Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 20



Cơ thể của cô tựa như có ma lực, mỗi một tấc đều làm tôi hít thở không thông...đôi mắt quyến rũ, khoé môi khẽ cong, hơi thở rối loạn....Khi Vũ Tình sắp lên đến đỉnh hạnh phúc, tay của cô ấy chôn sâu vào tóc tôi, hơi thở nặng nề, giọng nói đứt quãng từng chút rót vào lòng tôi
"...Honey...I'm crazy for you...."
Cô ấy giống như là nước, làm tan mọi thứ, tưới lên mọi thứ, dung nạp mọi thứ; cô ấy giống như là lửa, thiêu đốt mọi thứ, tan chảy tất cả, chiếu sáng nơi nơi...
Hồi lâu sau, cô mở cặp mắt mông lung, nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, con ngươi sáng ngời nhìn thẳng vào tôi
"Tử Nhan...chị muốn làm cho em vui sướng."
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, từ từ rời khỏi người cô ấy rồi nằm xuống, nhẹ nhàng cởi chiếc nhẫn trên tay cô để đeo vào ngón áp út của mình
"Bây giờ em là của chị..."
Cô ấy nhìn tôi rồi mỉm cười hôn lên xuống...
Tôi như bị Vũ Tình khống chế, không ngừng gọi tên của cô, trầm luân nơi thiên đường cô ấy dành cho tôi; khi Vũ Tình bị tôi nắm giữ trong tay, ở bên tai tôi không ngừng thở dốc và rên rỉ, cảm thụ sung sướng tôi mang đến cho cô ấy; tôi biết, linh hồn và thể xác của chúng tôi vào thời khắc đó gắn liền với nhau, sinh mạng và tư tưởng của chúng tôi cũng quấn lấy nhau thật chặc. Thứ rực rỡ nở rộ trong lòng nhau lúc đó, gọi là vĩnh hằng...
Đang ngủ mơ màng bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, tôi dụi dụi mắt đưa tay nhấn tắt điện thoại, nhẹ nhàng rút ra cánh tay Vũ Tình đang gối lên, mặc áo ngủ vào, đắp chăn kín lại rồi cầm di động ra khỏi phòng. Nhìn vào cuộc gọi nhỡ, bất đắc dĩ gọi lại, tôi còn chưa nghe được tiếng chờ điện thoại đã nghe thấy giọng nói ba lăng nhăng của Tiểu Hiểu,
"Tử Nhan, cậu đang ở đâu vậy?"
"Mình đang ở nhà." Giọng nói của tôi bởi vì vừa tỉnh ngủ nên còn chút hỗn độn.
Tiểu Hiểu lập tức biến hình,
"Ở nhà? Sao mà yên ắng quá vậy?"
Tôi hắng giọng một cái,
"Ừm...mới vừa rời giường, cậu có chuyện gì?"
Tiểu Hiểu nhanh chóng đánh vào sơ hở của tôi, nghiêm túc ăn nói bậy bạ,
"Tử Nhan, người chưa bao giờ biết nói dối như cậu mà bây giờ cũng biết bịa chuyện ghê! Mới vừa rời giường? Cậu trước giờ đều không thức dậy trễ thế này! Vừa nghe cậu nói là biết tối qua ở trên giường vui đùa thoả thích rồi! Tớ nhìn là biết cậu ở bên ngoài vụng trộm! Nói! Tối hôm qua cùng ai lên giường! Nam hay nữ?"
Tôi bị cái đồ nông cạn này làm cho tức chết, sáng sớm gọi điện thoại cho tôi chỉ để tôi nghe cô ấy giả thần giả quỷ.
"Tiểu Hiểu, cậu còn nói bậy nữa là mình cúp điện thoại đó."
"Cậu còn dám cúp điện thoại? Mẹ ơi! Xong rồi xong rồi! Đúng là có chuyện rồi! Cậu trước kia mà dám nói những lời này hả! Đúng là Vũ Tình thành rùa sống mất rồi! Tử Nhan, mình luôn thấy cậu là người biết giữ tiết hạnh, có đạo đức, sao cậu có thể làm ra loại chuyện thất đức này chứ! Chuyện này không thể để cho Vũ Tình biết, dù là cô ấy từng nói có thể tha thứ cậu lăng nhăng nhưng cậu cũng không thể làm thật chứ! Cô ấy mà biết được thì thương tâm biết chừng nào..."
Tôi không nghe được Tiểu Hiểu sau đó còn nói những gì, cô ấy tựa như máy hát không ngừng lải nhải lảm nhảm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo của tôi lại bị cô ấy đưa vào trạng thái thôi miên, tôi chỉ nghe được câu cuối cùng mà cô ấy nói
"Tử Nhan, cậu nói thật với mình đi, người vụng trộm với cậu là ai?"
"...Là đàn ông."
Tôi mệt quá không chịu nổi liền dùng môt câu lấp miệng cô ấy lại. Tiểu Hiểu lại gọi mẹ kêu cha một hồi rồi treo điện thoại. Mục đích gọi điện thoại của cô ấy đã sớm bị cái chuyện 'lăng nhăng' này của tôi đánh tan không còn một mảnh. Tôi tắt điện thoại, quay lại phòng ngủ chui vào chăn ôm Vũ Tình ngủ tiếp...
Không biết lại qua bao lâu điện thoại của Vũ Tình vang lên, Vũ Tình trong ngực tôi động một cái, mở mắt ra nhìn thấy tôi mỉm cười, tôi đứng dậy lấy điện thoại đưa cho cô ấy, cô nhìn qua rồi nhận điện,
"Tiểu Hiểu."
Không biết bên kia Tiểu Hiểu nói với cô ấy cái gì, Vũ Tình liếc nhìn tôi rồi bắt đầu cười xấu xa,
"Ừ, Tử Nhan từ tối hôm qua chưa về."
Tôi nhất thời cảm thấy thế giới tối đen, rốt cuộc là tôi biến thành xấu hay là cô ấy thành xấu chứ....Nói xong, cô ấy mở loa ngoài điện thoại rồi đặt xuống, làm điệu bộ như chuyện không liên quan đến mình, giảo hoạt nhìn tôi, giọng oang oang của Tiểu Hiểu và Lộ Diêu nháy mắt đã tràn ngập cả phòng.
"Vũ Tình, Rùa con tối hôm qua thật sự không về?"
Vũ Tình đảo mắt nhìn quanh , tiếp tục nói bừa:
"Ừ, sao vậy?"
Tiểu Hiểu lại bùng nổ:
"Mẹ ơi! Không thể nào, vừa rồi mình gọi cho Tử Nhan cậu ấy còn nói đang ở nhà mà! Cậu ấy không có ở nhà?"
"Em ấy còn chưa về."
"......"
Tôi ở bên cạnh trơ mắt nhìn cô ấy và hai bà điên bừa bãi kia, đem một mớ tội danh đổ lên đầu tôi. Hầu Vũ Tình ơi Hầu Vũ Tình, thì ra chị mới chính là hồ ly ngàn năm nha...
Tôi giận đến không thể chịu nổi, liền hướng về phía điện thoại hét lên,
"Mình ở nhà!"
Đầu dây bên kia hai người bỗng dưng cười sảng khoái, vừa cười vừa rống lên thật là thú vị, kêu gào xong lại bắt đầu thì thầm với nhau,
"Hôm nay thật là vui nha, sáng sớm đã trêu chọc được Rùa con!"
"Đúng đó, bây giờ mà không có cái đồ đần kia thì hai ta không thể sống nổi."
"Đừng tự kỷ nữa, mau dậy đi dạo phố."
Tiểu Hiểu hi hi ha ha đáp ứng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhảy khỏi giường, thì ra là họ cũng chưa dậy...
"Tử Nhan! Mau dậy đi XX!...Vũ Tình, hôm nay lão Phật gia không có ca trực, ba chúng ta dung dăng dung dẻ đi. Thẻ lần trước cậu đưa cho mình vẫn chưa dùng đến!"
Vũ Tình vui sướng đáp ứng một tiếng,
"Ừ, được."
"Trước mắt vậy đi, tí nữa tụi mình qua đón cậu."
"Ừ, chút gặp lại."
Vũ Tình vui vẻ hớn hở cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn tôi cười lè lưỡi, đứng dậy xuống giường, tôi ngơ ngác ngồi đó, cô nàng này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt đây, rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt tôi không biết nữa...
Xuống giường dọn dẹp xong, tôi đi xuống lầu làm điểm tâm, lúc sắp ăn cơm hai bà điên bước vào cửa, đi vào quăng giày chạy thẳng tới phòng vệ sinh, tôi tò mò chạy qua xem thử, nhìn thấy hai người đang nhét chung một chỗ rửa mặt, tôi dựa vào cửa xem náo nhiệt,
"Hai cậu vì tiết kiệm một chút nước mà đến nỗi này sao?"
Tiểu Hiểu dũng mãnh gật đầu,
"Quá đến nỗi luôn! Không riêng gì tiền nước, tiền cơm cũng phải tiết kiệm!"
Thật không hiểu họ tính toán thế nào nữa.
"Tiểu Hiểu, cái này không bằng tiền xăng các cậu chạy đến đây đâu."
Tiểu Hiểu chùi lớp bọt trên mặt xuống,
"Bởi vậy, phải hết sức nỗ lực bóc lột quần chúng lao khổ. Nhịn ăn nhịn mặc, nên mới chạy tới đây!"
Lộ Diêu không nói lời nào nhìn chằm chằm vào tuýt sữa rửa mặt trong tay, nước trên mặt rớt tí tách,
"Rùa con, cái này là nhãn hiệu con rùa gì thế? Một chữ tiếng Trung cũng không có?"
"Không biết, không có nghiên cứu."
"Mình đúng là điên mà! Lại đi hỏi cái con dế nhũi cậu!"
"Vũ Tình!!!"
Nói xong gào thét đem Vũ Tình trên trên lầu gọi xuống,
"Xa Xa, sao vậy?'
Lộ Diêu vẫy vẫy tay với Vũ Tình.
"Đồ chơi này chơi thế nào?"
Vũ Tình cười nhẹ,
"Thích không?"
"Có có."
Tiểu Hiểu cũng chạy tới đoạt lấy nhìn, thật không rõ vật này có gì hay. Vũ Tình rất thần bí nói,
"Đi theo mình."
Lộ Diêu vội vàng rửa mặt sạch sẽ hớn ha hớn hở theo Vũ Tình lên lầu, Tiểu Hiểu kéo tôi,
"Đi, Tử Nhan, hai ta cũng đi!"
"A."
Theo sau các cô ấy lên lầu, Vũ Tình lấy ra tất cả mỹ phẩm dưỡng da, nói Lộ Diêu thích cái nào thì cứ lấy! Ánh mắt Lộ Diêu nhất thời toát ra tặc quang *, nước miếng chảy xuống ròng ròng, cầm lấy cái này nhìn nhìn nói thích, cầm cái kia xem một chút cũng nói hiếm! Tiểu Hiểu nhào qua, quang quác không yên, hỏi hết cái này đến cái kia. Vũ Tình cầm chai lọ hộp hủ lên phiên dịch từng thứ, dáng vẻ nghiêm túc như cô giáo nhà trẻ. Tôi cũng ra vẻ như đang nghe, thì ra những thứ này muốn am hiểu cũng cần nhiều kiến thức như vậy. Mặc dù mấy món đồ này tôi từng dùng qua, nhưng tới giờ tôi đều không hỏi cũng không để tâm đến, Vũ Tình cho tôi dùng cái gì tôi sẽ dùng cái đó, tôi chỉ quan tâm đến những thứ dùng trên mặt thôi, những cái khác đều không để ý.

[*] Tặc quang: cái nhìn hau háu kiểu kẻ trộm, liếc ngang liếc dọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.