Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 146



Chương 146: Trâm Tu Cẩn anh thật độc ác

Mọi chuyện không chỉ đơn giản là sa thải một cô gái quây lễ tân, cả ngày hôm nay, Giản Đồng vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào.

Chỉ có trời mới biết vào khoảnh khắc cô giẫm chân bước vào văn phòng chủ tịch, suýt chút nữa thì chạy trốn vào nơi đồng hoang.

Nhưng, cô nói với bản thân: Không thể như thế.

Phải, không thể như thế. Vì vậy bắt buộc phải đối diện, vì vậy bắt buộc phải khắc phục mọi thứ, bất luận ba năm đó, cô ở trong tù, đã gặp phải cái gì, bất luận tính cách của cô có phải đã xấu xí đi Thậm chí, còn đáng sợ và khiến Giản Đông hoảng loạn hơn cả khi anh tống cô vào trong tù!

“Chủ tịch Trầm, tại sao vậy?” Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt lại, vào lúc mở mắt ra, hỏi.

Tại sao đột nhiên lại trở nên ấm áp như vậy…

Trầm Tu Cẩn biết ấm áp sao?

Biết!

Nhưng chắc chắn không phải là với cô!

Người đàn ông đặt máy sấy tóc xuống, giúp cô vén tóc ra đẳng sau tai, không trả lời lại mà chỉ lãnh đạm dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt”

Anh quay người, Giản Đồng muốn chìa tay ra túm lấy vạt áo của anh, nhưng cuối cùng lại thu tay lại.

Không vì những cái khác, chỉ vì khuôn mặt Lăng nghe những lời nói khó khăn mà người phụ nữ đang phải đối mặt với đàn hổ, cho dù đã xa cách với xã hội ba năm, nhưng những nền móng vững chắc kia, vào lúc này, khiến cho cô không hề nản chí.

Nghe đến đây, Trầm Tu Cẩn cũng không thể không xúc động về sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông cụ Giản đã mất đối với Giản Đồng, anh sinh ra trong gia đình họ Trầm, hiển nhiên sẽ hiểu, cho dù là con trai, muốn đạt đến trình độ như vậy của Giản Đồng, cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực, cũng không phải một hai câu là có thể nói rõ được.

Bỗng nhiên nhớ đến một câu nói mà người phụ nữ này đã từng nói với anh vào hôm sinh nhật 19 tuổi của cô: Mọi chuyện và thành tựu có liên quan đến may mắn, hoặc là do trời đã định trước, hoặc là ở phía sau đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực mà người khác không nhìn thấy được.

Lúc đó, bản thân không quá để tâm, mà hôm nay, đôi tai nghe thấy những lời tranh biện có căn cứ và những thủ đoạn mạnh mẽ của Giản Đồng được truyền đến trong chiếc điện thoại khi đang kết nối máy với Trầm Nhị, thì anh lại càng hiểu sâu sắc hơn những lời nói lúc ban đầu.

“Giản Đồng. Cuộc chiến này, đấu đẹp lắm”

Quay đầu về phía cánh cửa của “duy ái” đang được mở, Trầm Tu Cẩn tự nói một mình, mà lại hiện lên vẻ tự hào, tự hào vì Giản Đồng.

Khởi động chiếc xe, giẫm chân xuống ga, chiếc xe thong dong lái về phía con đường… Sự thật chứng minh, cô không cần sự giúp đỡ rẻ tiên của mình, cô có thể làm được.

Giản Đồng đứng ở phía trước của phòng hội nghị, hai tay chống lên trên bàn, ánh mắt lướt qua từng nhân viên cấp cao ở phía dưới, cô biết: bước đầu chiến thắng.

“Nếu mọi người đều đồng ý với ý kiến của tôi, vậy thì, hãy đi làm việc đi” Cô tuyên bố kết thúc cuộc họp, chờ đến lúc trong phòng hội nghị trừ cô và Trầm Nhị ra không còn một ai, cuối cùng, đôi chân mềm nhũn lại, tê liệt ngồi xuống đất.

Trầm Nhị vội vàng đi tới: “Cô Giản, cô không sao chứ?”

Vào lúc Trâm Nhị chìa tay ra đỡ Giản Đồng, bỗng giật mình: “Cô Giản, lưng áo đằng sau của cô ướt sũng hết rồi, để tôi bảo thư kí ở bên ngoài đi mua một bộ mới mang đến”

“Không cần đi!” Hai mắt Giản Đồng co lại, lập tức chặn Trầm Nhị lại, Trầm Nhị không hiểu: “Nhưng mà áo của cô?”

Giản Đồng nhìn vào Trầm Nhị lắc lắc đầu: “Nếu như anh đi, sẽ khiến cho người ta nghỉ ngờ tự tin và khí thế của tôi vừa nấy, chỉ là giả bộ.” Đôi mắt sâu lắng của cô nhìn chằm chằm vào Trầm Nhị: “Vậy thì mọi nỗ lực ban nãy của tôi, đều sẽ thành công cốc”

Trầm Nhị mở miệng, không biết phải nói gì.

Là ai nói, cô Giản tâm thường thấp kém chứ?

Là ai nói cô sau khi ra tù, hèn hạ đến mức khiến cho người khác khinh thường chứ?

Rõ ràng, đều là bị mù!

Trầm Nhị tận mắt nhìn thấy, người phụ nữ bước đi có chút khó khăn này, gầy yếu đứng ở trong phòng hội nghị, đối diện với từng con hồ li có lòng dạ xấu, thậm chí còn nhìn chằm chằm như hổ đói kia, đứng giữa bầy sói hung ác, tự mình đối diện với mọi thứ, chống chọi với mọi thứ.

Giản Đồng thở ra rồi lại hít vào, sắc mặt lúc này mới hơi hơi có chút màu máu, chống xuống mặt đất, chịu đựng cơn đau của đôi chân để đứng lên.

“Để tôi đỡ cô” Trâm Nhị nhìn thấy tư thế bước đi của cô trở nên xấu xí, liền vội vàng đi đến giúp.

Giản Đồng đẩy tay của Trầm Nhị ra, “Cảm ơn”

Nhưng tôi không cần.

Cô không nói ra câu thứ hai, bởi vì hành động của cô, đã nói lên được ý muốn của cô.

Vào lúc cô bước ra khỏi phòng hội nghị, người của bộ phận thư kí đều đang nhìn cô, Giản Đồng không để ý đến những thứ này, mà lại từ trong túi của mình rút ra chiếc điện thoại, gọi cho một số điện thoại của ba năm trước: “Vi Vị An, tôi là Giản Đồng. Tôi lấy lại duy ái rồi, nhưng bây giờ, tôi cần các cô quay lại.”

Cái cô nói là “các cô”, chứ không phải là “cô”, Vi Vi An ở đầu dây bên kia điện thoại kinh ngạc bịt miệng lại, có thời gian khoảng 30 giây, trong điện thoại không hề phát ra bất kì âm thanh nào, Giản Đồng cũng không thúc giục, gần đến một phút, người ở đầu dây bên kia kiềm lại nghẹn ngào, lấy lại vẻ được rèn luyện chuyên nghiệp: “Vâng, một tiếng, giám… đốc Giản!”

Giản Đồng chớp chớp mắt, để chớp lại cái cay ở trong đôi mắt, “Thụt lùi rồi, cô để cảm xúc chỉ Tuy Giản Đồng là phê bình Vi Vi An, nhưng Vi Vi An lại rơi xuống những giọt nước mắt… Đúng rồi, đây mới là Giản Đồng! Những tin vịt trước kia đều là giả dối không có thật!

Người phụ nữ tự tin cao ngạo như thế, sao lại có thể cam tâm tình nguyện thực sự mất đi lòng kiêu ngạo ở trong xương tủy chứ?

Vi Vi An cho rằng như vậy, nhưng cô không biết, người phụ nữ đang phê bình cô giống như lúc trước ở đầu dây bên kia điện thoại lúc này, quả thực, tâm trạng sớm đã không giống với ở trong quá khứ rồi.

Trước kia cô làm những thứ này, rất tỉ mỉ. Bây giờ làm những thứ này, chỉ là đang cưỡng ép bản thân làm.

Một tiếng sau, Vi Vi An dẫn theo team của trước kia, xuất hiện ở trước mặt Giản Đồng: “Giám đốc Giản, thực sự xin lỗi, vì trong 10 người đã thiếu mất 3 người.”

Vi Vi An nói.

Giản Đồng gật gật đầu, cô có thể hiểu được quyết định của ba người đó, vì thế cũng càng thêm biết ơn 7 người ở trước mặt: “Cảm ơn mọi người, đã xuất hiện ở trước mặt tôi ngày hôm nay”

“Giám đốc Giản, chúng tôi đều đợi chị quay trở về. Chúng tôi từ trước đến giờ đều tin rằng chị sẽ có thể quay lại “duy ái’” Đôi mắt của Vi Vi An đỏ lên: “Giám đốc Giản, sau khi chuyện lúc đó xảy ra, mấy người bọn tôi đã nghĩ đủ mọi cách để có thể nhìn thấy chị, nhưng mỗi một lần đều bị ngăn cản một cách vô lí. Sau đó vào hôm hết kì hạn, chúng tôi đều muốn tiếp đón chị nồng nhiệt.

Nhưng lúc chúng tôi đến, đợi chị cả một ngày, cũng không nhìn thấy chị đâu, sau đó, chúng tôi liền mất đi tung tích của chị” Tuy rằng sau đó cũng nghe những lời nói đồn thổi răng Giản Đồng ở Đông Hoàng, nhưng bọn họ lại không dám đi tìm Giản Đồng nữa, chính là bởi vì hiểu rõ nếu những lời đồn kia là thật, thì Giản Đồng chắc chăn sẽ không muốn bị người khác nhìn thấy cô như vậy.

Lời của Vi Vi An, chôn vùi một hạt giống hoài nghỉ ở trong lòng của Giản Đồng.

Nhìn vào 7 gương mặt của phía trước, Giản Đồng không hoài nghi lời của Vi Vị An nói, khi biết được rằng mình ở nơi đó, cũng từng có người nhớ mong, cũng từng có người đến thăm hỏi, trong lòng cô liền ấm lên, trái tim đóng băng đã lâu, bỗng trở nên có chút hơi ấm của một người sống.

Mà trong ba năm đó, bản thân lại chưa từng được nghe thấy tin tức có người đến hỏi thăm mình… Trầm Tu Cẩn! Anh thật độc ác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.