Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 5: Hộp đêm Loạn thế giai nhân



Anh ta ngồi một mình một góc, cách biệt với mọi người, lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt chất chứa nỗi buồn bã, sự từng trải, tựa hồ cuộc sống này chỉ đem lại toàn những thương đau, cô quạnh, đổi thay, khiến người khác không khỏi tò mò muốn biết tại sao.

Buổi tối hôm đó, Đường Du mua ngay vé tàu quay về thành phố B. Lúc tiễn biệt, Lâm Khai rất muốn giữ cô lại. Vì anh mới trải qua nạn lao tù, mọi người trong gia đình vẫn chưa hoàn hồn, muốn anh ở lại nhà thêm vài ngày, còn Lâm Khai thì muốn cô đợi để cùng về thành phố B.

Đường Du rất kiên quyết, lúc đi cũng không để Lâm Khai tiễn, ông bà Lâm đều tỏ ra lạnh nhạt, đến nửa câu khách sáo dường như cũng tiếc. Không biết hôm đó bà Lục rốt cuộc đã nói gì mà khiến họ thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Nhưng cũng chẳng sao, Lâm Khai đã bình an trở về, cô và họ từ nay không nợ nần gì nhau nữa.

Đường Du mua vé ghế cứng, từ thành phố N về thành phố B mất mười mấy tiếng đồng hồ, chặng đường tương đối vất vả, nhưng trên người cô đã chẳng còn bao nhiêu tiền. Vấn đề tài chính buộc cô phải đối mặt với rất nhiều chuyện, như tiền thuê nhà vì giờ đã là trung tuần tháng Mười hai, rồi cả công việc ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, cô mới chỉ làm ở đó có hai buổi, lúc đi do quá hoang mang nên cũng chẳng kịp gọi điện thoại xin nghỉ, bây giờ…

Khác với những gì cô nghĩ, khi đến Hộp đêm Loạn thế giai nhân, Đường Du đang thấp thỏm không biết nên thuyết phục thế nào để Diệp Đào Hoa và gã phó giám đốc có khuôn mặt mẹ kế tha thứ cho việc nghỉ không lý do và cho cô thêm một cơ hội thì Diệp Đào Hoa bỗng nhìn thấy cô, mắt chị ta sáng lên, vội thân mật kéo tay cô, nói: “Đường Du, mấy ngày nay đi đâu mà không đến làm? Mau thay đồng phục đi, lát nữa khách sẽ đông đấy.”

Thái độ yêu chiều của Diệp Đào Hoa khiến Đường Du ngạc nhiên, cô vào phòng để đồ thay đồng phục, khi đi ra cũng đúng lúc Lý Vân phấn chấn đi tới, “Tiểu Du, về rồi đấy à, mấy ngày nay cậu đi đâu đấy, gọi điện thoại cũng chẳng được?”

“Ừ, xin lỗi nhé, mình về quê, điện thoại hết tiền, tìm mình có việc gì không?”

“Không có gì, chỉ là cậu đã lỡ mất vở kịch hay.”

Vở kịch hay? Là vở gì vậy? Cô ngạc nhiên tại sao mình nghỉ không lý do mấy ngày như thế, điện thoại cũng không gọi được mà chị Đào Hoa chẳng những không trách mà còn nhiệt tình chào đón quay lại làm việc. Đúng rồi, còn cả nữa, lúc nãy không thấy gã ở đại sảnh, cô nhớ trước đây lúc nào gã cũng ngồi ở đó quan sát nhân viên làm việc với anh mắt đầy soi mói, gã đâu rồi?

“Cậu không biết à? Sau hôm cậu đi, phó giám đốc liền đuổi việc cậu, nói là cậu mới đến làm có hai buổi chưa hết thời gian thử việc, theo như thỏa thuận trước đó sẽ không được trả lương. Lúc cậu đi, lại xảy ra một chuyện. Hắn ta còn nói không cho phép bọn mình bán thuốc lá, bán rượu riêng nữa, cấm bọn mình lười biếng, ăn trộm đồ điểm tâm hay trái cây của khách, thậm chí khi dọn phòng cũng không được phép lượm rượu thừa. Hôm đó có một chị trước đây làm phục vụ ở hộp đêm này kết hôn, rất tốt với mọi người, mời cả bọn đi uống rượu mừng, vui quá nên lúc quay về làm có mấy người về muộn, phó giám đốc liền đuổi việc tất cả bọn họ. Sau đó bọn mình quyết đinh bỏ làm tập thể, chưa nhận lương cũng không làm nữa. Cậu biết quán Người đẹp đối diện kia chứ? Hơn nửa năm nay luôn cùng bọn mình tranh giành khách hàng, nhân viên và người phục vụ. Hôm ấy, bọn mình không làm nữa, ca trưởng của Người đẹp liền mời bọn mình uống rượu và còn hỏi mình về cậu, nói cậu mới đến làm có hai buổi, sao thoắt cái đã không thấy đâu.”

“Nên bây giờ một số chị em sang làm bên chỗ Người đẹp, một số khác chuyển nghề, mấy người bọn mình vì nể chị Đào Hoa mới quay về. Đương nhiên là có yêu cầu, bởi vậy phó giám đốc bị đuổi rồi, mọi việc giờ đều do mình chị Đào Hoa quản lý. Giờ đang thiếu người phục vụ nên chị Đào Hoa thấy cậu quay về, vui đến nỗi không khép được miệng. Mỗi người được tăng thêm mười phần trăm lương, ông chủ còn hứa sẽ phát tiền thưởng cuối năm cao gấp bốn lần cho mấy người nhân viên cũ bọn mình nữa.”

Không ngờ lại có chuyện đáng mừng như thế, Đường Du nghĩ, từ giờ về sau sẽ tiếp tục làm ở hộp đêm Loạn thế giai nhân này.

Còn vấn đề tiền nhà trọ nữa, lúc Đường Du về thì không thấy Tô Nhiêu đâu nhưng bà chủ nhà đã kịp nhìn thấy cô. Tưởng bà đến giục trả tiền nhà, toan mở miệng thì bà nắm tay cô, mắt rơm rớm: “Đúng là nghiệt ngã. Sao các cháu không chịu nói sớm, bác đã bảo Tô Nhiêu là cô gái ngoan như thế, không thể bỗng chốc thay đổi nhanh như vậy. Thì ra bố nó mắc bệnh máu trắng, cũng chẳng biết có chữa trị được hay không, cháu giúp bác chuyển đến nó lời xin lỗi nhé, đêm đó, bác đã không đúng…”

Hả? Bố Tô Nhiêu mắc bệnh máu trắng, chuyện gì vậy? Mấy năm nay, Tô Nhiêu hận bố đến nỗi không muốn nhắc, chỉ sống với mẹ, sao bỗng nhiên xuất hiện tin tức về ông ấy? Đường Du ngơ ngác.

“Tiền thuê nhà…”

“Tô Nhiêu đã nộp tiền thuê nhà ba tháng rồi. Lần trước bác có nhắc chuyện tăng giá, cháu hãy quên việc đó đi. Ba tháng tới, giá vẫn không đổi, cứ yên tâm ở nhé.”

Bà chủ nhà đi rồi, Đường Du vẫn cứ ngơ ngác. Gọi cho Tô Nhiêu thì không liên lạc được, gọi điện thoại cho mẹ cô nhưng chẳng ai nghe, không liên lạc được nên Đường Du không biết rốt cuộc tình hình là thế nào.

Đường Du vẫn có việc phải tìm gặp thầy hướng dẫn, gõ cửa văn phòng, thầy giáo mời cô vào. Cô sợ sệt đứng trước bàn làm việc, “Thưa thầy, em có chút việc muốn hỏi.”

“Việc gì thế?”

“Về việc vay hỗ trợ học tập ạ.”

“Đơn xin vay hỗ trợ năm nay đã nộp từ lâu, sắp có phê duyệt của ngân hàng rồi, e là em phải đợi sang năm tới.”

“Dạ.”

“Thưa thầy, em nợ tiền học phí có được không?”

“Em nợ bao nhiêu?”

“Dạ, sáu nghìn ạ.”

“Thầy cũng không rõ, đây là việc của phòng tài vụ, không thuộc quản lý của khoa, nhưng…” Thầy trầm ngâm một lát mới hạ thấp giọng nói, “Thầy biết là không được phép nợ học phí, nhưng phòng tài vụ cũng không thể vì chuyện chưa nộp học phí mà yêu cầu nhà trường đuổi học em.”

“Vậy ạ, em biết rồi.” Đường Du muốn bật cười. Chả trách trước đây Tô Nhiêu nói, thầy hướng dẫn trong văn phòng khoa tiếng Pháp này được sinh viên yêu quý nhất, năm nào cũng được bình bầu là “Mười gương mặt tiêu biểu nhất” và danh hiệu “Giảng viên được yêu mến”. “À, thưa thầy, em còn một vấn đề nữa ạ.”

“Chuyện gì vậy

“Em muốn biết chương trình vừa học vừa làm của trường ta còn chỗ không ạ?”

“Không, hết từ lâu rồi.” Thầy hướng dẫn xua xua tay, “Em đừng nghĩ đến việc đó nữa.”

“Vâng, cảm ơn thầy.” Đường Du quay người đi về hướng cửa.

“Này… từ từ đã… em quay lại đây.” Thầy giáo gọi Đường Du. Cô quay lại, “Thưa thầy, còn việc gì nữa ạ?”

“Thầy nhớ mang máng, có em khóa trên đã tốt nghiệp, gần đây muốn tìm người biên dịch, em có làm không? Thầy cho số điện thoại liên lạc.”

“Thật vậy ạ? Được thế thì tốt quá. Đường Du mừng rỡ. Cô biết trong trường có nhiều sinh viên nhận bản thảo dịch bên ngoài về làm, thù lao hậu hĩnh, lại liên quan đến chuyên ngành. Tuy nhiên, những việc như thế, hầu như đều do người quen giới thiệu, hoặc những anh chị khóa trên sau khi tốt nghiệp nhượng lại cho các em khóa dưới.

Đường Du quen biết ít, nếu không, ý nghĩ đầu tiên của cô đã không phải là đến hộp đêm Loạn thế giai nhân làm phục vụ, không ngờ lại có thể biết được thông tin từ thầy giáo. Ghi xong số điện thoại, cô cúi đầu, giọng chân thành: “Em cảm ơn thầy ạ.”

Thầy hướng dẫn cười, “Chính bởi vậy, nếu có thời gian hãy năng đến văn phòng khoa, mỗi lần trong khoa tổ chức hoạt động giáo dục tâm lý, em đều vắng mặt. Ủy viên tâm lý lớp em luôn nói em không hòa đồng, còn ám chỉ em có vấn đề tâm lý, giờ thầy thấy em cũng bình thường đấy chứ.”

Đường Du cười ngượng nghịu.

Sau đó Đường Du liên lạc với chị khóa trên, chị ta họ Phù, tên Thanh, Phù Thanh nhìn cô, hỏi: “Em là sinh viên năm mấy?”

“Em đang học kỳ một năm thứ hai.”

“Thế em đã học môn Phương pháp dịch Hán chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Ở khoa họ, năm thứ học Pháp ngữ sơ cấp, học kỳ một năm thứ hai bắt đầu học Pháp ngữ trung cấp, đến cuối kỳ năm thứ hai mới học Pháp ngữ cấp bốn, còn Phương pháp dịch Hán năm thứ tư mới bắt đầu học. Điều này, Phù Thanh chắc chắn biết rõ hơn cô.

Phù Thanh không nói gì, nhìn Đường Du cân nhắc.

“Chị có tài liệu gì cần dịch không ạ? Hay, để em thử dịch một đoạn?”

Phù Thanh đưa mắt nhìn cô, cười, “Cô bé này, đúng là cầu tiến, nhưng việc này tạm thời em chưa làm được. Tuy nhiên, chị có mấy thứ khác cần dịch, một vài cuốn truyện tranh đơn giản, sách thiếu nhi, có vài lời đối thoại thôi, thứ này thì em có thể làm được.”

Lần đầu tiên nhận bài dịch nên Đường Du không dám lơ là, tối nào cũng thức đến khuya. Cô dịch các cuốn truyện tranh màu khổ lớn, thường là những mẩu chuyện thiếu nhi, lời thoại không khó. Mấy bản thảo đầu tiên, cô dịch rất nhanh, khi giao lại cho Phù Thanh, chị ta lộ rõ vẻ hài lòng, nhìn Đường Du cười nói: “Dịch khá lắm. Em mang bản thảo dịch đến địa chỉ này nhé, đây là số điện thoại của họ, người phụ trách tên là Chương Duyệt, thù lao thanh toán một tháng một lần. Nhưng chị cũng nói trước, công việc chỗ họ không ổn định, lúc thì một tháng chỉ nhận được vài cuốn, lúc lại nhiều đến phát ngán. Cũng chẳng sao, dịch nhiều tiền nhiều, dịch ít tiền ít, không vấn đề gì chứ?”

Đường Du gật gật đầu. Ban ngày cô phải đến trường, tối làm thêm ở hộp đêm, về nhà tắm giặt xong mới bắt đầu dịch, ngày nào cũng gần sáng mới đi ngủ. May mà cô còn trẻ, cơ thể vẫn chịu đựng được, buổi trưa có thể nghỉ ngơi qua loa một chút.

Khoảng hơn một tuần sau, Đường Du nhận được điện thoại của Lâm Khai, cô nghĩ đã đến lúc phải nói rõ ràng.

Thành phố B có lịch sử văn hóa lâu đời, có rất nhiều công viên. Lâm Khai vốn định hẹn ở công viên bên ngoài trường cô nhưng Đường Du từ chối, nói: “Trường anh rộng, bên trong có nhiều vườn hoa, em sẽ đến trường gặp anh.”

Nhìn thấy cô, Lâm Khai cười cười nói, “Tiểu Du, anh ngại quá, lần này không mang quà gì. Mẹ anh bảo gấp gáp nên không kịp làm, năm ngoái mẹ hứa làm giày bông, có lẽ cũng không làm được nữa rồi, bệnh phong thấp của mẹ năm nay rất nặng.” Nụ cười của Lâm Khai vô cùng gượng gạo, mặt anh hơi đỏ.

Đường Du cũng cười. Lâm Khai không biết nói dối, anh có thói quen xấu là khi căng thẳng, xấu hổ, hay nói dối, mặt đều ửng đỏ.

Đường Du không hỏi thêm những chuyện đó, chỉ hỏi qua về thủ tục sau vụ án, khi chắc chắn vụ án đã kết thúc, cô cũng yên tâm phần nào.

Cô nói: “Lâm Khai, em có chuyện muốn nói với anh, có lẽ sau này chúng ta không thể như trước đây được nữa.”

Lâm Khai nhìn cô lặng thinh.

“Tức là, sau này chúng ta vẫn là bạn nhưng không phải là người yêu của nhau, anh hiểu chứ? Như thế, anh có chấp nhận không?”

Lâm Khai vẫn lặng im.

Đường Du nhìn anh, nói thế là quá đủ rồi, hy vọng anh dần dần sẽ hiểu.

“Tại sao? Có phải vì anh đã giết người không?” Lâm Khai điềm tĩnh hỏi.

Đường Du giật nảy mình, cô nhìn vào mắt anh, “Không phải chuyện đó, anh rất tốt, anh đã giết người vì em, là em có lỗi với anh. Không là người yêu nữa, vì em thấy chúng mình không hợp, chúng mình…” Giọng cô đầy khó khăn.

Lâm Khai vội ngắt lời, “Sao lại không hợp, anh đã làm gì sai sao? Em không thích anh điểm nào, anh sẽ sửa.”

“Không phải tại anh, mà là em, em có vấn đề, em không xứng với anh.” Cô chia tay Lâm Khai không phải vì cô không còn trinh trắng nữa, mà chỉ là cô không thể nào quên được thái độ của bố mẹ anh đêm đó, và cả giây phút Tôn Văn Tấn ra khỏi thân thể cô, trái tim cô giống như nhúm tro tàn. Cô thừa nhận, tâm lý mình có chút không bình thường, hơi hướng của người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cô không mong muốn sự việc thành ra như vậy, sự việc không nên như vậy, nhưng một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ giờ đã trở nên lỗ chỗ vết thương. Đường Du không trách ai, chỉ là cô không có phúc, không xứng với Lâm Khai.

“Hay tại bố mẹ anh, có phải họ đã nói gì em?” Lâm Khai cuống lên. Trước khi đến đây, bố mẹ đã nói chuyện với anh, phản hai người, còn nói một số chuyện về Đường Du trong khi anh đang ở trong trại giam.

Nhưng đó đâu phải là nghĩa vụ của cô, Lâm Khai không quan tâm, không để ý chút nào. Anh chỉ yêu cô, muốn mang đến cho cô cảm giác yên bình, muốn trông thấy nụ cười của cô. Anh biết rất rõ Đường Du chưa bao giờ yêu anh, nhưng như thế thì đã sao, điều đó đâu quan trọng gì, tình yêu của anh vô cùng thuần khiết và anh muốn trao trọn nó cho cô.

Thấy nét mặt Lâm Khai đầy vẻ khẩn thiết, Đường Du cảm thấy hơi ấm lòng, cô không hiểu rốt cuộc anh yêu cô vì điều gì, chỉ biết anh rất thật lòng. Đường Du khẽ cười, “Không phải tại bố mẹ anh mà là tại em. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, anh hiểu chứ?” Đường Du chưa từng trách mẹ anh, thái độ của họ như thế cũng là thường tình.

Lâm Khai không nói gì, hai bàn tay úp vào mặt.

Đường Du đứng dậy, nghĩ, anh ấy yêu mình như thế, ắt hẳn sẽ rất buồn, nhưng thời gian sẽ làm nguôi ngoai. “Lâm Khai, anh là người xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ gặp được cô gái tốt hơn em. Em về trước đây, anh giữ gìn sức khỏe.”

Vẫn đi học, đi làm và dịch bài, cô tính toán sơ sơ, cứ theo mức thu nhập hiện tại, cộng thêm việc không phải nộp tiền nhà ba tháng tới, tiêu pha tiết kiệm một chút, đến khai giảng năm học mới năm sau, có lẽ sẽ tích đủ tiền trả nợ học phí năm thứ hai. Tuy nhiên, những tháng ngày này quả thật chật vật.

Cô bắt đầu học nấu cơm, tuy không ngon nhưng cũng chẳng sao.

Một tháng sau, Tô Nhiêu quay về, nhưng trông cô đã thay đổi nhiều. Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Nhiêu Nhiêu, mắt cậu sao thế, lúc trước một mí mà? Cả mặt và lông mày nữa…” Cô chợt hiểu ra, “Một tháng nay, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”

Hàng loạt câu hỏi khiến Tô Nhiêu không kịp trả lời, giọng cô cũng nhỏ đi nhiều, “Mình đi Hàn Quốc làm thẩm mỹ, mất một tháng mới lành vết, nên…”

“Cậu điên rồi!” Tô Nhiêu sao có thể làm chuyện này chứ, hơn nữa, xem chừng cũng ngốn không ít tiền của, “À này, cậu lấy tiền ở đâu ra thế?”

“Cậu đừng hỏi.

“Thế mình hỏi cậu, sao lại phải đi thẩm mỹ?” Hai mươi năm nay chẳng phải là vẫn ổn đấy thôi, sao phải chỉnh sửa?

Đắp hai mí, mài xương cắt cằm thành ra thế này, muốn giấu người khác cũng chẳng được, sau này sẽ đối diện với bạn bè, thầy cô ra sao? Còn nữa, nghe nói diện tích phẫu thuật thẩm mỹ rộng có ảnh hưởng lớn đến dung mạo, không cẩn thận có thể dẫn đến thương tật, muốn trở lại hình dáng ban đầu cũng khó, Tô Nhiêu đúng là điên rồi.

“Điều này, cậu có thể đừng hỏi được không?” Nét mặt Tô Nhiêu hết sức ảm đạm.

Đường Du giật mình, có lẽ cô đã hiểu ra phần nào nên không hỏi nữa. Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, ngày nào Tô Nhiêu cũng đội mũ, quàng khăn, đeo kính che đi khuôn mặt.

Đến lớp, các bạn hỏi thăm, cô đều lảng tránh, thầy cô quan tâm hỏi han chuyện bệnh tình trước đây, cô chỉ kể qua loa rồi vội vã bỏ đi.

Trong phòng của cô bày đầy những hộp những lọ, ngày nào cũng bôi bôi lên mặt, ăn cơm không dám nhai mạnh nên chỉ còn cách là hầm thức ăn thật nhuyễn, ngay cả cười cô cũng không dám vì sợ ảnh hưởng đến vết mổ. Tô Nhiêu nói bác sĩ còn dặn đi dặn lại là sau này không được cười nhiều.

Đường Du nhìn bạn, trong lòng thấy xót xa thay. Cô gái Tô Nhiêu ngày nào, giờ lao vào tình yêu như con thiêu thân, bất chấp tất cả.

Bây giờ Tô Nhiêu không ăn được thức ăn trong căng tin nên ngày nào cũng phải tự mình nấu nướng. Cô cũng không hòa đồng như trước đây, gần như chẳng gần gũi với bạn bè. Cô chủ động nói với Đường Du: “Sau này cậu không phải trả tiền thuê nhà nữa, giờ mình có tiền rồi.”

Có cảm giác như giờ Tô Nhiêu còn nhiều tiền hơn lúc sống cùng Tôn Văn Tấn. Đường Du nhớ đến chuyện Tôn Văn Tấn giúp Chu Nhiễm ở hộp đêm Loạn thế giai nhân. Lẽ nào, Tô Nhiêu dùng tiền của Tôn Văn Tấn?

Có tiền rồi, tính tình Tô Nhiêu cũng trở nên thay đổi. Hôm ấy, sau khi tham gia xong hoạt động ngoại khóa do trường tổ chức, Đường Du kéo tay cô ra bắt xe buýt. Lên đến xe, Đường Du đứng vẫn chưa vững nên không cẩn thận giẫm phải chân người đ trước, cô vội nói lời xin lỗi rối rít. Người đàn ông trạc hơn bốn mươi tuổi đó, sau khi cô đã xin lỗi, không chịu bỏ qua mà cứ cằn nhằn chửi mắng.

Đường Du một mực nhẫn nại nhưng gã đó càng lúc càng khó chịu hơn, “Cô có biết đây là loại giày gì, đắt thế nào không? Mù à? Không được bố mẹ dạy dỗ sao?...” khiến cả xe đều đổ dồn mắt về phía cô, phần lớn ánh mắt tỏ ra thương hại. Đường Du nhẫn nhịn, cô dự định sẽ xuống xe ở trạm tới. Không ngờ, lúc này Tô Nhiêu bỗng quay người lại, giáng một cái tát lên mặt gã đàn ông đó.

Mọi người trên xe đều sững sờ, gã đàn ông không tin nổi, ôm mặt nhìn cô, cô cũng trơ trơ nhìn lại. Đường Du sợ đối phương ra tay, bước lên đứng trước mặt Tô Nhiêu theo phản xạ tự nhiên. Không ngờ Tô Nhiêu lại với tay đẩy Đường Du về phía sau nói: “Cậu đứng đây làm gì?” xong lại tiếp tục nhìn đầy khiêu khích. Cuối cùng, gã ta cũng không dám làm gì, xe buýt vừa đến trạm liền ôm mặt đi xuống.

Đáng mừng là cuối cùng Tô Nhiêu cũng có bạn trai. Một hôm Đường Du tan học về thì thấy một anh chàng quàng vai Tô Nhiêu đưa cô về, trông rất tình cảm, thấy vậy Đường Du cũng yên tâm đôi phần.

Ngày hôm đó, Đường Du tra xong tài liệu, làm xong bài tập ở thư viện, không kịp ghé qua nhà vì sợ bị muộn, cô mua một bắp ngô và một hộp sữa chua ở căng tin rồi sau đó vội vã đến hộp đêm ngay.

Vừa thay xong đồng phục, từ phòng thay đồ đi ra cô liền trông thấy Lâm Khai đứng ở hành lang.

Thoạt đầu, Đường Du rất ngạc nhiên, bởi vì từ khi chia tay, cả một quãng thời gian ấy cô đâu có gặp anh lần nào. “Lâm Khai, sao anh lại ở đây?” Quen Lâm Khai đã lâu, cô biết việc giáo dục đạo đức gia đình anh rất bảo thủ và nghiêm khắc, anh chưa từng biết đến những nơi quán bar, hộp đêm như thế này. Đường Du nghĩ một lát rồi như chợt hiểu ra, “Anh đã đi theo em?”

Lâm Khai nhìn cô, hỏi: “Tiểu Du, sao em lại ở đây?”

Đường Du cười, “Có gì đâu, em làm ở đây, giờ em cần có việc làm.”

Lâm Khai rõ ràng đã quên rằng họ đã chia tay, giọng anh nghe đau xót, “Tiểu Du, sao em lại làm thế? Hết tiền sao không nói với anh? Anh là nghiên cứu sinh, được hưởng trợ cấp, a cũng có thể làm thêm, em đừng đến nơi này nữa…” Lâm Khai vội kéo tay Đường Du ra phía ngoài.

Đường Du chau mày, hất mạnh tay, “Lâm Khai, em đã nói rõ với anh từ lâu rồi, sau này chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, đừng quan tâm đến chuyện của em nữa.”

“Đường Du, em đừng bướng bỉnh nữa, một sinh viên chuyên ngành tiếng Pháp đến đây làm gì? Em không cần tương lai nữa sao?” Lâm Khai lộ rõ vẻ tức giận, từ khi quen nhau, anh chưa từng to tiếng với cô.

Trông thấy phía đầu hành lang có vài bóng nhân viên đi lại, cô cười, “Lâm Khai, anh không cần phải hét lên như thế. Anh muốn tất cả người ở đây biết em là sinh viên sao?”

Câu nói của Đường Du khiến Lâm Khai bình tĩnh phần nào, sau đó cô chầm chậm nói: “Xin lỗi, bố con em đã cắt đứt quan hệ, thẻ tín dụng không còn tiền nữa. Học phí năm nay vẫn nợ chưa đóng, lại còn tiền nhà, tiền sinh hoạt nữa nên tạm thời không có cách nào khác. Giờ em phải ra làm, nếu không sẽ bị trừ lương. Cám ơn anh đã quan tâm, nhưng, anh mau về đi, nơi này không hợp với anh.” Dứt lời cô liền quay người đi.

Các chị em trong hộp đêm những lúc nhàn rỗi thường thích buôn chuyện trên trời dưới biển, Đường Du đã sớm quen với điều này. Khi đi ra, cô thấy một nhóm đang thì thầm to nhỏ chỗ quầy bar, trông thấy cô, mọi người liền tản ra. Đường Du cười, trong lòng đã đoán được chuyện gì.

Buổi tối, trong lúc dọn dẹp, Lý Văn hỏi, “Tiểu Du, cậu đúng là sinh viên khoa Pháp học viện ngoại ngữ à?”

“Ừ.”

“Hôm nay, bọn họ bảo, chàng trai đó…”

“Anh ấy là nghiên cứu sinh trường Đại học Q.”

“Các cậu…”

“Ừ, trước đây anh ấy là người yêu của mình, nhưng, có lẽ cậu cũng nghe họ nói rồi đấy, bọn mình chia tay rồi, đừng hỏi nguyên nhân tại sao. Anh ấy xuất sắc từ nhỏ, mình không xứng.” Đường Du nói hết những gì trong đầu khiến Lý Văn không biết nên hỏi gì thêm, ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa tiếc nuối

Bị Lâm Khai làm lộ thân thế, trong hộp đêm Loạn thế giai nhân dần có chuyện kể về Đường Du. Nhiều người biết cô là sinh viên của học viện ngoại ngữ, vừa xinh đẹp lại có khí chất. Nghe nói trong thành phố B có không ít con nhà quyền thế đêm nào cũng đến hộp đêm Loạn thế giai nhân chỉ để ngắm nhìn cô vì Đường Du là nhân viên phục vụ nhưng chưa từng uống rượu cùng khách. Có người bỏ tiền ra mời rượu, cô chỉ chau mày. Còn có người kể con một vị cán bộ cấp cao có ý muốn qua đêm cùng cô với giá cao ngất trời nhưng cô không thèm để ý, không tức giận cũng không biểu lộ gì, hằng ngày vẫn quét dọn phòng, làm tốt công việc phục vụ của mình.

Đường Du cũng nghe qua chuyện đó, trên mặt cô chẳng hề có biểu lộ gì, chỉ thấy buồn cười, nhưng một khi chuyện đã truyền ra ngoài rồi thì lại trở nên vô cùng kỳ bí.

Diệp Đào Hoa đương nhiên thấy vui vì nhiều khách quen của Người đẹp giờ trở thành khách quen của Loạn thế giai nhân. Làm nghề này đã lâu, tiếp xúc với đàn ông cũng nhiều nên chị ta cũng hiểu biết đôi chút. Chị ta thấy mừng vì trước đây Đường Du từ chối không làm nhân viên tiếp rượu, chị hiểu tật xấu của đàn ông. Với họ, cứ nhất nhất nghe theo là hạ sách, gần mà như xa là trung sách, biết họ có nhu cầu nhưng không đáp ứng là thượng sách. Đường Du càng làm bộ, họ càng ngứa ngáy khó chịu, đó mới chính là điều cuốn hút. Chính bởi vậy cho dù ai đưa ra ý nghĩ không để Đường Du yên phận, chị luôn giúp cô từ chối khéo, “Xin lỗi, Đường Du chỉ là nhân viên phục vụ, khi mới đến đây, cô ấy đã nõi rõ là không tiếp rượu, mong các vị thông cảm.” May mà Diệp Đào Hoa vào nghề đã lâu, đã chủ định rõ ràng là phải bảo vệ Đường Du, nên phần lớn khách vẫn chịu phục, không ai dám làm càn.

Sau này Đường Du có gặp Chu Nhiễm mấy lần ở hộp đêm, khuôn mặt cô ta gầy đét khiến đôi mắt trông càng to, chắc là tại dùng thuốc kích thích trong thời gian dài, đôi mắt cô ta vô hồn, sắc mặt xám xịt, chỉ ngồi một lúc đã ngáp liên tục, tính khí cũng khó chịu, động một chút là chửi mắng. Tuy nhiên, cô ta vẫn đẹp, chỉ có điều vẻ đẹp này khiến người ta thấy xót xa, giống như bồng hồng sắp tàn, dù mỗi cánh hoa đều nở bung, nhưng sắc màu đã nhạt phai, Lý Văn nói: “Cậu biết không, lúc Chu Nhiễm mới đến, tất cả mọi người đều rất thương. Cậu không biết ngày trước cô ấy được trọng vọng thế nào đâu, tính tình lại hoạt bát, đáng yêu. Chu Nhiễm cũng là sinh viên, gia cảnh khó khăn, không có tiền đóng học phí, lúc mới đến đây cô ấy cầu xin bọn mình đừng để ai biết, nếu có nhìn thấy nhau trên phố cũng coi như không quen, cô ấy nói muốn sau này sẽ quên đi chuyện đã từng làm tiếp viên ở đây.”

“Lúc ấy, bọn mình đều thấy buồn và thương cảm cho cô ấy, sau đó chị Diệp Đào Hoa giới thiệu vị khách tốt nhất cho Chu Nhiễm. Chị Đào Hoa thích người đàn ông phóng khoáng, biết tôn trọng và tâm lý với phụ nữ đó nên đã giới thiệu Chu Nhiễm cho anh ta. Nghe nói người đó cũng đối xử rất tốt, ai ngờ vài tháng sau cô ta đã ra nông nỗi này.”

Đang nói chuyện thì một cô tiếp viên đi tới, nghe thấy họ đang thì thầm to nhỏ liền cười nhạt tiếp lời: “Con người ta đều có số, Chu Nhiễm với cao nên giờ mới khổ thế đấy.”

“Cũng không nói thế được, Chu Nhiễm xinh đẹp, lại là sinh viên, mọi người đều yêu mến, khó tránh khỏi hơi hiếu thắng.” Lý Văn bất bình thay Chu Nhiễm.

“Hiếu thắng là một chuyện, biết lượng sức mình lại là chuyện khác, làm cái nghề như chúng tôi đây, không lúc nào được quên thân phận của mình. Cậu biết trong đời Tôn Văn Tấn hận nhất điều gì không? Nghe nói Chu Nhiễm quan hệ với người đàn ông khác sau lưng anh ta nên mới bị tống cổ. Những năm trở lại đây, phụ nữ đến với anh ta tuy nhiều nhưng anh ta luôn quan niệm thà ít còn hơn xấu, chả có mấy ai gần gũi được lâu. Không biết kiếp trước Chu Nhiễm thắp loại nhang gì mà có thể ở bên anh ta mấy tháng. Chị Đào Hoa nói, nếu Chu Nhiễm cứ tiếp tục như vậy, Tôn Văn Tấn sẽ mặc xác.”

“Ôi, trời.”

“Đường Du, Lý Văn ơi! Chị Đào Hoa bảo hai người mang hoa quả và đồ uống.” Giọng một người phục vụ từ xa vọng lại.

“Ừ, đến ngay đây.” Lý Văn vừa nói vừa kéo Đường Du đi.

Kể từ khi Đường Du được biết tiếng ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, hầu như mỗi lần phòng VIP có khách, Diệp Đào Hoa đều chỉ định hai người bọn họ phục vụ. Lúc đầu Đường Du còn lo lắng sẽ chạm mặt Tôn Văn Tấn, nhưng sau nghĩ lại, chẳng có gì phải sợ, chả lẽ vì Tôn Văn Tấn mà cô phải bỏ việc ở đây? Không, không thể như thế được. Tuy nhiên, làm lâu rồi mà vẫn chưa gặp phải anh ta, Đường Du cũng dần quên đi chuyện đó.

Lý Văn bê khay rượu, Đường Du bê khay hoa quả. Theo yêu cầu của khách, Lý Văn mở từng chai rượu, Đường Du cúi thấp đầu, ngồi quỳ chân bày hoa quả và đồ ăn vặt lên bàn. Cô nghe có giọng nói quen thuộc nên v cúi thấp hơn, đúng là Trần Thích. Không nghe thấy giọng Tôn Văn Tấn, cô nghĩ, có lẽ anh ta không ở đây, may quá.

Không biết Trần Thích đang nói với ai, một giọng nữ, nũng nịu, còn rất trẻ. Đường Du không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng từ giọng nói đó cô đã lờ mờ đoán được địa vị cũng như cuộc sống sung túc của cô ta. “Anh rể, chẳng phải hôm nay anh hứa sẽ hẹn Tôn Văn Tấn đến đây sao? Anh ấy đâu?”

“Ôi, trái quýt à, không phải là em đã mê anh ta rồi đấy chứ? Nói em biết, mấy em non nớt lắm, không biết nhìn người. Đừng thấy Tôn Văn Tấn bây giờ ngồi kia lặng lẽ vờ nghiêm túc, thực ra, hồi trẻ còn ‘chơi’ hơn chúng ta nhiều. Mười mấy tuổi đã học người ta chơi rock, từng đốt ghita trong hầm rượu đấy.”

“Trần Thích, đừng tranh thủ nói xấu lúc tôi vắng mặt nhé.” Tôn Văn Tấn khẽ cười, vẫn giọng bỡn cợt, nghe xa mà gần.

Lưng Đường Du quay về phía gã, đầu cúi thấp hết cỡ, mọi thứ đã bày biện xong nhưng cô không dám đi ra ngay.

Cô gái bị gọi là “trái quýt” lúc này bỗng đứng phắt dậy, giọng lắp bắp, “Anh Văn Tấn, anh… anh…”

“Ồ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”

“Đang bàn tán chuyện gì hay ho về tôi thế?” Tôn Văn Tấn hào hứng hỏi.

“Chúng tôi đang bảo trái tim anh bị chó tha đi rồi, có còn tim nữa đâu.”

“Cậu xéo đi.”

“Anh Văn Tấn, ngồi đây đi.” Cô gái kia vội nhích sang bên.

“Ôi, trái quýt à, anh ta là gì của em? Anh là anh rể của em mà lúc thường có thấy em nhường chỗ bao giờ đâu? Này, đừng cấu nữa, đau…” Trần Thích nheo mày, “trái quýt” rõ ràng là không nể nang gì. Anh ta xoa xoa tay, chau mày nói: “Này, sao con gái họ Thẩm nhà em đều thích cấu cánh tay người khác thế, cánh tay này của anh chắc bị họ Thẩm nhà em làm lệch mất.”

Tôn Văn Tấn bật cười, “Đáng đời!” Gã không ngồi cạnh “trái quýt” mà nói: “Em ngồi đi, anh ngồi bên này.” Nói xong liền ngồi xuống bên Trần Thích, “Này, cậu xích ra một chút đi.”

Đường Du muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài, cô đưa mắt ra hiệu với Lý Văn nhưng Lý Văn cứ ngồi yên phía kia, trên tay cầm chai bia cuối cùng, không nỡ mở ra.

“Anh Văn Tấn, anh hát nhé? Em chọn bài cho, anh thích hát bài nào?” “Trái quýt” lấy lòng.

“Anh không biết hát, em tự chọn bài đi.” Giọng Tôn Văn Tấn nghe thật ấm áp.

“Anh nói dối, anh rể nói lúc trẻ anh còn chơi rock nữa, anh thích ca sĩ nào, em chọn bài cho.”

“Đừng nghe cậu ấy, anh không biết hát, em cứ hát đi.” Tôn Văn Tấn từ chối.

“Trái quýt” dẩu môi nhìn Trần Thích, “Anh rể…”

“Hồi trẻ cậu ấy thích ca sĩ Lube của Nga, nhưng lâu không thấy hát nữa rồi.” Dừng một lát, Trần Thích nhìn Tôn Văn Tấn, cười gian xảo, “Bây giờ cậu ấy thích những bản tình ca của Đồng An Cách, sầu muộn, tang thương mà sâu sắc. Đồng An Cách, chàng ca sĩ được mệnh danh là Hoàng tử Hoa Hồng, em biết chứ? Nếu có bản lĩnh, em mời được anh Văn Tấn hát bàiTình duyên một đời, đảm bảo nghe vô cùng sướng tai, ngay cả cách luyến láy cũng giống hệt Đồng An Cách.”

“A, vậy thì em muốn nghe Tình duyên một đời của Đồng An Cách. Nào, nhanh lên…”

Không biết tay ai nhanh thế, chẳng mấy chốc trong phòng đã vang lên khúc nhạc dạo đầu du dương của bài Tình duyên một đời. Tôn Văn Tấn đứng dậy, tiến về phía máy chọn bài ấn vài nút, màn hình lập tức chuyển thành bài Ba mươi sáu kế trong tình yêu của Thái Y Lâm, gã nói: “Anh không biết hát, nghe mọi người hát vậy, anh rất thích nghe Thái Y Lâm.”

Không biết Đường Du đã bao lần ra ám hiệu với Lý Văn nhưng cô ta không hề có phản ứng gì. Đây là những biểu hiện hết sức bình thường của Lý Văn mỗi lần gặp Tôn Văn Tấn, do đó, Đường Du tranh thủ lúc Tôn Văn Tấn tiến về phía máy chọn bài hát liền cúi mặt lui ra ngoài. Ra đến hành lang, cô vỗ vỗ ngực, thở một hơi, “May quá, vẫn chưa bị phát hiện

Đường Du đi về phía thang máy, cô thấy Lý Văn cũng đi ra. Lý Văn vẫy tay, nói: “Này, đợi đã.” Sau khi đã vào bên trong, cô ta đặt chiếc khay đang cầm xuống, mặt vẫn đỏ, hào hứng nói, “Tiểu Du, chính là anh ta, hóa ra hôm nay bọn họ đến.”

Xem ra bệnh si tình của Lý Văn không hề nhẹ, Đường Du trêu chọc, nói: “Cậu lấy gương ra soi đi, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”

Lý Văn không đáp lại lời trêu chọc của Đường Du, mà nói: “Tiếc thật, lúc nãy cứ tưởng là sẽ được nghe anh ấy hát.”

Đường Du khẽ hừ một tiếng dửng dưng.

Lý Văn không chịu phục, nói: “Tiểu Du này, cậu không biết sao? Nói cho cậu biết, không chỉ mình tớ mà tất cả nhân viên trong hộp đêm này đều chết mê chết mệt anh ta. Anh ta không thường xuyên đến đây lắm, nhưng mỗi lần đến đều có bạn gái đi cùng nên rất ít khi gọi nhân viên tiếp rượu. Thỉnh thoảng chị Đào Hoa mới giới thiệu vài người vào, nghe bọn họ nói, Tôn Văn Tấn lúc nào cũng lịch thiệp. Còn nữa, thấy bảo, đã có không ít chuyện xảy ra với anh ta, hồi trẻ gia đình anh ta thuộc loại vô cùng quyền thế, sau này không hiểu tại sao lại chuyển sang làm kinh doanh.”

“Khi tiếp viên hỏi chuyện, anh ta chỉ cười, nói là doanh nhân, không hề lộ thêm bất kỳ điều gì nữa. Bình thường ngồi ở trong phòng, tuy hầu hết thời gian trông anh ta rất bất cần đời nhưng cũng có lúc thoáng liếc qua sẽ bắt gặp một vẻ xuất thần xa xôi, trong căn phòng ầm ĩ, anh ta ngồi một mình một góc, cách biệt với mọi người, lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt chất chứa buồn bã, sự từng trải, tựa hồ cuộc sống này chỉ đem lại toàn những thương đau, cô quạnh, đổi thay, khiến người khác không khỏi tò mò muốn biết tại sao. Nhưng hễ hỏi là ngay lập tức anh ta liền trở lại nét bỡn cợt, khinh đời, chính vì thế mà chị Đào Hoa đã vì anh ta buồn lòng suốt mấy năm nay.”

Sau đó, Đường Du hạn chế vào phòng đó, may mà các nhân viên phục vụ khác đều muốn vào, Đường Du dễ dàng đổi việc phụ trách phòng cho họ. Thỉnh thoảng Lý Văn tìm Đường Du báo cáo lại tình hình trong phòng. Ví dụ như, cô gái có giọng nũng nịu đó hóa ra là em vợ của Trần Thích mới đi du học nước ngoài về, hình như có gặp Tôn Văn Tấn rồi bị sốc, cứ quấn lấy chị gái để hỏi về anh ta. Học kỳ tới này không đi nữa mà cứ đòi anh rể tạo cơ hội, thấy bảo, tấn công mạnh lắm.

Lý Văn đúng là chuyên gia buôn chuyện bẩm sinh, chỉ cần đi một vòng quanh phòng là lại có phát hiện mới. Cuối cùng, Lý Văn thở dài, “Đúng là tốt số, người như Tôn Văn Tấn, bọn mình sao sánh được, nghĩ đến thôi cũng chẳng dám.”

Đường Du cười khinh miệt, “Anh ta tốt đến thế sao?” Chẳng lẽ câu đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu lại đúng thế? Tính tình Tô Nhiêu ôn hòa, từ trước đến giờ chưa từng làm mất lòng ai, sao Tôn Văn Tấn lại hại cô ấy đến nỗi phải bỏ học? Còn Chu Nhiễm nữa, cứ cho rằng cô ta phản bội đi chăng nữa, nhưng nhìn Chu Nhiễm mặt mày ủ rũ, nếu không có nguyên nhân thì tại sao kết cục lại thảm khốc thế? Chuyện của bản thân cô càng khó tin hơn. Cô nói: “Lý Văn, đừng nghĩ đến anh ta nữa, người đàn ông này, cậu không lường được đâu.”

“Ôi, tớ đâu dám nghĩ, chỉ là tò mò, không biết cô gái như thế nào mới vừa ý anh ta thôi.” Lý Văn rầu rĩ.

Nói là không nghĩ nhưng sao lại biểu hiện như thế? Phụ nữ luôn thích hoang tưởng, không biết thế nào mà lại đau khổ vì một người đàn ông. Người như Tôn Văn Tấn, có tiền, hào phóng, phong độ, điển trai, đi đến đâu cũng khiến chị em phụ nữ bâu lại. Tuy nhiên, đối với phụ nữ, anh ta có nguyên tắc, có giới hạn, có mục đích, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, phớt lờ như không, phụ nữ dựa vào đâu mà dám thương hại anh ta?

Đường Du đã từng đọc ở trong sách, nói phụ nữ thường yêu người đàn ông làm họ đau khổ. Bởi lẽ phụ nữ có khuynh hướng bị ngược đãi, họ không hề quan tâm đến người đàn ông ân cần với họ, mà lại dành tình yêu cho người làm tổn thương họ nhất, có lẽ đây chính là căn tính xấu của con người.

Đường Du làm vệ sinh xong đi ra, cũng đã gần hết giờ, đang định đi đến phòng thay đồ thì có người tìm cô, nói có khách muốn cô uống rượu cùng. Kể từ khi Đường Du nổi danh ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, thường xuyên có người làm ầm vô cớ gọi cô uống rượu, loại người nào cũng có, chuyện này đã không còn xa lạ, nếu chị Đào Hoa không bị gây phiền hà thì có lẽ sẽ không đến tìm cô.

Cô vội đến đại sảnh, Lý Văn không ở đó, các chị em bên cạnh nói cho cô biết người đó tên là Hà Khâm, hình như là con nhà quyền thế, thái độ rất ngông cuồng.

Đường Du cười nhạt, giọng Hà Khâm nghe rõ mồn đang làm ầm ĩ lên với chị Đào Hoa. Chị Đào Hoa vào nghề đã lâu, khách đến đây ít nhiều cũng nể mặt, chắc gã này lai lịch cũng không nhỏ, nên mới dám làm loạn trong hộp đêm như thế, “Mời cô ta uống ly rượu mà cũng khó thế sao? Chị Đào Hoa này, chị đã làm ở hộp đêm này ngần ấy năm, có bao giờ Hà Khâm tôi cư xử tệ bạc mà sao chị lại không nể mặt? Hôm qua tôi đã cược với bọn họ rồi, chỉ mời cô ta thôi, chị Đào Hoa, giải quyết thế nào đây.”

Đường Du nghĩ một lát, đặt đồ đang cầm trên tay xuống, đi đến nói: “Anh Hà, có phải tôi muốn uống gì anh cũng mời không?”

Trông thấy Đường Du, Hà Khâm liền nghiêng người về phía cô, đổi giọng, “Hết lòng vì người đẹp, vinh hạnh quá.”

Đường Du cười, “Cám ơn anh Hà trước.”

Cô ngoảnh mặt nhìn về phía tủ rượu, Hà Khâm cũng đi cùng, vừa đi vừa khoác cánh tay lên vai Đường Du. Cô không phản ứng gì, nhưng chọn rượu thì không vớ vẩn chút nào. Cô biết Lafite 82 là loại đắt nhất ở đây, nghe nói bán đấu giá lên tới bốn vạn nhân dân tệ một chai. Người bình thường đến quán bar đâu dám gọi, hộp đêm Loạn thế giai nhân cũng chỉ có đúng một chai, là do ông chủ sưu tầm, đặt ở đây để trưng bày.

Đường Du gọi rồi nhưng người phục vụ không dám mở. Mọi người nhìn nhau. Diệp Đào Hoa biết đó là đồ sưu tầm của ông chủ nên cũng không dám quyết định.

Vụ chai vang Lafite 82 đã thu hút rất nhiều người đến xem.

Trần Thích và Tôn Văn Tấn đi ra đúng lúc vở kịch đang hồi gay cấn nhất. Gần đó có người chỉ vào Đường Du nói, “Cô gái đó nổi danh nhất ở Loạn thế giai nhân bây giờ đấy, là sinh viên khoa Tiếng Pháp của học viện ngoại ngữ, xinh xắn, cá tính, từng có chàng nghiên cứu sinh trường đại học Q đến đây tìm, muốn cô quay về nhưng cô ta không bằng lòng. Làm phục vụ ở đây, lương chỉ một nghìn tệ, thường xuyên có khách bỏ ra hàng mấy nghìn tệ chỉ mong uống cùng ly bia, cô ấy không tức giận cũng chẳng động lòng, hiếm có phải không? Chỉ không hiểu tại sao lại không bằng lòng theo anh người yêu ấy về. Nghe nói anh ta tình sâu nghĩa nặng lắm. Thấy bảo trước đây chưa từng đến hộp đêm bao giờ, gần đây ngày nào cũng đến nhưng cô ta lại chẳng hề rung động.”

Người phụ nữ bên cạnh lạnh lùng nói: “Còn nguyên nhân nào khác đâu. Đàn b không vì quá bế tắc thì sao phải đến nơi này. Có điều, nguyên nhân gì thì các anh làm sao mà biết được. Các anh ở trên cao, ăn ngon mặc đẹp, chỉ có mỗi một nỗi buồn là không biết đi đâu tiêu tiền, không giống như dân thường chúng tôi. Cô Đường Du này, làm sao mà lại không duyên không cớ bỏ anh người yêu nghiên cứu sinh chứ, còn không biết đã có bao chuyện đau lòng khác xảy ra với cô ấy nữa!”

Nghe đến đây, Trần Thích hào hứng nhìn Tôn Văn Tấn. Người kia nói tiếp: “Hà Khâm hôm nay chơi không đẹp lắm, chả phong độ gì cả.”

Trần Thích nói: “Văn Tấn, hay cậu mời cô Đường qua đây một lát?”

“Cậu được lắm, đừng nói linh tinh nữa, chúng ta về thôi.” Tôn Văn Tấn dửng dưng đáp.

“Hay để tôi gọi Hà Khâm qua đây, lâu lắm không gặp nhau rồi, lần trước nghe nói anh ta bị ông bố gửi ra nước ngoài, nhớ quá.” Dứt lời anh ta liền chen vào đám đông, Tôn Văn Tấn không nhìn theo mà vẫn bước tiếp ra ngoài.

“Trái quýt” theo sau, giọng điệu chảy nước, “Anh Văn Tấn, chờ em với.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.