Cuối cùng Giản Du cũng bắt được Bùi Vãn bên cạnh lò sưởi.
Hai người họ bắt tay như thể các nhà lãnh đạo vừa kết thúc một cuộc họp, Giản Du: "Xin chào."
Bùi Vãn: "Xin chào."
Giản Du: "Hôm nay chúng ta hẹn hò."
Bùi Vãn: "Rất vinh hạnh."
Giản Du: "Ừ."
Ê-kíp chương trình: "............"
Hai người bọn họ trông như là đi bàn bạc một mối làm ăn lớn!
Văn Tây được như ý nguyện mà bắt được Chúc Hoàn Nhĩ, như bắt được phiếu ăn dài hạn, mắt sáng lấp lánh: "Hôm nay có thể ăn đồ ngon rồi! Hoàn Nhĩ chúng ta vào bếp làm đôi tình nhân một ngày đi!"
Chúc Hoàn Nhĩ bị cô nàng đè trên mặt đất, bất đắc dĩ nói: "Tôi nấu cơm, cô ăn, tôi là phòng bếp, cô là đôi tình nhân một ngày."
Ê-kíp chương trình: "......"
Cặp này ít nhiều gì cũng có chút cảm giác cp, nhưng mà – Mạnh Chiêu Chiêu sao sắc mặt cô khó coi như vậy!?
Mạnh Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh Vân Sơ, một phen giữ chặt cổ tay của nàng, nói: "Tiểu Sơ, hôm nay cô muốn đi đâu chơi, tôi đều nghe cô."
Vẻ mặt Vân Sơ mờ mịt nhìn sang, nhìn trong chốc lát, có chút không xác định: "Cô đang nói chuyện với tôi?"
Mạnh Chiêu Chiêu mỉm cười: "Nếu không thì sao, tôi là đối tượng hẹn hò của cô."
"À." Vân Sơ buông tay Giản Du ra, nói: "Chúng ta ngủ một giấc trước đi."
Giản Du lấy bịt mắt xuống.
Vân Sơ: "Chờ ngủ dậy rồi thương lượng."
Mạnh Chiêu Chiêu: "......!Được thôi."
Tuy là nói như vậy, cũng chơi lâu như vậy, Vân Sơ đã sớm không còn buồn ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Hôm nay là ngày cuối cùng của giai đoạn ghi hình đầu tiên, Trần Tĩnh đã đặt cho nàng vé bay buổi tối đến thành phố Vân Châu, buổi ghi hình tiếp theo sẽ là sau ngày đầu năm mới, nói cách khác, đây có thể là lần cuối cùng nàng gặp Giản Du trong năm nay.
Mà nàng lại phải cùng Mạnh Chiêu Chiêu hẹn hò!
Vân Sơ ngủ không được, dứt khoát gửi tin nhắn cho Mạnh Chiêu Chiêu: Ngủ được không?
Mạnh Chiêu Chiêu: Không
Mạnh Chiêu Chiêu: Chúng ta tùy tiện hẹn hò là được, đừng quá nghiêm túc
Vân Sơ: Tôi biết
Vân Sơ: Nhưng là tôi muốn hẹn hò cùng cô Giản
Vân Sơ: 【 đáng thương vô cùng.jpg】
Mạnh Chiêu Chiêu:.....!Không phải ngày hôm qua đã hẹn hò rồi sao
Vân Sơ: Cô biết cái gì gọi là muốn bên nhau mãi mãi sao?
Mạnh Chiêu Chiêu: Ok
Mạnh Chiêu Chiêu: Vậy cô đổi với Bùi Vãn?
Vân Sơ: Có thể chứ?
Mạnh Chiêu Chiêu: Tại sao không?
Mạnh Chiêu Chiêu: Đừng suy xét tôi, tôi đi với ai cũng như nhau thôi
Vân Sơ: Được! Tôi hỏi Bùi tổng một chút!
Mang theo hoài bảo và chí lớn gửi tin nhắn xong, lướt danh sách bạn bè mới phát hiện nàng căn bản không có kết bạn Wechat Bùi Vãn, tìm Bùi Vãn trong nhóm sáu người và gửi yêu cầu kết bạn.
Có lẽ Bùi Vãn đang ngủ bù, nửa ngày vẫn chưa chấp nhận.
Vân Sơ chờ đến nhàm chán, click mở khung chat với Giản Du, lướt xem vòng bạn bè trong giới của cô.
Động thái mới nhất là bài chia sẻ của studio Giản Du về việc casting diễn viên cho tác phẩm mới của Giản Du:《 chị gái》.
Nàng bấm like.
Chờ đợi khiến thời gian dài hơn, sau sự phấn khích ban đầu, cơn buồn ngủ lại ập đến, khi ý thức trở nên mơ hồ, nàng nghĩ đến việc thực hiện một cuộc gọi video cho Giản Du, ngón tay chần chờ trên phím cuộc gọi, lại như hết hơi rồi nhắm mắt lại, nàng nhỏ giọng nói thầm: "Thôi bỏ đi, chắc là cô Giản đang ngủ."
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, ngón tay nàng trượt trên màn hình, video call được kết nối.
......
"Brừm brừm brừm –"
Điện thoại đặt ở trên giường rung liên tục làm người ta không thể bỏ qua được, Giản Du ngồi ở trước máy tính nhíu mày, cô bước tới và nhìn thấy lời mời video call của Vân Sơ nhấp nháy trên màn hình, khiến cô vô cùng nghi hoặc.
Vân Sơ gọi cho cô làm gì?
Cô ấn nút nghe.
Vốn tưởng rằng, đầu dây bên kia sẽ lập tức xuất hiện dáng vẻ Vân Sơ vô cùng hăng hái chào hỏi với cô, nào ngờ đập vào mắt cô lại là trần nhà tối om, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một góc chăn, còn có tiếng hít thở đều đặn truyền đến, vờn quanh bên tai cô, rất nhẹ nhàng, làm vành tai có chút ngứa.
Vân Sơ ngủ rồi?
Giản Du bất giác thả nhẹ bước chân, đóng máy tính lại, cũng nằm lên giường.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà bên phía Vân Sơ một lát, rồi lại nghiên cứu hoa văn của chăn bông, đang mải mê nghiên cứu thì đột nhiên nhận được tin nhắn của phó đạo diễn.
"Đạo diễn, kịch bản của ngài viết xong chưa? Nhà sản xuất đang đòi đấy."
"......!Tiểu Chu." Giản Du đánh chữ.
"Làm sao vậy đạo diễn?"
Giản Du nói một câu thấm thía: "Hèn chi những kẻ yêu đương đều chậm trễ công việc."
Tiểu Chu: "Đúng vậy, cho nên chúng ta đều là cẩu độc thân."
Giản Du: "Có thể sau này chỉ còn mình cậu."
Tiểu Chu: "???"
Tiểu Chu: "Đạo diễn! Cô tham gia chương trình yêu đương này không phải là vì tiền sao! Là vì nghệ thuật sao! Không phải chứ? Mới đó mà đã yêu rồi sao? Như vậy cũng quá nhanh rồi đó!"
Tiểu Chu: "Đạo diễn cô nói một câu đi đạo diễn! Đưa kịch bản cho tôi a a a a!"
Giản Du cũng ngủ rồi.
/
Vân Sơ nằm mơ.
Nằm mơ thấy mình quay trở lại Học viện điện ảnh Bắc thị, nàng chen chúc giữa những sinh viên thanh xuân nhiệt huyết, chạy về phía giảng đường của trường, váy tung bay dưới nắng hè, nhiệt độ không ngừng tăng cao, không khí khô nóng.
Nàng thở hổn hển chạy qua sân thể dục, toà nghệ thuật, hành lang, cuối cùng đẩy cửa giảng đường ra.
Trên đài, Giản Du mặc đồng phục đọc diễn văn trước toàn thể thầy cô giáo và sinh viên như một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Giọng của cô rất hay, như tiếng nước suối chảy, thanh âm lan toả muôn nơi, ánh đèn sân khấu chiếu vào cô, phản chiếu làn da tuyết trắng, khi cô ngước mắt lên, đường kẻ mắt trên rất quyến rũ, ánh mắt của cô xuyên qua giảng đường thật dài, nhìn về phía Vân Sơ.
Vân Sơ hơi hé môi, giây tiếp theo, dưới chân bỗng trống rỗng, nàng ngã trên sô pha mềm mại.
"Em tới gặp chị sao?" Là giọng nói của Giản Du.
Vân Sơ lẩm bẩm: "Cô Giản....."
"Sao bây giờ mới đến?" Đầu ngón tay của Giản Du đặt trên môi nàng, nhẹ nhàng cọ xát, ngữ khí trở nên rất thấp: "Chị đợi em rất lâu rất lâu."
Đầu ngón tay di chuyển dọc theo khóe môi, chạm đến vành tai, rồi lại ôm lấy gáy của nàng, mạch đập dữ dội ở bên tai, nàng sắp thở không nổi, Giản Du cúi người, ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi như có lửa, liếm dọc theo môi nàng, tinh tế, chậm rãi, cạy ra khớp hàm cắn chặt của nàng, linh hoạt chui vào, chiếm lấy toàn bộ khoang miệng.
Vân Sơ hô hấp dồn dập, tay không có chỗ đặt liền leo lên vai Giản Du, muốn hôn đáp lại, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Nàng muốn nói là nàng đến gặp Giản Du, không phải cố ý để cô chờ lâu như vậy, nàng đã chạy vội tới gặp cô.
Muốn giải thích nhưng lại bị chặn giữa môi lưỡi, nàng hoàn toàn không còn sức phản kháng trước nụ hôn của Giản Du.
Ngay khi Giản Du muốn tiến gần một bước, cảm giác không trọng lượng lại ập đến, Vân Sơ đột nhiên mở mắt ra.
Phía sau lưng nàng đổ đầy mồ hôi, sau đó trở nên mát mẻ.
Trái tim nàng đập thình thịch, ý thức vẫn còn ở trong mộng, cảm quan trở nên trì độn, hơn nửa ngày, nàng mới chậm rãi cuộn tròn người lại.
Lại là mộng xuân.
......!Vẫn là làm một nửa!
"Tỉnh?" Bên tai bỗng nhiên có tiếng của Giản Du truyền đến, Vân Sơ hoảng sợ, từ trên giường giật bắn dậy, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, lại tìm dưới gầm giường cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh, Giản Du ở đầu dây bên kia cũng cạn lời: "Di động."
Di động!
Vân Sơ luống cuống tay chân cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua màn hình rồi trợn tròn mắt.
Nàng cùng Giản Du.
Video call 50 phút!
Vân Sơ: "......!Đây là có chuyện gì?"
Giản Du bên kia không mở video, chỉ có thanh âm truyền tới, nhàn nhạt, không có cảm xúc: "Em trượt tay đúng không."
Vân Sơ khóc không ra nước mắt: "Vậy sao chị không tắt?"
"À, quên." Giản Du nói, "Bye."
Nói xong, liền tắt điện thoại.
Vân Sơ: "???"
Nàng ngồi tại chỗ hoà hoãn một lát, nhìn thấy Bùi Vãn đã đồng ý lời mời kết bạn của nàng, cũng kèm theo một tin nhắn: Muốn đổi với tôi phải không? Có thể.
Vân Sơ: "!!!"
Vân Sơ: "Cảm tạ!"
Bùi Vãn: Có một điều kiện
Vân Sơ: Ngài nói ngài nói
Bùi Vãn: Công ty sữa của tôi sắp tung ra một sản phẩm mới, và tôi muốn mời cô quảng bá
Bùi Vãn: Nếu cô đồng ý, tôi sẽ cho người thương lượng với người đại diện của cô
Vân Sơ: Tôi đồng ý!
Bùi Vãn: Được
Vân Sơ ngay lập tức hồi sinh full máu.
Bùi Vãn và Giản Du hẹn hò tại một biệt thự tư nhân nào đó trong thành phố, biệt thự có bàn game, KTV, phòng tập thể thao, rạp chiếu phim riêng và các tiện ích khác, Bùi Vãn nói với Giản Du là cô ấy có việc, kêu Giản Du đi trước.
Vân Sơ thu thập sẵn sàng, đi đến biệt thự riêng trên xe của tổ chương trình.
Biệt thự đã lắp đặt sẵn máy quay phim và thiết bị thu âm, Tiểu Lam chỉ đi theo đến cửa rồi quay lại, nhân viên có mặt nói Giản Du đang xem phim trong phòng dưới hầm.
Vân Sơ làm động tác OK, lấy một hộp bỏng ngô từ khu ăn vặt ở tầng một, đi xuống cầu thang xuống tầng hầm.
Vách tường phòng nghe nhìn làm bằng vật liệu đặc biệt, cách âm cực tốt, nàng đẩy cánh cửa nặng trịch ra, nghe được âm thanh phim phát ra, phim 3D, nhìn có chút mơ hồ.
Giản Du đưa lưng về phía nàng, ngồi xếp bằng ở trên sô pha, ánh sáng màn hình chiếu vào mặt cô, lúc sáng lúc tối.
Vân Sơ nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau che mắt cô lại.
Cơ thể Giản Du cứng đờ.
Vân Sơ nhỏ giọng nói: "Đoán xem em là ai?"
Dù cho rất nhỏ, nhưng cũng bị Giản Du nghe thấy, thần kinh căng thẳng của cô thả lỏng lại, đọc từng chữ rõ ràng: "Vân Sơ."
"Chị đoán cũng quá nhanh rồi đó?" Vân Sơ buông tay, từ trên ghế sô pha lăn đến bên người Giản Du, ghế sô pha mềm mại chìm xuống, nàng hỏi: “Còn có, chị không kinh ngạc sao?”
Trong phim, nhân vật chính đang trốn tránh kẻ xấu, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng bước chân.
Giản Du nghiêng đầu nhìn Vân Sơ.
Cô mang kính 3D, nhìn Vân Sơ giống như một lớp kính màu sắc rực rỡ, tươi sống sinh động, cô ồ wow một tiếng: "Rất kinh ngạc."
Vân Sơ: "Đạo diễn Giản, kỹ thuật diễn quá tệ."
Giản Du: "Ồ?"
Vân Sơ: "Em sai rồi."
Giản Du cười một cái.
Cô lấy kính 3D ở bên cạnh đưa cho Vân Sơ, lúc Vân Sơ cúi đầu, cô bỗng nhiên ôm mặt Vân Sơ, trong mắt tỏa ánh sáng: "Trời ạ, sao lại là em? Thật là làm người ta bất ngờ quá rồi đó!"
Vân Sơ: "......?"
Giản Du buông nàng ra, một giây khôi phục lạnh nhạt: "Lần này thế nào?"
Vân Sơ: "Đã lĩnh giáo được trình độ của giảng viên Học viện điện ảnh."
Năm sau Giản Du sẽ giảng dạy tại Học viện Điện ảnh, tin tức này đã được thông báo trên official website, về việc dạy tiết khóa nào còn chưa quyết định, nếu không vì tranh nhau đăng kí môn, rất có thể sẽ khiến cho website của trường bị sập.
Giản Du nói: "Xem phim đi."
Trong phim, nhân vật chính đã bị kẻ ác phát hiện và một cuộc rượt đuổi khốc liệt đang được diễn ra.
Bộ phim này rất kinh điển, Vân Sơ đã xem rồi, nên rất dễ theo dõi cốt truyện.
Nàng xem rất nghiêm túc chăm chú, nhưng Giản Du lại thất thần.
Cách đây không lâu, đạo diễn casting lại hỏi cô có thuyết phục được Vân Sơ chưa, cô trả lời một câu gấp cái gì, nhưng trong lòng lại có chút gấp gáp.
Cô ăn bỏng ngô mà cảm thấy không có mùi vị gì, nghĩ thầm nơi này thiên thời địa lợi nhân hoà, hỏi Vân Sơ là vừa lúc.
Nhưng làm thế nào để nhắc đến đề tài này đây?
Giản Du cảm thấy so với quay phim còn khó hơn, lại cảm thấy do dự như vậy thật sự không giống cô, cúi đầu nhìn sô pha, lập tức có cách, trên sô pha có một cái đệm, cô vươn tay rút cái đệm ra, Vân Sơ ây da một tiếng ngã về phía bên cạnh, cô cũng ngã theo hướng Vân Sơ.
Sau đó, đè ở trên người Vân Sơ.
Vân Sơ: "!!!"
Cảnh tượng trong mơ đột nhiên biến thành hiện thực, nàng băn khoăn nhìn máy quay, hoang mang rối loạn muốn đẩy Giản Du ra, nhưng Giản Du lại không vội đứng dậy, nghiêm túc nhìn nàng.
Sắc dụ?
Đây không phải là thời cơ tốt để dùng sắc dụ mà Tống Phẩm đã nói sao?
Giản Du nhìn chằm chằm nàng.
Chậm rãi cởi nút áo sơ mi..