Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 38



Editor: NHÂN MÃ

Lạch cạch, Tả Hồng đang cầm chiếc muỗng nếm canh trong tay rơi xuống bếp, anh chợt xoay người, bắt lấy bả vai Quyên Tử đang chống đỡ trên tường, gần như là bật ra từng chữ từng chữ một từ trong miệng:

“Em có ý gì?”

Quyên Tử bị phản ứng của anh hù dọa, chống lại tầm mắt của anh, trong đôi mắt ấy chứa đầy sự tức giận, từ chỗ sâu nhất trong đôi mắt nhuộm một màu lạnh lẽo, khiến cho Quyên Tử không khỏi âm thầm sợ hãi.

Quyên Tử không biết tại sao Tả Hồng lại muốn đứa bé như vậy, thật ra thì cô đã suy nghĩ kỹ mấy ngày nay, cô cảm thấy tình hình trước mắt của hai người bọn họ không nên có đứa bé này, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Có đứa bé thì phải có trách nhiệm, chẳng lẽ anh không biết sao? Quyên Tử cảm thấy, cô không có đủ tinh lực (tinh thần và thể lực) và thời gian để chăm sóc con mình, huống chi, hai người bọn họ còn chưa cưới, hơn nữa cô cũng không muốn kết hôn, cô đã từng thề độc với mẹ Tả Hồng, nếu như thực sự gả vào nhà họ Tả, ra cửa sẽ để cho ô tô đâm chết, như vậy hiện tại tính là gì đây?

Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử tránh khỏi Tả Hồng, mở miệng:

“Lời này giống như em nên hỏi anh, anh có ý gì?”

Tả Hồng nặng nề nhìn cô thật lâu, giơ tay lên, đấm một cú trên vách tường sau đầu nàng, phát ra một tiếng kêu bịch, dọa cho Quyên Tử nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra không khỏi cảm thấy buồn cười, trong nháy mắt đó, cô thế nhưng lại cho rằng anh muốn đánh cô.

Tả Hồng gần như là cắn răng nghiến lợi nói:

“Ý của anh chính là kết hồn, cùng sống cùng chết, sống qua ngày, Quyên Tử, đừng nói anh không cảnh cáo em, nếu như em dám làm gì đứa bé trong bụng, giữa chúng ta thật sự xong rồi.”

“Cạch!”

Cho đến khi âm thanh sập cửa vang lên, Quyên Tử mới giật mình một cái hồi hồn, có lẽ là mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Tả Hồng lớn tiếng như vậy với cô, hơn nữa còn dùng chia tay uy hiếp cô, nhớ lại thật đúng là rất châm chọc, trước kia đều là lời nói của cô, lúc nào thì bị anh đoạt lấy, nói ra còn rất dễ dàng.

Quyên Tử vào phòng bếp tắt lửa, bưng nồi canh đặt trên khay trà trong phòng, tìm cái đệm ngồi xuống đất, uống một hớp, mùi vị vừa phải, xem ra là đã hầm rất lâu, chỉ là uống hai ngậm, Quyên Tử đã buông xuống, cho dù bụng rất đói, nhưng lại không nuốt trôi, giống như có gì đó chặn ở cổ họng, khổ sở vô cùng.

Quyên Tử thở dài, nhìn cửa trước bên kia một lát, Tả Hồng không mặc áo khoác, cô sờ dưới bàn uống trà, chìa khóa xe, điện thoại di động cũng không mang. Quyên Tử đột nhiên cảm thấy buồn cười, thế mà cô lại có thể len lén thở dài một hơi, cô cảm giác mình thật sự thay đổi rồi…..

Trong lúc tức giận Tả Hồng ra khỏi chung cư, vẫy xe đi đến chỗ Hồ Quân, bây giờ mấy có mấy anh em thì cũng chỉ còn Hồ Quân là kẻ cô đơn.

Hồ Quân mở cửa, nhìn hai mắt anh, không khỏi ngạc nhiên:

“Cậu cứ như vậy đi tới đây?”

Tả Hồng đẩy anh ra, theo thói quen vào cửa, vốn nghĩ là đổi giầy, cúi đầu xem xét, không khỏi lắc đầu cười khổ, anh thế mà lại đang đi dép, đeo tạp dề, liền chạy ra ngoài, không trách được lúc nãy người tài xế kia dùng ánh mắt kì quái như thế nào nhìn anh, hình tượng này mà lại hợp với một người có vóc dáng cao to như anh thì đúng là quá nhiều quỷ dị rồi.

Hồ Quân vỗ vai anh:

“Hồng tử, cậu sắp bị con nhóc Quyên Tử kia chỉnh thành bệnh thần kinh rồi, tội gì phải như vậy, mình nói này, cậu chính là nghĩ không thoáng, phụ nữ như vậy, cần gì phải đau lòng, anh em giúp cậu tìm một người, xinh đẹp mỹ nữ nhiệt tình, tha hồ cho cậu chọn.” (Đoạn này ta chém, nhưng đại khái là Hồ Quân muốn giới thiệu mỹ nữ cho anh Hồng đó)

Tả Hồng cầm tạp dề kéo ra, ném sang một bên, ngồi trên ghế salon, nhích lại gần phía sau, vùi người trên ghế sô pha mềm nhũn, lấy tay bụm mặt, một lúc lâu sau mới nói:

“Cậu cũng không cần phải khuyên mình, mình con mẹ nó chính là bị coi thường, mình chính là yêu cô ấy, cậu nói xem? Mình cũng biết cô ấy là người phụ nữ không tim không phổi, nhưng mình lại yêu cô ấy như vậy, mang rượu tới đây!”

Hồ Quân lắc đầu một cái, sớm biết chuyện này cũng không khuyên được, người anh em này giống như lên cơn sốt đột ngột, chỉ hi vọng được phục vụ người phục nữ khốn kiếp kia, anh thân làm bạn cũng chỉ có thể cùng cậu ấy uống rượu, làm thùng rác, nghe cậu ấy cằn nhằn.

Quyên Tử ăn thêm một chút, ngồi yên trong phòng xem tu vi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ quả quýt trên đầu ti vi, đã sắp mười một giờ, Tả Hồng đi lúc bảy giờ, anh ấy sẽ đi chỗ nào chứ? Anh cũng sẽ không về ngay, hoặc là về lấy đồ, rồi cùng cô mỗi người một ngả sao.

Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy trong lòng mình vô cùng náo loạn, dù sao cũng mới là thời kỳ đầu mang thang, đến sau nửa đêm Quyên Tử ngủ thiếp đi. Sáng sớm cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm tỉnh dậy, mở mắt ra mới phát hiện ra bản thân thế mà lại tựa vào ghết salon ngủ cả đêm, hơn nữa trong nhà lành lạnh không có chút khí người, hiển nhiê Tả Hồng cả đêm không về.

Quyên Tử lấy điện thoại của Tả Hồng ở dưới khay trà ra, trên điện thoại di động đồng hồ báo thức chỉ đúng tám giờ, Quyên Tử đứng lên mới cảm giác được eo mỏi lưng đau, hơn nữa cô cũng vô cùng đói, đói đến mức không chịu nổi, đánh răng súc miêng, hâm lại nồi canh cá hôm qua, ăn xong liền đi làm.

Cho đến trưa công việc cũng không có chút hiệu suất nào, nghiêm trọng là cô không có chút tâm trạng làm việc nào, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, điện thoại trên bàn cô vang lên, bình thường điện thoại bàn đều là nội tuyện, gần như lập tức Quyên Tử nghe máy, nhưng nghe thấy âm thanh đầu bên kia Quyên Tử không khỏi có chút thất vọng:

“Ừm! ở đâu? Đối diện Starbucks, tôi biết rồi”

Quyên Tử đặt điện thoại xuống, thật phiền chết đi được, ở thành phố S Mạc Vân Phong đã tìm cô hai lần, hi vọng cô nhận tổ quy tông. Quyên Tử cảm thấy rất buồn cười, cũng đã là năm nào rồi, còn coi trọng nhận tổ quy tông

Lại nói. Người sinh ra cô là ai? Cô căn bản cũng không nhớ, nhưng cô biết cha mẹ cô yêu thương cô hơn hai mươi năm, cho đến tận hôm nay, nếu như cô cứ như vậy nhận tổ quy tông, vậy cha mẹ cô phải làm thế nào.

Hơn nữa, trước đây nhà họ Mạc khi dễ cô, cô tin tưởng, nếu như không phải bọn họ điều tra ra cô chính là cái gì mà cháu gái nhà họ, đoán chừng không biết họ còn chỉnh cô thảm đến mức nào nữa, bây giờ muốn cô nhận người thân, cô liền nhận sao, làm gì có chuyện đơn gian như vậy chứ.

Mạc Vân Phòng dò xét Quyên Tử một cách cẩn thận:

“Em bị ốm hả? Chỗ nào không thoải mái sao?” (Nhận người thân rồi nên editor đổi xưng hô nha)

Âm thanh dịu dàng và vui mừng, cùng với vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh ta rất không tương xứng

Quyên Tử cảm thấy trong đầu có chút on gong, huyệt thái dương cũng giật giật, âm thanh trầm thấp của Mạc Vân Phong rơi vào trong tai cô, giống như cách một tầng nào đó, có lẽ là do tối hôm qua ngủ không ngon.

Quyên Tử nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê, xoa bóp huyệt thái dương, nói:

“Tôi nói cục trưởng Mạc hẹn tôi ra ngoài, không phải vì quan tâm đến sức khỏe nhân viên chứ?”

Mạc Vân Phong khẽ cau mày:

“Vân Đan, sao lần nào em cũng tự biến bản thân thành một con nhím vậy? Chúng ta là người thân của em, anh là anh trai của em, quan tâm em thì sai sao?”

“Anh trai? Xin lỗi, tôi là con gái một, không hiểu ngài từ lúc nào lại trở thành anh trai tôi?”

Mạc Vân Phong cũng không hiểu tại sao cô lại cố chấp như vậy, cố chấp không nghe đề nghị của anh, cố chấp không tiếp nhận ý tốt của bọn họ, cố chấp kiên trì làm theo cách của bản thân mình.

Mấy ngày nay tiếp xúc với cô, Mạc Vân Phong cảm thấy, Quyên Tử so với bất cứ người con gái nào trong nhà anh thì cô thực sự rất giống cha anh, phải nói là rất giống với ông nội, cố chấp không lý giải nổi.

Mạc Vân Phong đang định mở miệng, đã bị Quyên Tử trực tiếp cắt đứt:

“Ngài không phải lại tìm tôi nói chuyện lần trước, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi và người nhà họ Mạc các người không có quan hệ gì, chúng ta cứ giống như trước kia, mỗi người một con đường, tôi họ Trần, ngài họ Mạc, ở cơ quan ngài là lão đạo của tôi, chúng ta âm thầm cứ coi nhau như người xa lạ, xin lỗi, tôi có chuyện, đi trước.”

Quyên Tử cầm túi đứng lên, chỉ nghe thấy Mạc Vân Phong trầm giọng nói:

“Em cho rằng em rất kiêu ngạo sao? Cứ như vậy phủi sạch mọi quan hệ với nhà họ Mạc, sao em không suy nghĩ một chút, nếu như em không phải Vân Đan, sao có thể có cơ hội làm công việc này, chỉ bằng vào năng lực cá nhân của em có thể nhận được sao? Cho nên, Vân Đan, không nên quá kiêu ngạo, trong người em đang chảy dòng máu nhà họ Mạc, cả đời này đều không thể thay đổi.”

Quyên Tử ngồi ở chỗ của mình, còn đang suy nghĩ lời nói của Mạc Vân Đan, thực sự thì nếu không có quan hệ với ông cụ Mạc, tạp chí Thương Mại căn bản cô khồn vào được, cho nên, cô vẫn luôn kiêu ngạo về công việc của mình, trên thực tế là kết quả người khác bố thí.

Cái gì cũng sai, cuộc đời của cô, cho đến bây giờ cái gì cũng sai, giống như trong nháy mắt, cuộc sống của nàng thay đổi đến mức rối loạn rồi, cuộc sống, đàn ông.

Ở cửa chung cư lúc nhìn thấy mẹ Tả Hồng, Quyên Tử mới hiểu được, cuộc sống của cô còn chưa đủ hỏng bét, còn có cái hỏng bét hơn chờ cô!

Quyên Tử cũng lười phải cãi nhau với bà ta trước cửa, quá khó coi, chỉ nhanh chóng nói một câu:

" nếu như có chuyện muốn nói thì lên tầng nói, nếu không cút ngay " (Nguyên văn đóa nha@@, chị dã man, dám bảo mẹ chồng tương lai cút)

Đối với sự không lễ phép của Quyên Tử, bà Tả tức giận khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, như vì sĩ diện không thể làm ầm lên chỗ nàu, đi lên tầng cũng tốt, dù sao cũng là chuyện của nhà họ Tả, để cho người khác nghe được cũng không hay.

Nếu như con nhóc này không cố kỵ gì để cho bà đi lên, có nghĩa là Tiểu Hồng không có ở đây, hơn nữa, bà Tả cũng thật sự tò mò, con trai bây giờ ở chỗ này, từ lúc biết con nhóc này, con trai mình liền từ trong nhà chuyển đến nơi này, bà Tả cũng chưa vào qua lần nào.

Quyên Tử cầm chìa khóa mở cửa, cũng không quan tâm bà Tả phía sau, đổi giầy, đi vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh, Quyên Tử nghĩ, chuyện này thật sự không tốt rồi, lần này Tả Hồng thật muốn chia tay cùng với cô, mới vừa nãy khi bào cửa cô phát hiện chìa khóa xe và điện thoại di động dưới khay trà đã không còn, có lẽ anh đã quay lại.

Bà Tả có chút ngoài ý muốn, bên ngoài nhìn đều giống nhau, bên trong lại lắp đặt thiết bị cũng không kém, phong cách rất ấm áp, chỉ là ấm áp cũng không phải là chỗ con trai nên ở.

Ánh mắt bà Tả rơi xuống bụng Quyên Tử, không khỏi cười giễu cợt:

“Thế nào, sốt ruột, muốn dùng đứa bé giữ chân đàn ông, vào của nhà họ Tả?”

Quyên Tử vừa nghe xong, đã hiểu ý của mẹ Tả Hồng đến làm gì, cũng không giận, ngồi ở trên ghế salon, bắt chéo chân:

“Người nào nói cho bà biết, trong bụng tôi là đứa bé của Tả Hồng, đừng quá tự cho là đúng, đàn ông, bà đây không thiếu, không riêng con trai của mình bà, nhà họ Tả các người có nhà cao cửa rộng hơn nữa, tôi cũng khinh thường trèo”

“Cô hèn hạ!”

Bà Tả tức chết, nằm mơ cũng không nghĩ đến con nhóc này lại dám nói như vậy, lời nói bật thốt ra không suy nghĩ.

“Hèn hạ?”

Quyên Tử quan sát bà từ trên xuống dưới một vòng, gật đầu một cái:

«Tôi rốt cuộc hiểu rõ, ban đầu bà chính là dùng chiêu này vào cửa nhà họ Tả phải không? nói đến đê tiện, bà thế mà là tiền bối nha! Vãn bối mặc cảm "

«Cô»

Bà tả xấu hổ, thiếu chút nữa tức đến ngất đi, muốn lập tức xông lên túm lấy bàn tay cô, không đợi bà Tả có hành động thì âm thanh trầm thấp của Tả Hồng từ bên kia cửa trước đã truyền đến:

"Quyên Tử, nói xin lỗi mẹ anh, ngay lập tức."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.