Ăn xong bát mì sợi, Vệ Đằng nhanh chóng trở về ký túc xá, nhân tiện thay giày sandal, mang giày chơi bóng màu trắng, sau đó nhìn đầu tóc mình trong gương rồi mới vội vội vàng vàng ra ngoài, cũng không để ý Chu Ngư âm hiểm mỉm cười thú vị ở phía sau lưng.
Tới sân bóng, Tiêu Phàm quả nhiên đang đợi ở đó.
Dáng người cao ráo, nụ cười nhàn nhạt, quả bóng rổ xoay tròn trong tay, ở phía sau là bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ.
Có vài hình ảnh, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng đủ khiến người ta nhớ thật lâu.
Vệ Đằng ngơ ngác ngước nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cô độc như thế, Tiêu Phàm kiêu ngạo, Tiêu Phàm tao nhã, Tiêu Phàm phóng khoáng, Tiêu Phàm thiên hạ độc nhất vô nhị.
Có thể y từng điên cuồng, từng kiêu ngạo, từng khinh thường thiên hạ xem trời bằng vung, nhưng bây giờ, chỉ còn lại sự tịch mịch dày đặc.
Người như y vậy, bên cạnh hẳn là phải có người làm bạn mới đúng.
Vệ Đằng da mặt dày lập tức chạy qua làm bạn, đứng bên cạnh Tiêu Phàm, cười hỏi: “Anh có biết chơi bóng không?”
“Hắc hắc, vậy anh công tôi thủ nha, hay là tôi công…” nói phân nửa cảm thấy bất thường, lập tức chữa lại, “Luyện thử ném rổ đi.”
Tiêu Phàm cười khẽ gật đầu, giao bóng cho hắn.
Vệ Đằng nhận bóng, xoay người làm một động tác ném rổ thật đẹp, cánh tay xinh đẹp giơ lên, vẻ mặt tự tin như đã dự liệu trước.
Đáng tiếc… bóng lệch.
“Phi, cầu vận không tốt.”
Nói xong lại tiến lên nhặt bóng, đứng trước rổ, tiếp tục làm một động tác ném bóng thật xuất sắc.
Đây chính là động tác đã luyện qua vô số lần nha, nháy mắt xinh đẹp bùng phát nha, nhưng mà bóng à, mi thật không biết nể mặt mà… nhìn thấy Tiêu Phàm, chủ nhân ta đây chột dạ, mi cũng chột dạ hay sao?
Tiêu Phàm buồn cười mà nhìn hắn vọt trên nhảy dưới, về sau không thèm để ý hình tượng nữa mà ném loạn cào cào, đáng tiếc quả bóng lại không chịu vào, cứ sượt vành rổ bay ra.
Vệ Đằng nhưng vẫn không buông tha, ném rổ nhiều góc độ, nhiều phương hướng, những tư thế kỳ quái, động tác khoa trương, để cho Tiêu Phàm xem đủ.
Hắn đúng là bướng bỉnh, ném không vào càng phải ném, loại người chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định, nên nói hắn quá dũng cảm hay là quá cố chấp.
Tiêu Phàm tiến lên nhận lấy quả bóng trong tay Vệ Đằng, đứng đối diện bản rổ, nhẹ nhàng nhón chân, “ba”, quả bóng ba phân xinh đẹp.
“Anh ném rất hay.” Vệ Đằng kinh ngạc thán phục, “Trước đây anh ở trong đội bóng rổ sao?”
“Cấp một trung học từng chơi vài tháng, sau đó cũng không luyện nữa.”
Vệ Đằng nghĩ thầm, lúc Tiêu Phàm chơi bóng nhất định là rất có khí thế, nhưng sao lại không chơi nữa?
“Lúc học cấp hai trung học, chuyển sang trung học Nhân Xuyên, không thích đội bóng bên đó.”
À, trung học Nhân Xuyên, nghe nói tính cách người xuất thân từ trường đó có chút quái dị, hình như Lâm Vi và Diệp Kính Văn, cấp hai trung học đều ở trường này.
“Khi đó cố đuổi theo thành tích, không có thời gian chơi bóng.”
Thật là học sinh ngoan, mới lớp 10 đã bắt đầu lo cố gắng học tập, nào giống mình, lúc đi học còn cố gắng chơi đùa.
“Lớp mười lúc còn chưa chia ra ban tự nhiên hay xã hội, thứ hạng đều gom lại xét chung, tôi không chịu thua, mỗi lần đều muốn cầm hạng nhất.”
Vệ Đằng cảm thấy có gì là lạ, há mồm định nói chuyện, nhưng lại bị Tiêu Phàm cắt đứt.
“Đáng tiếc, lần nào tôi cũng kém Lâm Vi kia vài phần.”
“Tên tôi, lần nào cũng xếp sau tên hắn.”
Tiêu Phàm cười khẽ, “ba” một tiếng, quả bóng ba phân đã lọt vào rổ.
Tiêu Phàm vừa nói vừa thuần thục ném bóng vào rổ, mỗi câu nói xong, bóng lại vào rổ một lần.
Thanh âm rất thấp, một lần lại một lần, giống như đang điều chỉnh hô hấp, Vệ Đằng hiểu rõ, chẳng qua y đang đè nén tâm tình.
Rặng mây đỏ phía chân trời dần dần trốn đi, ánh đèn đường nơi sân bóng lục tục sáng lên.
Tiêu Phàm ở nguyên tại chỗ mà trình diễn động tác ném rổ, Vệ Đằng vẫn đứng bên cạnh, một câu cũng không nói, trong lòng lại là đau nhói từng cơn.
Y vừa nhắc đến Lâm Vi, người ngang hàng xứng để y theo đuổi, tính cách lại hoàn toàn không giống, kẻ mà y yêu thích nhiều năm, nhưng đến giờ cũng không muốn bày tỏ.
Những năm tháng thanh xuân Tiêu Phàm đã đi qua, ký ức nhiều năm như vậy, đều giữ lại hình bóng của Lâm Vi.
Còn mình? Trống rỗng trong ký ức hơn 20 năm của Tiêu Phàm, chuyến đi 4 ngày ngắn ngủi, sự trùng hợp không thể tưởng tượng, gặp gỡ mong manh.
Trong mắt Lâm Vi đến giờ cũng không có Tiêu Phàm, nhưng khiến y thích đến hết lòng hết dạ, lặng lẽ yêu mến suốt bao năm.
Còn mình thì sao? Một lòng một dạ đối tốt với y, cả ngày vây quanh y, nhưng đến giờ y cũng không quay đầu lại nhìn mình.
Tình yêu vốn là không công bằng.
Vệ Đằng chỉ cảm thấy, trong bất chợt, ánh mắt có chút chua xót. Tiêu Phàm cái tên ngốc này, nếu anh quay đầu lại, anh sẽ phát hiện có người đáng để anh trân trọng hơn đứng ở đó mà!
Người đó dù không tài giỏi như Lâm Vi, nhưng hắn sẽ hết lòng hết dạ đối tốt với anh, chắc chắn tốt hơn Lâm Vi cả ngàn lần, gấp một vạn lần!
“Sao lại lại không nói gì?” Tiêu Phàm dừng động tác, nhìn phía Vệ Đằng.
Vệ Đằng nhẹ nhàng đi tới, cầm lấy quả bóng trong tay y, vòng qua người y, nhanh nhẹn ba bước lên lưới, cuối cùng vào giữa rổ một cách đẹp mắt.
Nhặt bóng về vỗ vỗ, quay đầu lại cười một tiếng, “Có lúc, thượng đế đóng cánh cửa của anh, sẽ mở cho anh cánh cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không tệ đâu, hà tất nhất định khoan lỗ sừng trâu chứ?”
Tiêu Phàm đường nhiên biết ý Vệ Đằng, cười cười, không nói gì.
Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm không có phản ứng, cảm thấy bản thân đột nhiên nổi máu văn nghệ như vậy đúng là không quen, vì vậy lúng túng sờ ót, ho khan một tiếng, “Anh định đi đâu nào?”
“Đi thư viện mượn sách.”
“Hắc, thật là trùng hợp, tôi cũng định đến thư viện mượn sách.”
“Vậy cùng đi thôi.”
Hai người còn bóng, sóng vai hướng đến thư viện.
Lúc này đã là 8h, bắt đầu thời gian tự học buổi tối, học sinh nghiêm túc tụm hai ba người cùng đến thư viện, dọc đường đi người nối nhau không dứt, Tiêu Phàm và Vệ Đằng cũng đi giữa dòng người, những học sinh đi sát qua họ thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn.
Hai người đàn ông mà đi gần vậy, quả thật có điểm kỳ quái, Vệ Đằng suy nghĩ một chút, vẫn là hơi nhích ra xa, cùng Tiêu Phàm giữ khoảng cách 1 thước vai.
Ở gần vậy mà cũng không đoán ra tâm tư y được.
Thật không hiểu sao mình lại đi thích người phức tạp như vậy? Tâm địa hắn gian xảo, trong bụng uốn lượn nhiều vòng như vậy, uốn đến người ta choáng đầu hoa mắt, nào giống như mình, ruột thẳng đơn giản sảng khoái.
Có lẽ là vì bổ sung? Bởi vì bạn bè tử nhỏ đến lớn bên cạnh đều là dạng đơn giản, nên mới thích Tiêu Phàm phức tạp đến để trung hòa một chút?
Vệ Đằng nghĩ không ra, liền không nghiên cứu thêm nữa, dù sao thích cũng thích rồi, còn quan tâm tại sao.
Lão tử thích thì chính là thích, thích sẽ phải theo đuổi, chỉ sợ đụng trúng lỗ mũi hôi cũng phải theo đuổi, đây mới chính là yêu thích, như vậy mới không nuối tiếc nha.
Đáng tiếc, người trước mặt lại là tường đồng vách sắt, đụng một cái không phản ứng, đụng hai cái, nhức đầu.
Chỉ có thể từ từ chà sát, dùng nghị lực nước chảy đá mòn ra.
Hai người quét thẻ vào thư viện, Tiêu Phàm đi đến chỗ tuần tra, rất lễ phép: “Xin hỏi, ‘Tự do pháp luật hạ’ của Đan Ninh được trả chưa?”
“Vẫn chưa có, mượn sạch rồi.”
“Cảm ơn.”
“Vậy quyển ‘Bài văn cuối cùng’ có ở thư viện không?”
“Lầu 11, hàng D5.”
Vệ Đằng đứng cạnh chờ Tiêu Phàm, chờ y tra sách xong, lại cùng y lên lầu tìm, ở phìa sau làm kẻ theo đuôi.
“Cậu không phải cũng muốn mượn sách sao?” Lúc thang máy hạ xuống, Tiêu Phàm đột nhiên hỏi.
“A a, đúng vậy.” Vệ Đằng cười hì hì vào phòng đọc lầu một mò tìm giữa một đống tạp chí.
“Đói chưa? Cùng ăn chút gì đi.” Lời đề nghị của Tiêu Phàm, Vệ Đằng đương nhiên là cầu còn không được, vội vàng theo đến phòng ăn gần đó.
Nhân viên phục vụ hướng về phía hai người cười thật ngọt ngào, “Hôm nay thứ sáu, miễn phí tặng bia, hai người có muốn dùng một chút không?”
Vệ Đằng vừa nghe miễn phí liền lập tức kích động: “Tốt lắm, có hạn chế không? Tôi lấy 4 chai trước.”
“Được.”
Vệ Đằng vẫn đang kích động, “Tốt như vậy, lại đưa bia miễn phí à?”
“Cậu chưa từng đến đây sao?” Tiêu Phàm có hơi thắc mắc, phần lớn nam sinh đại học T đều biết chỗ này mà, nhà ăn mới mớ, vì muốn thu hút khách, thứ tư nửa giá, thứ 6 miễn phí bia, chủ nhật còn có tặng bánh ngọt.
“Hì hì, lần đầu tiên tôi đến.”
“Nga” Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, “Tửu lượng cậu thế nào?”
“Đừng nói, tửu lượng tôi thật không tệ, cấp 2 trung học còn theo bạn bè thân thiết cùng đi ngâm rượu, không ai chuốc say được tôi hết.” Vệ Đằng khí khái nói, mắt nhìn thử Tiêu Phàm, thấy y đối chuyện mình đi làm thiếu niên rượu chè bất lương không có phản ứng lớn lắm, lúc này mới yên lòng lại.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đem bia đến, Vệ Đằng hiển nhiên kinh nghiệm lêu lổng phong phú, dùng chìa khóa cũng có thể làm đồ khui bia.
Cầm ly bắt đầu rót không chút khách sáo, rót đến đầy tràn lại đẩy qua cho Tiêu Phàm.
“Anh rất ít uống mấy thứ này nhỉ?” Người như Tiêu Phàm chắc chỉ uống mấy thứ rượu danh tiếng, loại bia dành cho bình dân thế này chắc y rất khinh thường? Bất quá, hôm nay không nói hai lời đã ngửa đầu uống vào, chẳng lẽ mình đối với y rất đặc biệt cho nên y mới chiều ý mình?
Quả là tự kỷ.
Vệ Đằng nhắm mắt lại, đem ly lớn uống một hơi cạn sạch, lại vội vàng rót đầy, tiếp tục uống.
Hai người trò chuyện câu có câu không, loáng cái, mấy ly bia đã tống xuống bụng, sắc mặt Vệ Đằng dần dần đỏ lên.
“Say rồi?”
“Không có đâu, con người tôi, mỗi lần uống rượu mặt đặc biệt hồng, nhưng thật ra nha, không có dễ say như vậy.”
Tiêu Phàm cười cười, tùy Vệ Đằng xem bia như nước mà uống.
Vệ Đằng đã uống được mấy chai, đang nghĩ xem có nên về hay không, Tiêu Phàm lại đột nhiên lấy di động ra gọi điện thoại.
Vệ Đằng cũng không để ý, đến tận lúc nghe được cái tên toát ra từ miệng Tiêu Phàm.
“Kính Văn, là tớ.”
Sau lưng cứng đờ, Vệ Đằng vội vàng cúi đầu rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Sinh nhật vui vẻ nha.”
Lúc lơ đãng nhìn thấy kim trên đồng hồ chỉ rạng sáng 0h, Vệ Đằng cảm thấy một ly rượu xuống bụng, toàn thân lạnh băng.
“Tớ là gọi điện thoại đường dài quốc tế đặc biệt chúc mừng sinh nhật cậu đấy, cậu cũng không thèm cám ơn tớ một tiếng? A a… tớ quên thời gian khác nhau, cậu đang ngủ trưa à? Ừm, thủ tục tạm nghỉ xong cả rồi, còn phân đoạn cuối, cần phụ huynh ký tên.”
Vệ Đằng lại rót ly rượu, cúi đầu từ từ uống, không nhìn thấy lúc Tiêu Phàm gọi điện thoại, luôn ném ánh mắt phức tạp về phía hắn.
“Muốn tớ giúp sao? Gọi tớ cha đi, tớ giúp cậu ký.”
“Mặc dù bên giáo vụ không nhận ra bút tích của ba cậu, nhưng tớ cảm thấy phải giả mạo làm ba cậu ký tên có chút là lạ, tớ phải viết, con trai Diệp Kính Văn thế nào?”
“A a.. tớ không có trêu cậu đâu nha.”
“Giọng nói bị sao vậy? Cảm à? Cậu đấy, Cơ thể mình lại không chăm cho tốt, còn nói khoác muốn làm bác sĩ ngoại khoa? Ở Mỹ ít ăn thịt bò sống thôi, dạ dày cậu không tiêu hóa nổi mấy thứ đó, nhà cậu có tiền vậy, tìm một tiệm thức ăn Trung Hoa còn không đơn giản sao?”
“Ừm, vậy tớ treo máy trước, chờ cậu về rồi lại trò chuyện.”
Vệ Đằng vẫn đang buồn bực ngửa đầu uống rượu, Tiêu Phàm cúp điện thoại, di động lập tức nhận được tin nhắn, người gửi là Kính Văn.
“Tiêu Phàm, cậu đang làm gì vậy? Da thịt tớ tê dại đến sắp hộc máu rồi này.”
“Xin lỗi, lợi dụng cậu một chút.”
“Được rồi, tùy ý cậu lợi dụng. Ba tớ ký xong rồi, mai gửi qua cho cậu, đại ân không lời nào cảm ơn hết được.”
“Không cần khách sáo với tớ.”
“Cậu có phải gặp chuyện gì khó khăn không? Lại lôi tớ ra làm bia đỡ đạn?”
“Không tính là khó khăn, chẳng qua, gặp phải một tên ngốc, không muốn tổn thương cậu ấy quá sâu, đành khiến cậu ấy rời khỏi tớ trước khi bị thương.”
“Tên ngốc thích cậu?”
“Có lúc không hiểu rõ suy nghĩ ngu xuẩn của cậu, không ở bên nhau làm sao biết chắc sẽ bị tổn thương? Đừng bảo với tớ cậu cũng muốn làm kẻ hèn nhát.”
“Không bắt đầu, luôn tốt hơn so bắt đầu nhưng kết thúc ảm đạm. Sau khi ở bên nhau rồi chia tay, tổn thương nghiêm trọng hơn, điều này cậu hiểu rõ hơn tớ mà.?”
“Nhưng tớ không hối hận.”
“Tớ không muốn khiến cậu ấy hối hận.”
“Cứ theo ý cậu đi, lúc khóc thì đừng đến tìm tớ.”
“Như nhau như nhau.”
Tiêu Phàm cười cúi đầu gửi tin, Vệ Đằng vẫn đang uống rượu, một ly lại một ly, dạ dày càng lúc càng nóng rực, khó chịu như bị lửa thiêu, nhưng trong lòng càng lúc càng lạnh như băng.
Giống như đem người ném vào hầm băng, tựa như trong cơ thể bị nhét vào từng tảng băng.
Lạnh thấu xương.
P/S: ban đầu là bia, nhưng mấy đoạn sau từ lúc Tiêu Phàm lấy điện thoại ra gọi thì trở thành rượu, không biết rượu mang ra lúc nào >”<.