Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 31



Triệu Hành lái xe đưa Quyên Tử về chung cư, từ xa đã nhìn thấy Tả Hồng ngồi ở ở bậc cửa đầu hành lang hút thuốc lá. Lúc này Quyên Tử mới nhớ đã quên không báo cho Tả Hồng, hơn nữa điện thoại di động của cô hình như cũng đã tắt máy.

Nhìn thấy ánh đèn sáng, Tả Hồng ném thuốc lá trong tay đứng lên, nhìn rõ ánh sáng, thấy rõ người ngồi trong xe, lửa giận muốn ép lại cũng không ép nổi.

Xe vừa dừng lại Tả Hồng đã mở cửa xe từ bên ngoài, kéo Quyên Tử từ bên trong xe, vừa kéo vừa chống cửa xe nhìn Triệu Hành giọng trầm thấp : " Xuống xe. "

" Tả Hồng, anh nổi điên cái gì ? Xảy ra chút chuyện, em chưa kịp thông báo cho anh biết….. "

Không để cho Quyên Tử giải thích xong, đã bị Tả Hồng cắt ngang : «Cô cút sang một bên cho anh, đừng có mang dáng vẻ đó ra, các người cô nam quả nữ, lại là tình yêu đầu, có thể xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết ! Muốn cắm sừng tôi, không có cửa đâu ! "

Quyên Tử tức giận giơ chân đá anh : " Tả Hồng hôm nay anh động thủ thì chúng ra coi như xong, xong thật rồi, tôi nói lời giữ lời. "

Nói xong cũng không để ý đến hai người, quay người đi lên tầng.

Trong lòng Tả Hồng khó chịu kìm nén, nếu như là trước kia anh đã đạp cho tên kia một trận rồi, nhưng con nhóc Quyên Tử kia, anh thực sự không nói nổi. Anh cũng giận chính bản thân mình, mới bắt đầu anh đã chịu đựng cô, tại anh chiều chuộng con nhóc này quá mà, nếu không cô dám đè đầu anh như vậy.

Sự chần chừ của Tả Hồng rơi vào trong mắt Triệu Hành, trong lòng xông lên một cảm giác vô lưc, hai người kia cứ tự nhiên cãi nhau, nhưng lại thân mật như vậy, thân mật đến mức giữa họ, anh giống như là một người xa lạ hoàn toàn.

Đột nhiên Triệu Hành cảm thấy không có chút nào thú vị, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt : " Nếu như muốn đánh nhau, xin lỗi ! Tôi không thể đáp ứng, cũng không nhàm chán như anh… "

Đến khi Triệu Hành lái xe ra khỏi chung cư thì Tả Hồng vẫn còn buồn bực, cuối cùng chỉ còn mình anh là người đơn độc, ngẩng đầu nhìn lên tầng, giậm chân đi lên, vừa vào cửa đa mang giầy cao gót Quyên Tử đá rơi vào trong tủ giầy, bỏ quần áo vào trong máy giặt, đè ép lửa giận, đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh gõ cửa, giọng nói ôn tồn hỏi : " Quyên Tử, cuối cùng là em và anh ta đi đâu, anh nói có gì sai chứ, em nói với anh sẽ về ngay, anh đợi đến tận nửa đêm cùng chưa thấy, về tình về lý em đều phải cho anh một cái nguyên nhân rõ ràng, đúng không ? Quyên nhi, anh phải phân rõ phải trái… "

Quyên Tử kéo cửa nhà vệ sinh ra, ngón tay cầm lấy đai lưng áo choàng tắm, cười híp mắt quan sát một vòng : " Không đánh nhau ? "

Tả Hồng kêu lên, tức không chịu nổi, tiến lên khiêng cô vào phòng ngủ, ném cô lên giường, đè trên người cô : " Nói, buổi tối hai người làm gì ? Thành thật khai báo, nếu không em chờ phục vụ đi. "

Quyên Tử cười ha ha mấy tiếng : " Cút sang một bên, cả người đều là mùi thuốc. "

Tả Hồng vô lại, cúi đầu há mồm hung hắng cắn môi cô : «Em ghét bỏ anh hả ? Cấm nói lảng sang chuyện khác, nói nhanh. "

Đôi tay Quyên Tử níu tai anh, kéo đầu anh lại gần, trước đây cô chưa bao giờ giải thích nhưng hôm nay lại mở miệng : «Bạn của Triệu Hành tự sát, nên trì hoãn ở bệnh viện đến bây giờ. "

Tả Hồng sững sờ, khóe miệng vểnh lên : " Chắc chắn là nợ phong lưu của Triệu Hành, đúng không ? "

Quyên Tử nghiêng người, trong nháy mắt rời khỏi chỗ nằm, ngón tay Quyên Tử nhẹ nhàng lướt qua mặt Tả Hồng : " Nợ phong lưu ?Có người nào hơn được Tả Hồng nhà chúng ta, nhớ ngày đó hồng nhan tri kỉ khắp nơi nhỉ ! Em nhớ lúc đầu anh được gọi là cái gì mà, Tả thiếu ôm một mười tám tuổi, hôn nhau kích tình bắn ra tứ phía, thiếu chút nữa đã đành dã chiến…. "

Nói chưa hết câu, đã bị Tả Hồng chặn miệng lại, môi lưỡi dây dưa, Quyên Tử ô ô mấy tiếng, không có âm thanh gì rồi…. Lúc Tả Hồng buông Quyên Tử ra cô đã thở dốc lấy hơi, chờ hơi thở đều đặn mới kêu lên : " Chột dạ, đúng không ? "

Ánh mắt Tả Hồng lóe lên : " Đó là nợ cũ bao lâu rồi, lôi chuyện cũ ra nói cũng không phải là hành vi của người quân tử. "

Quyên Tử giơ ngón tay lên, hung hăng bóp mặt anh : " Vậy anh sao lại nhiệt tình với Triệu Hành như vậy, hả ? "

" Ai ! Ai ! Quyên nhi, Quyên nhi, em véo chỗ khác được không, nói thế nào thì đàn ông cũng rất quan trọng bộ mặt, trên mặt có vết thương người khác nhìn thấy nhiều không tốt. "

Quyên Tử ghé lại gần tai anh cười : " Ít nhất Tả thiếu của chúng ta còn muốn giữ lại khuôn mặt, nhưng em nghĩ là, da mặt anh cũng dầy như vỏ cây lâu năm vậy." Nói xong cắn một cái lên tai trái Tả Hồng.

Tả Hồng rên lên, lại có cảm giác hơi nhột, trong nháy mắt gợi lên ý nghĩ khác, tay trượt nhẹ một chút, sờ vào áo choàng tắm màu hồng, nhưng lại bị Quyên Tử phát hiện.

.Quyên Tử đứa tay đầy bàn tay quấy rối của anh ra, lật người nằm ở một bên, giơ chân đá anh: «Đi tắm, nếu không, đừng có lên giường của bà, bẩn lắm."

Tả Hồng đành phải đàng hoàng đi tắm, đánh răng, súc miệng… Lúc đi ra ngoài Quyên Tử đã ngủ rồi, Tả Hồng lắc đầu một cái, nhẹ nhàng rón rén lên giường, ôm cô vào trong lòng, Quyên Tử rầm rì hai tiếng, tìm tư thế thoải mái hơn trong lòng anh, ngủ say.

Tả Hồng khẽ thở dài, ngắm cô thật lâu, nhỏ giọng lầm bầm: «Cái cô nhóc này lại dám lừa gạt anh, sáng mai anh sẽ đòi lại gấp đôi, em biết không hả?"

Cúi đầu hôn vào trán cô.

Trong lúc đó, phòng khách nhà họ Mạc đèn điện sáng bừng, kiểm tra đối chiếu DNA đạt 99% trở lên, mặc dù đã trong dự liệu, nhưng cũng làm cho Mạc Quan Vinh kích động vô cùng, chính xác rồi, cô nhóc kia chính là Vân Đan nhà bọn họ, còn chuyện tại sao phù hiệu của Mạc gia lại ở trên tay người khác, đã không còn là chuyện quan trọng nữa rồi, cuối cùng ông cũng đã tìm được cháu gái rồi.

Con bé có rất nhiều điểm giống người nhà Mạc gia, kiêu ngạo cố chấp, thậm chí xinh đẹp, sắc sảo như vậy, màu Mạc gia, gien di truyền của nhà họ Mạc đều chảy trong người cô, đây mới là Vân Đan: «Gọi Tiểu Trương chuẩn bị xe, ta muốn đón con bé về nhà ngay lập tức."

Mạc Vân Phòng vội vàng nói: «Cha, bây giờ đã muộn rồi, hơn nữa, con cảm thấy vẫn nên thận trọng một chút, chúng ta chưa nghĩ đến cảm nhận của Vân Đan."

Vân Kha gật đầu: "Ít nhất chúng ta phải biết rõ, năm đó đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, nghe cha nói thì, Quyên Tử cho tới bây giờ cũng không biết mình là bị nhận nuôi, nếu chúng ta tùy tiện nhận người thân, sẽ mang đến tổn thương cô ấy."

Mạc Vân Giới chợt nghĩ đến buổi tối đó cô gái làm người ta huyễn hoặc vì vẻ mỹ lệ, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, thế nào cũng không nghĩ đến, cô ấy chính là Vân Đan, từng ý nghĩ xông lên đầu khiến anh không khỏi cảm thấy nuối tiếc. Nhưng lý trí phân tích, Vân Kha nói rất đúng, cô nhóc đó tự nhiên phóng khoáng, lại chí tính chí nghĩa, Mạc gia muốn nhận người thân, nếu như là người khác, thì có lẽ là một chuyện tốt, nhưng đối với cô nhóc kia, tuyệt đối sẽ khinh thường, đó là một cô gái có cá tính, bây giờ nghĩ lại, cũng có mấy phần giống với thím hai.

Mạc Quan Vinh cũng trầm ngâm, ngày đó con bé cũng đã nói rồi, ông còn nhớ rõ ràng : «Nếu thật sự tôi là cháu gái đã thất lạc của nhà họ Mạc, tôi hi vọng, các người vĩnh viễn không cần đi tìm tôi, không cần nhận tôi, bởi vì tôi sống rất tối, rất hạnh phúc, chỉ cần các người tránh xa tôi là tốt rồi, không nên đặt tiêu chuẩn của các người để cân nhắc mọi chuyện, cũng không phải ai cũng muốn biến thành phượng hoàng, trong thế giới của tôi, tôi chính là phượng hoàng, không cần thiết phải làm điều thừa thãi, vì vậy, nếu đúng là tôi, xin các người hãy tránh khỏi thế giới cửa tôi, để lại sự bình yên cho tôi, tôi sẽ rất cảm kích."

Vân Đan kiêu ngạo như thế, sao có thể dễ dàng tiếp nhận Mạc gia ! Anh hai mở miệng nói: «Con thấy, chúng ta không cần ngại cha mẹ nuôi cô ấy, chỉ cần bồi thường nhiều tiền bạc là được."

Mạc Vân Kha chau mày nhìn anh hai: «Ngươi ta nuôi Vân Đan hơn hai mươi năm, Vân Đan cũng không hề có cảm giác là bị nhận nuôi, điều này chứng tỏ cha mẹ nuôi thực sự coi cô ấy như con ruột, nếu như chúng ta mang tiền bồi thường mà làm họ đồng ý thì họ cần gì che giấu, ngay từ ban đầu họ đã cố ý che giấu thân thế Vân Đan, điều này đủ để chứng minh, người ta căn bản không muốn cho Vân Đan tìm được cha mẹ ruột."

Mạc Quan Vinh đứng lên nói: “Ta đã gặp cha mẹ nuôi con bé trước đây, Vân Giới, ngươi đi sắp xếp đi, Vân Phong, công việc của Vân Đan sắp xếp như thế nào rồi?"

Chân mày Mạc Vân Phong giãn ra: «con bé làm về hoạt động kinh tế, nhưng trước mắt là phóng viên, con bé tự mình yêu cầu, nói muốn tự mình phát triển lên."

Mạc Quan Vinh khẽ cau mày: «không phải là rất vất vả sao?"

Mạc Vân Phong cười: "Cha, khổ cực mới có thể tạo nên thành tích, đây chính là điểm đáng nể của Vân Đan."

Mạc Quan Vinh khe khẽ thở dài: "Con bé này quá mạnh mẽ, giống Quan Anh vô cùn, rất cứng đầu! Con bé này không hiểu lý lẽ! Vân Kha, hôn sự với Tả gia bỏ đi, thằng nhóc Tả hồng này! Con và Vân Phong cũng đừng tìm nó nữa, tốt nhất là bỏ đi."

Vân Kha muốn nói lại thôi, vân Phong vươn tay mở của phòng Vân Kha, mới nói: "Anh hiểu em muốn nói gì, nhưng cha quá cố chấp, cũng không phải em không biết."

"Em thấy Tả Hồng thực sự yêu Vân Đan , rất nghiêm túc yêu."

"Vậy thì như thế nào?" Vân Phong chau mày: "Anh thực sự không hiểu, tình yêu thật sự có quan trọng như vậy sao?"

Vân Kha chợt ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng, chợt lóe ra ánh sáng lóng lánh: "Anh cả, tình yêu rất quan trọng, chỉ cần ở trong lòng em có tình yêu, em bằng lòng buông tay tất cả."

Vân Phong giật mình: "Vân Kha, em chưa từng quên cậu ấy?"

Vân Kha xoay người: "Em nghĩ, đến khi chết rồi, có lẽ sẽ quên."

Vân Phong tại chỗ cả nửa ngày, mới xoay người nói với Mạc Vân Giới: "Chuyện cha mẹ Trần, tạm thời kéo dài thời gian càng lâu càng tốt "

Mạc Vân giới sửng sốt: "Nhưng cha nói tất cả. . ."

Vân Phong vỗ vai của anh: "ngày mai cha đi cùng đoàn phỏng vấn quân sự sang nước Mỹ, lịch trình cũng phải một tháng, để nhà họ Trần và Vân Đan một chút thời gian giảm áp lực, dù sao chúng ta cũng không thể ỷ thế ức hiếp người ta. "

Mạc Vân Giới nhìn anh trai, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh trai như vậy, cảm thấy có chút kì lại, hỏi: "Anh cả, anh làm sao vậy?"

Mạc Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy, rất nhiều việc, có lẽ là chúng ta đã làm sai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.