Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 4



“Quyên nhi, Quyên nhi… em cử động…cử động đi được không…Aaa…”

Tả Hồng bị bóp chặt sinh mạng, nảy sinh dục hỏa, cũng không thể trách anh, tính kỹ thì anh đã bị làm hòa thượng nửa tháng nay rồi.

Cũng có lúc Tả Hồng cảm thấy bực bội trong lòng, đường đường là Tả thiếu gia, hỏi thăm ở Tứ Cửu Thành chắc ai cũng biết là một người phong lưu phóng khoáng, từ lúc mười mấy tuổi đã biết rượu chè, oanh mập yến gầy, sắc nước hương trời đều đã tiếp qua một lượt.

Nói hàng đêm thì có phần hơi quá, nhưng chưa khi nào như bây giờ, kìm nén đến sắp hỏng, hôm qua đi khảo sát ở huyện nhỏ, sau một chầu rượu được sắp xếp cho một em, thật không nói điêu, là sinh viên đại học, chưa tính xinh đẹp, nhưng chin phần thùy mị, hiền dịu ngoan ngoãn, chủ động dính sát, chỉ thiếu uống rượu giao bôi. Mở miệng là một tiếng anh hai tiếng anh, giọng cứ ngọt như mật đường.

Nếu là trước đây, Tả Hồng cũng không ngại ỡm ờ, không tội gì phải kìm nén bản thân, nhưng hôm qua anh lại tình nguyện làm Liễu Hạ Huệ khiến cho an hem thuộc hạ cũng phải nhìn bằng con mắt kỳ quái.

Đến lúc nói ra mới vỡ lẽ, quả thật lúc đó Tả Hồng cũng đấu tranh tư tưởng, dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường có ham muốn, lại không phải lo lắng giữ nghiêm túc vì Quyên Tử.

Nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng, đời này nếu muốn ở bên con nhóc chết tiệt Quyên Tử kia, không phải là chuyện dễ dàng, nếu lại còn ong bướm nữa thì hỏng hẳn.

Từ khi nào nghiêm túc như vậy, Tả Hồng cũng không biết rõ nữa, chẳng qua cảm thấy, sống hơn ba mươi năm, đàn bà đi tới đi lui bên cạnh, chưa ai mang lại cảm giác giống như Quyên Tử bây giờ.

Ôm cô gái này vào lòng, cảm thấy yên tâm, thực tế, cảm thấy nếu có gì xảy ra chăng nữa, như thế cũng đủ rồi. Loại yên tâm này, nói thế nào nhỉ, như một lữ khách bôn ba trong sa mạc, rốt cuộc tìm được ốc đảo, loại cảm giác này gần như mê hoặc khiến anh cảm thấy đó chính là định nghĩa của hạnh phúc, anh muốn được giữ lấy cả đời không buông.

Cho nên anh muốn có người phụ nữ này, vì thế, anh không tiếc trở mặt với Mạc gia, mặc dù không thuận lợi, nhưng chỉ cần con nhóc này không làm anh rơi thận, thì có khó hơn nữa, anh cũng chịu đựng được.

Nhưng cô nhóc này, không có giây phút nào để anh tĩnh tâm. Phải nói là Tả thiếu anh cho tới giờ chưa hề có mặt kinh sợ như vậy, không phải không có thủ đoạn, nhưng lại không muốn áp dụng với phụ nữ, trừng trị cô, chính xác thì anh còn đau lòng hơn.

Giờ phút này, cô gái này, nảy sinh ác độc muốn bẻ gãy của quý của anh, anh cũng cảm chẳng qua là cố ra vẻ ác độc, nhìn thế nào cũng thấy động lòng người, bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, khiến anh có một sự hưng phấn không nhịn nổi.

Nhưng cô nhóc này chỉ thích làm ngược với ý muốn của anh, anh muốn cô cử động, cô lại bất động, Tả Hồng cuống lên, đưa tay cầm nắm lấy tay cô, cùng nhau trượt lên trượt xuống.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chiều xuyên vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa của Quyên Tử, tạo nên một quầng sáng mông lung huyền ảo.

Tả Hồng hiếm khi có được cơ hội, cúi đầu, hơi thở gấp gáp, lướt qua khuôn mặt rót vào đôi tai xinh xắn:

“Quyên nhi, Quyên nhi… Em đúng là cô nhóc hại chết người…”

Há miệng gặm nhấm dọc lỗ tai cô, từ từ xuống dưới… Cánh tay còn lại luồn vào trong vạt áo rộng thùng thình của cô, vuốt dọc theo đường cong mảnh khảnh trơn mềm, cao thấp hoạt động…

Đôi mắt to sáng rực rỡ của Quyên Tử dần dần nheo lại, hơi thở khẽ có phần động tình, ở phương diện này từ trước đến giờ anh đều làm cho Quyên Tử hài lòng, có thủ đoạn, có phong cách, quen thuộc với thân thể cũng như những vị trí mẫn cảm của phụ nữ, mỗi lần làm đều là một lần hưởng thụ.

Cho nên đại đa số dưới tình huống này, Quyên Tử sẽ không từ chối, dù sao chuyện đó nghiêm túc mà nói là đôi bên cùng có lợi.

Quyên Tử cười khanh khách:

“Xem ra Tả thiếu của chúng ta chưa thỏa mãn dục vọng nhỉ, ra ngoài hai ngày nay không gặp cái đẹp nào à?”

Một tay vẫn nằm phần dưới như cũ, tay còn lại bám chặt gáy anh, nhón chân lên, cúi xuống cổ anh, mút từng cái…

Tả Hồng ưm nhẹ hai cái, không chịu nổi sự hấp dẫn như vậy, tìm được môi cô, phủ lên, đầu lưỡi khuấy động kích tình, phát ra âm thanh chụt chụt… Quần áo cô rơi xuống, mổ hôi lẫn với những tiếng thở dốc khó nhịn, có nặng có nhẹ vang vọng trong không gian…

Đến khi lấy lại được hơi thở bình thường, nằm trên giường, Tả Hồng ôm chặt cô gái trong lòng, giọng thì thào thỏa mãn:

“Quyên nhi, anh nhất định sẽ khiến cho em vui vẻ nguyện ý lấy anh, anh bảo đảm”

Quyên Tử mở choàng mắt, nhìn anh chằm chằm rất lâu, sau đó đẩy anh ra, ngồi dậy, kéo chăn quấn lấy thân thể, đứng bên giường quay lại nói:

“Tả Hồng, em nói thật, em chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy anh, em và mẹ của anh đều nói rồi, đừi này không bước vào cửa Tả gia…”

“Vậy em vào cửa nhà ai, tên tiểu tử ở dưới nhà vừa rồi sao?”

Sắc mặt Tả Hồng sa sầm, như bóng đêm cuồn cuộn ngoài cửa sổ:

“Quyên Tử, đừng trách anh không cảnh cáo em…nếu em không muốn kết hôn, anh cũng sẽ ở vậy, cứ theo đuổi em, đời này em đừng hòng nghĩ đến ai, biết không?”

Quyên Tử cười khì khì:

“Lời nói của Tả thiếu thật gia trưởng, anh thích cưới vợ thì cứ cưới, ai cản trở đâu, vị hôn thê của anh còn đang chờ đợi kìa, mẹ anh nói rồi, đời này chỉ chấp nhận một nàng dâu, em cũng nói rồi, đời này em chỉ có một mẹ, người khác bắt em gọi là mẹ, em không thích, về phần người đàn ông ở dưới nhà, không mượn anh xen vào.”

Nói xong, hất đầu đi ra ngoài, Tả Hồng đã cảm thấy huyệt thái dương giật đau buốt, chuyện này thật là rối loạn.

Hôn sự giữa Tả gia và Mạc gia đã định từ lâu rồi, điều này không đơn thuần là chuyện giữa anh và Mạc Vân Kha, còn là quan hệ về mặt lợi ích chính trị giữa hai nhà, dù sao cũng khó tránh, loại quan hệ này rất bền chắc.

Trước kia anh cũng không cảm thấy gì, dù thế nào đi nữa thì anh và Vân Kha đã sớm ngầm hiểu với nhau, sau khi kết hôn thì nước sông cũng không phạm nước giếng, nhưng Tả Hồng không nghĩ đến sẽ gặp một cô gái như Quyên Tử.

Anh đã sớm đi đến việc hủy bỏ hôn sự với Mạc gia, hai người lớn nhà anh, cũng không lo, Tả gia chỉ có một cậu con trai, anh cứ kiên trì như vậy, trước sau gì họ cũng phải chấp nhận thôi. Cho dù họ không chấp nhận, bây giờ anh cũng không sống dựa vào bố mẹ, cùng lắm thì hai người sống với nhau thôi.

Chỉ là trong khi anh ra sức đấu tranh như vậy, con nhóc Quyên Tử này lại kiên quyết không chịu lấy, không muốn gả cho anh, không sao, Tả Hồng đời này lần đầu có ý muốn đường hoàng cưới một người phụ nữ về nhà, người cũng không ít, Tả thiếu ta sao phải lo?

Lúc đầu, Tả Hồng còn tưởng con nhóc này làm mình làm mẩy với mình, dù sao phần lớn phụ nữ đều như thế, nhưng sau, anh lại thấy cô mua nhà cửa, nghiêm túc muốn sống một mình.

Tả Hồng không đồng ý, nhưng ngoài mệt đành phải chiều theo ý cô, trong lòng có chủ ý đầu tiên cứ chiều, chờ xử lý xong việc lộn xộn trong nhà, rồi quay lại tính toán chuyện hai người.

Một năm qua, hai người tuy ba ngày hai bữa rùm beng một trận, nhưng cuối cùng, cũng không ồng có tên đàn ông lòng dạ xấu xa nào bên cạnh cô cũng coi như có chút tiến bộ. Người phụ nữ của Tả Hồng anh, kẻ khác đừng có mơ tưởng, đây là ranh rới cuối cùng của một người đàn ông.

Không nghĩ đến đột nhiên lại nhảy ra một tên đàn ông như vậy.

Tả Hồng mặc một cái quần là phẳng phiu đi ra ngoài, nhặt gạt tàn lên, cầm trong tay, búng điếu thuốc vừa ngậm trong miệng, tựa vào tường cạnh cửa toilet, giơ tay gõ hai tiếng:

“Quyên nhi, người đàn ông vừa rồi rốt cuộc là ai vậy, thật sự là tình cũ của em à”

Nửa ngày chẳng có động tĩnh, Tả Hồng dán lỗ tai lắng nghe, cạch cạch, cửa mở ra, Tả Hồng rụt đầu lại, cợt nhả:

“Anh sai rồi, anh sai rồi, vẫn không được à, vừa rồi là anh nóng nảy quá, quên mất quy ước, thực sự thì anh không quên chỉ là hỏi đại thôi, người đàn ông vừa rồi, nhìn có vẻ quen.”

Quyên Tử rên lên một tiếng, ném khăn tắm trên tay vào ngực anh, ghét bỏ đẩy ra:

“Cách xa tôi một chút, cả người toàn mùi thuốc hôi xì”

Tả Hồng nhảy vào ôm hôn rồi cắn một cái:

“Đây là hương vị đàn ông biết không, đừng có phân biệt tốt xấu gì”

Nhìn Quyên Tử chạy về phía phòng bếp, anh lại cất giọng:

“Em đợi chút, anh tắm rửa rồi nấu hoành thánh ăn khuya, anh mang từ Cẩm Giang về, để rã đông đã, em thích ăn nhân bánh rau dại…”

Quyên Tử mở tủ lạnh ra sững sờ, chỉ có một lúc thôi mà, tủ lạnh đã đầy, Tả Hồng người đàn ông này, quả thật rất tỉ mỉ.

Lấy quả táo rửa qua, cắn một miếng, ăn được gần nửa quả thì Tả Hồng ra đến nơi, bên hông quấn một chiếc khăn tắm, ôm chặt cô từ phía sau, cắn một miếng táo trên tay Quyên Tử:

“Ừm, lúc xong việc trở về, Huyện trưởng cho mấy thùng lớn, nói là táo trồng ở chỗ bọn họ rất ngon, cho chúng ta nếm thử”

Quyên Tử liếc mắt nhìn anh:

“Với bọn tham quan ô lại các anh, cũng phải sống phóng túng tí”

Tả Hồng vỗ vỗ đầu cô:

“Em phải hiểu là bọn họ ước ao còn không được, em cứ làm như người đàn ông của em là tham quan vô lại tầm thường ấy, kiệu tám người khiêng mời anh lên còn không được ấy, theo anh, cả đời em sẽ được hưởng phúc”

Quyên Tử bĩu môi khinh thường.

Tả Hồng thả trứng gà vào trong nồi đấy, thêm tôm vào để nấu canh, canh sôi thì thả hoành thánh vào, vừa chin, với tay lấy hai tô, động tác hết sức lưu loát.

Quyên Tử ngẩn người trong chốc lát, dường như cứ như vậy cũng không tồi, lắc đầu một cái, giơ tay ném lõi táo vào thùng rác:

“Đừng cho rau thơm nhé”

“Biết rồi, bà nội tổ”

Tả Hồng đáp lời, múc hoành thánh ra hai tô, Quyên Tử rửa tay, đến ngồi xuống, cầm thìa Tả Hồng đưa, chuẩn bị ăn:

“Cẩn thận, nóng…”

Quyên Tử ngẩng đầu, nói bâng quơ:

“Anh ngày nào cũng ở chỗ em thế này, vị hôn thê không trông nom à, nghĩ thoáng nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.