Mạc Vân Phong đi qua quán cà phê ngoài trời của khách sạn thì không khỏi hơi dừng ánh mắt, bên kia là Quyên Tử đang ngồi cùng tổng giám đốc thi công khu vực châu Á tập đoàn Worle Triệu Hành, giữa hai người giống như rất quen thuộc, tuấn nam mỹ nữ rơi vào ánh mắt người không quen biết, có vài phần mập mờ.
Về Triệu Hành, Mạc gia không tìm hiểu cặn kẽ, chỉ biết anh ta và Quyên Tử có chút liên hệ, cụ thể bọn họ là có quan hệ thế nào, cũng rất khó điều tra.
Chỉ là so sánh với Tả Hồng, Mạc Vân Phong vẫn cảm thấy Triệu Hành thích hợp hơn với Vân Đan, bối cảnh đơn giản, trình độ học vấn và năng lực cũng đều không kém, quan trọng nhất là lịch sử trong sạch, nếu như Vân Đan vui lòng, Mạc Vân Phong cũng vui vẻ tác thành chuyện này.
Hơn nữa ông cụ bên kia cũng lên tiếng, chuyện tình cảm của cô và Tả Hồng, cũng không được kéo dài quá lâu, vì vậy Mạc Vân Phong lần này cũng coi như là cố ý để Tả Hồng ở lại cơ quan.
Cho nên nguyên nhân khiến Mạc Vân Phong sở dĩ không hài lòng với Tả Hồng, trừ lịch sử trêu hoa ghẹo nguyệt của anh thì còn có mẹ anh. Bà Tả là một người phụ nữ có thế lực, nếu như bà ta biết chuyện Quyên Tử chính là Vân Kha, có lẽ sẽ thay đổi thái độ với Quyên Tử đến 180 độ.
Nhưng Vân Phong cảm thấy, nếu có một bà mẹ chồng cực phẩm như vậy, đối với tính tình cứng rắn của Quyên Tử mà nói, chưa chắc đã là một chuyện tốt, dù thế nào thì cùng Tả Hồng chia tay vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, nếu như Vân Đan thật lòng thích Tả Hồng, thì chuyện này tự nhiên khỏi bàn rồi, Vân Kha nói Tả Hồng rất nghiêm túc yêu Quyên Tử, nhưng mà Mạc gia cũng không thèm để ý, vấn đề Mạc gia quan tâm là, có phải Vân Đan cũng yêu Tả Hồng, nếu như yêu, Vân Phong có thể giúp một tay, nếu như không yêu, thì thật xin lỗi….
Đều nói người nhà họ Mạc có di truyền gien máu lạnh, thật ra thì bọn họ cũng rất ấm áp, nhưng cái ấm áp đó chỉ đối với người trong nhà thôi.
Triệu Hành quan sát Quyên Tử đối diện không để lại dấu vết, giống như cô có chút tiều tụy, sắc mặt cũng không được khá lắm. Có thể gặp được cô ở nơi này, trong lòng Triệu Hành thực sự vui vẻ, Quyên Tử là một cô gái nói được là làm được, xuất sắc phóng khoáng, nhưng ở một thời điểm nào đó, cũng quá là vô tình.
Đối với đoạn tình cảm mười năm trước kia, bây giờ nghĩ đến, hình như chỉ còn có anh là khắc cốt ghi tâm mà thôi. Còn với cô mà nói, có lẽ chỉ là một đoạn chuyện cũ tĩnh mịch trong tháng năm đã qua rồi.
Nói thật, trong lòng Triệu Hành không cam lòng, anh không cam lòng hai người chia tay, là bởi vì hiểu lầm hoang đường năm đó, thật ra thì chỉ cần suy nghĩ sâu một chút, không phải là anh không mềm yếu, hoặc là chính anh không muốn thừa nhận lòng rieeg, dù sao năm đó cơ hội ra nước ngoài khó khăn như vậy, nếu như anh thật sự từ bỏ, cũng không biết về sau có vì vậy mà oán hận Quyên Tử hay không.
Nhưng, nếu như bây giờ còn có cơ hội, thì anh cũng muốn hết sức tranh thủ, dù sao Quyên Tử là người duy nhất anh động lòng, hơn nữa trải qua mười năm cũng không thể quên người con gái này:
“Sắc mặt của em không tốt lắm, không thoải mái sao?”
Quyên Tử xoa bóp huyệt thái dương, xác thực, hai ngày nay công việc rất bận rộn, cô muốn nghỉ ngơi cũng không được, nằm ở trên giường cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến bệnh của cha, nghĩ đến Mạc gia, nghĩ đến Tả Hồng, nghĩ đến đứa bé trong bụng….
Ngày đó sau khi Thời Tiêu nhắc nhở cô, buổi tối cô liên mua que thử thai, hai vạch màu hồng hiển thị, có lẽ trong bụng cô thực sự có một tiểu sinh mệnh thật rồi, cô hốt hoảng, cô vô dụng, lần đầu tiền, cô không biết phải làm sao rồi.
Rất nhiều chuyện, trong nháy mắt Quyên Tử cũng hiểu được, chắc hẳn Tả Hồng đã sớm biết, cho nên mấy ngày đó dù hai người có thân mật như thế nào, anh cũng đều không thực sự muốn cô, thà chịu đựng, nhịn chảy máu mũi vẫn cố chịu đựng, anh nghĩ cho đứa bé, cho nên mới quý trọng như vậy.
Nhưng đứa bé…. Quyên Tử cảm giác cô không thể chịu đựng khi có một sinh mạng đến như thế, không có kết hoạch gì, cũng không nghĩ đến chuyện xấu như vậy lại xảy ra.
Quyên Tử biết, về bản chất cô chính là người đàn bà ích kỷ, bảo cô sống một cuộc sống của một người vợ người mẹ có tài có đức, cô một chút cũng không làm được. cô chỉ muốn liều mạng làm việc, sống cuộc sống độc lập tiêu sái.
Nhưng có đứa bé, khiến cho những ý nghĩ này của cô trở nên vô cùng buồn cười.
Quyên Tử không chịu nổi những phiền não như vậy, cô cảm thấy tức giận vì bị tính kế, nhưng nghĩ đến Tả Hồng, cô cảm thấy không thể trách cứ người đàn ông kia, QUyên Tử có lúc cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tả Hồng, trong nhận thức của cô, đàn ông không phải đều không muốn nghĩ đến kết hôn, không cần đứa bé mới đúng, thế nào mà Tả Hồng lại cố tình là một ngoại lệ?!
Nghĩ đến điểm này, Quyên Tử không khỏi ngẩng đầu, hỏi Triệu Hành:
“Thời gian dài như vậy, sao anh không kết hôn?”
Triệu Hành giật mình, cười nhẹ, ánh mắt đột nhiên trầm tĩnh như nước, nửa thật nửa giả nói:
“Nếu như đối tượng là em, tôi có thể suy nghĩ”
“Coi như hết!”
Quyên Tử bĩu môi”
“Giữa chúng ta không cần thiết phải nói những lời xã giao như vậy, tôi và anh không thể nào, anh biết….”
Triệu Hành thở dài trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
“Tại sao không thể? Bởi vì cục phó Tả, vậy thì em cảm thấy tôi không đáng tin cậy sao?”
Quyên Tử bỏ cái muỗng trong tay xuống, ngón tay đặt dưới cằm mình, hết sức chăm chú nhìn anh:
“Đều không phải, anh không cảm thấy là giữa chúng ta đã sớm không còn cảm giác kích tình như mười năm trước đó ư, hiện tại tôi ngồi ở chỗ này cùng anh, tôi cảm giác như đã trải qua mười năm cùng người bạn cũ, không phải anh không có sức hấp dẫn, mà là cảm giác đó đã biến mất.”
"Cảm giác?"
Triệu Hành thì thầm một tiếng:
“Nhưng cảm giác của tôi, vẫn giống với cảm giác mười năm trước thì phải làm thế nào?”
Âm thanh trầm thấp, giọng nói nghiêm túc không tha cho Quyên Tử.
Triệu Hành thì thầm.
Bị một người mà bản thân cô đã bất chấp tất cả hiến thân thổ lộ trước mặt mọi người, từ một cô gái không ham hư vinh thì ít nhất Quyên Tử cũng không cảm thấy ghét, hơn nữa, người đàn ông này cũng không phải sống chết quấn quít chặt lấy.
Chỉ là Quyên Tử vẫn có chút lý trí, biến chuyện của bản thân đã đủ rối loạn, không thể để anh ta dính thêm vào nữa.
Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, cười một cái:
“Tôi rất vinh hạnh, nhưng sao anh không nhìn xung quanh đi, biết đâu xung quanh anh lại có một lựa chọn tốt hơn đang ở chỗ không xa chờ anh.”
Nói xong, hướng tới phía sau anh lải nhải:
“Phía sau anh có một đại mỹ nữ, từ lúc mới vào vẫn lén lút nhìn anh.”
Triệu Hành cũng không quay đầu, chỉ là, chuyện gì cũng không nên quá vội vàng nhất thời, anh luốn có cảm giác, có lẽ mình còn có cơ hội.
Hội nghị diễn ra trong nửa tháng, lúc quay trở lại thành phố B thì thời tiết đã chính thức vào thu.
Tả Hồng ở đại sảnh sân bay, từ xa tìm kiếm, thời điểm nhìn thấy Qyên Tử, anh liền có cảm giác đau lòng không nói được. Mới nửa tháng thôi mà cô gầy như vậy, trên người chỉ khoác một chiếc áo gió, cũng có chút thở thẩn rồi.
So với các đồng nghiệp thì Quyên Tử trở về muộn hơn một ngày, đi theo Diệp Trì và Hà Tiêu ở lại bên kia chơi một ngày, cho nên cô cũng không phản đối Tả Hồng đến sân bay đón mình. Chỉ là, khi Tả Hồng nhìn thấy Triệu Hành cũng đang đi ra ngoài đằng sau bọn họ thì sắc mặt anh tối lại một nửa.
Anh đi lên mấy bước, nắm lấy hông Quyên Tử, ngây thơ thông báo quyền sở hữu của mình. Triệu Hành lại rất có phong độ, không để ý đến ánh mắt căm thù của Tả Hồng, lễ phép tạm biệt Diệp Trì và Thời Tiêu, cuối cùng cười cười với Quyên Tử, sau đó xoay người đi, từ đầu đến cuối đều coi thường sự tồn tại của Tả Hồng, khí thế không hề có một chút thua trận nào.
Thời Tiêu cắn móng tay say sưa nhìn, Diệp Trì quay đầu lại nhìn thấy nét mặt nàng dâu nhỏ nhà anh không khỏi dở khóc dở cười, ôm eo cô, cùng Tả Hồng phất tay một cái tạm biệt.
Tả Hồng mặt đen kéo hành lý của Quyên Tử, đi ra đại sảnh của sân bay. Dọc theo đường đi cũng không hề nói chuyện, Quyên Tử cũng lười để ý đến anh, lúc xe đi đến dưới chung cư Quyên Tử mới mở miệng:
“Tại sao không nói cho em?”
Tả Hồng sững sờ, nghiêng đầu nhìn Quyên Tử nhà anh, mới nhận ra là cô đang phiền não, rất phiền não.
Trong nội tâm Tả Hồng vô cùng hồi hộp, Tả Hồng tự nhận mình rất hiểu rõ Quyên Tử, cô rất ích kỷ, trong lòng cô trừ người nhà bạn bè, thì anh hùng Tả là anh đây chính là xếp hàng cuối cùng, có lẽ cuối cùng cũng chưa chắc đã đến lượt anh xếp hàng, cho nên, một mặt anh hy vọng xa vời sau khi Quyên Tử biết thì sẽ vui mừng, cũng vừa thấp thỏm, cho nên theo bản năng anh muốn đem chuyện này kéo dài.
Nhìn cảm xúc hôm nay của cô, Tả Hồng cũng biết, anh đoán một điểm cũng không sai, sắc mặt anh cũng không nhịn được trầm xuống, gắt gao nhìn cô chằm chằm, giận dỗi mở miệng:
“Em biết rồi à, em muốn như thế nào?”
Quyên Tử khó chịu gẩy tóc, âm thanh cất cao, lại không ngăn nổi mệt mỏi toát ra:
“Anh đây chính là muốn gây gổ với em sao?”
Trong lòng Tả Hồng liền mềm nhũn ra, nghiêng người qua nâng mặt cô lên, in một nụ hôn:
“Mỗi lần đều là em muốn ầm ĩ với anh, Quyên Tử em thật không biết phân biệt lý lẽ gì cả, được rồi, hiện tại không nói những thứ này, em mệt mỏi, đi lên tắm trước rồi ngủ một giấc, buổi tối anh sẽ nấu canh cá cải chua em thích.”
Quyên Tử cảm thấy, lửa giận của cô giống như quả bóng bay, đột nhiên bị kim đâm nhói một cái, trong nháy mắt xì một tiếng chỉ để lại hơi thở.
Người đàn ông Tả Hồng nay lại còn có cả loại bản lĩnh này, cô có muốn gây gổ cũng không làm nổi. Chỉ là Quyên Tử thực sự quá mệt mỏi, lên tầng tắm rửa, tóc cũng không thèm sấy, nằm trên giường ngủ say sưa.
Tả Hông hết cách với cô, cầm máy sấy, chọn mức độ có âm thanh nhỏ nhất, từng chút một sấy khô tóc cho cô, giúp cô đắp kín lại cái chăn đá văng ra, cầm chìa khóa xe xuống tầng, đi chợ mua cá. Cá phải tươi thì ăn mới ngon miệng được, Quyên Tử nhà anh hôm nay là một người ăn hai người bổ, anh phải đổi phương pháp nấu ăn để cô có thêm dinh dưỡng.....
Lúc Quyên Tử tỉnh lại trời bên ngoài đã tối, cô kéo rèm cửa sổ ea,
Trái hồng không có cách, cầm máy sấy, thả vào nhỏ nhất âm thanh, từng điểm từng điểm cho nàng sấy tóc, làm khô, giúp nàng đắp kín đá văng ra cái chăn, cầm chìa khóa xe xuống lầu, đi thị trường bán cá. Cá muốn mới mẻ mới phải ăn, nhà hắn Quyên Tử hôm nay một người ăn hai người bổ, hắn hơn phải biến đổi biện pháp cho nàng làm điểm có dinh dưỡng. . . . . .
Quyên Tử lúc tỉnh táo, trời bên ngoài đã tối, ban ngày đã kéo rèm cửa sổ lên, bây giờ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy những đám mây ngũ sắc.
Rất kỳ quái, ở nhà cô ngủ rất ngon, có một loại cảm giác thực tế, giống như là về đến nhà thì có thể đem tất cả khó chịu phiền não nhốt ở ngoài cửa.
Quyên Tử khoác thêm áo ngoài, vừa đi ra ngoài đã ngửi thấy một mùi thêm ngào ngạt của món cá nấu cải chua, khiến cho người ta động lòng, phòng khách và phòng bếp đều bật đèn, Quyên Tử đi đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa nhìn người đàn ông đang bận rộng trong bếp, trong lòng không thể nói đây là cảm giác gì.
Tả Hồng xoay người lại, để lộ ra một nụ cười ấm áp mà đẹp trai, nghiêng người hôn mặt Quyên Tử một cái:
“Dậy rồi sao, em rửa tay đi! Lập tức ăn cơm ngay đây.”
Quyên Tử cũng không động đậy, dựa vào cửa nhìn anh, một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng:
“Tả Hồng, tình hình của chúng ta không thích hợp có đứa bé......”