"Tiểu Trương, nha đầu này quả thật rất kiêu ngạo, phải không? Đi thôi, chúng ta về thôi», trong mắt ông dù có tán thưởng nhưng trong trong lòng lại nói: con bé này, nếu như cháu thật sự là Vân Đan, thì mọi chuyện không phải do cháu quyết đinh, phải nhận lại người thân mới là điều cơ bản.
Dĩ nhiên, lúc này Quyên Tử còn chưa thực sự hiểu hết mọi chuyện. Ông Mạc là người vô cùng cố chấp, làm sao có thể dễ dàng như cô nói,có thể đơn giản thoát khỏi chuyện này sao?
Thật ra thì, Quyên Tử không đem chuyện ngày hôm nay để trong lòng, mặc dù kiên cường nói với thủ trưởng như vậy nhưng thật ra cô là vì muốn thoải mái cho bản thân, để lộ ra một chút ác độc giấu ở trong lòng. Nói cô là cháu gái nhà họ Mạc bị mất tích hơn hai mươi năm kia Quyên Tử thật sự muốn ngửa đầu lên trời cười to. Chuyện này ở năm 2012 này quả thật khó có thể thuyết phục được người khác.
Cha mẹ cô, rất yêu thương cô, dù có hay càu nhàu, liên tục thay đổi biện pháp để cô đi xem mắt, hận không thể nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn cho cô, những thứ khác cha mẹ cô đều rất rõ ràng sáng suốt.
Hơn nữa, mặc dù cô không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ nhưng cô cũng không bao giờ quên cha mẹ dắt tay cô đi nhà trẻ, sau đó là đi học, mặc cho trời mưa trời gió vẫn dùng chiếc xa đẹp kia đưa đón cô.
Đồ ăn trong hộp cơm cha mẹ nấu cho cô luôn là đồ ăn ngon nhất, mọi thứ tốt nhất trong nhà đều là ưu tiên cho cô. Dù là thời điểm gia đình rơi vào khó khăn thì cô cũng sống không phải lo lắng gì, tinh thần vô cùng tự nhiên thoải mái, những chuyện này sao có thể là giả cơ chứ.
Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy mình hình như có hơi bị ảnh hưởng rồi, nhung ít nhất là cô đều không muốn bắt đầu những chuyện này nữa là được rồi. Đúng lúc này có một chiếc taxi chạy qua, cô gọi xe ngồi vào. Sau khi ngồi vào xe rồi Quyên Tử mới thầm mắng mình thất sách, xa thế này đi taxi về, thật mẹ nó thiệt thòi quá.
Mới đi được nửa dặm thì cô nhận được điện thoại mời đi phỏn vấn của một tòa soạn, trực thuộc đơn vị của Bộ Thương Mại quốc gia, công ăn viêc làm ổn định! Ban đầu chỉ nói là làm nhân viên công vụ, mấy ngày trước Quyên Tử đã nộp đơn vào.
Quyên Tử cũng biết hi vọng không lớn, dù sao thử một chút cũng không có gì, không ngờ vào lúc này, lại được gọi đi làm. Dù sao thì có một nơi đi làm trước, có cơ hội thì cô lại tìm việc khác, dù sao thì cô cũng phải trả tiền phòng nữa.
Nói đến chuyện này, cô không khỏi nhớ đến Tả Hồng, lúc cô ngồi gửi sơ yếu lý lịch, đột nhiên ảnh nhảy đến, ôm cô từ phía sau, trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
"Quyên Nhi, không có việc làm, em còn có anh mà, anh nuôi em không được sao ?"
Người đàn ông này nói chuyện vô cùng nghiêm túc, cô lại cười, bỏ cánh tay anh ra nói:
"Em có tay có chân, không phải người tàn tật, anh không cần phải nuôi em."
Cô còn nhớ rõ, lúc ấy vẻ mặt Tả Hồng nghiến răng nghiến lợi, Quyên Tử cảm thấy cô đúng là không có điểm nào giống phụ nữ. Có lúc chính cô cũng cảm thấy mình không đáng yêu chút nào, nhưng mà cô thật sự có niềm tin và lòng kiên trì.
Chuông điện thoại di động vang lên, Quyên Tử nhìn qua điện thoại,khóe mắt hơi cong nghe điện.
Tả Hồng vừa họp xong, đi vào phòng làm việc của mình, kéo cà vạt trên cổ áo, ngồi trên ghế, xoay một vòng, nhìn thời tiết bên ngoài thì cau mày.
Cô gái của anh thật là bướng bỉnh, lì lợm y như con lừa vậy. (editor : Bó tay anh, sám so sánh chị với con lừa lì lợm =)))) Anh đã nói bao nhiêu lần rồi nắng nóng như vậy vẫn cố tình đi ra ngoài, bị cảm nắng thì phải làm sao cơ chứ ? Quyên Tử nhà anh da mềm thịt yếu, làm sao mà chịu được.
Sáng hôm nay, anh khuyên cô như vậy nhưng cô ấy lại nói sao chứ:
"Anh ít cằn nhằn giống bà mẹ già đi, anh cho là em cũng như anh à, là một đại thiếu gia an nhàn sung sướng. Xin anh đấy, em còn đi quay phim vào mùa hè cơ đấy….."
Cô châm chọc anh một lúc mới dừng lại, có nhiều lúc Tả Hồng cảm thấy, anh thật mẹ nó quá uất ức mà, cô gái kia không có việc gì làm liền quở trách anh, đáng giận nhất là dù như vậy anh cũng thấy dễ thương vô cùng. (Anh này bị điên tình nặng quá =)))))
Hồ Quân nói anh cái gì mà có sở thích bị ngược đãi, thật ra bọn họ có biết là Quyên Tử nhà anh chỉ có miệng cứng nhưng lòng mềm, hơn nữa cô ngày càng có xu hướng dịu dàng hơn.
Lần này chỉ bắt anh ngủ trên ghế salon một buổi tối, thế này là đủ chứng minh cô có thay đổi lắm rồi. Nhưng mà anh thương cô, sợ cô trơi nắng nóng còn phải đi ra ngoài vất vả.
Thật ra thì, có lúc Tả Hồng cũng rất bực mình, bực cô không biết điều, giận cô giông giống những cô gái khác, dễ dàng phụ thuộc vào đàn ông để sống, giận cô quá cố chấp, quá kiên cường khiến cho một người như anh quả thật giống như anh hùng không có đất dụng võ. Anh muốn cưng chiều cô, yêu cô, muốn cô không phải lo lắng gì, chỉ cần mỗi ngày sống sung sướng, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của anh, còn Quyên Tử thì lại không muốn.
Quyên Tử nhà anh thích gì anh đều biết, nói thẳng ra thì đối với cô sự nghiệp là cái cô quan tâm nhất, quan tâm đến mức là nhiều khi tình yêu cũng không đáng là một phần, thậm chí nếu cần còn có thể bỏ qua.
Nếu muốn sống cùng một cô gái vô tâm vô phế như vậy cả đời, Tả Hồng cũng đã sớm hiểu, anh phải học được cách thông cảm, học được cách nhẫn nhịn, học được cách ủng hộ, dùng cách này để yêu cô. Đây là những gì Tả Hồng có thể làm được, còn có những vấn đề khó khăn hơn nhưng mà anh vẫn yêu cô, ai bảo anh chỉ yêu mình cô cơ chứ.
Điện thoại di động vang lên hai tiếng thì có người nghe :
"Em ở đâu để anh đến đón"
Tả Hồng rất hiểu cách đối phó với Quyên Tử, không thể quanh co lòng vòng, chỉ có thể trực tiếp ra lệnh, so với giả vờ tôn trọng thì cách này còn hiệu quả hơn, nhưng đôi khi cũng bị Quyên Tử chống lại. Chỉ là hôm nay tâm tình cô không tệ lắm, sảng khoái đồng ý.
Để điện thoại xuống, Tả Hồng có chút ngoài ý mốn, anh biết rõ lúc nay Quyên Tử đi ra ngoài tìm việc làm chính là phí thời gian. Chỉ cần ông cụ Mạc nói một câu, cơ quan nào dám nhận cô, hơn Quyên Tử cũng rất khó tính, cơ quan bé cô còn không khinh thường đi, nhưng quả thật đối với năng lực của Quyên Tử nhà anh, làm ở cơ quan nhỏ thì đúng là ủy khuất nhân tài rồi.
Khó có được tâm tình chuyển ý của cô như hôm nay, Tả Hồng suy nghĩ buổi tối có nên an bài chút chuyện hứng thú không, mấy ngày rồi cô không cho anh chạm vào, tả Hồng ai oán nghĩ đến, mỗi tối ngủ trên giường, bên cạnh vợ con đề huề, nhưng độc ác chính là không thèm để ý đến anh, Tả Hồng cũng không dám dùng sức mạnh, Vất vả lắm mới chuyển từ ghế salon vào giường anh cũng không muốn trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa.
Tả Hồng vừa nghĩ đến chuyện buổi tối không khỏi hưng phấn. Anh thừa nhận mình quả thật phàm phu tục tử, không thoát khỏi những ái dục trầm luân này, anh thích cảm giác cô ở trong lòng anh, rất rất thích.
Cửa phòng làm việc có tiếng gõ nhẹ, Mạc Van Phong từ bên ngoài đi vào. Mạc Vân Phong tâm tình phức tạp nhìn Tả Hồng, thật đúng là ý trời. Tả Hồng và Mạc gia bọn họ dù thế nào cũng có chuyện dây dưa không tránh khỏi.
Nhưng mà nếu Quyên Tử thật sự là Vân Đan thì hôn ước hai nhà Tả Mạc nhất định phải hủy bỏ. Mạc gia và Tả gia cũng không thể để mất mặt vì chuyện này, hai chị em tranh giành một người đàn ông, truyền ra ngoài thì thật sự là khó nghe.
Cho dù Vân Kha chưa bao thích Tả Hồng, nhưng người bên ngoài khồn biết chuyện này, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì ngày càng phức tạp hơn rồi. Ý tứ của cha là, bình tĩnh giải quyết chuyện này trước, không thể để cho Tả Hồng biết chuyện này, hơn nữa lùi một bước mà nói, nếu như Quyên Tử thật sự là Vân Đan, chỉ bằng thái độ của Tả phu nhân, ông có chết cũng không đồng ý Quyên Tử và Tả Hồng. Cho nên nói thế nào đi nữa thì hai người cũng phải tách nhau ra, càng để lâu càng nảy sinh nhiều vấn đề.
Mạc Vân Phong nhìn Tả Hồng :
"Buổi tối có chuyện gì không tôi mời cậu đi uống rượu"
Tả Hồng cau mày, nói thật anh có chút thụ sủng nhược kinh. Tuy nói gần đây Mạc Vân Phong không tìm anh gây phiền toái, đối với chuyện lần trước anh tự mình bỏ về cũng không có nói gì. Nhưng hôm nay bộ dạng thắm thiết, sắc mặt hòa hoãn thì đúng là mặt trời mọc từ phía tây, không lẽ có chuyện. (ý ở đây là chuyện anh bỏ về lúc đang phải đi công tác ở huyện ấy)
Tả Hồng cũng biết, anh cả nhà họ Mạc có chết cũng không nhìn trúng anh, cho là anh không xứng với Vân Kha, nhưng dù Vân Kha nhà anh ta có tốt hơn thì cũng không phải là sở thích của Tả Hồng anh. Chờ hôn ước hai nhà được giải trừ, cả đời này anh cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Mạc này nữa, anh không có gan chọc nổi thủ lĩnh ngoan cố nhà họ, cả một dòng họ quân phiệt. Anh ước gì có thể tránh xa nhà họ một chút.
Tả Hồng cầm chìa khóa xe lên quở quơ :
"Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn."
Nói xong cũng lướt qua anh ta, đi ra cửa chính. Mạc Vân Phong nhíu mày :
"Với Quyên Tử?"
"Quyên Tử!"
Đã đi tới cửa Tả Hồng sững sờ, quay lại nhìn anh ta, sắc mặt cũng âm trầm :
"Các người lại khi dễ Quyên Tử nhà ta rồi."
"Quyên Tử nhà cậu?"
Mạc lão có phần châm chọc cười:
"Cậu chất vấn thật quá là hùng hồn rồi, đáng tiếc lần này cậu tìm sai người rồi, sao cậu không quay về hỏi mẹ cậu một chút, xem rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì đi."
Nhìn anh cả Mạc đi ra cửa, Tả Hồng không khỏi trầm ngâm, giống như có chuyện gì đó xảy ra mà anh không biết, anh tin tưởng con mắt của mình, có chuyện đã thay đổi. Trước kia khi nhắc đến Quyên Tử, anh cả nhà họ Mạc đều nói cô hèn hạ, Tả Hồng vẫn còn nhớ chuyện này, thậm chí vì chuyện này anh còn đánh cho anh ta một trận.
Nhưng hôm nay, trong mắt anh cả Mạc không còn sự xem thường, thậm chí có ý khởi binh vấn tội, thật là quái dị mà. Anh cả Mạc là ai cơ chứ, nổi danh bao che con cháu, nếu không phải người nhà Mạc gia, sao anh ta thèm để ý, đến nhìn một cái còn ngại quá nhiều, sao bây giờ đột nhiên quan tâm đến Quyên Tử nhà anh.
Hơn nữa, mẹ của anh, Tả Hồng rõ ràng nhất, án binh bất động chưa bao giờ là tác phong của bà. Có lúc Tả Hồng cũng không hiểu sao mẹ anh và Quyên Tử sống chết cũng không vừa mắt nhau, không vừa mắt coi như xong lại còn giống như mấy đời thâm thù đại hận oang gia một dạng, anh kẹt giữa hai bên lên không xong xuống cũng không nổi, vô cùng khổ sở.
Nhưng anh cũng vô cùng nghiêm túc và chắc chắn nói với mẹ, con dâu của bà đời này cũng chỉ có thể là Quyên Tử. Mẹ anh không nói gì nhưng khi anh nói như vậy thì bộ dạng tức tối vô cùng, còn anh vẫn phải làm vừa lòng bà cô Quyên Tử, yêu ghét rõ ràng, mềm không được mà cứng cũng không xong.
Tả Hồng buồn bã trong lòng, thầm nhủ không xong, chuyện tương lai của hai người phải làm sao? Lúc ấy Hồ Quân đã nói:
"Sao cậu lại đi làm mấy cái chuyện vô dụng này, cậu yên tâm, chờ con trai hai người được sinh ra Thái hậu nhà cậu còn không bằng lòng sao, dù không vừa mắt Quyen Tử thì cháu trai cũng là cháu của mình, không phải sao."
Lúc ấy Tả Hồng cũng nghĩ đến chuyện này, không bằng dứt khoát sinh con trai ra, ép vua vừa lòng chư hầu, không phải chuyện gì cũng giải quyết xong ư, thế nhưng Quyên Tử nhà anh lại không chịu.
Chỉ là, anh mặc kệ mẹ anh làm ầm ĩ ở nhà như thế nào, nhưng nếu mẹ anh khi dễ Quyên Tử thì anh nhất định không đồng ý, Tả Hồng cau mày cầm điện thoại lên, gọi về nhà, đợi mẹ anh nghe máy, không nói nhiều lời, trực tiếp nói thẳng:
"Mẹ, cả đời này nếu mẹ còn xem con là con trai của mẹ thì mẹ đừng bao giờ đụng vào người Quyên Tử. Nếu không con sẽ tự mình sống, sáng mai con sẽ đi đăng ký kết hôn với Quyên Tử, về sau con cùng Tả gia không còn quan hệ gì nữa."