Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 22



Tôi vẫn nghe nói rằng muốn nghe thật giả hỏi trẻ nít, muốn xem thiện ác nhìn nghĩa khí, hôm nay thấy người đàn ông này lòng tôi có chút tin. Hắn thấy Lộ Diêu và Tiểu Hiểu một chén lại một chén tự phạt, chính mình cũng uống, hơn nữa còn rất lịch sự, mỗi lần đều đứng lên, mỗi lần một giọt rượu cũng không dư thừa. Còn nói là chuyện này cũng do hắn không can ngăn mấy anh em kia, nếu hắn nói một câu thì mọi chuyện cũng không phát sinh. Tôi đột nhiên cảm thấy tính tình của Lộ Diêu rất thích hợp cùng hắn phát triển, đều là người sĩ diện, cũng là người nói nghĩa khí.

Vũ Tình không thể uống rượu, tôi cũng chỉ ngồi chơi, ba người bọn họ cứ như vậy anh một chén tôi một chén uống liên tục. Hắn dù cố gắng cũng không thể chống đỡ Lộ Diêu và Tiểu Hiểu thay nhau công kích, sau khi uống quá nhiều cũng có chút thay đổi, ôm lấy Lộ Diêu nói hắn thích con gái tính tình như Lộ Diêu vậy, sảng khoái, tính cách mạnh mẽ, còn nói hắn sở dĩ không động thủ là vì trước giờ không đánh phụ nữ! Hắn vừa nói ra làm Tiểu Hiểu không vui, rót rượu liên tục cho hắn, một tiếng đại ca hai tiếng đại ca, lúc đó hắn lại càng sung hơn, nói ra tên mình, nói sau này có lưu manh côn đồ nào đụng đến thì cứ nói tên hắn ra là được, trong giới này không ai không biết hắn...
Tôi một bên trợn mắt há mồm, hai cô gái này thật đúng là thần thánh, ngang nhiên đánh người ta xong rồi còn uống đến mức tình cảm như vậy! Thật là núi cao còn có núi cao hơn...
Sau khi cơm nước no nê chim muông giải tán, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu cũng uống đến mắt nổ đom đóm, đưa hai người vào xe rồi kéo về Đế Hào. Leo lên phòng ngủ liền trùm đầu ngủ thẳng, ngủ một mạch đến sáng thứ hai...
Duyên phận đôi khi thật sự kỳ lạ, chúng tôi nghĩ chuyện đến đây đã chấm dứt, vậy mà không ai ngờ từ chuyện đánh nhau thành quen biết này biến thành tình cảm chân thành, cũng không nghĩ đến Lộ Diêu và hắn cuối cùng thành bạn bè tốt của nhau. Hơn nữa, hắn ở phía sau đã giúp hai người giải quyết rất nhiều rắc rối mà họ gây ra. Nhưng cũng chính vì có người thay mình dọn dẹp hậu quả mà tính khí của Lộ Diêu ngày càng bốc hoả.
Tôi không tưởng tượng được nếu như không có Tiểu Hiểu và Lộ Diêu thì cuộc sống của tôi sẽ là thế nào, không khí sẽ trầm lặng đến đâu. Trên người họ tôi nhìn thấy được sức sống bừng bừng, tự do chân thực. Tôi cảm thấy cuộc sống đối với họ là lạc thú vô tận, bất kể là thuận lợi hay khó khăn, họ cũng đều từ đó mà tìm được niềm vui, cũng luôn hưởng thụ quá trình đi đến kết quả. Tôi nghĩ họ mới là những người chân chính hiểu được cuộc sống, bởi vì đối với bất cứ chuyện gì họ cũng vĩnh viễn lạc quan, vĩnh viễn dũng cảm tiến tới, không lùi bước cũng chẳng sợ hãi, vĩnh viễn mang tâm hồn trẻ trung, không cần nghĩ về sau này cũng không lo lắng đến tương lai.
Mà tôi sinh ra lại giống như là cái cối xay thô cứng nặng nề, luôn bị người bên cạnh từng bước từng bước đẩy xuống. Tôi bắt đầu tin tưởng có duyên phận, có định mệnh, tôi cũng bắt đầu tin tình cảm giữa tôi và Vũ Tình đã được an định từ trước, nếu như lúc trước tôi không mất đi công việc, nếu như cô ấy không về nước, nếu như Tiểu Tuyết không kết hôn, nếu như không có Tiểu Hiểu xuất hiện, nếu như cô ấy không bị bệnh, nếu như cô ấy không kiên trì và dũng cảm, nếu như tôi không chỉ mất đi lá phổi mà mất cả tính mạng....tựa hồ như thiếu hụt bất cứ chuyện gì thì chúng tôi cũng không thể ở bên nhau, cũng sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ. Nhưng tất cả giống như một vở kịch với những tình tiết đã được vận mệnh bố trí thật tốt, chúng tôi cứ như vậy mà từng bước từng bước một tiến về phía đối phương.
Tôi nghĩ ở kiếp trước tôi và Vũ Tình nhất định là có một chuyện tình rất đẹp, nguyệt lão không cẩn thận buộc lên chúng tôi một sợi tơ hồng, rồi sau đó đem chúng cột lại với nhau thành một nút thắt thật chặc. Cho nên, chúng tôi mới có thể có được duyên phận và sự gặp gỡ kỳ diệu như thế, mới có thể cách nhau ngàn vạn dặm vẫn bị hút về phía nhau. Cũng bởi vì nút thắt này mà chúng tôi mới trải qua đủ loại chia ly khổ sở, đi qua gập ghềnh, chông gai. Tôi không biết nếu như ngay lúc tôi biết được mình yêu Vũ Tình, bất chấp tất cả theo đuổi cô ấy thì chúng tôi bây giờ sẽ như thế nào, có phải sẽ không có tôi của ngày hôm nay, có phải sẽ không có kết cục trọn vẹn như vậy...
Có lẽ bởi vì tôi là một người quá mức tiêu cực cùng với tính tình hèn yếu, nên đối với mọi chuyện đều không thể trong phút chốc mà bộc phát tình cảm mãnh liệt, cũng không có loại xúc động như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tôi cũng không cho là cuộc sống sẽ làm mất đi cảm xúc nồng nàn của tình yêu ban đầu, ngược lại cảm thấy tình cảm nhẹ nhàng thế này hương vị sẽ mãi giữ được lâu...
Tình yêu có lúc tựa như một bình rượu, nếu không được bảo quản tốt thì mùi vị của nó chẳng bao lâu sẽ bay mất; nhưng nếu để tâm giữ gìn và chăm sóc, thời gian càng lâu, hương thơm sẽ càng nồng nàn....
Trong mắt tôi Vũ Tình không phải là 'nữ vương' cao cao tại thượng, cũng không phải cái gọi là 'ngự tỷ' trong truyền thuyết, cô ấy chỉ có thói quen dùng sự trầm tĩnh uy nghiêm của mình che giấu mỏi mệt cô đơn, là một cô gái hoạt bát thích tươi cười giữa cuộc đời, biết cách hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, hơn nữa còn là một người nhiệt tình với nghệ thuật và tài hoa hơn người. Tôi chưa từng thấy cô ấy tự hào về địa vị tiền tài, mà chỉ thấy cô đối mặt với tranh đấu bất đắc dĩ. Ánh hào quang của cô ấy cũng không phải nhà cao cửa rộng sau lưng, mà là sự kiên cường dũng cảm. Mỗi lần cô trải qua một việc ngoài xã hội, ngăn cản gió sương của thế tục, từ đáy lòng tôi sẽ mơ hồ đau đớn. Cô ấy chỉ là một người con gái hướng tới khát vọng bình thường chân thật, chờ mong có được sự ấm áp dịu dàng....Nhưng cô chưa từng được cảm thụ được một gia đình hạnh phúc hết lòng vì nhau, bởi vì người thân duy nhất còn lại trên đời cũng đã từ bỏ cô....
Tôi không thể bù đắp được gì cho cô ấy, ngoại trừ việc yêu thương cô hơn. Tôi chỉ có một mong ước duy nhất là có thể chia sẻ với Vũ Tình một chút sầu lo, làm chỗ dựa phía sau cô. Vũ Tình sẽ mệt mỏi, sẽ kiệt sức, tôi muốn nếu như có một ngày cô ấy mệt mỏi kiệt sức, tôi có thể vì cô mà trở thành bến bờ bình yên, có thể cho cô một cuộc sống không cần lo lắng ngày mai, không còn sợ vì cô ấy nghỉ ngơi mà cuộc sống của chúng tôi trở nên túng quẫn. Có lẽ tôi không có được khả năng kinh tế lẫn vật chất to lớn như vậy, nhưng ít ra có thể cho cô ấy thứ cô muốn, có thể đưa cô ấy đến bất cứ nơi nào cô thích, làm bất cứ việc gì mình muốn làm. Tôi muốn cô ấy được vui vẻ, vui vẻ không vương chút âu lo, ý nghĩ đó đến bây giờ vẫn luôn là động lực phấn đấu và mục tiêu cho tôi cố gắng.
Người dũng cảm vì kiên trì mà có được tình yêu, còn tôi có thể là do quá mềm yếu, nên trong tình yêu mới tìm thấy kiên trì và dũng cảm...
Sau khi giải quyết xong chuyện đánh người, Tiểu Hiểu lại bắt đầu luyện tập bản lĩnh phóng đại của cô ấy, đem kể với tôi và Vũ Tình chuyện ngày đó nhỏ và Lộ Diêu ra tay thế nào, trí nhớ được tô vẽ thêm một đống hoa lá cành, tái hiện lại khung cảnh ngày hôm đó một lần nữa, cái gì mà kinh tâm động phách, cái gì mà chết đi sống lại đều được cô dùng một loạt từ ngữ hoa lệ diễn tả. Điểm quan trọng nhất là tuyệt thế thần công của Lộ Diêu không khác gì 'Ám nhiên tiêu hồn chưởng' của Dương Quá, một chiêu đánh xuống, đầu đen thành dưa đỏ, còn mồm năm miệng mười nói thật là kích thích, muốn nhìn lại cảnh đó thêm lần nữa. Lộ Diêu lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói đây chỉ là chuyện nhỏ, điều hối tiếc nhất đời của cô là không có mang theo dao phẫu thuật bên người, nếu không ngay tại hiện trường sẽ trình diễn cho bọn họ biết thế nào là 'Tiểu Lộ phi đao'....Tôi và Vũ Tình ngồi đó nghe hai người họ nước bọt văng tung toé tự khen tự sướng, được tắm táp trong mưa vần gió vũ. Vũ Tình lại đặc biệt nghiêm túc lắng nghe, nhìn hai người đùa giỡn không chút kiêng kỵ, thỉnh thoảng còn cười thật sự vui vẻ, tôi lại cảm thấy hai cô gái đang giương nanh múa vuốt trước mắt không phải người, mà chính là hiện thân của yêu quái ăn thịt người!
Hai người đắc ý mấy ngày rồi cũng dần trở lại quỹ tích bình thường của cuộc sống. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, họ đây giống như núi lửa có thể phun trào dung nham bất kỳ lúc nào, không thể đoán được trong một giây tiếp theo họ lại làm ra chuyện gì, cũng không biết họ kế tiếp sẽ gây ra cái dạng tai hoạ thế nào. Tôi cơ hồ mỗi ngày đều phải cầu nguyện, cầu nguyện cho hai người trải qua một ngày bình yên, cầu nguyện chốn giang hồ đừng xuất hiện 'Tiểu Lộ phi đao'....
Tử Sâm kiên quyết muốn mua một căn nhà ở miền nam cho lão thái thái và lão ba dưỡng lão, tôi cũng nghĩ chuyện đó là cần thiết, phương bắc đúng là không thích hợp cho người già nghỉ ngơi, trời băng đất tuyết cũng sẽ có nhiều nguy hiểm. Nhân lúc không có nhiều công việc bận rộn sắp xếp thời gian, đi khảo sát một chút, nếu thấy được thì quyết định luôn, sớm hoàn thành mọi việc.
Hai bà điên vừa nghe tôi nói muốn đi xuống miền nam, sống chết bắt tôi ôm dừa về cho họ, họ muốn ngồi xích đu dưới tán dù trong phòng khách, đội nón che nắng uống nước dừa ăn cơm dừa, tôi hiện giờ không dám phản kháng, vì sợ bọn họ không chịu ở bên chăm sóc cho Vũ Tình....
Chọn được thời gian và mua vé xong, buổi tối sau khi ăn cơm với Vũ Tình bắt đầu chuẩn bị đồ đạc lên đường, đơn giản chỉ mang theo mấy bộ quần áo cùng với vài vật phẩm cá nhân. Vì tôi chưa từng đến nơi đó, đối với khí hậu nơi đó cũng không quen thuộc, mặc dù có xem dự báo thời tiết cũng không thể biết rõ được. Hiện giờ đông bắc đã gần cuối năm, tôi không tưởng tượng nổi nếu không có áo khoác và áo bông mùa đông thì cảnh tượng sẽ thế nào. Xếp đồ xong đi tắm, sau đó tựa vào đầu giường cùng xem TV với Vũ Tình, thật ra thì tôi rất muốn cô ấy đi cùng tôi, lấy danh nghĩa người yêu, đồng thời cũng là người thân tiến vào cuộc sống của tôi, nhưng tôi không nói ra với cô ấy, một phần là bởi tôi không muốn cô ấy ngồi máy bay chịu khổ, sợ cô sẽ lo lắng bất an, một phần là không muốn cô ấy băn khoăn, dù sao cô ấy và Tử Sâm cũng từng xảy qua chuyện không vui, suýt chút nữa vì tôi mà cắt đứt quan hệ hợp tác ba năm của hai người.
Cô ấy vẫn tựa vào người tôi nhìn màn hình TV, không nói lời nào. Tôi kéo chăn, đắp lên bụng cô ấy, dùng giọng điệu tự nhiên nói với cô ấy.
"Vũ Tình."
"Ơi?"
"Công trình xây dựng thị trấn của chị và Tử Sâm còn bao lâu nữa thì hoàn thành?..."
Tầm mắt cô ấy rời khỏi màn ảnh, quay đầu nhìn tôi, rất nghiêm túc nói: "Công trình đó mất ba năm, sang năm hẳn có thể làm xong...Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?"
Tôi lắc lắc đầu, nở nụ cười: "Không có, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
"Tử Nhan, từ trước đến giờ em chưa từng hỏi chị mấy chuyện này."
Tôi nghĩ một chút, nhìn cô ấy hỏi: "Vũ Tình, chị muốn đi cùng em không?"
Cô ấy mỉm cười, gật đầu: "Muốn, nhưng chị không thể đi cùng em." Nói xong, dựa trở lại vào người tôi: "Tử Nhan, chắc em nghĩ chị vì Tử Sâm nên không đi cùng em đúng không?....Bọn chị bây giờ gặp nhau cũng thoải mái, anh ấy cũng xem chị như người nhà mà đối đãi. Sở dĩ chị không đi với em vì nghĩ như vậy là không cần thiết. Thật ra về tình mà nói, chị và chị dâu có vai trò giống nhau trong gia đình, đều là những thành viên gia nhập sau, mặc dù chị với em chỉ như một, nhưng dù sao em và Tử Sâm mới là con ruột của ba mẹ, do đó chuyện này nên là hai người đi làm. Nếu như chị đi, sẽ ảnh hưởng đến quyết định của em, cũng như nếu chị dâu đi sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Tử Sâm vậy."
Tôi thoải mái gật gật đầu, ôm vai cô ấy thật chặc, cô thật sự là người nghĩ cho tôi nhiều nhất trên đời.

"Vũ Tình cảm ơn chị."
Cô ấy chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt gian tà nhìn tôi: "...Vậy em muốn cảm ơn chị thế nào đây?"
Tôi thản nhiên chấp nhận khiêu khích của cô ấy, học dáng vẻ thần bí của cô
"Hì...chờ em một chút."
Xuống giường lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo ra, ôm nó chui lại vào trong chăn, đặt lên tay cô ấy. Gương mặt cô ấy tỏ vẻ tò mò khó tin:
"...Đây là cái gì?"
"Mở ra xem thử đi."
Vũ Tình cười mở hộp ra, bên trong là chiếc chuông gió màu tím. Là khi tôi đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ vô tình nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp, hơn nữa âm thanh cũng rất êm tai nên bỏ tiền ra mua.
Cô ấy tựa hồ vô cùng ngạc nhiên thích thú, nhìn chuông gió một chút rồi lại nhìn tôi, cười như một đứa trẻ.
"Thích không?"
"Ừ, thích."
Tôi lấy chuông gió trong hộp ra, âm thanh thanh thuý dễ nghe phút chốc truyền ra. Tôi nhìn đồ vật hình xoắn ốc trong tay bắt đầu thấy chút khó khăn: "Nên treo nó ở đâu mới thích hợp..."
Cô ấy cũng bắt đầu nhìn bốn phía, cuối cùng cô ấy chỉ ra cửa: "Tử Nhan...treo ở đó đi."
"Ân"
Xuống giường, lấy một cái móc dính dán xuôi theo mép cửa, sau đó treo chuông gió lên. Cô ấy đi đến, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào một hình trái tim màu tím, trong phòng tràn ra tiếng kim loại va chạm đinh đinh đang đang êm tai. Cô nhìn chiếc chuông gió đang đung đưa, cười vui vẻ. Mà tôi lại có chút ảo não, treo ở đây không phải là mỗi lần ra vào cửa sẽ đụng phải nó sao? Đụng hư thì làm sao bây giờ...
Cô ấy nhìn về phía chuông gió một hồi, đi tới kéo tay tôi nói:
"Tử Nhan, ngủ đi, ngày mai em còn phải lên máy bay."
"Ân."
Ôm cô ấy nằm trên giường, cô khẽ hôn lên mặt tôi:
"Honey, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thật say...
***
Ăn điểm tâm buổi sáng xong, Tử Sâm chạy đến đón tôi ra sân bay, Vũ Tình tiễn tôi ra đến cửa, mặc dù cô ấy nói không đến công ty, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng.
"Bên ngoài đường trơn, không có việc thì không cần lên công ty, chạy xe không an toàn. Buổi tối nói Lộ Diêu và Tiểu Hiểu đến đây với chị, nhớ khoá cửa kỹ càng."
Cô ấy nhìn tôi, nở nụ cười: "Ừ, được rồi, nhanh đi đi, đừng để Tử Sâm chờ lâu quá."
"Dạ. Em sẽ về sớm thôi."
Cô ấy ôm tôi, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi, đưa tôi ra cửa.
Lên xe, lúc ở trong xe quay đầu lại, trên ban công nhìn thấy bóng hình gầy yếu thân thuộc bị bao phủ giữa băng tuyết ngập trời....Phút giây đó, lòng tôi giống như nằm trong lò luyện băng, vừa ấm, vừa đau...
Trải qua hơn một giờ bay, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Vừa xuống khỏi máy bay, đã cảm thấy quần áo trên người vô cùng dày nặng. Cởi bỏ áo khoác nặng nề, cùng Tử Sâm đi đến khách sạn. Qua cửa kính xe taxi, nhìn vào phong cảnh bên ngoài, thấy đúng là cảnh đẹp ý vui, mùa đông nơi này mặc dù không có hoa quỳnh trong trắng lạnh như băng của vùng đông bắc, nhưng lại có hoa nở ấm áp bốn mùa độc nhất vô nhị. Người ta thường nói 'Nhất phương thủy thổ dưỡng dục nhất phương nhân'*, nếu tôi được sinh trưởng ở nơi biển rộng bao la như ở đây, phải chăng tôi sẽ trở nên rộng rãi khoáng đạt...[*] Tạm hiểu là nơi người ta sống như thế nào thì sẽ bồi dưỡng và ảnh hưởng đến tính cách của người đó như vậy
Đến khách sạn cùng Tử Sâm, ăn uống qua loa một chút, thuê xe bắt đầu đi lòng vòng xung quanh, xem xét sơ qua hoàn cảnh và điều kiện, cũng cơ bản tìm hiểu về giá nhà. Buổi tối quay về khách sạn, gọi điện thoại cho Vũ Tình chúc ngủ ngon, rồi cũng vì mệt mỏi mà ngủ say...
Ngày thứ hai cũng lặp lại trình tự như vậy, đi xem rất nhiều nơi, nhưng tôi và Tử Sâm vẫn không hoàn toàn hài lòng. Thẳng thắn mà nói, mặc dù mùa đông ở đây so với miền bắc ấm áp hơn, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo, không khí cũng rất ẩm ướt, nơi như vậy không thật sự thích hợp cho người già nghỉ ngơi, nếu như chúng tôi chọn lựa chẳng những không thể giúp ba mẹ khoẻ lên, ngược lại còn tăng thêm bệnh tật, như vậy không thể tránh mất nhiều có hơn được. Dừng lại ở thành phố này ba ngày, lại chuyển đến một thành phố tiếp giáp. Bởi vì đây là nơi Tử Sâm thường xuyên đến cho nên rất thông thuộc ngựa quen đường cũ, thật ra thì Tử Sâm không có ý định mua nhà ở đây, nên không dừng chân ở nơi này đầu tiên. Nơi đây mặc dù cảnh sắc tuyệt đẹp nhưng nhiệt độ mùa hè nóng vô cùng, cũng không thích hợp cho người già định cư. Xem xét ở đây ba ngày, nhìn qua một lần những nơi thích hợp cho người lớn tuổi. Quay về khách sạn, vừa ăn cơm với Tử Sâm vừa bàn bạc, đem hai nơi ra so sánh, cuối cùng quyết định bỏ nặng lấy nhẹ. Mùa hè nóng quá có thể đưa lão ba và lão thái thái về đông bắc nghỉ hè, mùa đông thì trở lại, như vậy chị dâu đưa cháu tới chơi cũng tiện. Mặc dù là có chút khổ cực, nhưng vẫn đáng giá. Đi khoảng một tuần lễ, rốt cuộc cũng xong xuôi mọi việc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Về khách sạn ngủ một hồi, lúc xế chiều, Tử Sâm nói muốn ra bãi biển. Tôi lấy quần áo mà Vũ Tình chuẩn bị cho mình ra, mặc lên người, đeo kính mát to và nón rộng vành. Trang bị xong đứng trước gương, tôi quay đầu nhìn lại, thấy phía sau không có ai mới xác định người này là tôi, bên tai chợt vang lên giọng nói đông bắc hàng chính hãng của người vùng Thiểm Tây:
"Mẹ của tôi ơi! Cậu đây là người dân tộc nào vậy?"
Tôi nghịch nửa ngày cũng không hiểu trang phục Vũ Tình chuẩn bị cho tôi là tác phẩm thuộc thể loại nào, trước ngực có một đường viền hoa bằng cát trắng không nói, trên vai còn có hai cánh dài. Tôi lấy điện thoại ra bấm số của cô ấy, sau một lúc truyền ra âm thanh vui sướng.
"Tử Nhan, sao gọi cho chị lúc này thế?"
"Ân, chút nữa đi ra bãi biển với Tử Sâm....Chị có bận gì không?"
"Chị ở công ty, bên chính phủ còn chút chuyện chưa giải quyết xong."
"Vậy tí nữa lái xe cẩn thận chút."
Cô ấy cười trả lời: "Ừ, được rồi."
Tôi cúi đầu nhìn vào mình: "Vũ Tình."
"Ơi?"
"Ừm...cái quần này có phải là quá ngắn không?" Đừng nói là bắp chân, bắp đùi cũng lộ ra ngoài...
Cô ấy cười khanh khách thành tiếng: "Em chụp tấm hình chị xem thử."
"Dạ."
Cúp điện thoại đứng trước gương chụp hình gửi cho cô ấy. Một lát sau, cô ấy gửi một tin nhắn tới
"Đi ra biển không cho nhìn cô gái khác, càng phải cẩn thận với đàn ông."
Tôi nhìn vào điện thoại cười hì hì: "Vậy làm sao bây giờ...ngoài đàn ông thì chỉ có phụ nữ thôi."
Bên kia nửa ngày không thấy trả lời, tôi biết nếu như bây giờ cô ấy ở đây chắc hẳn là sẽ nhéo hông tôi.
"Vậy em đeo kính mát có được không?"
Cô ấy trả lời rất nhanh: "Được, tốt."
Trong phòng đợi một lúc, Tử Sâm đến tìm tôi, vừa mở cửa tôi liền giật mình, áo hoa màu xanh da trời cùng với quần đùi hoa, trên mặt còn có một cái kính mát lớn, giống như xã hội đen,
"Anh, sao anh mặc thành như vậy?"
Anh ấy cười sang sảng: " Nhan Nhan, thấy đồ trang bị trên người anh ngầu không?"
Đầu tôi không tự chủ mà run rẩy: "Ngầu! Quá ngầu luôn! Còn ngầu hơn nữa so với mặc quân phục nữa!"
Trong lòng thì lẩm bẩm, Vũ Tình, chị không cần lo lắng em bị người khác nhìn, có 'đại ca' ở bên cạnh em thì ai cũng không dám nhìn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.