Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 33



Hai vợ chồng Trần Quốc Hoa thật sự không nghĩ đến, hơn hai mươi năm trôi qua, vẫn có người tìm tới cửa.

Hai vợ chồng ông bà vốn có một cô con gái ruột, tên mụ cũng gọi là Quyên Tử, cuộc sống hai vợ chồng không tính là giàu có, nhưng với cuộc sống và cô con gái nhỏ như thế này cũng khiến ông bà vui vẻ mừng rỡ.

Khi đó, Trần Quốc Hoa muốn con gái lớn lên nhất định phải học cho giỏi, dù tốn kém đến mức nào cũng muốn cho cô bé đi học đại học, ông và vợ cả đời đã thua thiệt chuyện học hành, cả đời cũng không có tiền đồ rồi.

Không ngờ, lúc cô bé được ba tuổi bị mắc bệnh viêm màng nào nghiêm trọng, gần như tiêu tán hết tài sản trong nhà nhưng cũng không cứu sống được. Về sau cô bé qua đời, vợ bà Lưu Bội Trăn cũng vì vậy mà bị bệnh nặng một trận, tinh thần cũng trở nên hoảng hốt.

Bác sĩ nói nếu tiếp tục u uất như vậy, cả người cũng sẽ thay đổi, tinh thần sẽ càng trở nên thất thường hơn, bác sĩ đề nghị vợ chồng ông nên sớm có đứa bé, sẽ là biện pháp tốt nhất. Dù sao cũng là tâm bệnh, cần có tâm dược mới chữa được. Nhưng thân thể Lưu Bội Trăn, kể từ sau khi sinh Quyên Tử, vẫn luôn không tốt.

Đắn đo liên tục, vợ chồng Trần Quốc Hoa quyết định nhận nuôi một đứa bé. Lúc nhìn thấy Quyên Tử lần đầu tiên ở trong cô nhi viện vùng ngoại ô, Quyên Tử đang bị sốt nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn vô cùng đáng thương.

So với những đứa trẻ khỏe mạnh khác thì đứa bé bị bệnh này đã kích thích hai vợ chồng ông, trong lòng có một sợi dây mềm mại, hơn nữa, cô nhóc này rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo, mái tóc quăn nhẹ nhàng mềm mại, lông mi vừa dài vừa cong, dù nhắm mắt cũng làm cho người ta không thể không vừa lòng.

Lưu Bội Trăn ôm đứa bé vào trong ngực thật chặt, giống như thấy được bóng dáng con gái yêu, bà phát hiện ở cổ áo cô bé có một khối ngọc bài. Nếu nhận nuôi thì đời này cô bé chính là con ruột của hai người, vì để tránh phiền phức trong tương lai, bà liền lấy vật đeo trên người cô bé xuống, thứ duy nhất thuộc về cha mẹ cô bé.

Đúng lúc bên cạnh có một cô bé khác chơi ở gần đó, Trần Quốc Hoa tiện tay cho đứa bé đó. Sau đó bế Quyên Tử trở về nhà, hai vợ chồng ông bà cũng vì đứa bé này mà hy sinh rất nhiều, từ nhà máy cơ giới hạng nặng điều xuống xưởng thép. Năm đó Quyên Tử bốn tuổi, một nhà ba người chuyển đến khu nhà ở xưởng thép bắt đầu cuộc sống mới.

Cho nên, hầu như không ai biết Trần gia có một người con gái nuôi, hơn nữa hai vợ chồng ông bà cũng thương Quyên Tử không khác gì cha mẹ ruột, yêu thương, nuôi dưỡng cô bé này. Đứa bé này cũng rất khỏe mạnh, từ nhỏ đã rất ưu tú, lớn lên đi học đại học A, sau khi tốt nghiệp đi làm thì tìm được công việc.

Có lúc vợ chồng Trần Quốc Hoa cũng tự nhủ, đứa bé này trưởng thành càng ngày càng xinh đẹp, lại rất thông minh nhiệt tình, tám đời Trần gia bọn họ cũng không có được như vậy, cha mẹ ruột của đứa nhỏ này không biết là người như thế nào. Thấp thỏm mấy năm liền, ông bà sợ có một ngày cha mẹ ruột cô bé tìm đến, đến lúc đó ông bà không biết phải làm sao đây.

Sau đó nhiều năm dần qua đi, tâm tình cũng ổn định lại, nào nghĩ đến, hơn hai mươi năm rồi lại có người tìm đến cửa, hơn nữa, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lại là gia đình có bối cảnh lớn như vậy.

Thời điểm chuông cửa vang lên, Lưu Bội Trăn còn tưởng đó là Quyên tử trở về, vấn đề hôn nhân của con bé này luôn khiến hai vợ chồng bọn lo lắng, bình thường thì rất hiếu thuận, nhưng tính tình cố chấp vô cùng, không biết nghĩ cái gì trong đầu, tuyệt đối không có chút gấp gáp nào.

Lưu Bội Trăn thấy Quyên Tử là phải nhắc đi nhắc lại chuyện này, chỉ là bình thường công việc của Quyên Tử bận rộn, hai người già bọn họ hay càu nhàu, muốn tìm cô nói chuyện cũng không thấy bóng dáng đâu.

Trong lòng Lưu Bội Trăn còn đang nghĩ, lần này nhất định phải ép Quyên Tử đi xem mắt, con bé này đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu không nhanh lấy chồng là thành gái ế mất, con bé Tiêu tử, con cũng đã sinh rồi, chỉ còn mỗi Quyên Tử, đến người bàn trai cũng không thấy.

Mở cửa ra, Lưu Bội Trăn không khỏi sợ hết hồn, đứng ở ngoài cửa là một vị sĩ quan, còn có một người trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường, ở giữa còn có một người, thấy rõ người này khiến Lưu Bội trăn vội vàng xoay người kêu lên :

«Cha Quyên Tử, cha Quyên Tử…. "

Trong tay Trần Quốc Hoa cầm chiếc đàn nhịn, từ ban công đi đến:

“Sao vây, Quyên Tử về sao?”

Nói thật, mặc dù đã điều tra rõ ràng về cha mẹ nuôi nhà Trần gia, Mạc Quan Vinh còn nghĩ là khi nhìn thấy đôi vợ chồng này ông sẽ có cảm xúc rất lớn, nhưng thật ra đây chỉ là hai vợ chồng chất phác tự nhiên, giống như bao đôi vợ chồng Trung Quốc khác, vô cùng bình thường.

“Ngài là... Ngài là vị trên ti vi kia, vị kia............”

Trần Quốc Hoa khẩn trương đến mức nói lắp. Không nghĩ là có một ngày một nhân vật lớn trên tivi như vậy sẽ xuất hiện thực sự ngoài của nhà ông, còn là một vị đại thủ trưởng.

“Thật xin lỗi, tùy tiện quấy rầy hai người, tôi là Mạc Vân Giới, đây là cha tôi, chúng tôi đến, là vì chuyện hai mươi bốn năm trước, ở cô nhi viện Thánh tâm, hai người có nhận nuôi một bé gái, chúng tôi là người thân của cô bé ấy.”

Một câu nói, giống như một tiếng sấm, suýt nữa làm nổ tung hai vợ chồng Trần Quốc Hòa, đây đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp phải điều đó.....

Mạc Quan Vinh ngồi trong phòng khách nhà họ Trần, quan sát bốn phía, bố trí rất ấm áp, căn nhà không lớn, nhưng sạch sẽ, nhẹ nhàng khoang khoái, trên tường đối diện tủ ti vi có treo ảnh gia đình.

Mạc Quan Vinh đứng lên đi đến, quan sát cẩn thận một lúc mới nhìn ra được, có lẽ là lâu lắm rồi, trong hình cha mẹ Trần cũng còn trẻ hơn rất nhiều so với hiện tại, Quyên Tử đứng sau lưng, có lẽ là thời gian cô bé học tiểu học!Tóc kẹp lên, buộc đuôi ngựa, mái để ngang trán, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú rất có khí chất. Không để lại nhớ đến, cô nhóc này lúc nào cũng có tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ.

Mạc Quan Vinh lộ ra nụ cười thú vị.

"Mời uống trà"

Tay Lưu Bội Trăn bưng ly trà có chút không khống chế được, khẽ run rẩy, đặt ly trà trên khay bắn vài giọt nước ra ngoài. Mạc Vân Giới không khỏi thở dài trong longd, có lẽ bọn họ cũng không có làm sai, nhưng dù sao cũng là ỷ thế ức hiếp người.

Trần Quốc Hoa không lưu loát mở miệng :

" Ngài không phải là nhầm chứ ? Sao lại xác định Quyên Tử là cháu gái của các người ? "

Mạc Quan Vinh xoay người lại, nhìn lướt qua Tiểu Trương đang đứng bên kia, Tiểu Trương mở cặp công văn trong tay ra, rút một tập tài liệu đặt trên khay trà :

" Đây là báo cáo kiểm tra DNA của bác sĩ có uy tín nhất….. "

Lời Tiểu Trương còn chưa nói xong, ầm một tiếng, trước mắt ông Trần bỗng tối sầm, ngã quỵ xuống phía trước…..

Lúc Quyên Tử chạy đến bệnh viện, ông Trần đã được đưa vào phòng mổ, ngoài khu vực người thân đứng chờ chỉ có me cô, ôm cánh tay ngồi ở đó, nhìn rất cô đơn mà đáng thương.

Lưu Bội Trăn nhìn thấy Quyên Tử liền ôm lấy cô, ôm thật chặt, giọng nói nghẹn ngào :

" Cha con…. Cha con, ông ấy…. "

Nói được mấy từ thì không nói nổi, Mạc Vân Giới đứng bên cạnh mở miệng nói tiếp :

«Cha cô đột nhiên chảy máu não, may mà cấp cứu kịp thời, bây gờ đang ở bên trong làm giải phẫu hộp sọ, cô yên tâm, đã mời chủ nhiệm khao não có năng lực nhất đến chỉ đạo, ông ấy sẽ không có chuyện gì đâu. "

Lúc này Quyên Tử mới phát hiện ra Mạc Vân Giới, trong nháy mắt cô liền tức giận :

" Sao anh lại ở chỗ này ? Bệnh của cha tôi cùng nhà họ Mạc các người có quan hệ gì, có phải vì Tả Hồng không, các người không làm phiền tôi, lại trực tiếp tìm cha mẹ tôi, nếu cha tôi có chuyện gì, tôi liều mạng với Mạc gia các người, bây giờ biến, ngay lập tức. "

Lưu Bội Trăn vội vàng lôi kéo con gái, tư tưởng bén rễ ăn sâu, trong lòng dù có oán hận cũng không biểu hiện ra, dù sao người ta cũng là quan lớn ! Người xưa cũng nói dân không đấu được với quan, Trần gia bọn họ trong mắt người ta có là cái gì đâu. Chuyện chính là như vậy, nghiêm túc mà nói, cũng không thể hoàn toàn trách người ta, cũng là tại hai vợ chồng bà quá đáng.

Lúc mới đầu nhận nuôi đứa bé nên nghĩ đến chuyện này, một đứa bé xuất sắc như vậy, sao người ta lại có thể không cần cơ chứ, lại nói bọn họ cũng không phải là người khác, đó là người thân của Quyên Tử mà !

Trong lòng Lưu Bội Trăn không nói ra được, vô cùng chua xót, chính bà, từng chút từng chút một, che chở cho con gái từ nhỏ đến lớn, nhưng mà là con gái của người ta ! Lưu Bội Trăn biết, cha Quyên Tử cũng vì nghĩ không thông, mới gục xuống, không nghĩ ra có thể làm thế nào, họ có thể như thế nào đây………

Mạc Vân Giới vừa muốn giải thích, cửa phòng mổ đã mở ra, Trần Quốc Hoa được đẩy ra ngoài, Quyên Tử dìu Lưu Bội Trăn xông tới, trên đầu Trần Quốc Hoa băng từng mảng băng gạc trắng xóa, phải thở bằng máy, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng xám trông vô vùng khó coi.

Mấy bác sĩ trẻ tuổi vây quanh một vị bác sĩ già hơn năm mươi tuổi bước ra:

"Ca mổ rất thành công, máu bầm đã được hút ra sạch sẽ, trước mắt mà nói, sẽ không có nguy hiểmđến tính mạng."

Quyên Tử và Lưu Bội Trăn, cả Mạc Vân Giới đứng một bên đều thở dài một hơi. Chuyện xảy ra đến mức này, bọn họ cũng không hề nghĩ đến, sao có thể ngờ chuyện này đối với ông Trần đả kích lớn như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu, nếu như ông Trần thật sự có chuyện gì, em gái họ có nhận lại người thân hay không chưa nói, nhưng mà chắc chắn sẽ hận Mạc gia, đến lúc đó làm sao mà giải quyết được mọi chuyện đây.

Quyên Tử bố trí cho cha mẹ thật tốt, rồi đến tìm bác sĩ chỉ đạo. Bệnh viện quân y, Quyên Tử lớn như vậy cũng chưa bao giờ đến nơi này, vô cùng xa lạ.

Hỏi hai cô y tá mới tìm đùng đường, đẩy cửa phòng làm việc chủ nhiệm ra, lại thấy Mạc Quan Vinh đang ngồi trên ghế salon, Mạc Vân Giới đang đứng một bên nói chuyện với bác sĩ.

Quyên Tử nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình và nhà họ Mạc thực sự là nghiệt duyên, sao lại không tránh khỏi cơ chứ . Mạc Quan Vinh áy náy nhìn Quyên Tử :

Quyên Tử trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ mình và Mạc gia có cái gì nghiệt duyên, làm sao lại là không tránh thoát đấy. Mạc quan vinh có chút khiểm nhiên nhìn Quyên Tử:

"Rất xin lỗi! Ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế"

Hiện tại lý trí Quyên Tử đã khôi phục, nhìn tình huống này cũng không giống vì chuyện tình cảm với Tả Hồng, tạm thời cô không muốn cùng người nhà họ Mạc có bất cứ chuyện gì nữa, Quyên Tử trực tiếp hỏi bác sĩ đối diện với Mạc Quan Vinh.

Thật ra thì dù rất không lễ phép, nhưng Mạc Quan Vinh cũng chỉ khẽ mỉm cười, chủ nhiệm Thẩm rất kinh ngạc, dù sao ông cụ Mạc đang ở trước mặt, người dám như vậy thật đúng là không có nhiều.

"Sức khỏe cha tôi sau này có đề lại di chứng gì không thưa bác sĩ?"

Quyên Tử khá lo lắng mở miệng. Chủ nhiệm Thẩm nói đúng trọng tâm:

"Chảy máu não cho dù cấp cứu kịp thời, giải phẫu thành công, đối với đại não cũng có mức độ tổn thương nhất định, chỉ là, cụ thể còn phải xem mức độ khôi phục của bệnh nhân sau khi tỉnh lại, cá nhân tôi đề nghị, có thể xây dựng một kế hoạch phục hồi sức khỏe, tiến hành phối hợp với trị liệu, thì hiệu quả cao hơn, quan trọng nhất là, người bệnh không được chịu kích thích quá lớn"

Quyên Tử nghiêm túc gật đầu một cái:

"Chúng tôi có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường được không. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.