Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 130



Chương 130:

Thay đổi Vào lúc ánh mắt đặt lên chiếc thẻ từ kia, đôi vai của Giản Đồng không kiềm chế được mà rung lên… Anh sớm đã đoán được suy nghĩ của côi!

Tóc ở trước trán của Trầm Tu Cẩn vẫn đang ướt sườn sượt, thuận theo ngọn tóc, nước chảy tí tách xuống đất, rồi lại giơ chân lên, bước về phía của Giản Đồng.

Không biết nên làm gì, cô trong vô thức nuốt vào, quả thực vô cùng căng thẳng.

“Chủ tịch Trầm! Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi anh!”

Ngay lập tức, trong ánh mắt của cô lóe lên một ánh sáng không dễ dàng cảm nhận, nói rồi liên muốn cong đầu gối lại, quỳ xuống trước người đàn ông đang đi về phía mình.

Một cánh tay, chìa nghiêng ra, đỡ chắc lấy cánh tay của cô, Giản Đồng vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy trên khuôn mặt đang áp sát đó, cười như không cười cúi đầu nhìn mình: “Chủ tịch Trầm… tôi, tôi xin lỗi anh, tôi, tôi biết sai rồi”

“Ô? Biết sai rồi?” Người đàn ông cúi đầu, cười như không cười hỏi: “Vậy cô có biết, cô sai ở đâu rồi không?”

Anh… Trầm Tu Cẩn rốt cuộc là ý gì? Trong lòng Giản Đồng bỗng hỗn loạn: “Tôi không nên không nghe lời của chủ tịch Trầm…” Vào lúc nói ra câu này, cô chưa từng nghĩ, sự chán ghét không cam tâm tình nguyện ở trong ánh mắt của mình, bị người đàn ông ở đối diện, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Lời của cô vẫn chưa nói xong, thì bị một tiếng cười ngắt lời, bỗng nhiên, Giản Đồng chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng, cả người như bay vọt lên không trung, “Chủ tịch Trâm!” Bất ngờ bị bay vọt lên không trung, cảm giác bất an khi chân không chạm đất, khiến sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi, kinh ngạc kêu lên.

Vẫn chưa kịp nghĩ, người này, rồt cuộc muốn làm gì với cô, thì ngay lập tức, cô lại bị ôm lên giường, ấn xuống ngồi lên trên đệm: “Xuyt ~” Âm thanh ra hiệu im lặng vang lên ở trên đỉnh đầu, cô vừa ngẩng đầu, một bóng đen liên che phủ đi, anh chìa tay về phía cô, cô tưởng rằng sẽ bị đánh: “Đừng đánh tôi!”

Dường như không suy nghĩ gì, cô chỉ nhìn thấy đôi tay của Trầm Tu Cẩn đang đưa về phía mình, lập tức liên kêu lên theo phản xạ, sợ hãi đến mức run rẩy…

Người đàn ông đứng cạnh giường, hơi hơi nheo mắt lại, nhìn vào đôi tay của mình, rồi lại nhìn xuống người phụ nữ đang ôm đầu sợ hãi…

Nhạy bén phát hiện, hành động vừa nãy của người phụ nữ hoàn toàn chính là phản xạ thần kinh, theo bản năng liền làm ra hành động phòng bị.

Giản Đông cắn chặt răng, hai tay ôm lấy đầu, động tác phòng vệ của cô, làm còn chuyện nghiệp hơn cả những người từng được rèn luyện, nếu như cho điểm, vậy chắc chăn sẽ là điểm tối đa.

Đâu của cô, giấu vào trong lồng ngực, nhắm mắt lại, đôi lông mi run rấy, chờ đợi cơn đau đớn giáng xuống cơ thể, giống như là đang chờ đợi án tử hình cận kê, đột nhiên, trên đỉnh đầu, rơi xuống một bàn tay, mí mắt của cô rung lên, ra sức cắn chặt môi… Cuối cùng cũng đến rồi sao?

Nhưng không chờ đợi được nắm đấm, mà bên tai chỉ đột nhiên vang lên quạt gió thôi vù vù.

Sau đó… cô đơ người ra.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng vô lí… Không phải anh muốn đánh cô sao? Anh giúp cô sấy tóc?

Trầm Tu Cẩn giúp Giản Đồng sấy tóc?

Như một trò đùa!

Cô lại không dám tin, liếc trộm ra phía sau…

Chiếc áo tắm màu trắng đu đưa, mà trên đỉnh đầu quả thật có cảm giác vô cùng chân thực, cô thậm chí còn nhạy cảm cảm giác được, tóc đang đưa qua đưa lại trên đầu ngón tay của anh.

Nhưng… làm sao có thể?

“Đừng động đậy” Một tiếng mệnh lệnh lãnh đạm, Giản Đồng lại ngồi nghiêm chỉnh hơn, không dám cử động dù chỉ một chút.

Chỉ có tiếng quạt gió thổi vù vù, trong căn phòng ngủ này, không còn âm thanh khác.

“Xong rồi.”

Người đó lại nói.

Trầm Tu Cẩn đặt lại máy sấy tóc, vừa quay người, thì nhìn thấy người phụ nữ ở trên giường đang nhìn mình với vẻ mặt phòng bị, giống như một con chim cút, ở trước mặt người phụ nữ đó, đôi chân thon dài bước về phía cánh cửa.

Giản Đồng lại mở to mắt ra hơn, ánh mắt không rời khỏi người của anh dù chỉ một giây…

Chỉ tưởng rằng anh muốn đóng cửa phòng lại, sau đó, sau đó… “À, đúng rồi, cởi quần áo ra rồi hãng ngủ, nếu làm bẩn giường của tôi, thì cô biết đấy, tôi sẽ không vui đâu.”

Sau đó… đi rồi?

Bịch!

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Giản Đồng mới khẳng định, cô không hề nhìn nhầm — người đó đi ra khỏi phòng ngủ rồi.

Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cửa lại bị đẩy ra, đột nhiên, cô bỗng trở nên căng thẳng hơn.

Mà người đó, lại từ trong cái tủ ở bên cạnh, lấy ra một cái chăn lông, không nói câu nào, rồi lại đi ra khỏi phòng ngủ.

Như này có nghĩa là… anh không ngủ trong phòng ngủ sao?

Buổi tối hôm nay, Giản Đồng mở mắt đến tận lúc trời sáng, không hiểu được ý đồ của người đó… Bất luận là giúp cô sấy tóc, hay là ôm chăn đi ra ngoài ngủ, cô cũng đều không hiểu, người này, rốt cuộc lại muốn làm gì.

Có vài lần, cô muốn đẩy cửa phòng ra, đi ra phòng khách nhìn xem, người đó có thật là nhường cái giường cho cô, rồi tự ngủ ở sô pha hay không?

Nhưng cuối cùng, cô không nói gì chỉ mỉm cười: Mong chờ người đó giác ngộ lương tâm sao? Chỉ bằng mong chờ con lợn cái biết trèo cây.

Cả một đêm mở mắt đến sáng, vào lúc trời sáng, cô chỉ biết, cô lại trở về những tháng ngày nhạt nhẽo mà yên lặng kia.

Lại chưa từng nghĩ, vào giây phút đẩy cửa phòng ra, thế giới của cô, không thể trở về những tháng ngày nhạt nhẽo mà yên lặng kia rồi.

“Thu dọn một chút”, một bộ quần áo, ném cho cô, người đó cũng bắt đầu tự chỉnh đốn lại tay áo của chiếc sơ mi, “Đợi chút nữa đến công ty cùng tôi.”

“Công ty… không phải buổi tối mới mở sao?”

Đột nhiên!

Một con mắt sâu đen liếc nhìn: “Ai nói với cô, là ở đây?”

Giọng nói lãnh đạm, chậm rãi cất lên: “Đi thay quần áo đi, sáng hôm nay có một cuộc họp”

Chân của Giản Đồng, giống như rễ cây, cứ đứng nguyên ở chỗ cũ không cử động.

“Còn đứng đó làm gì?” Người đàn ông nói.

Trong lòng Giản Đồng càng thêm bực bội, “Chủ tịch Trầm, anh là ông chủ, nhưng nơi tôi nhận chức là Đông Hoàng, tôi là nhân viên của Đông Hoàng, mà không phải là nhân viên của công ty khác” Bộ quần áo ở trong tay, cực kì nhìn không thuận mắt, cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu, thả tay ra, bộ quần áo ở trong tay “không cẩn thận” rơi xuống đất.

Trầm Tu Gẩn liếc nhìn, giơ mắt lên, chau mày.

lại: “Nhặt lên” Giọng nói lãnh đạm, cất lên không dễ để phản kháng.

Giản Đồng vẫn đơ người ra ở chỗ cũ, đôi tay đặt ở sau lưng, cứ vặn rồi lại vặn, nhất định không cử động.

“Giản Đồng, nhặt lên” Anh nói lần thứ hai, đôi mắt sâu đen, vô cùng hung hăng.

Trên trán của cô toát ra những giọt mồ hôi, “Tôi là nhân viên của Đông Hoàng, tôi làm ở bộ quan hệ xã hội của Đông Hoàng. Tôi không phải nhân viên của Trầm thị” Ý của lời nói này, lập trường kiên định, sẽ không cùng anh đi đến Trầm thị.

Trầm Tu Cẩn giơ chân bước về phía Giản Đồng, Giản Đồng muốn lùi lại, nhưng đôi chân lại giống như rễ cây, Trầm Tu Cẩn đứng trước mặt của cô, nhìn cô, dưới sự quan sát của cô, cong lưng xuống, chìa tay nhặt lên bộ quần áo, rồi lại đưa đến trước mặt Giản Đồng: “Giản Đồng, thứ mà cô làm mất, tôi sẽ giúp cô tìm lại” Anh nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ ở trước mặt: “Đi thay đi.”

Có điều câu nói này, Giản Đồng lúc này không nghe hiểu, nhưng đến một ngày nào đó, cô sẽ hiểu ra được ý nghĩa câu nói này của Trầm Tu Cẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.