Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 121



Chương 121: Đây là một ván cờ

Giản Đồng thực sự không biết tại sao hôm nay khi bản thân ở trước mặt những người này, lại không muốn phối hợp diễn ra một màn kịch như vậy?

Không, rõ ràng cô biết.

Thói kiêu ngạo ở trong xương tủy, là bất luận cuộc đời có thất bại như thế nào, thì cũng không thể phai mờ đi được. Mà những người ở trước mặt này, ba năm trước, ở trước mặt của cô, lại là bộ dạng như thế nào chứ?

Trong lòng cô rõ ràng không thèm quan tâm như vậy, ba năm sau, cô cũng không bằng lòng ở trước mặt của họ, phải chịu đựng những ánh mắt soi mói và chế giễu.

Kể cả cuối cùng vẫn thê thảm như vậy, thì có làm sao? Cô làm rồi, cô cuối cùng cũng thành công, không thuận theo ý muốn của bọn họ…

Như vậy, đã quá đủ rồi.

Sự kiêu ngạo ở sâu thắm trong lòng cô, khiến cho cô không muốn phối hợp biểu diễn với những người này, rõ ràng là biết rất rõ nguyên nhân.

Lúc này, Giản Đông mặc kệ lời nói đùa cợt của Ngụy Tư San, cô không hề đi tranh luận với Ngụy Tư San, hỏi cô ta tại sao lại nói lời không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo.

Cô đã từng ngôi tù, học được cách tâm thường, rồi mất đi một quả thận, nhưng không phải là mất đi cái não… Quyền chủ động ở trong tay của Ngụy Tư San, thì cô ta cũng nắm chắc quyền nói.

Bạn đi nói đạo lí với người khác, người khác sẽ nói nhân nghĩa với bạn, mà bạn nói nhân nghĩa với người ta, người ta lại nói đạo lí với bạn… Đạo lí giống như vậy, cô nói dạo lí với Ngụy Tư San, Ngụy Tư San sẽ nói điều kiện với cô, cô nói điều kiện với Ngụy Tư San, thì Ngụy Tư San lại nói đạo lí với cô, chỉ là vì… người năm quyền được nói chính là Ngụy Tư San!

Nhưng, điêu kiện, vẫn là phải nói.

“Cô muốn như thể nào, mới xóa thứ đó đi, rôi đưa bản dự phòng cho tôi?”

Trong lòng Ngụy Tư Sản liền thấy thoái mái…

Giản Đồng rất thích hợp với việc nịnh hót tâm thường kia, một tội phạm giết người, có tư cách gì mà nhìn mình bằng ánh mắt không chịu khuất phục như thế?

“Gô bây giờ… như vậy, là đúng rồi” Vô cớ, Ngụy Tư Sản liền đưa chiếc điện thoại đến trước mặt của Giản Đồng: “Cô muốn bản dự phòng của cái video này đúng không, được thôi. Cô”, Cô với người ta, người ta lại nói đạo lí với bạn… Đạo lí giống như vậy, cô nói dạo lí với Ngụy Tư San, Ngụy Tư San sẽ nói điều kiện với cô, cô nói điều kiện với Ngụy Tư San, thì Ngụy Tư San lại nói đạo lí với cô, chỉ là vì… người nắm quyền được nói chính là Ngụy Tư San!

Nhưng, điều kiện, vẫn là phải nói.

“Cô muốn như thể nào, mới xóa thứ đó đi, rôi đưa bản dự phòng cho tôi?”

Trong lòng Ngụy Tư Sản liền thấy thoái mái…

Giản Đông rất thích hợp với việc nịnh hót tâm thường kia, một tội phạm giết người, có tư cách gì mà nhìn mình bằng ánh mắt không chịu khuất phục như thế?

“Gô bây giờ… như vậy, là đúng rồi” Vô cớ, Ngụy Tư Sản liền đưa chiếc điện thoại đến trước mặt của Giản Đồng: “Cô muốn bản dự phòng của cái video này đúng không, được thôi. Cô”, Cô bỗng nhiên chỉ tay vê phía một người đàn ông trung niên bụng phệ và trọc đầu đang ngôi trên chiếc sô pha: “Đi, nịnh nọt ông ấy”

Đôi vai của Giản Đồng bỗng rung lên… Chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Ngụy Tư San, không dám tin vào đôi tai của mình, đã nghe được cái gì.

Mà Nguy Tư San, đôi môi đỏ hếch lên, ý cười càng thêm thâm sâu: “Tôi nghe Hạ Vũ nói rôi, nói việc mà cô nhúng tay vào như hôm nay chính là ‘ngành nghề phục vụ’. Còn nghe nói cô… rất thiếu tiên?”

“Chậc chậc ~ Chúng ta cũng được coi là quen biết nhiều năm, đừng nói hội chị em không dìu dắt cô”, một cái vali được đẩy đến trước mặt của Giản Đồng, “xoẹt” một tiếng, chiếc vali được mở ra, bất ngờ hiện ra một vali tiền đỏ… Đỏ đến mức nổi bật mà chói mắt!

“Cô hãy đem “bản lĩnh’ của cô ra, hội chị em cũng muốn tận mắt xem xem, ‘trình độ phụ vụ”

của người từng là cô chủ của nhà họ Giản”

Giọng nói chói tai, truyền vào trong tai của Giản Đồng, người phụ nữ cúi đầu xuống, móng tay cấu chặt vào trong da thịt, dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể, khống chế lại sự tức giận đang tràn ra khắp cơ thể… Trong sự tức giận của cô, còn có một chút bất lực… Thì ra, bất luận cô có bảo vệ một chút lòng tự tôn còn sót lại kia như thế nào, thì cuối cùng cũng không thay đổi được hiện thực – Gô chỉ là một tù nhân mang số hiệu “926”, còn những cái khác, chẳng là gì cả!

“Giản Đồng, cô đừng quên, chiếc video trong điện thoại của tôi, có thể được đăng lên mọi lúc mọi nơi, nếu như tôi đăng lên weibo hoặc bảng tin, thậm chí là lên instagram, cô nói xem, sẽ như thế nào?”

Giản Đồng ra sức cắn chặt răng lại, sắc mặt hơi khó coi, mà bàn tay buông xuống đặt sát người, đang siết chặt lại đến mức run rẩy!

Muốn ra sức vùng vẫy, nỗ lực để đấu tranh!

Nhưng lại phát hiện, có làm gì thì cuối cùng vẫn là tốn công vô ích… Cảm giác bất lực này, khiến người ta vồ cùng tuyệt vọng!

Không kìm nổi, có chút chán nản… Nếu đã đấu tranh thế nào cũng đều vô dụng… cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, tràn vào trong lòng, rôi dân dần chạy ra khắp cơ thể!

Nhắm mắt lại, bàn tay cô đang siết chặt, lại tuyệt vọng thả ra.

Sự quan sát của cô, lại đặt lên trên khuôn mặt của Ngụy Tư San, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cô chủ Ngụy, cô có khẳng định, lần này, nếu tôi làm theo cô nói, thì cô sẽ đưa bản dự phòng cho tôi, và hứa sẽ không để lộ ra ngoài không?”

Vào lúc Ngụy Tư San đang muốn tiếp tục giả vờ lạnh lùng, muốn chế giễu Giản Đồng, nói với Giản Đồng, cô không có tư cách gì để quyết định mọi thứ, cô không được lựa chọn, chỉ có thể làm những gì mình nói. Cô vừa rên rỉ một tiếng, vào lúc nói ra những lời này.

“Cô chủ Ngụy, mỗi người đều có một bí mật không muốn cho ai biết. Nếu như lần này, nếu cô lại đùa cợt với tôi, thì tôi có thể cam đoan với cô, tôi, nhất, định, sẽ, khiến, cô, phải chết!”

Xuyt ~l Ngụy Tư San hít sâu một hơi, đôi mắt dường như không có cách nào xê dịch khỏi khuôn mặt của người phụ nữ tâm thường kia, cho dù là một phút!

Nhịp tim của Ngụy Tư San bỗng đập nhanh hơn, vô cùng kinh ngạc… Người thấp hèn Giản Đồng này, thực sự sẽ nói được làm đượ!

c Đây là suy nghĩ nói không nên lời khi nhìn vào trong đôi mắt Giản Đồng vô cùng bất khuất của Nguy Tư San!

Ngụy Tư Sane bị Giản Đồng nhìn chằm chăm vào, bị dọa đến nỗi phải lùi về sau một bước, lại cảm thấy mất mặt, lập tức co mặt lấy lại trạng thái: “Hứ ~ Cô là thứ gì chứ! Giản Đồng, tôi và cô không giống nhau, tôi sẽ không vô liêm sỉ giống như cô… Tôi đã nói rồi, cô khiến cho hội chị em chúng tôi được vui vẻ xem tiết mục biểu diễn, thì tất nhiên, đồ mà cô cần, tôi sẽ đưa cho cô”

Cô ta đột nhiên lại quang minh chính đại như vậy, cũng tốt nói sao… Là ai vừa nãy đã lật mặt thế?

Ánh mắt của Giản Đồng lộ lên vẻ cười nhạo.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu: “Được, cô chủ Ngụy phải nói được làm được nhé.” Cô không muốn nợ thêm bất kì một tính mạng nào nữa, nhưng mà vừa nãy, có thực sự có ý nghĩ muốn hại chết Ngụy Tư San!

Một lần nữa ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt không được xinh đẹp của cô, lộ ra một nụ cười điêu luyện, nói với người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha: “Ông chủ, tôi không uống rượu, tôi không bán thân, những cái khác thì đều được”

Xung quanh, bùng lên những âm thanh thở dốc kinh ngạc… Ở đây không có ai tin được, cô chủ Giản đã từng tự tin cao ngạo kia, lại có thể nói ra những lời như vậy.

Giản Đồng… vô cùng hèn hạt Cũng không biết đám người của Ngụy Tư San, tìm được vai quần chúng ở đâu, một ông chú trung niên trọc đầu bụng phệ, chưa hề gặp qua tình huống như ngày hôm nay, mọi thứ vừa nấy, sớm đã khiến ông ngẩn người ra rồi.

“Đây, đây..” Ông vừa gấp gáp, liền thật thà nói hết ra: “Cô chủ Ngụy, cô chỉ nói đây là vai quần chúng mà… Người, người quay phim ở đâu chứ?”

Rõ ràng, chuyện xảy ra bây giờ, đã vượt quá phạm vi mà ông chú trung niên này có thể chấp nhận được. Ông vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Ngụy Tư San, chớp chớp mắt: “Cô chủ Ngụy… đây rõ ràng là dọa nạt cô chủ kia mà.”

Ngụy Tư San đột nhiên nói: “Ông im miệng!

Thủ đoạn gây khó dễ, ông không cần “phí diễn xuất nữa rồi đúng không?”

“Đây…” Vừa nghĩ đến phí diễn xuất cao chót vót kia, gần như là tiền lương một tháng của ông, ông chú được tìm đến để làm diễn viên quần chúng này, vẻ mặt bỗng trở nên quyến luyến và quấn quýt.

Trong lòng Giản Đồng đã hiểu ra – Hôm nay, chính là một ván cờ… là một ván cờ nhằm vào cô.

Bọn họ… chính là muốn sỉ nhục bản thân mình, muốn khiến cho mình cảm thấy khó chịu. Ở khóe miệng, nở ra một nụ cười cay đẳng, trong nháy mắt, liền biến mất không dấu vết, một lần nữa ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt của cô, lại nở ra một nụ cười đã nhìn vào gương tập luyện qua vô số lần: “Ông chủ, đã nghĩ kĩ chưa? Ông muốn tôi làm những gì?”

“Cái này… cái này…” Ông chú này bỗng do dự không biết nên nói như thế nào mới tốt, đầu óc nóng lên, nói: “Cái chân này của tôi, dạo này rất đau, cô hãy giúp tôi bóp chân đi.”

Ngay lập tức, xung quanh liền trở nên yên tĩnh, từng đôi mắt, hứng thú nhìn chằm chằm lên người của Giản Đồng, đều đang chờ đợi hành động tiếp theo của cô.

Mà Giản Đồng, cho dù cúi đầu, cũng cảm nhận được rõ ràng những đôi mắt đang nóng lên ấy, trên khuôn mặt cô từ đầu đến cuối duy trì nụ cười điêu luyện, dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, chống một cái đầu gối lên, tháo đôi giày của ông chú đang ngồi trên sô pha kia ra, rồi đặt lên trên đầu gối của cô.

Ẩm!

Xung quanh như nổ tung lên!

“Trời! Tôi đang nhìn cái gì thế này!”

“Thật… hèn hại” ——————


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.