vệ Đằng.

Vệ Đằng trái lại rất vừa lòng.

Hiểu được tâm ý của bản thân, trong lòng lại có chút thấp thỏm không yên, còn có chút ngọt ngào, theo đuổi người mình thích, loại kinh nghiệm này là lần đầu tiên, cho nên Vệ Đằng đặc biệt phấn khởi, đặc biệt kích động, cũng đặc biệt mờ mịt.

Đối với người đàn ông chính chắn như Tiêu Phàm, nên thế nào mới khiến anh ta động lòng đây?

Tính Vệ Đằng vốn nóng vội, hôm nay phát hiện ra mình thích người ta, đương nhiên mong muốn ngay ngày thứ hai là có thể nắm tay nhau, ngày thứ ba có thể ôm ôm hôn hôn, ngày thứ tư… ngày thứ tư, những suy nghĩ không trong sáng trước không cần lo lắng.

Có thể bên nhau, càng nhanh càng tốt.

Nhưng gặp phải kiểu người như Tiêu Phàm, nhất định phải chậm chạp, trong lòng Vệ Đằng sốt ruột như lửa thiêu, bên ngoài còn phải biểu hiện ra hình ảnh chúng ta là bạn tốt, thực là gian khổ.

Ngày tiếp theo trời trong, buổi trưa sau khi tan học, Vệ Đằng đợi ở cổng ký túc xá của Tiêu Phàm, ôm cây đợi thỏ.

Không liệu được đợi thỏ đến, nhưng bên cạnh thỏ còn mang theo một cô gái.

“Ai, đây không phải là anh trai Nam Nam sao?”

“Ha ha, Tiêu Tinh à, lâu rồi không gặp.” Nếu là em gái, vậy nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt mới phải, Vệ Đằng cất bước tiến lên, mỉm cười sáng lạn.



“Anh, không phải anh nói có hẹn ăn cơm sao?” Tiêu Tinh nghi hoặc nhìn phía anh trai.

“Ừm, cùng đi thôi, tôi mời.”

“Được rồi, anh đãi khách đương nhiên em phải đi rồi, hay là gọi cả Nam Nam đến luôn đi, đi ăn gì vậy?” Tiêu Tinh vẫn còn đang mơ mộng đem anh trai mình gán ghép cho chị em tốt.

“Đi ăn cơm Tây đi.” thái độ của Tiêu Phàm đối với Tiêu Tinh không lạnh không nhạt, lúc quay đầu nhìn về phía Vệ Đằng cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Kế hoạch cơm trưa ngọt ngào ban đầu hóa thành bọt nước, Vệ Đằng giả vờ gật đầu không quan tâm, trong lòng lại có chút khó chịu.

Bốn người cùng nhau đi đến tiệm cơm Tây Lục Đảo gần trường, Tiêu Phàm hình như là khách quen, gọi món ăn, sau đó rất tao nhã đưa menu cho Vệ Đằng.

Trái tim Vệ Đằng đập thình thịch, nhận menu nhìn qua, gọi món như Tiêu Phàm.

Dáng vẻ Tiêu Phàm ăn cơm vẫn như trước, ưu nhã đến không thể xoi mói, Vệ Đằng lại ăn trong buồn chán đến không gì sánh được, hai cái bóng đèn lớn bên cạnh, trong lòng khó chịu, cắt miếng bò bít tết đến nửa ngày, thiếu chút ném cả chiếc đĩa, Tiêu Phàm nhíu mày, lấy đĩa của Vệ Đằng, sau đó cắt dùm hắn, lại trả về.

Vệ Đằng cúi đầu nói cảm ơn.

Hai đứa em gái mắt to trừng mắt nhỏ, tình cảnh này mà phát sinh trên người mỹ nam khác, bọn họ có thể dùng từ nảy sinh, nhưng xuất hiện trên người anh trai họ, dùng từ khủng bố để hình dung có vẻ thích hợp hơn.

“Chuyện gì vậy? Hai người bọn họ khi nào thì thân nhau đến vậy?”

“Tớ không biết nữa, chắc là anh tớ nhiệt tình quá, tính cách anh ấy đi khắp thiên hạ kết bạn, bây giờ, làm nóng đến anh cậu.”

“A, như vậy, anh cậu cũng quá tài giỏi.”

“Cái đó không gọi là tài giỏi, cái đó gọi là da mặt dày.”

Hai đứa em gái ngồi đối diện nhắn tin cho nhau, nhắn xong lại nhìn nhau mỉm cười, tiếp tục ăn cơm.

Hai người anh trai ngồi đối diện, một người cúi đầu rầu rĩ ăn bít tết, người kia khuôn mặt trầm tĩnh nhìn đối phương.

Bầu không khí rất quái dị, hình ảnh cũng rất đẹp.

Vừa ăn xong bữa trưa, lại hẹn cùng ăn tối, cho dù là cách cuồng phong theo đuổi Ngưu San San của Chu Vũ năm đó, cũng không nhiệt tình đến thế.

Nhưng Vệ Đằng, hắn không chỉ nhiệt tình, hắn còn có da mặt dày.

Thế là buổi chiều lại gửi tin nhắn qua.

Tiêu Phàm mỉm cười nhìn tin nhắn cuối cùng, hơi nhíu mày, nhìn tin nhắn kia nửa buổi, sau khi xác nhận chủ nhân tin nhắn là quả cầu lửa tỏa khí nóng khắp nơi mới bất đắc dĩ trả lời, “Được rồi, cậu chọn chỗ đi.”

“Đi ăn lẩu nhé? Tôi nghe nói gần đây có tiệm lẩu tự phục vụ không tệ, đồ ăn rất nhiều, còn rất tiện lợi nữa.”

Lời mời khách, không nên đem từ tiện lợi hay không tiện lợi mà nói ra chứ? Huống hồ nơi như tiệm lẩu…

“Không muốn đi.”

Vệ Đằng ngẩn người, lần đầu tiên mời khách mà bị từ chối trực tiếp như thế, Tiêu Phàm quả nhiên rất cá tính, không hổ là Tiêu Phàm mình thích nha.

Nhưng khó tránh, quá không nể mặt rồi…

“Vậy đi đâu ăn đây? Anh chọn nơi đi, hì hì.”

“Đến chỗ tôi, tôi nấu cho cậu ăn.”

Đọc tin, Vệ Đằng không biết là quá phấn khởi hay quá khiếp sợ nữa, hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Y… cư nhiên… biết nấu ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.