Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 17: Tô Y Lâm & Giang Thanh Dịch



Tất nhiên Tô Y Lâm không biết vì sao Giang Thanh Dịch phải làm vậy, cô cũng không muốn hỏi, đối với cô mà nói, đó là chuyện vô nghĩa, tựa như cô cũng chưa từng hy vọng gặp lại người đàn ông này, đúng vậy, hiện giờ anh đã trở thành một người đàn ông, không còn là cậu thiếu niên hăng hái cô nhìn thấy của ngày đó nữa.

Cô xoay người chuẩn bị rời đi, anh lại tiến lên phía trước ngăn cô lại, “Theo góc độ nào đó mà nói, chúng ta cũng được coi như thanh mai trúc mã, nhiều năm không gặp, vậy mà một bữa cơm cũng chưa ăn cùng nhau, thế này cũng quá…” Anh dừng lại, “Cùng ăn một bữa đi!”

Thanh mai trúc mã, từng là cụm từ cô tâm tâm niệm niệm biết bao, thậm chí buổi tối khi đi ngủ, nằm trong chăn cũng sẽ vì vậy từ vui vẻ mà mất ngủ. Bởi vì cô từng xem trong một quyển sách, “thanh mai trúc mã” chính là thứ tình cảm đẹp nhất và cũng may mắn nhất trên thế giới này, có rất nhiều câu chuyện yêu hận tình thù – làm người xem đều có thể hâm mộ hoặc ghen tị, cũng có thể ảo tưởng rằng mình có thể có một câu chuyện thuộc về riêng mình như thế, nhưng chỉ có thanh mai trúc mã – muốn hâm mộ cũng không hâm mộ được, nó không chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hòa, mà còn là món quà từ đời trước, nếu không sao có thể cùng một người lớn lên từ thuở ấu thơ, cô tự nghĩ như vậy.

Còn hiện giờ, cô mới biết được, cái gọi là thanh mai trúc mã thì làm sao, đại đa số câu chuyện thanh mai trúc mã đều nói cho chúng ta biết, thanh mai gả cho người khác, mà trúc mã cũng lấy một người khác, có gì để hâm mộ? Chẳng qua là trong những người đi chung lối với bạn trên con đường đời, thanh mai hay trúc mã là người cùng bạn lớn lên thời gian ban đầu, có lẽ bởi vì là lúc ban đầu, mới có vẻ đặc biệt như vậy mà thôi.

“Tôi đã ăn cơm rồi.” Cô thản nhiên đối mặt với anh, cũng không có gì không được tự nhiên, chỉ là một người mà cô phân định rằng không thuộc về thế giới của cô mà thôi.

Giang Thanh Dịch cười, “Cùng Giang Thanh Viễn?”

Cô liếc mắt nhìn anh, bởi vì anh dùng không phải là từ “anh” mà là gọi thẳng tên. Điều này làm cô có chút không thoải mái, bởi vậy không trả lời, đương nhiên ngay cả gật đầu cũng không muốn.

Dường như anh lại bất giác bừng tỉnh, “Anh không cho rằng em có thể nuốt trôi cơm khi đối mặt với anh ấy…” Anh quan sát biểu cảm của cô, cô tựa hồ… không có biểu cảm gì, vì thế anh không dừng lại, “Một người đàn ông chưa cho em một cuộc sống mới, cũng là một người đàn ông không cứu em ra khỏi cuộc sống quá khứ, anh ấy cho em hy vọng, cũng làm em thất vọng rồi, trên người anh ấy có rất nhiều trói buộc, có lẽ em đã từng mong chờ, nhưng hành vi của anh ấy, không thể nghi ngờ chính là làm tan vỡ chút hy vọng cuối cùng của em…”

“Khi nào thì học tâm lý học?” Cô cười lạnh nhạt, “Tôi đã không còn hy vọng với ai nữa rồi.”

“Vậy sao?” Anh tới gần cô, lấy tư thái cúi đầu xuống nhìn cô, “Vậy vì sao em phải trở về cùng anh ấy? Có chờ mong chứ, mới có thể đồng ý gặp mẹ anh ấy, nghĩ rằng từ nay về sau em có thể trải qua một cuộc sống yên ổn, lại phát hiện đó là vực sâu mà em không muốn tiến vào…”

Cô lui về sau từng bước, “Anh điều tra tôi?”

Từ hành tung của Giang Thanh Viễn, từ đó điều tra quá khứ của cô, đương nhiên, nhưng tin tức không được đầy đủ, chỉ có thể biết được chuyện của cô và Giang Thanh Viễn, không được tính là đặc biệt oanh liệt, lại là câu chuyện đủ đẹp đẽ, bốn chữ “nhất kiến chung tình”, từ trước đến nay đều là một loại phương thức gặp gỡ thần thánh trong tình yêu.

Cô nhìn anh, có lẽ vậy, có lẽ cô từng coi Giang Thanh Viễn là một người có thể cho cô hy vọng về một cuộc sống yên ổn, từ đó về sau không để cô phải phiêu bạt nữa, trải qua cuộc sống đơn giản mà đại đa số mọi người đều trải qua, sau khi biết gia thế của anh, cô cũng biết, không hy vọng nữa, thứ cô cần không phải là như vậy.

Anh mím môi, xem như trả lời, quả thực anh có điều tra cô, đừng hỏi vì sao, bởi vì bản thân anh cũng không biết.

Trên mặt cô có vài phần tức giận, cô xoay người rời đi, anh dùng một tay bắt lấy tay cô, “Chẳng qua em cho rằng anh ấy là một người đàn ông có thể cho em một cuộc sống yên ổn, đàn ông thỏa mãn điều kiện này có rất nhiều, em không cần vì vậy mà tức giận.”

Cô giãy giụa, muốn thoát khỏi tay anh, anh cũng không bằng lòng, sức lực của cô cũng không bằng anh.

Cô giương mắt nhìn anh, “Buông ra.”

“Cùng nhau ăn cơm.” Anh kiên trì.

Cô cúi đầu, cô cũng không muốn có tiếp xúc gì với anh.

Anh thở dài, buông cô ra, chỉ là nhìn về phía cô với sắc mặt nghiêm túc, “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô dừng một chút, suy nghĩ dự định rời đi cũng gác lại, mỗi khi anh lộ ra biểu cảm như vậy, cô đều tin tưởng anh, đương nhiên, anh cũng chưa lừa gạt cô điều gì, chỉ là hiện tại, cô ảo não chính là, thói quen này vậy mà vẫn còn chưa thay đổi.

Tô Y Lâm, vẫn lên xe của Giang Thanh Dịch.

Giang Thanh Dịch đưa cô đến một quán cơm riêng tư, ở một nơi hơi hẻo lánh, tựa hồ thuộc về nơi loại người có tiền sẽ đến đây để thư giãn khi nhàn rỗi, bởi vì ít người, môi trường tốt, không khí trong lành, tự nhiên được coi như địa điểm tốt nhất để tán gẫu. Mà tất nhiên Tô Y Lâm cũng có sự lý giải của riêng mình, sở dĩ anh đưa cô tới đây, có lẽ cũng là sợ ai đó chụp ảnh được hoặc gặp được, dù sao hiện giờ anh cũng là anh chàng độc thân “vàng” trong giới thượng lưu, rất nhiều cô gái mơ ước đến anh, nếu chụp được cảnh cô và anh đi cùng nhau, đối với anh mà nói, cũng là một phiền toái lớn.

Hiện giờ, cô có thể thực tỉnh táo để đối mặt với một chuyện, cô và anh là hai người thuộc hai thế giới, còn anh và Giang Thanh Viễn mới thuộc cùng một loại người, cách cô rất xa.

Hai người cùng nhau đi vào, dường như anh rất quen thân với ông chủ, sau khi chào hỏi, mới đưa cô lên tầng. Chỉ một lát sau, phục vụ mang lên một khay đen đen gì đó, có chút giống với sắc đen của bùn đất, đen như mực, phục vụ cố ý nói một câu, đây là ông chủ đặc biệt bảo mang cho cô.

Sau khi Giang Thanh Dịch nói cảm ơn, mới nhìn về phía cô, “Có thể nếm thử xem.”

Cô nhìn đến thứ màu đen trên bàn, dùng đũa gắp một miếng, cô nghĩ rằng ăn sẽ rất cứng, ăn cũng ngọt và thơm vô cùng, bên ngoài màu đen bao lấy thứ màu trắng bên trong, như là rất nhiều loại hoa quả trộn lại với nhau, lại dùng nguyên liệu đặc biệt bọc lại, hương vị tươi mát tự nhiên, ngọt nhưng không ngán, hơn nữa thứ này tuyệt đối là trăm phần trăm từ thiên nhiên.

Đã rất lâu rồi cô không nếm qua thứ gì tinh tế như vậy, cho dù là khi cô đi cùng Giang Thanh Viễn, Giang Thanh Viễn là một người hay chiều theo ý người khác, sợ cô cảm thấy gì đó, lúc đưa cô đi ăn cơm cũng là ở một nơi rất bình thường, đối với chuyện này cô vẫn luôn thực sự cảm kích, tuy rằng cô không nói, nhưng có thể lý giải được người khác.

“Thế nào?” Giang Thanh Dịch nhìn cô ăn một miếng mới mở miệng: “Đây là món đặc biệt trong các món đặc biệt ở đây, hầu hết mọi người chưa được ăn”, anh nhìn vào thành phần, “Lần này sao lại hào phóng như vậy.”

“Cũng không tệ lắm.” Cô ăn hai miếng rồi buông đũa.

Một lát sau, đồ ăn được bê lên, nhìn qua không có gì đặc sắc, nhưng vô cùng dân dã, thuộc loại thức ăn không dùng “sắc” mà dùng hương vị để hấp dẫn thực khách.

“Sau khi rời đi, đã làm những gì?” Anh tùy ý mở miệng hỏi.

“Đã làm rất nhiều việc, làm người trông kho, nhân viên bán hàng, bán quần áo,…” Cô nhất nhất nói xong, trong lời nói không chứa nửa phần cảm xúc, giống như đang miêu tả chuyện của người khác.

“Rất vất vả!” Cuối cùng anh đắn đo thêm vào một câu như vậy, bởi vì bỗng nhiên không biết nên nói gì. Nhâm Y Lâm trước kia, tuy rằng mang theo bộ dạng tùy tiện, nhưng cũng xác thực là một thiên kim tiểu thư, sống trong một thế giới tương đối thuần túy, sau khi rời đi, lại chỉ có thể tự buộc mình thích ứng với xã hội này, chuyện đó đối với cô mà nói, thực sự có chút tàn nhẫn.

“Cũng được.” Đối với cô, còn những chuyện khác nữa, thế này đã là tốt lắm rồi, ban ngày có thể làm việc, đến tối có thể ngủ ở một nơi an toàn, chuyện khó chịu nhất chính là hôm nay không biết mình có thể đi đâu, không biết mình nên vượt qua thời khắc tiếp theo như thế nào.

Cô ăn rất ít, anh mặt nhăn mày nhíu, “Ăn nhiều một chút.”

Cô liếc mắt nhìn anh, hiện tại quả thực cô ăn không nhiều lắm, “Ừm.”

Sự phối hợp của cô, làm tâm tình của anh tốt hẳn lên, sắc mặt cũng dễ coi hơn, “Tô Y Lâm, xin lỗi.”

“Hử?” Cô nhìn anh, hiển nhiên là thấy rất khó hiểu.

“Anh cũng không biết năm đó em vì nguyên nhân như vậy mới rời đi.” Lúc anh nói ra những lời này, trong lòng cũng nặng trĩu, anh chỉ nghĩ rằng cô giận dỗi, bị bố mắng một trận liền làm loạn rời nhà bỏ trốn, mẹ cô vừa mất, vậy mà lúc đó cô còn cáu kỉnh, khi đó anh cảm thấy hành vi của cô vừa ấu trĩ vừa tùy hứng, cũng chưa từng suy nghĩ, cô mang theo cảm giác tội lỗi trong lòng mà rời đi…

Anh nặng nề, còn cô cong cong khóe miệng: “Biết hay không có liên quan gì?” Đây đều là chuyện của cô, không liên quan đến anh, “Anh không làm gì có lỗi với tôi cả, từ đầu tới cuối đều không có, cũng không cần phải cảm thấy mắc nợ.”

Đời này cô và anh, cũng cứ như vậy đi, trong lòng cô, anh chỉ là một thiếu niên mà cô từng điên cuồng lao đầu vào, như vậy mà thôi. Giống như việc anh đưa cô tới đây ăn cơm, nhìn đến sắc mặt của ông chủ kia, cô nghĩ, anh cũng từng đưa không ít cô gái tới nơi này. Trước kia nếu có suy nghĩ này, cô sẽ khó chịu đến chết, hận không thể xé xác mấy cô gái đó ra, hiện giờ sau khi lại suy nghĩ như vậy, cô không có ý tưởng gì, cho dù là nghe được tin anh kết hôn, cô nghĩ tâm trạng của mình cũng không có gì thay đổi.

Cô nói như vậy, anh không biết vì sao, tâm tình mình trầm hẳn xuống, giống như tốc độ của một vật gì đó đang rơi.

Cô ăn xong, lau miệng, “Cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm.”

Đối với một người, thương tổn lớn nhất không phải oán hận căm thù, cũng chẳng phải uất ức hay biến mất, mà là đã thờ ơ.

Anh cười cười, lại không biết mình đang cười cái gì, “Không hỏi anh muốn nói gì với em sao?” Anh cũng không hỏi lại, bởi vì tựa hồ cô không có hứng thú, “Anh muốn đưa em đến một nơi.”

“Giang Thanh Dịch, đủ rồi.” Cô đứng lên, âm thanh cũng không lớn, nhưng đủ nghiêm túc, “Chúng ta bây giờ, đã không cần như vậy nữa, mà tôi cũng không còn là nữ sinh năm đó anh bảo gì cũng nghe theo, cho nên, cứ như vậy đi. Nếu anh cảm thấy cảnh ngộ của tôi hiện giờ, không nhận được sự trợ giúp của anh, không thỏa mãn được sự thiện lương sâu trong lòng anh, vậy cũng quên đi, bởi vì tôi không cần. Hiện tại tôi sống rất khá, không cần ai giúp đỡ, anh cũng không cần phải để ý đến tôi.”

Anh búng ngón tay, đưa thẻ trả tiền cho bồi bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như cũ. Hiện giờ, cô nghĩ anh như vậy?

Vì sao, anh nhớ đến cô nàng tomboy từng đi theo anh dù đuổi như thế nào cũng không được? Không đủ xinh đẹp, không đủ dịu dàng, thậm chí không đủ thông minh, nhưng bất luận anh nói gì hay làm gì, cô vĩnh viễn là người đi theo anh vô điều kiện.

“Anh chỉ muốn nói với em, hiện giờ tình trạng sức khỏe của bố em không tốt lắm, có thời gian thì em nên đến bệnh viện thăm bác ấy.” Cuối cùng dường như anh nhận thua.

Người cô hơi khựng lại, lại rõ ràng run lên một chút, lập tức thống khổ lắc đầu.

Cô không đi, cũng sẽ không đi, bố cô, căn bản là không muốn nhìn thấy cô. Vốn sức khỏe ông không tốt, nếu thực sự nhìn thấy cô, có lẽ… Ánh mắt cô hơi đỏ lên, nhưng vẫn cắn môi khống chế cảm xúc của mình.

Cô đang ẩn nhẫn.

Anh không miễn cưỡng cô, “Anh đưa em về.”

Cô nhắm mắt, “Cảm ơn.”

Lúc trở về, anh lái xe, cô ngồi ở phía sau, trong xe vang lên giai điệu nhẹ nhàng du dương, thỉnh thoảng anh nhìn kính chiếu hậu quan sát cô gái ngồi sau, cô im lặng ngồi đó, giống như một bức tranh sơn thủy, tĩnh lặng như vậy, làm người ta giống như không cảm nhận được hơi thở của cô, giống như căn bản cô không tồn tại.

Anh không biết vì sao Giang Thanh Viễn say mê cô như thế, có lẽ cảm giác rơi vào lưới tình là như vậy? Giống như một thứ bí ẩn, làm người ta muốn tìm hiểu đến cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.