Tình Yêu Giấu Kín

Chương 4



Mối quan hệ của anh và Mai Ly tiến triển rất tốt, bây giờ, hai người coi nhau như tình nhân thật sự. Tần suất anh ở bên Mai Ly tăng lên đáng kể, về chuyện này thì có lẽ anh nên cảm ơn cô bạn thân nhất vì đã mang Mai Ly đến trong cuộc đời mình. Anh cảm thấy trái tim mình rung động khi đứng trước Mai Ly, cảm thấy cô thích hợp với anh về mọi mặt và anh hạnh phúc về điều đó. Nhưng dường như, anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó mà anh không thể lý giải được. Một điều mơ hồ mà anh cứ đi tìm kiếm nhưng anh chắc chắn nó không có trong Mai Ly, dù cô ấy có hoàn hảo đến đâu thì cô ấy vẫn thiếu điều đó. Anh tự cười mình nghĩ ngợi lung tung, anh và Mai Ly đang rất tốt, chẳng có gì phải lo lắng cả, có lẽ tâm trạng của người đang yêu là hay lo lắng vẩn vơ như thế.

Hôm nay Mai Ly tới căn hộ của anh, cô ấy muốn anh đi mua đồ cùng cô ấy. Anh lập tức đồng ý, làm sao có thể từ chối người đẹp được chứ. Hơn nữa, về việc đi mua sắm thì anh có nhiều kinh nghiệm với Ái Lâm lắm rồi. Con bạn thân của anh lại chẳng suốt ngày lôi anh đi làm phu khuân vác dù đã có một chàng vệ sĩ nhưng lúc nào Ái Lâm đi mua sắm là y như rằng sẽ gọi đến anh. Theo lý lẽ của con bạn thì bạn bè hoạn nạn có nhau – đi mua sắm mà hoạn nạn gì chứ. Bây giờ, Mai Ly lại đang khoác tay anh đi khắp trung tâm thương mại, vệ sĩ của cô ấy thì đi sau. Anh không cần phải xách đồ cho cô ấy, chỉ cần đứng cạnh, xem cô ấy chọn đồ, thử đồ, thanh toán. Càng lúc anh càng cảm thấy Mai Ly quả là cô gái độc lập, cô thích làm chủ mọi thứ trong cuộc sống của mình.

-Anh, anh thấy bộ đồ này thế nào?- Mai Ly bước ra từ phòng thay đồ, xoay một vòng.

-Ừ, đẹp lắm.- anh mỉm cười nói, chẳng biết nhận xét gì nữa. Anh đâu có giỏi mấy chuyện quần áo này.

-Đẹp hả, vậy thì em mua nó.- Mai Ly hớn hở chạy lại vào phòng thay đồ.

Mọi lần đi cùng Ái Lâm, anh lúc nào cũng phải vắt óc ra để chê một bộ đồ nào đó, nếu không cái gì cũng khen đẹp thể nào con bạn thân cũng cho anh một trận kèm theo cái mặt phụng phịu, tức tối.

-Anh, mình đến nhà Ái Lâm đi, dạo này em ít gặp cô ấy quá, hôm nay là ngày nghỉ nên em nghĩ cô ấy cũng rảnh.- Mai Ly đã đến bên anh từ lúc nào, khoác tay anh.

-Ừ, dạo này anh cũng ít gặp cô ấy. Chắc việc công ty bận quá mà. Đi thôi em.

Anh lái xe đến nhà Ái Lâm, người giúp việc nói cô đang ở trên phòng nên hai người lên tầng hai. Anh đã ra ra vào vào căn phòng này suốt cả cuộc đời nên chẳng xa lạ chút nào. Cứ tự nhiên đẩy cửa vào thôi vì anh biết cô không bao giờ khoá cửa phòng.

-Ái…- Mai Ly nhìn thấy cô ngồi trên lan can định gọi liền bị anh bịt miệng.

-Shhh.- anh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.- Đừng gọi cô ấy, em sẽ khiến cô ấy giật mình đó.

Anh nhẹ nhàng bước lại gần phía cô, vòng tay ôm cứng lấy cô. Ái Lâm giật mình vì tự dưng có ai đó ôm lấy mình thật chặt. Quay lại liền bắt gặp ngay khuôn mặt anh.

-Xuống nào, cẩn thận đó.- anh nhẹ nhàng nói rồi kéo cô xuống khỏi. Mặc dù cái bệ lan can trên tầng hai rất lớn, có thể ngồi được, nhưng khi thấy cô ngồi như vậy anh vẫn sợ đến cứng người.

-Được rồi , xuống đây.- cô cười nói.

-Cậu bị điên rồi hả, đã nói bao nhiêu lần là không được ngồi trên lan can nữa mà.- anh quát lên, không hiểu cơn giận dữ từ đâu ầm ập kéo đến.

-Nhưng mà lan can tầng hai lớn mà.- cô giải thích.

-Lớn thì lớn, nhỡ đâu ngã xuống bị thương thì sao hả.

-Xì, chẳng sao đâu. Ngã từ trên này xuống tầng 1 cùng lắm chỉ bị xây xát chút thôi. Cậu mà nhảy từ đây xuống tầng 1 còn được nữa là.- cô phẩy tay coi như chẳng có gì xảy ra.

-Xây xát không coi như bị thương hả. Đấy là trên tầng hai, nếu ở những chỗ khác thì sao chứ. Đã nói là không được trèo lên lan can nữa mà.- anh vẫn giận dữ.

-Được rồi, được rồi, bạn uống cốc nước cho hạ hoả.- cô cười khì khì đưa cho anh cốc nước.- Lần sau tớ hứa sẽ không ngồi trên lan can nữa. Mà sao hôm nay hai người đi đâu lại tới đây vậy?- cô bây giờ mới chú ý đến sự xuất hiện của Mai Ly.

-Bọn tớ đi mua đồ, nghĩ tới dạo này ít gặp cậu nên tớ rủ Thiên Tường tới thăm cậu. Mà lúc nãy thấy cậu ngồi ở đó làm tớ sợ chết khiếp. Thiên Tường mắng cậu là phải đó, ngồi đó nhỡ ngã thì sao, đành rằng hai tầng chẳng cách nhau là mấy nhưng ngã bất ngờ cũng đủ bị thương rồi.- Mai Ly nói.

-Ầy, đừng để ý tới cái ông già đó.- cô phất tay, quay sang nhìn anh rồi quay lại.- Hắn chỉ suốt ngày lo xa thôi. Mà hôm nay lại lôi hắn đi làm phu khuân vác hả?

-Phu khuân vác?- Mai Ly ngạc nhiên nhìn cô.

-Người ta phải biết thương hoa tiếc ngọc, ai như cậu, suốt ngày bắt mình làm phu khuân đồ đâu.- anh xen vào.

-Làm sao em dám để bạn trai mình phải xách đồ chứ?- Mai Ly mỉm cười nói.

-Thôi, xin hai anh chị, hai anh chị làm anh sặc bây giờ.- cô lên tiếng.- Mà hôm nay mua được gì không?

-Được chứ, mình mới mua được mấy mẫu mới của Channel. Đẹp lắm ý. Thiên Tường toàn khen không à.

-Haizzzzzz. Biết mà, ông này thì cái gì chả đẹp.- cô thở dài nói, rồi cùng với Mai Ly ngắm nghía mấy chiếc váy mới đẹp tuyệt.

Cả buổi hôm đó anh hết ngồi uống cà phê, lại lôi sách của cô ra ngồi đọc, lại đi quanh phòng tìm bộ trò chơi xếp chữ của cô ngồi chơi một mình. Còn hai cô gái vô tâm kia thì ngồi hí hửng với nhau về mấy bộ quần áo, rồi tám đủ thứ chuyện. Từ chuyện Mai Ly thực tập ở công ty đến chuyện con milu nhà cô ấy. Lại chuyện Ái Lâm nữa. Tỉ tỉ thứ trên đời, đúng là phụ nữ, lúc nào cũng có chuyện để nói.

Cuối cùng thì hai tiểu thư cũng nói chuyện xong, anh được đứng lên ra về. Ra đến cổng, anh chợt nhớ ra điều gì, quay lại nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo.

-Từ nay cấm được ngồi trên lan can đó nghe chưa.

-Được rồi, biết rồi mà, làm gì mà nhớ dai thế. Về đi.- cô bật cười đẩy thằng bạn ra xe.

Dạo này cô lúc nào cũng lấy lý do bận để tránh gặp anh, tránh phải nói chuyện với anh. Cô đang tập cách quên anh, mà muốn quên thì không thể thường xuyên gặp mặt, nói chuyện được. Cả việc hôm nay anh tới cùng Mai Ly nữa, bây giờ cô ấy là bạn gái anh. Lúc anh vòng tay ôm cô xuống, lúc anh lớn tiếng quát cô, cô đã hạnh phúc vô cùng, cảm giác như anh đang lo lắng cho mình đến phát điên. Nhưng khi nhìn thấy Mai Ly, cô không dám mơ tưởng thêm nữa. Những người đã từng theo đuổi cô đều nói cô quá thờ ơ, thờ ơ đến mức người ta cho rằng cô lạnh lùng. Nhưng họ không hề biết rằng cô chỉ chờ đợi, chờ đợi một tình yêu không xảy đến với mình.

Mai Ly đang ngồi bên bậu cửa sổ mở toang, nhìn ra phía ngoài thành phố. Ở trên cao như vậy cảm thấy cả thế giới đều ở trong tầm mắt của mình. Bỗng nhiên một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.

-Đừng ngồi ở đây như vậy, nguy hiểm lắm.- anh nhẹ nhàng nói rồi kéo cô xuống. Ánh mắt lộ vẻ ôn nhu.

-Được rồi, em xuống, tại em thấy ngồi đây ngắm cảnh đẹp quá.- cô mỉm cười nói.

-Được rồi đó. Lần sau đừng ngồi như vậy nữa đấy.- anh bước tới kéo cửa kính để cho cơn gió lạnh không tràn vào phòng.

-Cũng muộn rồi, có lẽ em nên về đây.- cô nói.

-Ừ, để anh đưa em về.

Anh lái xe đưa Mai Ly về nhà, tới trước nhà mình, cô đẩy cửa bước xuống đi thẳng vào trong nhà mà không thèm quay lại đặt cho anh một nụ hôn như những lần anh đưa cô về. Không hiểu cô có chuyện gì nữa. Đúng là phụ nữ, thật khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.