Đôi tay A nô vẫn ôm chặt Lệ Quyên, nàng chạy bừa qua biển lửa mong sao tìm được lối thoát thân. Nhưng đâu đâu cũng ngập tràn lửa và lửa, cả hai nhanh chóng bị lửa cháy bén, nóng rát toàn thân. Lệ Quyên không khóc nhưng nước mắt nước mũi tèm lem, khói và lửa làm cho cô bé hít thở khó khăn, cô bé kêu lên:
- A nô tỷ ơi, ta không thở được, mắt ta đau rát khó chịu quá!
A nô cũng thở hổn hển:
- Tiểu thư ráng thêm chút nữa… A nô sẽ đưa tiểu thư thoát khỏi nơi này!
A nô vẫn bế Lệ Quyên chạy đi, nhưng gió cứ khêu ngọn lửa ngày một bùng cao. Vốn thông thuộc đường, A nô cố chạy về phía cửa, nhưng trong biển lửa con đường đó xa xôi diệu vợi làm sao. Những cây gỗ bị cháy bén cứ rơi từng đợt xuống chắn lối cả hai. A nô phải dùng thân mình che những tàn lửa đang rơi vãi để chúng không chạm vào người của cô chủ nhỏ. Nóng rát và đau đớn làm A nô gần như gục ngã, nhưng cô vẫn gắng gượng bế Lệ Quyên lê bước ra hướng cửa gia trang. Đến cuối cùng định mệnh cũng mỉm cười với họ. Khi A nô cảm giác sức mình cạn kiệt cũng vừa kịp lúc cô và Lệ Quyên bước chân đến cánh cổng lớn của Tống gia. Đặt Lệ Quyên xuống A nô lập tức ngã quỵ. Lệ Quyên hốt hoảng khóc òa lên:
- A nô tỷ, tỷ sao rồi?
A nô thở hổn hển, nói gấp:
- Tỷ sắp chịu không được nữa rồi. Tiểu thư, mau chạy đi.
Lệ Quyên oà khóc.
- A nô tỷ, tỷ đừng bỏ mặc ta, mẹ không ở đây, nếu không có A nô tỷ ta biết phải làm sao.
A nô vội vàng khuyên nhủ:
- Lệ Quyên ngoan… đừng khóc nhè, hãy nghe A nô tỷ căn dặn nè…
- Dạ.
- A nô đã không còn đủ sức bảo vệ tiểu thư được nữa rồi, từ giờ tiểu thư hãy tự bảo vệ lấy mình. Tiểu thư hãy chạy khỏi đây càng xa càng tốt, giữ mạng mình là quan trọng… còn mạng sống là còn làm được tất cả. Tiểu thư hãy đi đi…
Lệ Quyên kêu lên:
- Không được. A nô còn ở đây, mẹ còn ở trong kia, ta biết đi đâu bây giờ?
A nô tức giận gắt lên:
- Quyên nhi, bây giờ con có chịu nghe lời ta không?
Lệ Quyên phụng phịu:
- Dạ.
Giọng A nô mỗi lúc một nhẹ tênh:
- Tiểu thư hãy chạy đi, giờ phút này cô không cần bận tâm đến ai nữa cả. Chỉ cần tiểu thư còn sống, những người thân của cô còn sống, nhất định sẽ có một ngày cô gặp lại họ. Tiểu thư… chạy đi… nhớ đừng kêu gào gì hết trước khi đến sáng ngày mai…
Trong tiềm thức như có một nguồn sức mạnh nào thúc đẩy đôi chân cô bé, Lệ Quyên co giò chạy bán sống bán chết vào màn đêm tăm tối. Cô bé cứ mím chặt môi và chạy không cần biết lối đi đó sẽ dẫn về đâu. Trong thâm tâm là tiếng nói vang vọng của dạ nhủ lòng: “Hãy chạy đi là được sống, vậy mới có thể gặp lại mẹ và ông bà…”. Lệ Quyên đi rồi, A nô cũng lịm đi. Tống gia trang vẫn chìm trong biển lửa kinh hoàng.
Nào lửa nóng, nào khói cay, nào nỗi sợ hãi vô biên trước đêm tối mịt mùng, nhưng Lệ Quyên không khóc. Chạy được một lúc, vì quá sợ cô bé cất tiếng gọi mẹ, nhưng vừa gọi được tiếng “Mẹ ơi…” cô bé bỗng nhớ lại lời A nô dặn, nên ngay lập tức im bặt.
Và rồi… mưa rơi! Những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi, xua tan đi cái nóng rát, ngột ngạt của khói và lửa. Mưa, như hồi sinh, ban cho con người sức mạnh, Lệ Quyên bình tĩnh tinh thần, nghĩ kỹ "chỉ cần mình an toàn qua đêm nay là có thể gặp lại mẹ. Muốn được an toàn theo lời A nô là phải chạy thật xa"! Lệ Quyên lại co giò lên chạy. Phía sau lưng cô bé, ngọn lửa tàn phá Tống gia trang cũng đang yếu dần và tàn lụi.
Lệ Quyên cứ chạy trong mưa gió, bỗng đôi chân cô bé hẫng đi, rồi cảm giác như đang rơi vào một nơi nào sâu thẳm lắm. Lệ Quyên không kềm được nỗi kinh hoàng khiếp sợ, cô bé hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi không còn biết gì nữa.
Mưa vẫn cứ rơi, gió vẫn thét gào, trong màn mưa những tia chớp vẫn còn vạch những đường sáng chói trên cao và âm thanh của sấm vẫn còn làm vang động cả một góc trời đêm tịch mịch!
***
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Lệ Quyên bừng tỉnh giấc, nhớ đến mẹ liền cất tiếng gọi:
- Mẹ ơi!
Lệ Quyên vừa cử động cảm giác toàn thân đau nhức cô bé rên lên một tiếng. Cùng lúc đó có một giọng nói cất lên, là giọng của người đàn ông xa lạ:
- Con gái tỉnh rồi đấy à?
Lệ Quyên giật mình la lên:
- Á, ông là ai?
Vừa hét cô bé vùng dậy định bỏ chạy. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay thô ráp chụp lấy cô bé, nhẹ nhàng ấn cô bé nằm xuống. Vẫn giọng người đàn ông ấy cất lên:
- Con gái cứ nằm nghỉ đi, toàn thân con hiện giờ có rất nhiều vết thương, muốn những vết thương kia mau lành thì tạm thời đừng cử động.
Lệ Quyên kêu lên:
- Không được, con phải đi tìm mẹ…
Giọng người đàn ông cương quyết:
- Muốn làm gì thì chờ ít hôm đã, khỏe rồi muốn làm gì thì làm!
Lệ Quyên bướng bỉnh:
- Không được, con phải đi ngay!
Người đàn ông quát lên:
- Không được!
Lệ Quyên giật mình khóc òa lên, người đàn ông cuống quýt:
- Con gái đừng khóc… đừng khóc… ta không hề làm hại con. Không cho con đi là ta muốn tốt cho con thôi mà.
- Nhưng con muốn đi tìm mẹ. Trước nay con chưa bao giờ phải xa mẹ cả.
- Được rồi, được rồi. Nói cho ta biết, nhà con ở đâu, ta đưa con về!
- Nhà con là Tống gia trang!
Người đàn ông lẩm nhẩm:
- Tống gia trang… Tống gia trang… Là trang viên nằm trong khu rừng ở lưng chừng núi phải không?
- Dạ phải.
- Vậy thì không cần phải lo lắng, cứ nằm nghỉ ngơi. Ở đây cũng gần nơi ấy, giờ đang trưa nắng, đợi chiều mát ta sẽ đưa con về nhà!
Lệ Quyên nghe nói thì bật ngồi dậy hỏi nhanh:
- Ông vừa nói gì vậy? Bây giờ trời đang trưa nắng sao? Không phải là còn đang đêm sao, sao con không nhìn thấy gì hết thế này?
- Hả?
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên. Lệ Quyên hét lên:
- Mẹ ơi, ông ơi…
Cô bé khóc nấc, tay chân quơ loạn lên. Vẫn bàn tay thô ráp kia choàng qua ôm chặt lấy cô bé, người đàn ông ân cần khuyên bảo:
- Con gái, hãy bình tĩnh.
Lệ Quyên gào khóc:
- Con không nhìn thấy, không thấy gì hết!
- Con gái, bình tĩnh nào! Ta là đại phu, hãy để ta khám mắt cho con đã, con vừa nói là không nhìn thấy phải không?
Lệ Quyên gật đầu. Giọng người đàn ông lại hỏi:
- Hiện tại có thật con không nhìn thấy bất cứ thứ gì?
- Con thấy xung quanh tối đen. Ông ơi mắt con bị làm sao vậy? Con không muốn bị như thế này… con muốn đi tìm mẹ…
Lệ Quyên nói rồi lại òa khóc. Người đàn ông vội dỗ dành:
- Con gái ngoan đừng khóc, bình tĩnh nói cho ta biết đêm qua mưa giông tầm tã tại sao con gái lại đi một mình còn để mình ngã xuống vách núi? Từ khi nào mắt con không nhìn thấy? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Khi nghe tiếng thét của con ta lập tức chạy ra, chỉ thấy con thương tích đầy mình và đã bất tỉnh nên ta đưa về đây chữa trị…
Lệ Quyên im lặng, cô bé nhớ lại khung cảnh kinh hoàng xảy ra trong đêm qua, những tiếng thét nhói tim, biển lửa ngút ngàn. Phần kí ức đọng lại trong tim cô bé bây giờ chỉ còn niềm sợ hãi vô biên, khó thể phai mờ. Càng nhớ cô bé càng thấy sợ nên lại òa lên khóc. Người đàn ông giật mình:
- Con gái làm sao vậy?
- Con sợ… con sợ lắm!
- Con sợ điều gì?
- Ông ơi, nhà con bị người ta đốt cháy, lửa rất to, những người mặc áo đen bịt mặt gặp ai cũng chém giết. Mọi người đều bị kẹt trong nhà, chỉ mình con thoát ra được. A nô tỷ bảo con phải chạy mới có thể sống, chạy càng xa càng tốt. Con đang chạy thì trời mưa, con bị trượt chân, hình như con rơi xuống... sau đó con không còn nhớ gì nữa. Khi nãy tỉnh dậy thấy chung quanh tối đen, con tưởng vẫn còn là ban đêm… nhưng…
- Nói vậy... nhà của con bị cướp à?
- Con không biết! Con muốn gặp mẹ.
Người đàn ông ngẫm nghĩ một lúc mới nói:
- Sau cơn hỏa hoạn kinh hoàng như vậy chẳng biết còn ai sống sót hay không. Vả lại, nếu như còn người sống thì chắc gì họ còn ở đó.
- Không đâu, nếu mẹ còn sống mẹ nhất định ở đó chờ con, con muốn đi tìm mẹ. Nhưng ông ơi mắt con sao thế này, con muốn nhìn thấy, con muốn đi tìm mẹ!
Người đàn ông dịu giọng:
- Mắt của con gái có lẽ do khói bụi của đám cháy đêm qua làm bị thương. Theo ta thấy con gái nên ở lại đây chữa cho lành thương thế xong trước đã rồi mọi chuyện hãy tính sau!
Lệ Quyên lắc đầu kêu lên:
- Không. Con muốn đi tìm mẹ ngay bây giờ, mẹ con chắc chắn đang đợi con về nhà…
Người đàn ông nghe vậy cũng xót xa, dường như ông đã thở hắt ra một tiếng rồi nhè nhẹ vỗ vào vai cô bé:
- Được rồi, được rồi. Cứ hãy nằm xuống nghỉ ngơi trước đi đã. Bây giờ ta sẽ đến đó để tìm mẹ giúp con, sẵn tìm ít thảo dược chữa trị thương thế cho con gái luôn. Mà này, đêm qua con gái ngã từ trên cao xuống đã bị trật chân đấy, tuy ta đã sửa khớp chân lại và bó thuốc rồi, nhưng hiện giờ con gái không nên đi đâu hết, nhớ đấy! Ta đi đây!
Lệ Quyên hoảng hốt:
- Ông ơi…
Người đàn ông khẽ giọng trấn an:
- Con gái ngoan, cứ nằm đây chờ ta một lúc, ta đi rồi sẽ trở về ngay!
- Vâng ạ!
Người đàn ông đặt Lệ Quyên nằm xuống rồi nhẹ phủ lên người cô bé một lớp chăn mỏng. Xong, người ấy rời đi, tiếng chân ngày một xa dần. Lệ Quyên nằm nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi đau đớn lại kéo cô bé vào giấc ngủ.
Và rồi không biết lại qua thêm bao lâu nữa, Lệ Quyên mơ thấy mẹ của mình bị một người đàn ông dùng kiếm dài đâm chết, cô bé hoảng sợ kêu thét lên:
- Mẹ ơi…
Cô bé gọi mẹ liền tỉnh cơn mơ, xung quanh vẫn là màn đêm đen tối. Nhưng có giọng người cất lên, chính là giọng của người đàn ông lúc trước:
- Con gái thức rồi đấy à?
Lệ Quyên nghe tiếng liền hỏi ngay:
- Ông ơi, ông có đến nhà của con không, có gặp mẹ của con không?
- Ta đã đến đó rồi, nhưng…
- Nhưng thế nào ạ?
- Ta không hề gặp ai hết, trang viện đó giờ chỉ còn lại là một đống tro tàn, bên trong có rất nhiều tro cốt… Có thể mẹ của con gái cũng đã…
Ông dừng lại không nói nữa, Lệ Quyên khóc òa lên:
- Không, mẹ con chưa chết, mẹ con không chết, mẹ con không thể chết được…
Người đàn ông ôn tồn:
- Con gái đừng kích động như vậy, đó chỉ là suy đoán của ta thôi, mẹ của con có thể vẫn còn sống… Nhưng thật tình ta không tìm thấy bất cứ một người nào ở đó cả.
Lệ Quyên rưng rưng nước mắt:
- Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Con nhớ mẹ…
Người đàn ông choàng tay ôm cô bé vào lòng, ôn tồn khuyên bảo:
- Đừng quá bi thương… hôm nay tìm không thấy hôm khác ta lại tiếp tục tìm mẹ cho con. Nếu mẹ con còn sống nhất định có một ngày chúng ta tìm thấy người mà. À, ta họ Đỗ tên Minh Tâm, ta là một đại phu, con gái tên gì?
- Con tên Lệ Quyên.
- Quyên nhi ngoan, hãy tiếp tục nằm nghỉ đi, lát nữa chúng ta ăn chiều. Xong thì ngủ một giấc nữa, như vậy con gái mới nhanh chóng khỏe lại.
Giờ Lệ Quyên biết người đàn ông lạ kia là một đại phu tên Minh Tâm. Ông ta chăm sóc cô bé rất ân cần chu đáo, làm cho cô bé không cảm thấy quá hoang mang, hoảng sợ khi phải xa vòng tay của mẹ.
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày. Minh Tâm đi rồi về cứ bảo rằng không hề tìm thấy bất cứ một bóng người nào. Đến ngày thứ tư, Lệ Quyên hoàn toàn tuyệt vọng, cô bé biết cơ hội gặp lại mẹ mình ngày một mong manh và đứa trẻ vừa mới lên năm lần đầu tiên biết cất tiếng thở dài.
Lần nữa lại lần nữa tiếng bước chân Minh Tâm vang lên cho cô bé thêm hy vọng. Nhưng sự im lặng của Minh Tâm làm cô bé chùn lòng.
- Ông vẫn chưa tìm thấy mẹ con phải không?
- Ừ. Quyên nhi này, hay là chúng ta gác lại việc tìm người thân cho con, để ta tập trung chữa trị thương thế cho con chóng lành rồi hãy tiếp tục tìm kiếm có được không?
Lệ Quyên lắc đầu:
- Không…
Minh Tâm giật mình:
- Vậy con gái muốn thế nào?
- Con muốn được tự mình tìm mẹ.
Minh Tâm trầm giọng:
- Không được. Mắt của con đang bệnh, các vết thương khác cũng chưa hoàn toàn bình phục. Con gái không thể tự mình đi tìm mẹ trong lúc này được!
- Nhưng con muốn tìm mẹ.
Minh Tâm thở dài:
- Hay là thế này, ta cùng con gái trở về nơi đó, ta sẽ cùng chờ đợi với con, nhưng nếu qua ba ngày mẹ của con không trở lại, con gái phải hứa ở lại nhà ta chuyên tâm chữa trị cho lành bệnh.
- Vâng ạ.
Minh Tâm bế Lệ Quyên lên, cả hai cùng trở lại Tống gia trang.
- Đến nơi rồi!
Minh Tâm đặt Lệ Quyên xuống. Cô bé hít sâu một hơi, mùi khói than vẫn còn vương vấn xung quanh, đúng là một nơi vừa trải qua cơn hỏa hoạn không lẫn vào đâu được. Lệ Quyên dò dẫm bước đi, Minh Tâm vội giữ lại:
- Con muốn đi đâu? Xung quanh đây có rất nhiều cây cối bị cháy nằm ngổn ngang, đi vào nguy hiểm lắm.
- Cây tùng.
- Con nói gì?
- Ở đây có một cây tùng phải không ạ? Ở giữa sân!
- Ừm... có. Cành lá của nó đã bị cháy một mớ rồi.
- Hãy đưa con lại đó.
Minh Tâm bế Lệ Quyên đến cạnh cây cổ tùng giữa sân Tống gia trang. Chỉ thấy cô bé đến bên và sờ lên thân cây. Lúc lâu sau, Lệ Quyên chợt nói:
- Phải rồi, đây là nhà của con.
Minh Tâm giật mình. Hóa ra bấy lâu nay Lệ Quyên vẫn chưa tin vào những gì ông nói, không tin cả nơi ông đưa đến là Tống gia trang. Nhưng nay cô bé xác nhận! Vì sao thế? Có gì trên thân cây kia?
Minh Tâm nhìn kĩ thân cây, ngang tầm tay cô bé là chằng chịt những vết khắc, những hình thù ngộ nghĩnh. Ông đoán những hình ấy là của Lệ Quyên đã khắc lên thân cây khi nô đùa bên gốc cổ tùng này.
Lệ Quyên cứ đứng lặng im bên gốc cây… Minh Tâm không biết có phải cô bé đang hồi tưởng những biến cố vừa qua hay không. Trong lòng ông âm thầm tự hỏi “Đứa trẻ này là như thế nào? Tuổi còn nhỏ như vậy lại rơi vào số phận bi thương, tội tình gì kia chứ?”.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi…
Lệ Quyên bỗng dưng cất tiếng gọi, khiến Minh Tâm suýt chút giật mình. Tiếng gọi ấy trong veo và thanh khiết quá, lại như ẩn chứa một nỗi đau vô hạn, thống khổ ly tan. Tiếng gọi mang đầy nỗi bi thương đó cứ lặp lại, lặp lại… khiến người khác nghe thấy không khỏi đau đến xé lòng. Tiếng gọi vang vọng mãi, nhưng rốt cuộc chỉ có tiếng gió lay động lá cây xào xạc, gió ngừng không gian trở nên im lặng lạ thường. Cô bé lại cất tiếng gọi, không gian xung quanh vẫn cứ lặng im. Minh Tâm nghe tim mình nhói buốt.
Minh Tâm ngồi cạnh cô bé dưới gốc cổ tùng ấy, cùng chờ đợi. Nhưng ngày đi đêm đến, rốt lại niềm hy vọng cuối cùng của Lệ Quyên giờ chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Minh Tâm cố gắng an ủi:
- Con gái cũng đừng quá lo lắng, nếu mẹ con còn sống, nhất định có một ngày con sẽ gặp lại mẹ mình thôi.
Lệ Quyên im lặng không nói gì. Minh Tâm xoa đầu cô bé:
- Bây giờ thì con gái đã có thể để cho ta chuyên tâm chữa mắt cho con gái chưa? Sáng mắt rồi ta sẽ để con tự mình đi tìm mẹ, có được không?
Lệ Quyên gật đầu, Minh Tâm bế thốc cô bé lên và quay lại gian nhà tranh trên sườn núi.