- Anh đi đi, chiến tranh bắt đầu rồi. Kabuto đã thi hành tạp giới chuyển sinh để tạo cho Akatsuki một đội quân bất tử. Chỉ có anh mới có thể hóa giải thuật chuyển sinh. Vì vậy, hãy đến giúp Liên minh nhẫn giã một tay.
- Việc cô cần nói là đuổi tôi đi đó hả?
- .....
- Thật ra cô là ai? Cô biết những gì về tôi.
- Anh là người không hề có thật trong thế giới của tôi, chúng tôi biết anh qua những nét vẽ của một người có tên là Kishi. Ông ấy sáng tạo ra anh.
- Cô nói cái gì vậy?
Itachi quả thật không hiểu cô đang nói nhăng nói cuội cái gì.
- Trong thế giới của tôi, anh là một nhân vật truyện tranh và phim hoạt hình. Rất nhiều người ở đó thích anh, quý mến anh bởi đức hy sinh và tình yêu bao la của anh giành cho em trai mình. Tôi cũng là một người như thế. Rồi tôi bị cuốn tới đây. Gặp anh trọng thương trong trận đấu với Sasuke. Tôi đã để Zetsu mang anh trở về căn cứ của Akatsuki, để bọn họ cấy đôi mắt của anh cho cậu ấy, rồi sau đó trộm anh đi ra.
- Vì sao cô lại để Sasuke cấy đôi mắt của tôi?
- Bởi anh muốn điều đó, không phải sao? Và như vậy, tôi sẽ không làm đảo lộn mọi việc.
Itachi suy nghĩ một chút, quả thật, đó chính là điều anh mong muốn. Nhưng vì sao cô có thể dễ dàng trộm anh từ tay của Akatsuki? Điều đó hầu như là không thể
- Làm sao cô có thể làm được điều đó?
Ann tháo chiếc nhẫn trong tay mình ra, đưa nó cho anh.
- Nhờ có nó và sợi dây chuyền tôi luôn đeo bên người. Chiếc nhẫn có thể giúp tôi thực hiện nhẫn thuật mà không cần chakra và cũng có thể giúp tôi tàn hình, nhưng tôi không thể phát huy hết năng lực của nó vì tôi không biết cách kết ấn.
Itachi vân vê chiếc nhẫn nhỏ xíu bằng bạc và có một viên đá màu đỏ hình Oval đính ở phía trên trong bàn tay và rồi đeo nó ngược vào tay cho cô.
- Sau đó thế nào?
- Còn thế nào nữa, từ đó đến nay, tôi vẫn luôn ở cạnh anh.
- Vì sao cô có những thứ này? Và vì sao cô có thể cứu sống tôi?
- Tôi có một loại thuốc cứu mạng, chỉ khi anh gần chết, nó mới có thể phát huy tác dụng. Nó và chiếc nhẫn được kết hợp với nhau để mở ra cánh cổng không gian, nó giúp tôi về nhà.
Ann lại giơ lên mặt dây chuyền hình trụ, có một chất lỏng đặc sệt màu máu cho anh xem. Anh không nghĩ cái món đồ trang sức cô đeo trên người đó lại cứu mạng mình.
- Tôi có một người bà. Bà ở cạnh nhà tôi, bà ấy rất thương tôi. Vào năm tôi chuyển đi nơi khác sinh sống, Bà đã tặng chúng cho tôi như một vật kỷ niệm. Vì bà biết, tôi luôn tâm niệm muốn cứu một ai đó trong thế giới ảo tưởng này. Ba tháng sau khi tôi đi, bà ấy qua đời. Tôi không có cơ hội hỏi bà ấy về chúng nó. Tôi hoàn toàn không biết công dụng của chúng nó, cho đến khi bị hút đến đây. Lần đó, khi tôi quay về để thăm người thân, tôi đã ghé viếng mộ bà, ngay khi tôi vừa bước khỏi vạch sơn màu trắng trong vườn nhà bà, tôi liền bị hút đến đây. Khi ấy, một phần linh hồn bà đã hiện ra cho tôi biết làm thế nào để sử dụng chúng. Đó gần giống như việc anh phong ấn Chakra, để đến một lúc nào đó, chúng hiện lên như một ảo ảnh.
- Ý cô nói, đây chỉ là ảo mộng thôi à?
- Không phải, là thật, chỉ là cuộc sống của anh ở đây tồn tại song song với thế giới của chúng tôi, bằng một cách nào đó mà tôi không biết được. Ở chỗ của tôi, quyết định cuộc sống của anh là Kishi, nhưng ở đây, quyền quyết định thuộc về anh!
- Tôi hiểu rồi.
Itachi tám phần có thể hiểu cô đang nói vấn đề gì, cô đến từ một thế giới khác, nơi mà mọi người nhìn ngắm cuộc đời anh như một câu chuyện và bình phẩm về nó. Cũng như việc anh đọc một quyển sách, bình phẩm nhân vật trong đó. Anh chính là nhân vật trong quyển sách đó, cô là đọc giả.
- Người cô muốn cứu là ai?
Dù đã biết trước đáp án, nhưng anh vẫn muốn nghe cô thừa nhận.
- Anh! Tôi không muốn anh chết, nên sức mạnh ẩn chứa trong những vật đó đã cuốn tôi đến đây. Tôi vốn chẳng chuẩn bị tâm lý cho việc này. Tôi không muốn anh đưa tôi về, bởi nếu tôi rời đi, rất có thể sẽ không quay lại đây được nữa.
- Vì sao? Không phải chúng nó có thể mở cánh cổng không gian hay sao?
- Tôi không biết, bà tôi đã nói với tôi như vậy. Bà chưa bao giờ thử, nên không dám chắc kết quả. Vẫn còn một sự bí ẩn nào đó mà chúng tôi chưa biết hết về chúng. Bà nói, khi tôi nói ra sự thật này, là lúc tôi hết duyên phận với thế giới ở đây. Có lẽ là lúc tôi phải trở về nhà.
- ....
- Tôi không phải cố ý giấu anh, chỉ là chờ đến lúc thích hợp mà thôi. Tôi biết sớm hay muộn gì tôi cũng phải rời đi.
- Vậy tại sao còn chắn cho tôi? Cô muốn chết ở đây luôn hả?
- Chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
- Phản xạ của cô làm tim tôi muốn rớt ra ngoài, vì vậy nên làm ơn, tuyệt đối không được làm như vậy một lần nữa.
- Lần sau ư? Liệu còn có lần sau ư?
Cô im lặng, anh cũng yên lặng. Nói thật thì anh không thể chấp nhận sự thật này nhanh như vậy được, nhưng như vậy thì có sao? Chỉ cần cô tình nguyện nói ra với anh tất cả, anh đã không còn gì vướng mắc trong lòng. Cô hiểu biết tất cả về anh thì đã sao, cô vẫn bên cạnh anh bất chấp cái quá khứ đầy máu của anh.
- Anh nên lên đường đi thì hơn. Cuộc chiến bắt đầu rồi. Vì mọi người đều nghĩ anh đã chết, nên...
- Tôi biết rồi, tôi sẽ giả trang.
- Vậy anh đi đi.
- Còn cô thì sao? Cô sẽ về nhà ư?
- Không, tôi phải nghỉ ngơi cho đến khi vết thương lành hẳn đã, tôi mà về với bộ dạng này thì không ổn chút nào đâu!
Itachi nhẹ nhàng xoay người cô lại, nhìn sâu vào mắt cô.
- Cảm ơn đã nói cho tôi biết sự thật, tuy rất khó tin, nhưng tôi sẽ cố gắng tin.
- Anh đi đi...tôi biết anh rất lo lắng cho tình hình cuộc chiến, anh mau đi, tôi sẽ không sao.
- Tôi sẽ trở lại.
Itachi đỡ cô nằm xuống, kéo cái chăn cho cô, in xuống trán cô một cái hôn trước khi ra khỏi phòng
Ann ngây ngốc nhìn anh ra khỏi phòng, anh nói anh sẽ trở lại. Thật sự anh nói anh sẽ trở lại. Chuyện này làm sao có thể?
Phòng khách nhà Irashu Rui.
- Tôi có việc phải đi vài ngày, phiền cậu canh chừng cô ấy dùm tôi. Cấm không cho phép đụng vào cô ấy!
- Không đụng vào cô ấy thì sao thay băng vết thương cho cô ấy, bôi thuốc cho cô ấy!
- Tên chết tiệt nhà ngươi...
Itachi dộng Rui vào tường, tay anh đè lên cổ Rui, giọng sắc lạnh.
- Cậu còn dám nghĩ đến chuyện đó, tôi sẽ làm thịt cậu! Thuê một người giúp việc nữ cho cô ấy!
- Này ...bỏ..ra..tôi không...thở được...
Anh hài lòng thấy gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxi của Rui.
- Thuê người giúp việc ư? Cậu sẽ trả tiền sao? Còn nữa, cậu định nghỉ việc mà không xin phép đấy à?
- Cô ấy vì vướng vào gia đình cậu nên mới bị thương, và cậu nhắc tôi mới nhớ là tôi cũng vừa mới cứu mạng cậu cách đây không lâu! Vì thế! Cứu được mạng cậu, thì tôi, cũng lấy lại được nó. Cho nên, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.
Itachi nghiêm túc trả lời Rui, điều đó là Rui cảm thấy không hể thoải mái chút nào. Bình thường người này đã đáng sợ, nghiêm túc lại càng đáng sợ hơn.
- Được rồi, không cần anh phải nhắc, tôi cũng không phải kẻ thừa nước đục thả câu như vậy.
- Cậu không phải thừa nước đục thả câu, mà là thừa nước đục quăng lưới!
- Này, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người như thế!
Rui bất mãn kháng nghị, làm quái gì anh ta có thể suy nghĩ cả những chuyện như thế!
- Tôi đang chỉ ra cho cậu thấy bản chất thật sự của cậu mà thôi, và cấm không cho phép gọi tôi là Này! Chỉ có cô ấy mới được gọi tôi như thế!
- Biết rồi, Uchi Ita –san!
- Chết tiệt, cô ấy không tìm được cái tên nào hay một chút sao chứ?
- Bảo vệ cô ấy cho tốt, không thì đừng trách tôi.
Itachi cầm thanh gươm và khoác áo choàng của mình của mình vào. Áo choàng cô ấy vì anh mà chuẩn bị.
- Anh là gì của cô ấy?
Rui hỏi, anh dừng lại khi còn đang cách cửa chính chỉ một bước chân. Thật không yên tâm khi để cô ở nhà với cái tên này, nhưng anh cũng không thể không quan tâm đến cuộc chiến đó, cô đã nói, chỉ mình anh ngăn được Tạp giới chuyển sinh của Kabuto.
- Tôi không cần cho cậu biết điều đó.
- Anh có thể không cho tôi biết, nhưng tôi, sẽ không chịu thua anh.
Itachi quay đầu nhìn Rui.
- Cậu muốn đấu với tôi? Tốt thôi, lên đi!
- Tôi không đánh lại anh, nhưng tôi có thể làm cô ấy vui vẻ hơn anh.
Itachi khựng lại. Tên này hắn nói đúng, hắn luôn biết cô thích gì, và luôn có thể chọc cho cô cười. Còn anh, ngoài khóc, tức giận, xấu hổ và bây giờ là bị thương, anh đã làm gì được cho cô? Thật đau lòng nhưng câu trả lời là không gì cả.
- Người cô ấy muốn cứu là tôi, dù đổi cả mạng sống cũng muốn cứu là tôi.
Anh bỏ lại một câu trả lời không liên quan gì tới câu hỏi rồi biến mất ở của chính. Rui vẫn còn ngỡ ngàng vì câu nói của anh.