Chung Bình mơ mơ hồ hồ mà ngủ thẳng đến giữatrưa mới tỉnh dậy, giấc ngủ vừa rồi làm anh thật không thoải mái, tronggiấc mơ anh bị cái gì đó vô cùng kì quái không ngừng quấy nhiễu, sau khi tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ gì nữa. Chung Bình rất nhanh đứng dậyrửa mặt, xuống dưới tầng ăn cơm trưa rồi đi bệnh viện.
Vừa đếnbệnh viện, anh đã đi thẳng đến phòng vô trùng. Gặp Lâm Vĩ Cường vẫn còntrông chừng ngoài cửa, còn Đinh Như đã đi về từ lâu, Chung Bình sợ runlên hỏi, “Cậu ăn cơm chưa?” Lâm Vĩ Cường gật gật đầu, ánh mắt lo lắngvằn đầy tơ máu, “Tố Tố sao còn chưa tỉnh?” Chung Bình an ủi anh khôngnên nóng vội, y tá sẽ chăm sóc thật tốt cho Tố Tố. Chung Bình nhìn vềthân hình vẫn nằm im kia, trong lòng cũng nặng nề theo, cô nhất địnhđang rất đau. Anh thu mắt lại, quyết định đi tìm Toàn Tông, nói chuyệnmột chút khi nào thì bắt đầu giải phẫu cho Tố Tố.
Chung Bình cònchưa đến văn phòng của Toàn Tông, di động liền kêu lên, giở ra xem, thìra là số điện thoại phòng làm việc của ba mình. Chung Bình hơi căngthẳng, ba anh tìm anh? Chung Bình đành phải đi về văn phòng của ba mìnhtrước. Ba Chung, Chung Minh Sơn, là một trong những cổ đông lớn nhất của bệnh viện này, ông chỉ phụ trách những vấn đề về hành chính.
Lúc Chung Bình đẩy cửa văn phòng của ba mình ra, liền nhìn thấy ông đang ngồi ở đằng sau bàn làm việc, không chút biểu hiện nào.
“Ba.” Chung Bình nhẹ giọng gọi.
Chung Minh Sơn phất tay, bảo anh vào. Chung Bình liền đóng cửa vào trong.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Chung Bình nghĩ ba anh bình thường đều không canthiệp vào công việc của anh, nếu có thì chỉ là việc riêng ở nhà. Vậy thì lần này gọi anh đến là vì gì chứ?
“Tiêu tiểu thư kia có phải làngười mà con mang về nhà không?” Ba Chung không thèm quanh co lòng vònghỏi thẳng luôn. Chung Bình sửng sốt một chút, gật gật đầu, ba quan tâmtới Tố Tố? “Cô ấy tên là Tiêu Tố Tâm.”
“Con cùng cô ấy là quan hệ gì?” Ba Chung sắc mặt khẽ biến.
Chung Bình trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ ý đồ của câu hỏi này, cóphải ba đã biết anh cùng cô đóng giả làm người yêu không? Chung Bìnhngẫm lại, không thể nào, anh cùng Tố Tố về nhà có hai lần, lần nào mọingười cũng đều chào đón, hẳn là không có sơ hở nào.
Chung Bình cẩn thận trả lời, “Bọn con đang hẹn hò.”
“Ta nhớ rõ con nói Tiêu tiểu thư là trợ lí của một công ty đa quốc gia.”Ông bỗng cau mày lại, Chung Bình bị nhìn chằm chằm liền cảm thấy bất an, “Cô ấy thế nào mà lại có quan hệ với cô nhi viện?” Chung Bình cuối cùng đã hiểu rõ, ba anh đã biết được thân phận thật của Tố Tố. Chung Bìnhsuy tư không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Cô ấy là cô nhi, con biết không?” Ông nhìn vẻ mặt Chung Bình đã bắt đầu thay đổi, mọinghi ngờ trong lòng lại càng được xác định, bắt đầu có chút tức giận.
Ông sáng nay nghe một vị lãnh đạo của bệnh viện nói Chung Bình thay mộtbệnh nhân giả tiền viện phí, sau đó lại liên tục trả thêm phí phẫu thuật nữa. Ông rất kinh ngạc, cuối cùng nhờ người đi tìm tư liệu của ngườibệnh này, mới nhận ra cô gái này chính là người mà anh đã mang về nhàlần trước, Tiêu Tố Tâm. Phản ứng đầu tiên của ông lúc ấy là, bạn gái của nó bị thương, đương nhiên nó phải ra tay cứu rồi. Nhưng vừa nhìn xuốngthì thấy, cô gái này lại có quan hệ với một cô nhi viện, lúc này ông mới tìm người biết rõ tình huống ngày hôm qua, nhanh chóng gọi cho cô nhiviện , mới được biết Tiêu Tố Tâm hóa ra lại là một cô nhi, hơn nữa cũngkhông phải đang làm việc ở nơi mà Chung Bình đã nói, cô ấy chỉ là mộtnhân viên thu ngân ở một siêu thị nhỏ. Ông nghe xong đã muốn nổi giận,Chung Bình như thế mà cố ý lừa gạt người trong nhà, lại còn chưa được sự cho phép mà đã lấy nhiều tiền như vậy thì càng tức giận.
ChungBình nhìn thấy ánh mắt ông toàn chất vấn, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ,ba anh khẳng định đã tìm người kể lại rõ tình huống của Tố Tố, “Conbiết.” Chung Bình bình tĩnh trả lời.
“Con biết, mà còn lừa mọi người, lừa cả bà nội? Ông cực kì tức giận hỏi.
“Con chỉ muốn làm bà vui.” Chung Bình cố gắng giải thích, lúc ấy tìm Tố Tốgiả làm bạn gái chỉ là muốn trêu đùa cô, không nghĩ là bà anh sẽ thíchTố Tố như vậy.
“Bà nếu biết con lừa bà, thì còn có thể vui đượcnữa không?” Ông tức giận trừng anh, “Con cùng cô gái này nếu như khôngphải có quan hệ như vậy thì nên một vừa hai phải thôi.”
ChungBình mày nhíu chặt, nhìn ba anh, cái gì mà một vừa hai phải? Tố Tố bâygiờ vẫn còn đang gặp nguy kịch ở kia, chẳng lẽ bảo anh thấy chết màkhông cứu? Không được! Nghĩ vậy, giọng điệu nói ra cũng ngang ngạnh vàiphần, “Đây là chuyện của con, con sẽ tự giải quyết.”
“Chung Bình! Đừng có muốn làm gì thì làm. Con ở bên ngoài chơi đùa thế nào ta khôngquản, nhưng hành động ngày hôm qua của con đã bị mọi người trong bệnhviện đồn ầm lên rồi, bọn họ đều đã coi cô ấy là vợ tương lai của con rồi đấy!” Ông lại càng tức giận, ai trong viện cũng tỏ vẻ thân thiết, nóinếu đây đúng là bạn gái của Chung Bình, họ nhất định sẽ đặc biệt chiếucố. Nhưng sau lưng ông họ lại bắt đầu bàn tán, nói gì mà người vợ tươnglai của Chung gia hóa ra chỉ là một cô nhi!
Chung Bình nghẹnhọng, nói, “Con chỉ coi cô ấy là bạn bè, cô ấy hiện tại đang gặp khókhăn, con chỉ là hết sức giúp đỡ mà thôi.” Ngoại trừ lúc giả vờ làm tình nhân, bọn họ là cái gì?
“Bạn bè, cũng phải bảo trì khoảng cách,đừng để người ta hiểu lầm.” Ông nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Chung Bình liềnvô cùng lo lắng, “Con nhớ kĩ, chúng ta tuyệt đối không chấp nhận cho một cô nhi vào cửa Chung gia.”
Chung Bình không nói gì chỉ nhìn baanh, nhưng vẻ mặt của ông đã minh chứng cho tất cả mọi việc, ông sẽkhông chấp nhận thân thế của Tiêu Tố Tâm. Chung Bình thấp giọng trả lời, “Con biết.”
“Con đã đem tiền cho họ rồi thì coi như cho họ mượntrước. Sau khi phẫu thuật xong, ta sẽ đề nghị bọn họ cho cô ấy một chútưu đãi, con đừng có xen vào việc này nữa.” Ông lạnh lùng nói.
Chung Bình căng thẳng, do dự nửa này mới thấp giọng nói, “Được ạ.” Trước cứ nghe ba anh đã, chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách.
“Còn có về phía bà nội, con tìm một cơ hội nói hai người đã chia tay. Takhông muốn thấy cô gái này xuất hiện ở nhà lần nữa đâu.” Ông đưa ra mộtlời nhắn cuối cùng. Ông hi vọng Chung Bình cùng Tiêu Tố Tâm sẽ hoàn toàn không còn liên hệ gì nữa, kể cả là ân huệ, ông cũng không muốn ChungBình có liên quan.
Chung Bình cau mày đáp ứng rồi đi xuống dưới.Anh đau đầu không biết nên nói chuyện Tố Tố bị thương với bà thế nào,nhất định sẽ khiến bà khổ sở. Hiện tại ba anh còn tạo áp lực cho anhnữa, anh lại càng lo lắng hơn.
Ba Chung thấy anh đã hoàn toàn đáp ứng lời ông nói, mới cho anh rời đi.
–
Chung Bình rầu rĩ đi tìm Toàn Tông, Toàn Tông nói muốn dẫn anh đi xem tìnhhuống của Tiêu Tố Tâm hiện nay, rồi mới thảo luận được phương án giảiphẫu.
Lâm Vĩ Cường nhìn thấy Chung Bình cùng Toàn Tông đang lạiđây, liền nhanh chóng đứng dậy. Chung Bình an ủi nói, để bọn họ đi vàoxem Tố Tố thế nào trước, hi vọng có thể nhanh chóng giải phẫu cho cô.Lâm Vĩ Cường nghe xong, ra sức gật đầu, “Nhất định phải cứu cô ấy.”Chung Bình bình tĩnh gật đầu, anh nhất định sẽ dốc hết sức.
Chung Bình cùng Toàn Tông mặc lên người đồ vô trùng, rồi liền đi vào trongphòng bệnh. Y tá vừa nhìn thấy bọn họ, liền trực tiếp lui qua một bên.
Toàn Tông nhấc lên chiếc chăn đơn, Chung Bình cảm thấy mắt mình như bị aiđâm phải, tim hung hăng thắt chặt lại, lần đầu tiên anh nhìn thấy vếtthương của Tiêu Tố Tâm. Bên trái thân thể, từ khuôn mặt cho đến hết cánh tay trái cùng ngực trái toàn bộ đều bị bỏng nặng. Phần eo cùng sườnchân trái cũng bị thương nhẹ. Những vết máu mơ hồ còn dính lại làm chotrái tim của anh co rút đau đớn, Tố Tố sao có thể chịu đựng được chứ?
Toàn Tông cẩn thận quan sát vết thương của Tố Tố, chỉ vào phần mặt bên tráivới Chung Bình, chủ yếu cần giải phẫu nơi này, bởi vì bỏng rất nghiêmtrọng, đã có một chút biến dạng, không biết cấy da có được như cũ không.
Chung Bình nhìn thấy cô, nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng âm thầm lo lắng,nếu Tố Tố tỉnh lại…… Tim dường như thắt chặt lại, một mực muốn gây têcho cô để cô không cảm thấy đau nữa.
Toàn Tông đẩy đẩy Chung Bình vẫn còn đang ngẩn ngơ, ánh mắt căng thẳng, “Cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh,thời gian này rất quan trọng, không thể có gì sai sót. Thời gian nàycũng là lúc đau đớn nhất.” Chung Bình tĩnh tâm gật đầu, anh hơi sợ, anhchính là sợ cô đau!
Toàn Tông giao lại mọi việc cho hộ sĩ, nóivới Chung Bình nên khuyên Lâm Vĩ Cường về nghỉ ngơi trước, nhưng Lâm VĩCường lại kiên trì muốn đợi Tố Tố tỉnh rồi mới đi, Chung Bình nhìn thấyvẻ mặt quật cường của cậu ta, chỉ biết hổ thẹn cúi đầu, Lâm Vĩ Cường quả thực là đối với Tố Tố rất tốt, nên cũng không khuyên cậu ta nữa.
Anh hiện tại còn phải chuyên tâm cùng Toàn Tông chuẩn bị cho ca phẫu thuật, anh nghĩ muốn mau chóng giúp cho Tố Tố bớt đau khổ! Tất cả đều phải chờ đến lúc sau khi giải phẫu mới nói sau!
Ngồi trên máy bay để đi đến Phần Lan, Lộ Hiểu Vụ vẫn cảm thấy không được đúng lắm. Bọn họ lại cứ thế đem đứa con mới được 2 tuổi của mình, MạnhTưởng đưa cho ba mẹ cô, để bay đi Châu Âu. Mạch Dịch Nam nói muốn làm gì đó đặc biệt cho cô để kỉ niệm 3 năm ngày bọn họ kết hôn
MạchDịch Nam nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lộ Hiểu Vụ, liền nhẹ nhàng ômlấy cô vào trong ngực, “Em vẫn còn không yên tâm về Tưởng Tưởng sao?”
“Dịch Nam, sao chúng ta lại có thể để Tưởng Tưởng ở nhà, để đi nước ngoàichơi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ nhăn lại, bọn họ như vậy thật vôtrách nhiệm.
“Lộ Lộ, Tưởng Tưởng bây giờ đã đủ lớn rồi, cứ để nó ở với ba mẹ vài ngày. Chúng ta chỉ đi một thời gian thôi, rất nhanh sẽtrở lại.” Từ khi có Tưởng Tưởng, cả thể xác và tinh thần cô đều chỉ quan tâm đến con, còn anh tự nhiên bị ném xuống vị trí thứ hai. Cảm giác bịlãng quên ấy khiến anh chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng, lần này nhânlúc kỉ niệm ngày cưới, anh phải hưởng thụ một thế giới tốt đẹp mà chỉ có cô và anh!
“Có thể cùng mang Tưởng Tưởng theo mà, dù sao concũng đã lớn rồi.” Lộ Lộ nghĩ để Tưởng Tưởng ở nhà, cô thật không đànhlòng, Tưởng Tưởng chưa từng rời xa cô một bước nào, đột nhiên lại rời đi vài ngày, nó nhất định sẽ không quen, buổi tối nhất định sẽ khóc lóctìm cô. Lộ Lộ càng nghĩ càng lo lắng, nhịn không được quay đầu lộ ra vẻmặt đáng thương nhìn Dịch Nam, đôi môi nhẹ nhàng khẽ mở.
Dịch Nam liền cúi đầu khẽ hôn cô, để ngăn lại những điều cô định nói. Anh biếtcô sẽ nói gì, cô hiện tại là muốn đi về, nhưng không được, tuyệt đốikhông được! Máy bay cũng cất cánh rồi, nếu cô nhất định phải về thì hãyđợi 7 ngày sau đi!
Dịch Nam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dịudàng nói, “Lộ Lộ, từ bây giờ trở đi, em có thể chỉ quan tâm đến anh thôi không? Tưởng Tưởng em hãy nhớ ở trong lòng đi được không?” Nếu mangtheo Tưởng Tưởng thì còn gì gọi là đền bù lại tuần trăng mật nữa? Anhmới không cần, tiểu quỷ kia nhất định sẽ cả ngày đều quấn lấy Lộ Lộ gấphai lần nữa!
Lộ Lộ ngẩn ra, nhìn ánh mắt đầy thâm tình của DịchNam, bất giác có chút cảm động, Dịch Nam là muốn đền bù lại cho cô mộttuần trăng mật lãng mạn. Lúc bọn họ vừa kết hôn, trong lòng cô vẫn cònsợ Mạch Dịch Nam nên tuần trăng mật đầu tiên thật sự là có chút bi thảm. Lúc ấy, giờ phút nào cô cũng sợ hãi đề phòng khi nào thì cái người đànông cường tráng kia sẽ lại đột nhiên ôm chặt lấy cô, hay bỗng nhiên sẽđem bế cô lên giường. Ai, bây giờ ngẫm lại những việc đó, thật khôngmuốn nghĩ đến nữa. Kỳ thật, không chỉ có riêng cô buồn bực, anh cũng chả vui vẻ gì, nhìn phản ứng ngây ngô, khẩn trương của cô, mọi cách tántỉnh của anh đều không có hiệu quả, cho nên Mạch Dịch Nam vẫn oán hận để trong lòng, căn bản là tuần trăng mật đó chả có gì vui hết.
Lộ Hiểu Vụ khẽ vuốt nhẹ mặt Dịch Nam, nhẹ giọng xin lỗi, “Dịch Nam, em chỉ là lo lắng cho Tưởng Tưởng thôi.”
Dịch Nam nghe thấy giọng nói của cô đã có chút dao động, liền ôm lấy đầu của cô đặt lên vai anh, nhỏ giọng nói, “Đừng lo lắng, chúng ta nên bắt đầudạy nó cách tự lập thôi.” Hiểu Vụ dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn gậtnhẹ đầu, cô không thể lúc nào cũng giữ con ở bên người được. Mạch DịchNam nhìn Hiểu Vụ rốt cục cũng đã đồng ý, trong lòng cười trộm, Lộ Lộthật đáng yêu!
–
Vượt qua một chuyến bay dài, hai ngườicuối cùng đã tới thủ đô của Phần Lan, Helsinki, sau đó lại đổi xe lửa đi tới một thị trấn nhỏ phía bắc Saariselka. Tháng mười, Phần Lan đã bắtđầu đón mùa đông, nơi nơi tuyết bay đầy trời. Tuy rằng đi trên đường đãcó hệ thống sưởi, nhưng mà, Lộ Hiểu Vụ nhìn đến một mảnh trắng xóa ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng lạnh run một chút. Mạch Dịch Nam cảm thấy cô nhẹ nhàng co người lại, thì ôm cô càng chặt, Hiểu Vụ rất sợ bị lạnh, hy vọng cô có thể ở lại được đây!
“Chúng ta cuối cùng đi đến đâu vậy?” Lộ Hiểu Vụ lần nữa hỏi Dịch Nam, anh lại cười đầy thần bí, “Bímật.” Hại cô càng thêm hiếu kì, anh rốt cuộc là chuẩn bị món quà gì màra vẻ thần bí đến thế? Chẳng lẽ muốn xem món quà đặc biệt này thì phảiđến giữa nơi băng tuyết ngập trời này ư?
Dịch Nam nhìn Hiểu Vụnhíu máy lại, khẽ cười dịu dàng vuốt nhẹ lông mày của cô, “Em kiên nhẫnmột chút, anh cam đoan nhất định em sẽ thích!” Hiểu Vụ bĩu môi, muốn giữ bí mật đến cuối cùng đây!
Nơi hai vợ chồng bọn họ ở chính là một khách sạn rất đặc biệt Kakslauttanen của thị trấn Saariselka, Hiểu Vụnhìn theo kiến trúc của khách sạn này, quả thật thấy vô cùng ấn tượng.Đây là khách sạn sao? Ở đây giống như một ngôi làng nhỏ bị bỏ quên, mọingười đều ở trong một chiếc lều được làm bằng thủy tinh trong suốt.Chẳng lẽ đây là kiến trục đặc thù ở đây? Hiểu Vụ lòng tràn đầy thíchthú, đi ở bên cạnh Dịch Nam, nghe anh dùng thứ tiếng Anh lưu loát củamình để nói chuyện với người phục vụ, rất nhanh chóng đã làm xong thủtục nhận phòng. Người phục vụ mang theo hành lí, dẫn hai người bọn họ đi đến căn phòng đã được đặt trước.
Mạch Dịch Nam gắt gao nắm chặttay Lộ Hiểu Vụ, trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày đọng lại, khi giẫmlên đều phát ra tiếng động, Dịch Nam nhìn chiếc mũi của cô vì quá lạnhmà đã ửng đỏ cả lên, đau lòng đem khẩu trang kéo lên che khuất mặt củacô. Ánh mắt to sáng ngời của cô chợt hiện ra nét tươi cười.
LộHiểu Vụ được dẫn đi qua rất nhiều căn phòng thủy tinh, giống như một cái lồng với nửa vòng tròn trong suốt được gắn vào trên mặt đất tạo thànhmột loạt những căn phòng nhỏ, nóc nhà là hình bán nguyệt với những bứctường vững chắc bao quanh trên mặt đất, ở trên những bức tường ấy đãđọng lại một lớp tuyết rất dày, chỉ kì lạ là, ở trên nóc nhà một chúttuyết cũng không có. Chẳng lẽ có người chuyên môn dọn dẹp trên đó haysao? Hiểu Vụ trong lòng rất hiếu kì, bọn họ sẽ ở đây ư? Phòng ở này cóthể ở được sao? Hơn nữa còn ở bên ngoài trời như này, có phải rất lạnhhay không? Hiểu Vụ nhanh chóng nắm chặt lấy tay Dịch Nam, Dịch Nam liềnnhìn cô cười, an ủi cô đừng lo lắng.
Người phục vụ dẫn hai ngườiđến trước một gian phòng nhỏ, mở cửa ra cho hai người đi vào. Vào trongphòng liền đóng cửa lại, người phục vụ nhanh chóng mở lò sưởi lên. Trong phòng ngay lập tức không còn cái rét căm căm như ở bên ngoài nữa, HiểuVụ tháo khẩu trang xuống, chăm chú đánh giá mọi thứ trong phòng, ở bêntrong cũng không lớn lắm, chỉ có một chiếc giường lớn đặt ở giữa, ở trên bước tường bao quanh có bày biện một số vận dụng, ở bên cạnh có mộtgian nho nhỏ, xem chừng chắc là nhà vệ sinh. Mà trên nóc nhà là hình bán nguyệt làm bằng thủy tinh trong suốt, những mảnh thủy tinh được nối lại với nhau bằng những thanh kim loại, làm thành một mái nhà hình vòngcung, xuyên qua cửa kính có thể rõ ràng nhìn thấy được mọi cảnh sắc bênngoài và bầu trời rộng lớn, khung cảnh tuyệt đẹp.
Người phục vụ giao phòng xong, Dịch Nam cho anh ta một chút tiền bo, người phục vụ liền mỉm cười rời đi.
Trong phòng càng ngày càng ấm áp, mặc nhiều quần áo như vậy Hiểu Vụ cảm thấycó chút nóng. Dịch Nam nhìn cô nhẹ giọng nói, “Cởi áo khoác ra đi.” Hiểu Vụ hơi do dự nhìn vòm nhà trong suốt, căn phòng này có tường thật nhưng rất thấp, thậm chí tất cả đều là thủy tinh, cho nên từ bên ngoài nhìnvào bên trong rất dễ dàng.
“Đừng lo, có thể che được mà.” DịchNam nói xong liền đi đến bên giường, cầm lên một chiếc điều khiển từ xanào đó, hướng nóc nhà ấn một cái, từ hai bên mái vòm bỗng dâng lên haitấm rèm rồi từ từ hướng lên tận nóc nhà hợp lại, chỉ chốc lát vòm nhàtrong suốt rất nhanh đã được che chắn.
Hiểu Vụ cười cởi áo khoác bên ngoài ra, sau đó đi qua chỗ anh, giúp anh cởi áo xuống, treo lên một chiếc giá treo gần đó.
“Nơi này nhỏ như vậy? Chúng ta có ở được không?” Hiểu Vụ ngồi một bêngiường, nhìn chung quanh căn phòng, trong này di chuyển cũng thấy khókhăn, cả phòng trừ chiếc giường lớn này ra thì chả còn chỗ để làm việcgì nữa.
Mạch Dịch Nam đi qua ôm lấy cô, hôn nhẹ lên khuôn mặt bắt đầu có một chút ấm áp, “Bí mật mà.” Niềm hạnh phúc bất ngờ này nhấtđịnh phải giữ đến cuối cùng. Hiểu Vụ nghiêng đầu nhìn anh nhẹ nhàng kêulên một tiếng, rốt cục là cái gì mà phải thần bí như vậy chứ! Được rồi,cô cũng không đoán nữa, đằng nào đến lúc đấy rồi cũng sẽ biết!
Hiểu Vụ đi qua mở hành lí ra, tùy ý hỏi, “Chúng ta ở đây bao lâu?” “Ở lại ba ngày, vài ngày sau anh sẽ đưa em đi nơi khác.” Dịch Nam nhìn Hiểu Vụ,sau khi sinh con, người cô cũng đẫy đà lên một chút, chỉ vì Dịch Nam sợHiểu Vụ gầy như vậy, nên cố ý tẩm bổ cho cô. Hiện tại trên người đã cóchút da chút thịt, nhưng mà thoạt nhìn vẫn nhỏ bé đáng yêu như cũ. DịchNam đi qua ôm Hiểu Vụ đứng lên, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lênquay về phía mình, nhẹ nhàng nói, “Để tí nữa anh làm cho, hôm nay nhấtđịnh em rất mệt rồi, có muốn đi tắm rửa trước không? Tí nữa anh đưa emđi ăn cơm.”
Hiểu Vụ nhìn đống hành lí, lại nhìn Dịch Nam cườicười, “Được.” Ánh mắt kiên quyết kia rõ ràng nói là anh sẽ không để côlàm việc này, thôi thì cô cứ ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi một chút,nhẹ nhàng đẩy tay Dịch Nam ra định lấy quần áo đi tắm. Nhưng vừa mới rời khỏi vòng ôm của anh, đã nhanh chóng bị anh kéo trở lại, Dịch Nam hípmắt cười nhìn cô, “Lộ Lộ, cuối cùng cũng chỉ có hai chúng ta.” Vẻ mặttươi cười cùng đắc ý của anh làm cho Hiểu Vụ không nhịn được khẽ cười,người này thật quá phận, đã làm cha rồi mà còn như thế!
Dịch Namcàng ôm chặt cô, chậm rãi cúi đầu, từ từ, dịu dàng khẽ in lên đôi môicủa cô một nụ hôn, sự đụng chạm nho nhỏ này làm cho bọn họ có chút say.Dịch Nam đang rất vui, cho nên rất có hứng thú mà chậm rãi hưởng thụ.Khi anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông cô ra, cô nhìn thấy trong đôi mắt màu đen kia toát lên sự vui sướng! Hiểu Vụ hai má bỗng ửng đỏ, khẽ đẩyanh ra, xoay người lấy quần áo rồi vào trong nhà vệ sinh.
DịchNam ngồi xuống sắp xếp đồ đạc, căn phòng này quả thực rất nhỏ, nên cũngkhông có nhiều chỗ để mà bày biện thêm gì cả. Chỉ có điều, giường lạirất lớn rất thoải mái, Dịch Nam cúi đầu cười, như vậy là được rồi!
Một lúc sau, Hiểu Vụ tắm xong đi ra, Dịch Nam liền vào trong tắm rửa mộtchút, cả một hành trình dài như vậy làm anh cảm thấy cả người thật không thoải mái. Chờ Dịch Nam xong xuôi, Hiểu Vụ đã sấy khô tóc và buộc tócgọn gàng rồi, Dịch Nam vừa lòng gật đầu, “Đi ăn cơm thôi.” Hai người lại mặc áo khoác vào rồi mới ra khỏi phòng.
–
Dịch Nam dẫn Hiểu Vụ tới nhà hàng của khách sạn này, ăn thử một chút đồ ăn ở phía cực Bắc Châu Âu.
Đúng lúc đó có một người phục vụ từ xa đang đi tới chỗ bàn của hai người,trên tay bê một chiếc bánh ngọt đã được cắm vài ngọn nến, Hiểu Vụ tựnhiên cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, ngơ ngác nhìn Dịch Nam, anhlại chỉ cười mà không đáp.
Người phục vụ đặt chiếc bánh lên trênbàn, ở trên đó còn rõ ràng được viết ba chữ “I love you”, Hiểu Vụ nhìnánh sáng phát ra từ ba ngọn nến kia, tim như bị ai đó kéo căng ra, vôcùng xúc động, cô cảm thấy mắt mình có một chút cay cay. Tuy rằng chắcchắn biết anh sẽ chuẩn bị gì đó, nhưng mà tận mắt nhìn thấy tâm ý nàycủa anh, trong lòng vẫn không nhịn được mà vô cùng cảm động. Hiểu Vụ dịu dàng chỉ nhìn vào anh, khẽ mỉm cười với anh, thì thào nói, “Dịch Nam,cảm ơn.”
Mạch Dịch Nam hướng người phục vụ gật gật đầu, ngườiphục vụ liền lui ra. Anh cách một chiếc bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,“Có thích không?”
Hiểu Vụ cảm động nói không ra lời, chỉ có thểra sức mà gật đầu. Anh luôn để ý đến cô như vậy, cũng rất hết lòng vớihôn nhân của hai người, điều này làm cô rất cảm động.
Dịch Nam từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, mỉm cười nhìn cô, “Anh có cái này tặng em.”
Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, rốt cuộc còn những điều bất ngờ nào nữa đây?
Dịch Nam nhẹ nhàng cầm tay cô lên, mở chiếc hộp gốm ra, lấy từ trong chiếchộp ra một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, từ từ đeo vào ngón giữa chocô. Hiểu Vụ nhìn chiếc nhẫn đẹp đẽ đang được đeo trên tay mình, tronglòng lại càng kích động, run rẩy nói, “Dịch Nam.” Nhẫn kim cương này sovới nhẫn kết hôn còn lớn hơn rất nhiều, nhất định rất mắc.
Dịch Nam chỉ mỉm cười cầm tay cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, “Anh có được nhận một nụ hôn để cảm ơn không?”
Hiểu Vụ mặt lập tức ửng đỏ, ánh mắt nhẹ liếc xung quanh bàn, rồi lại nhìnDịch Nam, ý nói rằng trong nhà hàng có rất nhiều người. Dịch Nam lạikhông để ý, chỉ chăm chú nhìn cô, chờ đợi nụ hôn của Hiểu Vụ.
Hiểu Vụ bị ánh mắt của anh nhìn như vậy lại càng đỏ hơn, đành phải khẽ nghiêng người về phía trước, quyết định hôn anh một cái.
Dịch Nam vừa thấy Hiểu Vụ rốt cục cũng thôi thẹn thùng, thì trong lòng càngmừng rỡ, người tiến sát đến. Hai người cách một chiếc bàn khẽ xích lạigần nhau, Hiểu Vụ chỉ khẽ chạm môi một cái đã muốn lui lại phía sau,không thể ngờ được Dịch Nam đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ cô, còn chưamuốn chấm dứt nụ hôn này. Hiểu Vụ bị động chống đỡ lại đầu lưỡi nóng như lửa đốt của anh, mãi cho đến khi cô cảm thấy mình sắp không thở đượcnữa thì Dịch Nam mới buông cô ra. Hiểu Vụ mặt càng đỏ hơn, hô hấp khókhăn trừng mắt nhìn Dịch Nam, anh lại ở ngay đại sảnh nhà hàng lại thânmật với cô như vậy.
Dịch Nam liền vô cùng thỏa mãn, cười gắp mộtchút đồ ăn đặt vào trong bát của cô, “Ăn thử đi, thịt tuần lộc ở nhàhàng này rất được.” Chiếc bàn bên cạnh đang nhìn bọn họ cười, Hiểu Vụlại vô tình liếc mắt nhìn thấy, càng cảm thấy ngượng vô cùng, trừng mắtnhìn Dịch Nam, ra nước ngoài là lại không chú ý gì cả! Dịch Nam như đọcđược sự bối rối cùng oán giận trong mắt cô, liền cười nói nhỏ, “Bọn họđã sớm quen như vậy rồi.” Người Trung Quốc vốn rất ý tứ, nhưng ngườingoại quốc đối với việc biểu hiện sự lãng mạn này thì trực tiếp hơnnhiều! Hiểu Vụ không trả lời, chỉ chăm chú ăn cơm.
Hai người vui vẻ dùng xong bữa tối, Dịch Nam liền nắm tay Hiểu Vụ đi ra ngoài tản bộ.
Khách sạn này nằm trên đỉnh núi, những căn phòng bán nguyệt trong suốt giốngnhư một ngôi làng nhỏ bị người ta bỏ quên, nằm ngay ngắn thành hàng.Giữa mỗi phòng đều có một chút khoảng cách, làm như vậy cũng để tránhviệc bị nhìn trộm. Ở ngoài phòng là một rừng cây rậm rạp nhưng lại cóđôi chỗ thưa thớt, nhìn về phía xa xa, đều tối đen như mực. Dịch Nam nói khi đến buổi tối, những người phục vụ của khách sạn sẽ phải tắt hết đèn hai bên đường, cho nên nhìn qua thì xung quanh khách sạn sẽ tối đen.Nhưng mà, mỗi phòng đều được đặt sẵn một chiếc đèn cầm tay, cũng là đểcho mọi người có thể thuận tiện đi lại giữa đêm tuyết này, nếu khôngchắc chắn sẽ không tìm được phòng của mình.
Đi một lúc liền cảm giác có chút lạnh, Dịch Nam đành nắm tay Hiểu Vụ trở về phòng.
Vào trong phòng, hai người liền cởi áo khoác, Dịch Nam đóng cửa phòng bậtđèn lên, ôm lấy Lộ Lộ ngồi dựa vào trên giường. Dịch Nam nhanh chóng mởchiếc màn che ở trên đỉnh ra, cả một bầu trời đen tím ngắt nhất thời lộra, trời cao vời vời chỉ có đặc một màu như vậy, dường như càng nhìn xa, trời càng tối thăm thẳm, sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
DịchNam ôm chặt Hiểu Vụ, trầm giọng nói, “Lộ Lộ, em có hạnh phúc không?”Hiểu Vụ tựa đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói, “Hạnh phúc.” Anh có lúc hơi ngang ngược, có lúc lại bướng bỉnh, cũng có lúc vô cùng dịu dàng vớicô, làm cho cô luôn cảm thấy không biết kiếp trước mình đã tu được cáiphúc gì mà kiếp này có thể tìm được người đàn ông hoàn hảo như anh.
Dịch Nam để cằm ở trên đỉnh đầu cô, khẽ cọ, sự tiếp xúc nhẹ nhàng này làmcho lòng anh khoan khoái vô cùng, “Anh cũng rất hạnh phúc.” Hiểu Vụ đemlại cho anh hạnh phúc, làm cho anh không kìm lòng nổi lại càng muốn ỷlại vào cô, càng cần cô hơn. Trong cuộc đời của mỗi con người có thể cóđược mà người mình hằng mong ước, đã là vô cùng hạnh phúc, mà Lộ Lộ lạichính là người trong lòng anh, mỗi ngày chỉ cần thấy cô mỉm cười, nghegiọng nói nhẹ nhàng của cô, thì trong lòng anh đã vô cùng thỏa mãn rồi.Được chuyên tâm và để ý đến cô làm cho trái tim anh có thể đập rộn ràngmỗi ngày, anh rất thích cái cảm giác này, tin tưởng cô có thể vĩnh viễnkhiến cho anh luôn yêu đời, tràn ngập sức sống như dòng suối nguồn chảy. Cho nên, anh luôn muốn dụng tâm tạo ra những hạnh phúc bất ngờ cho cônhư vậy!
Hiểu Vụ vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh mỉm cười nói,“Anh nói xem khi chúng ta đã bốn, năm mươi tuổi có thể còn giống như bây giờ ôm lấy nhau, ngả đầu vào nhau như bây giờ không?” Cô vẫn luôn tòmò, liệu nhiệt tình của Mạch Dịch Nam đối với cô có thể một ngày nào đómất đi không? Người ta không phải nói sau 7 năm sẽ không còn gì mới mẻ,hôn nhân sẽ giống như một con hồ yên bình lặng sóng sao? Bọn họ có thểsẽ như vậy hay không?
Trong màn đêm, Dịch Nam khẽ cười, “Đươngnhiên, dù 60, 70 tuổi thậm chí có 100 tuổi chúng ta vẫn sẽ có thể ômnhau như vậy, bởi vì anh mong em có thể cả đời chỉ dựa vào anh.” Hiểu Vụ cảm động nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn ánh sáng yếu ớt ngoài kia rồi lạinhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh, “Chúng ta sống đến 80 tuổi là đủrồi.” Cô không muốn tham lam, nếu hạnh phúc này có thể giữ đến năm 80tuổi, cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.
Dịch Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô rồi cười khẽ, người phụ nữ bé nhỏ nàycủa anh vĩnh viễn cũng chả nổi lên được lòng tham, thậm chí dù là hạnhphúc cũng chỉ muốn vừa phải. Nhưng là, anh tham lam như vậy, chỉ hy vọng cô có thể vĩnh viễn ở bên anh.
Hai người trong bóng đêm chỉ lẳng lặng nói chuyện về tương lai, ngay cả việc Tưởng Tưởng lúc lớn lên nhưthế nào, nó sẽ yêu một cô gái nào đó, rồi sẽ kết hôn sống bên nhau trọnđời, sau đó cả ba thế hệ nhà họ đều ở với nhau, hạnh phúc cùng nhau ngồi ở trên ghế xem cháu trai và cháu gái của mình nô đùa. Càng nói càngnói, Hiểu Vụ bất giác đã có chút mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, đối vớinhững câu hỏi của Dịch Nam cũng lúc có lúc không trả lời.
DịchNam lại nhẹ nhàng đánh thức cô, không cho cô ngủ, “Hiểu Vụ, đừng ngủnhanh như vậy, anh còn có bất ngờ nữa muốn em xem.” Hiểu Vụ đã bắt đầukhông chống đỡ được nữa, đem mặt vùi vào sau cổ anh, lẩm bẩm nói, “DịchNam, em mệt lắm rồi, ngày mai……chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Dịch Namđành dùng sức nhấc cô dậy, hôn nhẹ lên mặt của cô thấp giọng gọi, “LộLộ, cố lên một chút nữa, ngay lập tức có thể nhìn thấy.”
Bỗngnhiên, trong phòng bỗng có một vài tia sáng lóe lên, Dịch Nam kinh ngạc, đẩy đẩy người đang nằm ở trong lòng. Hiểu Vụ ậm ừ khó khăn khẽ mở mắt,Dịch Nam lại dùng sức lay cô dậy, “Hiểu Vụ, tỉnh dậy, mau nhìn đi, nhìnxem trên trời có cái gì kìa?”
Hiểu Vụ liền ngẩng đầu lên, cố gắng mở mắt, nhất thời giật mình, đây là cái gì vậy? Ôi, tuyệt đẹp! Tronglòng chấn động làm cho mọi cơn buồn ngủ đã bay biến đi đâu mất.
Trên bầu trời có khoảng hơn mười dải ánh sáng như xé tan bầu trời tăm tối,giống như là từ chân trời xa xôi đi tới, từ những dải mây cuồn cuộn phát ra ánh sáng bay thẳng lên không trung. Ở trên bầu trời như được vẽ ravô số những dải màu sắc uốn lượn, tạo thành một hình ảnh vừa đặc biệtvừa đẹp đến tuyệt vời. Lộ Hiểu Vụ kích động nắm chặt tay Mạch Dịch Namhô nhỏ, “Đẹp quá, đẹp quá.” Những chùm sáng kia trong nháy mắt lại nhẹnhàng khẽ tản ra, tạo thành những dải mây mỏng, cả bầu trời đang tối đen bỗng chốc trở thành một vũ đài tràn ngập ánh sáng và màu sắc sặc sỡ, mà tốc độ của những ánh sáng này lại như ma như quỷ biến hóa khôn lường,làm cho trái tim người xem đều không yên mà phải nhảy lên không ngừng.
Dịch Nam nhìn thấy vẻ mặt kích động của Hiểu Vụ, lộ ra ý cười thật sâu, anhbiết cô nhất định sẽ rất thích, khẽ dán vào tai cô thấp giọng nói, “Đâylà Bắc cực quang.”
Hiểu Vụ cảm thán hít sâu một hơi, hóa ra đâylà Bắc cực quang! Trời ạ, cô chưa bao giờ biết thiên nhiên lại có sứcmạnh thần kì đến thế, có thể ở một đêm tối tăm mù mịt này tạo ra nhữngluồng ánh sáng đẹp đẽ này, thật thần kì!
Dịch Nam chậm rãi giảithích, “Nơi này là ở phía Bắc Phần Lan, là thị trấn nhỏ Saariselka,chúng ta đang ở một trong những căn phòng đặc sắc nhất của khách sạnKakslauttanen, đây là phòng chuyên dùng để có thể ngắm Bắc cực quang vìthế họ mới xây vòm nhà làm bằng thủy tinh trong suốt. Hàng năm đều córất nhiều du khách vất vả lặn lội đường xa tới đây để ngắm cho bằng được cực quang này. Đây là anh cố ý muốn chuẩn bị làm quà cho em, có thíchkhông?”
“Thích, rất thích. Thực sự vô cùng thích, anh xem ở bênkia bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển rồi kìa.” Hiểu Vụ kích động không thôi,chỉ có thể không ngừng kêu lên như vậy. Dịch Nam nhìn thấy vẻ mặt hưngphấn của cô, trong lòng càng vui vẻ, anh ôm lấy Hiểu Vụ chậm rãi nằmxuống giường, nhìn lên bầu trời rực rỡ kia, cùng nhau hưởng thụ thờikhắc đẹp đẽ động lòng người này.
Hiểu Vụ thật vất vả mới thu hồiđược ánh mắt, hưng phấn ôm Dịch Nam mà điên cuồng hôn, “Dịch Nam, cảm ơn anh, em rất vui! Đây là lần đầu tiên em thấy Bắc cực quang, rất đẹp,rất thần kì!” Cô đã kích động đến mức trong lời nói cũng tràn đầy hưngphấn, anh khổ tâm chuẩn bị như vậy làm cho cô rất cảm động, thực sự vôcùng cảm động, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh lại tạo cho cô một hạnhphúc bất ngờ như thế này, quả thực đã làm cô chấn động!
Dịch Namvui mừng ôm lấy cô, nhiệt tình tìm kiếm đôi môi của cô, xoay người đè cô xuống, khó khăn lắm mới khiến cô chủ động hôn anh như vậy anh càng phải làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc. Anh chính là muốn làm cô hạnh phúc đến phát điên, nhìn thấy sự xúc động trong mắt cô, tim anh càng bị kíchđộng hơn!
Dịch Nam gắt gao ôm lấy cơ thể mềm mại dưới thân mình, lẩm bẩm nói, “Lộ Lộ, anh nghĩ muốn em, ngay dưới Bắc cực quang này.”
Thân thể mềm mại của Hiểu Vụ bỗng chấn động, tim bắt đầu kinh hoảng đập liên hồi, trời ạ, ở đây ư? Ở dưới vòm nhà trong suốt này? Toàn thân cô bỗngchốc đỏ ửng, cố gắng tạo ra một chút khe hở với anh, ngượng ngùng nhẹgiọng nói, “Bên ngoài sẽ nhìn thấy.
“Tắt đèn đi, sẽ không nhìnthấy nữa.” Dịch Nam nhẹ nhàng cắn chiếc cằm tinh tế của cô, đầu lưỡichạy dọc theo những đường cong duyên dáng trượt xuống, anh hiện tại chỉmuốn được yêu cô, cùng cô cảm thụ thiên nhân hợp nhất ( người và trờihợp làm một)
Hiểu Vụ nghiêng đầu, thanh âm vẫn như cũ nhỏ nhẹkháng cự, “Dịch Nam……nếu không…….che lại rèm trên đỉnh đi…….” Trong lòng cô vẫn rất ngại, hơn nữa ở đây là một nơi xa lạ, cô cảm thấy bất an.
Dịch Nam lại khẽ cắn vành tai của cô, cảm nhận được người dưới thân đangkịch liệt run rẩy, thanh âm khàn khàn nhỏ giọng nói, “Không được, anhmuốn em nhìn thấy Bắc cực quang đẹp đẽ kia chạy tới thiên đường.” Bàntay chậm rãi xoa nhẹ ngực cô, Hiểu Vụ cả người bỗng mềm nhũn, khẽ thởhổn hển.
Một đêm thần kì mà tuyệt đẹp tại nơi ấy, Mạch Dịch Namdịu dàng dùng tình yêu của mình làm cho Hiểu Vụ phải tan chảy, trongnháy mắt khi cả hai đều lên tới đỉnh điểm, cô giống như thật sự đã nhìnthấy những ánh sáng mĩ lệ thuộc về thiên đường kia. Cảm giác ấy thật sựquá tuyệt vời!
Hạnh phúc của Mạch Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ vẫnnhư cũ tiếp tục, chỉ cần vì đối phương mà thật tâm trả giá, tình yêu sẽvĩnh viễn không bao giờ đổi thay!