Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 10: - Phần 2



Tôi tên Vương Tử Nhan, 30 tuổi.
Nơi tôi sống là một thành phố sôi nổi và xinh đẹp, nơi này có người thân của tôi, bạn bè của tôi, còn có người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời....Đúng vậy, tôi yêu phụ nữ, hơn nữa còn cùng cô ấy sống hạnh phúc bên nhau. Tôi rất biết ơn số phận đã cho một người hoàn mỹ như vậy xuất hiện trong đời tôi, cho chúng tôi quen biết nhau, yêu thương nhau... Cho tôi cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ, cảm nhận được hạnh phúc này tồn tại. Vũ Tình chẳng những tô lên những gam màu tươi sáng cho cuộc sống đơn điệu của tôi, mà còn làm cho thanh xuân ngỡ như đã chết của tôi cháy lên ngọn lửa sáng chói vĩnh hằng. Cô ấy làm cho cuộc sống của tôi tràn đầy ánh mặt trời ấm áp, làm cho cuộc sống của tôi có giá trị và ý nghĩa hơn rất nhiều....
Tôi đã có thói quen mỗi sớm mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười với tôi, thói quen thưởng thức hương thơm độc hữu trên người cô, thói quen cô tựa người vào tôi vui vẻ nói những câu chuyện thú vị, thói quen cô nắm thật chặc tay tôi khi mệt mỏi, nhắm mắt lại trầm mặc....
Tôi thích vẻ mặt giả vờ lạnh lùng của cô khi tức giận, thích nụ cười sáng lạn của cô khi vui vẻ, thích dáng vẻ nghiêm túc của cô khi làm việc, thích cùng cô nhìn vào mắt nhau...Mỗi một ánh mắt, một hành động rất nhỏ của cô ấy cũng tác động sâu sắc đến tâm trí tôi, linh hồn tôi, cả thế giới của tôi....
Tuổi trẻ phải đâu dài mãi mãi, biển xanh dời đổi hoá nương dâu. Mà tuổi của tôi cũng không còn trẻ trung, đã qua cái thời mơ mộng non nớt, trách nhiệm trên vai lại ngày càng nhiều. Tôi không phải người nhạy cảm với tuổi tác, nhưng tôi chân thật cảm nhận được sự vô tình của tháng năm. Thậm chí, tôi còn oán trách sao thời gian lại trôi nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn cuộc sống, thời gian đã vô tình trôi đi, tôi còn chưa kịp cho cô ấy mọi thứ, thời gian đã qua nhanh như vậy....
Đối với người ngoài ba mươi mà nói, mười năm tám năm chẳng qua chỉ là một đoạn thời gian, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, ba năm năm năm đã có thể là một đời người, tôi chỉ biết bất luận là trẻ trung hay già yếu, tình yêu kia sẽ không thay đổi, lời hứa kia cũng chẳng đổi thay.
Mỗi năm xuân đến xuân lại qua
Ai sống trăm năm đủ tuổi già
Đâu dễ cùng hoa say sưa mãi
Nhất vạn mua rượu chớ chê bai.
Thời gian đúng là thứ vô tình nhất trên thế gian, nó có thể thay đổi nhan sắc một con người, có thể không một âm sắc mà rút ngắn sự sống con người, trong nháy mắt, đã chợt già đi. Nhưng tôi vẫn cảm động vì thấy mình thật may mắn, cảm kích trời cao đã cho tôi cơ hội được sinh ra trên đời, cho tôi cơ hội quý trọng và yêu thương người khác.
Qua một năm này, tôi đã trải qua sự chọn lựa bất đắc dĩ giữa tình thân và tình yêu, đã trải qua khảo nghiệm sống chết. Tôi suýt chút nữa đã huỷ hoại một gia đình hoà thuận ấm áp, cũng suýt chút nữa mất đi người mà cả đời này tôi thuộc về....Tôi đã từng oán hận, tại sao phải bắt tôi làm ra một lựa chọn đau đớn như vậy? Tại sao tôi sinh ra không có được hạnh phúc trọn vẹn? Lòng bàn tay hay lưng bàn tay đều là máu là thịt, buồng tim và tâm thất không thể nào chia lìa, một bên là người yêu thương tình thâm ý nặng, một bên là cha mẹ ân trọng như núi, vấn đề như vậy tôi làm thế nào có thể chọn lựa?! ....Đối với người yêu, tôi có lời thề hẹn cả đời, đối với người nhà, tôi có trách nhiệm và đạo hiếu, từ bỏ người yêu là bất trung, mà từ bỏ người nhà là bất hiếu....
Tôi vĩnh viễn không cách nào quên một trăm ba mươi sáu ngày đó, mỗi một ngày trôi qua là một thiên tra tấn, nặng nề hành hạ, mỗi ngày tôi sống như một cái xác không hồn....Nhưng tôi rất may mắn, bởi vì trời cao không vì sự nông nổi của tôi mà làm tôi mất đi sức khoẻ, không vì sự vô trách nhiệm yếu hèn của tôi mà cướp đi tất cả....để tôi có thể sống thêm lần nữa, yêu quý hơn sinh mạng của mình....
Người ta lớn lên chỉ trong nháy mắt, ở thời khắc khi tôi giãy giụa bên bờ sinh tử, vẫn cảm thấy sinh mạng thật quý giá và tốt đẹp, cũng cảm thấy được sự yếu ớt bất lực trước hiện thực ....Thật ra thì, yêu cũng không phức tạp, đơn giản sống chính là yêu, chính là hy vọng. Bởi vì chỉ có sống mới có cơ hội phấn đấu vì tương lai, mới có tư cách có được hạnh phúc...
Ba mẹ vẫn khoẻ mạnh như trước, anh trai và chị dâu năm trước đã sinh một bé trai, dòng họ đã có người nối dõi, gia đình hưng thịnh, người một nhà hạnh phúc ấm êm.
Tiểu Hiểu và Lộ Diêu trải qua muôn ngàn khó khăn cách trở cũng khổ tận cam lai, tu thành chánh quả, có cuộc sống vô cùng hạnh phúc làm cho người khác hâm mộ. Tôi và Tiểu Hiểu cũng kết nghĩa kim lan, thành danh Phó tổng, thật ra là bạn hợp tác làm ăn. Tiểu Hiểu nói chúng tôi rốt cuộc cũng đứng cùng một con thuyền, làm hải tặc chờ ngày lên đoạn đầu đài.
Sự nghiệp của Lộ Diêu càng lúc càng lên như mặt trời ban trưa, thăng tiến càng nhanh thì tính khí càng lớn, cái mông của tôi đương nhiên thành bao cát cho cổ luyện công không chút nương tình!
Vũ Tình vẫn như cũ xinh đẹp mê người, thân thể dần dần hồi phục, nét cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Chúng tôi bốn người cứ như vậy sống thật vui vẻ, cuộc sống ồn ào náo nhiệt mà lại bình bình đạm đạm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.