Tình Yêu Duy Nhất

Chương 42: Có dáng vẻ của người vợ



Vì cơ thể bị thương nên Tiêu Cảnh Hoàn mệt mỏi, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tô Thư Niệm đắp chăn cho anh cẩn thận rồi đứng dậy thu dọn bông gạc vất vào thùng rác, cô tìm bác gái hỏi mượn bếp một lát, cô muốn nấu cháo cho Tiêu Cảnh Hoàn.

Tô Thư Niệm lấy nửa bát gạo, vo sạch rồi cho vào nồi đổ nước rồi bật bếp còn mình thì ngồi xuống ghế trông chừng. Cô nhìn thấy ở cửa bếp lấp ló cái đầu nhỏ đang xem trộm mình, Tô Thư Niệm mỉm cười vẫy tay với cô nhóc đứng ngoài cửa dịu dàng nói 

"Lại đây".

Cô bé chần chừ một lát mới đi vào, Tô Thư Niệm nhìn bé gái trước mặt hỏi "Em mấy tuổi rồi?"

"Bốn ạ"

Cô bé nói xong còn giơ bốn ngón tay lên trước mặt cô như chắc chắn làm Tô Thư Niệm bật cười. Cô bế con bé lên cho nó ngồi vào lòng mình nghiêng đầu hỏi 

"Bố mẹ em đâu?" 

"Bố mẹ đi lên thành phố làm, ba tháng mới về một lần".  Cô bé buồn rầu đáp, đối với một đứa nhỏ bốn tuổi ba tháng là một thời gian rất dài. 

Tô Thư Niệm thở dài, nhìn đứa nhỏ trong lòng liền cảm thấy thương xót. Cô cười hỏi

"Em tên gì?"

"Liên Tâm ạ". Cô bé ngọt ngào trả lời.

"Liên Tâm, cũng muộn rồi. Em mau đi ngủ đi, đừng để bà nội lo lắng" Tô Thư Niệm vuốt tóc Liên Tâm dịu dàng nói, càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này bộ dạng thật xinh đẹp.

Liên Tâm rất ngoan và nghe lời, cô bé gật đầu rồi đứng dậy trước khi đi ngủ còn kéo áo Tô Thư Niệm nói

"Chị ơi, chị cũng phải ngủ sớm nha. Đừng để anh đẹp trai lo lắng"

Tô Thư Niệm phì cười gật đầu.

Đến khi trong bếp yên tĩnh trở lại cô mới đi tới mở nồi cháo ra xem, vặn nhỏ lửa rồi đậy vung nồi lại đi lên nhà xem Tiêu Cảnh Hoàn. Anh ngủ không sâu giấc, hai đầu lông mày nhíu chặt lại bộ dạng lúc nào cũng đề phòng.

Tô Thư Niệm thở dài, cô vươn tay nhẹ chạm lên hai hàng lông mày của anh nhẹ vuốt, cô muốn anh hãy thả lỏng người đi vào giấc ngủ. Hình như việc làm này có tác dụng anh thả lỏng người, lông mày cũng không nhíu chặt nữa, thấy anh như vậy cô mỉm cười trong mắt đầy dịu dàng mà đến bản thân cũng không biết.

Rạng sáng ngày hôm sau Tiêu Cảnh Hoàn thức dậy, nhìn vị trí bên cạnh trống trơn liền lo lắng nhưng nhìn đến chiếc bàn nhỏ phía đối diện liền thở phào. Tô Thư Niệm đang gục mặt xuống mặt bàn mà ngủ, nhìn dáng vẻ này chắc là đêm qua đã thức để trông chừng anh đây. Nghĩ vậy Tiêu Cảnh Hoàn liền vui vẻ, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn hơn.

Tô Thư Niệm vừa chợp mắt nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra trên gương mặt đầy vẻ phòng bị. Nhìn thấy anh đã dậy liền chạy tới

"Anh sao rồi? Vết thương còn đau không?"

Tiêu Cảnh Hoàn cầm lấy tay cô vỗ nhẹ "Đã đỡ nhiều rồi. Xem em kìa, hớt ha hớt hải"

Tô Thư Niệm nghe ra được giọng điệu chọc ghẹo của anh nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, cô hất tay anh ra mắng "Còn không phải em lo cho anh sao? Đáng ghét, mặc kệ anh"

"Mới đó đã giận rồi?" Anh ôm cô vào lòng khẽ cười. 

"Không có. À, em có nấu cháo, để em xuống bếp lấy".

Tô Thư Niệm còn muốn trách móc anh thêm vài câu nhưng nhớ ra từ chiều qua đến hôm nay anh chưa ăn gì liền đứng dậy chạy xuống bếp. 

Một lát sau cô đi lên trên tay cầm theo bát cháo vẫn còn khói nghi ngút, Tiêu Cảnh Hoàn sớm đã đói đến mức bụng dính vào lưng luôn rồi. Anh cầm lấy xúc một thìa ăn thử liền gật đầu nhìn Tô Thư Niệm 

"Không tệ, có dáng vẻ của người vợ rồi"

"Em là ai chứ?" 

Tô Thư Niệm được khen liền tự hào ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ánh mắt dương dương tự đắc nhìn anh. Nhưng nghe đến chữ "vợ" liền xấu hổ đỏ bừng cả hai tai, cánh tay nhỏ nhắn vươn tới nhéo một cái lên chân anh lẩm bẩm 

"Ai thèm làm vợ anh chứ?"

Tiêu Cảnh Hoàn cong môi cười. Ăn cháo xong liền muốn ra ngoài xem thử, ra đến sân thấy Liên Tâm đang chổng mông tay cầm viên gạch nhỏ vẽ lên sân, anh liền chống tay đi tới 

"Bạn nhỏ, vẽ gì vậy?"

"Con gà a" Liên Tâm nhanh nhảu đáp, cô bé dường như không mấy bận tâm đến sự có mặt của Tiêu Cảnh Hoàn chỉ tập trung vẽ vời. 

Tô Thư Niệm rửa bát xong từ trong bếp đi ra gọi "Liên Tâm, đừng nghịch nữa. Lại đây rửa tay đi"

"Vâng" Liên Tâm nghe lời ném viên gạch trong tay đi chạy vào lòng Tô Thư Niệm, cô dẫn con bé đến vòi nước giúp nó rửa sạch mặt mũi chân tay.

Tiêu Cảnh Hoàn nhìn thấy trán nổi đầy gân xanh, từ khi nào anh lại mất giá đến như vậy. Có khi nào ngày hôm qua ngã bị thương tới gương mặt không? Nghĩ vậy anh lại càng không yên tâm đưa tay lên sờ mặt, nhưng để chắc chắn hơn anh liền chạy vào nhà đứng trước gương.

Thấy được gương mặt mình vẫn còn nguyên vẹn Tiêu Cảnh Hoàn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhận ra hành động trẻ con này anh liền quay người ho nhẹ vài tiếng rồi đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.