Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 74: Những năm tháng ấy những câu chuyện ấy (4)



Một người hết hi vọng, rốt cuộc cần thời gian bao lâu, Liễu Tư Ngôn một mực tự hỏi mình câu hỏi này – Không phải cô không biết giữa mình và Chu Thừa Trạch không thể nữa, nhưng cô không thể chấp nhận, cũng không cam tâm, không chịu tin rằng Chu Thừa Trạch sẽ thực sự yêu Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng có gì chứ, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp và gia thế, chẳng có gì nữa cả, cô không thể tin tình yêu của Chu Thừa Trạch sẽ nông cạn như vậy, dành cho một người như thế.

Cho đến một ngày, cô đến trung tâm thương mại mua sắm, cô đang đi thì bị người bên cạnh đụng phải.

“Xin lỗi ạ.” Đối phương vừa quay đầu lại nhận lỗi, vừa chạy đi như bay.

Vài người khác cũng chạy theo người này, miệng còn hỏi mãi: “Thật là Thẩm Đại Ngưng sao? Chị ấy ở đây à, mình rất thích chị ấy, có thể nhìn thấy chị ấy thật quá tốt mà…”

“Mình cũng rất thích chị ấy, nếu có thể chụp ảnh chung thì quá tuyệt rồi!”

Liễu Tư Ngôn đứng tại chỗ, tay cầm túi đồ xiết chặt lại, Thẩm Đại Ngưng sao, thật sự là một người tồn tại giống như một cơn ác mộng, rõ ràng không nên xuất hiện cùng mình, rồi lại giống như không chỗ nào không thấy, luôn luôn nhắc nhở cô đoạn tình yêu được người ta xem như hoàn mỹ của cô chấm dứt như thế nào.

Cô đứng một lúc lâu, lại như không kìm lòng nổi, đi về phía bên kia.

Đi qua làm gì chứ, cô tự hỏi mình, cảm thấy rất buồn cười.

Cô đứng lại, quay đầu, tiếp tục dạo xem quần áo, vì sao cô phải thay đổi kế hoạch mua sắm của mình vì Thẩm Đại Ngưng chứ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Thẩm Đại Ngưng có thể thay đổi quyết định của mình, thay đổi cuộc sống của mình chứ.

Cô đi dạo loanh quanh, lượn trong trung tâm thương mại rất lâu, nhưng không có tâm tư shopping gì cả. Cô buộc mình xem quần áo, thử quần áo, mua quần áo.

Không biết qua bao lâu, cô chuyển đến một lối ra nào đó, từ lối ra ấy đi ra ngoài.

Lối ra này không phải cửa chính, bởi vậy không nhiều người lắm, cô đi đến phía đối diện, nhớ tới chiếc xe vừa rồi, cơ thể liền cứng đờ.

Chiếc xe vừa rồi…

Cô lập tức quay người qua.

Chu Thừa Trạch?

Cô không dám tiến lên, chỉ có thể trốn ở sau một chiếc xe, nhìn thấy chiếc xe đó dừng lại, xe vừa mới dừng, anh đã xuống xe.

Chu Thừa Trạch cầm di động trong tay, “Em đang ở đâu?”

“Tới rồi à? Tới rồi thì em ra đây, anh không biết đâu, vừa rồi kích thích lắm ấy, em một mình cắt đuôi một nhóm người rất đông, rất giỏi đúng không?”

“Giỏi, em vô cùng giỏi, được chưa?”

“Ha ha… Ớ, sao em cảm thấy lời này như có ý khác vậy.”

Chu Thừa Trạch chả buồn nói nữa, lắc đầu.

Qua một lát, Thẩm Đại Ngưng cầm theo túi lớn túi nhỏ đi ra, nhưng cô đứng ở cửa bất động, “Ê, còn không mau qua đây.”

Chu Thừa Trạch không phối hợp, “Tự em qua đây.”

“Anh qua đây.”

“Không.”



Đoạn đối thoại như thế lại lặp lại một lần, dường như Chu Thừa Trạch thở dài, anh đi về phía Thẩm Đại Ngưng. Thẩm Đại Ngưng vô cùng không vui, bĩu môi, “Bổn tiểu thư tức giận rồi, ai bảo vừa rồi ngươi không phối hợp. Cõng ta qua đó, ta cũng kiểm tra thể lực hiện giờ của nhà người luôn.”

“Đừng được đằng chân lân đằng đầu.”

“Xí, anh có cõng không.”

Dường như Chu Thừa Trạch còn quan sát xung quanh một chút, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống. Thẩm Đại Ngưng vui vẻ ghé vào trên lưng Chu Thừa Trạch, “Ây da, Chu Thừa Trạch, hình như anh cũng không phải rất già đâu, dùng dược phẩm bảo dưỡng gì, nói chút xem nào…”



Liễu Tư Ngôn nhìn thấy cảnh tượng đó, dường như Chu Thừa Trạch đang dùng ngữ khí nghiêm túc nói chuyện với Thẩm Đại Ngưng, nhưng ý cười nơi khóe mắt anh, thế nào cũng không che giấu được, anh thật sự vui vẻ, hơn nữa còn rất hưởng thụ.

Liễu Tư Ngôn cảm thấy trái tim minh như bị khoét rỗng, cảm giác này đau đến chảy máy, rồi lại không cách nào cầm máu được, thật sự khó chịu như vậy, lại bất lực đến thế.

Muốn đau thì cứ đau dữ dội đi.

Liễu Tư Ngôn không rõ lắm, vì sao bản thân mình muốn đi theo họ.

Hình như Chu Thừa Trạch không định lái xe về, hướng anh lái không phải hướng về nhà họ Chu.

Liễu Tư Ngôn yên lặng đi theo, không biết mình muốn làm gì, rồi nhìn gì nữa.

Xe dừng lại ở một khu phố rất bình thường, Chu Thừa Trạch xuống xe trước, sau đó Thẩm Đại Ngưng mới chậm rãi xuống xe.

Thẩm Đại Ngưng dẩu môi, “Này này này, chỉ là đến ăn xiên nướng thôi, cứ làm như lấy mạng anh không bằng, cười xem nào.” Thẩm Đại Ngưng vươn tay, kéo khóe miệng Chu Thừa Trạch.

Chu Thừa Trạch gạt tay Thẩm Đại Ngưng ra, dường như muốn trừng mắt lườm cô, vậy mà lại nở nụ cười bất đắc dĩ.

Trong nụ cười như vậy, còn có sự cưng chiều vô hạn.

Liễu Tư Ngôn véo tay mình, rất đau, vậy tức là tất cả những thứ trước mắt đều là sự thật, không phải ảo giác, đó là Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, hai người họ ở bên nhau hạnh phúc đến như vậy.

Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng ngồi trong một quán xiên nướng, bởi vì lạnh, trên giá nướng đều là từng vòng từng vòng khói trắng lớn.

Thẩm Đại Ngưng đi chọn món, chọn một lát lại cảm thấy mất hứng, lại kéo Chu Thừa Trạch đi cùng.

Khi Liễu Tư Ngôn nhìn thấy động tác đó, cô nghĩ Chu Thừa Trạch sẽ từ chối, nhưng anh không, anh mang dáng vẻ rất miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo Thẩm Đại Ngưng.

Liễu Tư Ngôn đột nhiên nghĩ đến mình, khi cô và Chu Thừa Trạch ở bên nhau, là dáng vẻ thế nào.

Hai người hình như còn từng cùng nhau thảo luận về tác hại của xiên nướng, hơn nữa rất nhiều nguyên liệu nấu cũng không tươi, mỗi lần xuất hiện vấn đề gì về an toàn thực phẩm, đều luôn có xiên nướng trong đó.

Bởi vậy khi hai người ở bên nhau, sẽ không đi ăn xiên nướng.

Có một lần cô rất muốn đi nếm thử, vừa mới nhắc tới, Chu Thừa Trạch liền lắc đầu, “Thứ đó có hại cho sức khỏe, đừng đi.”

Liễu Tư Ngôn rất muốn nói mình thích bầu không khí đó, hai người ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, xung quanh đều là các bạn đồng trang lứa, nhưng cô biết anh không thích đồ xiên nướng, cũng không ăn được cay, vì thế vô cùng thấu hiểu lòng người không cưỡng cầu.

Thẩm Đại Ngưng đã chọn món xong, đang chờ ông chủ nướng xong thì bê lên.

Cô chọn rất nhiều món, ông chủ phải chia thành hai bàn.

Đồ ăn được bưng lên, Thẩm Đại Ngưng gấp rút cầm đũa ăn, “Oa oa oa, ngon lắm ý… Thật sự vô cùng ngon đó.”

Chu Thừa Trạch đặt nước trước mặt cô.

“Anh cũng ăn đi chứ.” Thẩm Đại Ngưng miệng đầy ứ, vẫn không quên bảo anh ăn.

Chu Thừa Trạch nhìn thấy nhiều ớt như vậy, dạ dày liền vô cùng khó chịu.

Thẩm Đại Ngưng gắp một miếng cho anh, anh há miệng ăn.

“Đi mua nước cho em.” Thẩm Đại Ngưng dặn.

Bên cạnh quán xiên nướng còn có chỗ bán nước.

Thẩm Đại Ngưng vụng trộm bỏ một thìa ớt rất to vào trong nồi, nghĩ rằng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay.

Liễu Tư Ngôn yên lặng nhìn, đột nhiên rơi nước mắt.

Cô nhìn thấy, lúc Chu Thừa Trạch mua nước rồi quay lại, liền thấy Thẩm Đại Ngưng bỏ ớt vào nồi, nhưng sau khi anh về, lúc Thẩm Đại Ngưng cố ý gắp cho anh, anh vẫn ăn, sau đó cau mày nuốt xuống, làm Thẩm Đại Ngưng ở đối diện vui sướng khi người khác gặp họa.

Hơn nữa Chu Thừa Trạch còn cố ý hay vô tình ăn không ít.

Liễu Tư Ngôn nhìn thấy Chu Thừa Trạch như vậy, đột nhiên tự hỏi mình, anh đã từng đối với mình như vậy sao? Có sao? Mọi người đều nói anh đối tốt với mình, cái gì mới tính là tốt? Anh làm việc đều là nằm trong nguyên tắc của anh, anh từng vì mình mà phá bỏ nguyên tắc của anh sao?

Liễu Tư Ngôn muốn cười, vậy mà vì cảnh tượng này, cô lại bắt đầu hoài nghi tình cảm trước đây của mình.

Liễu Tư Ngôn rời đi, lúc ở trên xe, đột nhiên cô đã biết vì sao Chu Thừa Trạch lại ăn thứ đồ xiên nướng đó, không phải anh không sợ cay, mà là nếu anh không ăn, vậy thì Thẩm Đại Ngưng sẽ ăn càng nhiều, mấy món có tính kích thích đó không tốt cho dạ dày, anh san sẻ một phần không dấu vết.

Thì ra anh không lừa mình, anh và Thẩm Đại Ngưng ở bên nhau, thực sự không liên quan đến mình.

Buồn cười biết bao…

Cô nghĩ tại khoảnh khắc này, cô mới là thật sự hết hi vọng nhỉ!

~ HẾT ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.