Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 148



Chương 148: Bùng nổ tâm trạng

“Anh đến, là để nhìn thấy trò cười của tôi sao?” Giản Đồng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ở trước mặt, khóe miệng hé ra một nụ cười gượng: “Chủ tịch Trầm, anh nhìn thấy rồi, chắc chắn sẽ rất vui nhỉ, tôi càng thê thảm, anh càng vui mừng không phải sao?”

Haha, cô càng thê thảm, mới càng có thể khiến cho Hạ Vi Minh ở dưới đất nhắm mắt được đúng không?

“Chủ tịch Trầm… thực ra anh, vốn dĩ không cân phải làm nhiêu chuyện như vậy, những chuyện trước kia anh làm, đều không giống anh rôi, tôi vẫn luôn nghĩ, tại sao đột nhiên anh lại thay đổi thái độ đối với tôi… thì ra, thì ra là như vậy”

Con mắt đen nháy của Trầm Tu Cẩn co lại, hơi thở như ngưng lại, dùng một ánh mắt vô cùng thương xót, rủ mắt xuống nhìn người phụ nữ đang co ro lại thành một nắm ở trong tủ.

Giọng nói trâm thấp, đột nhiên cất lên: “Thì ra là như vậy, như vậy là như nào?”

Giọng nói trầm thấp, lại từng chữ từng chữ lọt vào trong tai của người phụ nữ, người phụ nữ ôm chặt mình lại. Trong lòng đang sục sôi… Sao anh ấy có thể thẳng thắn hỏi như vậy: Như vậy là như nào?

“Haha, haha… Như vậy là như nào? Chủ tịch Trầm, anh đang hỏi tôi sao? Như vậy là như nào?”

Cô ngửa mặt lên, nhìn vào người đàn ông ở phía trước, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh như ngọc ấy, đột nhiên, lại chỉ hướng vào mình: “Chủ tịch Trầm, tự anh không biết nhìn sao?

Như vậy là như nào?

Chẳng phải đều ở trong mắt của anh saol Tôi biết, trong mắt của anh, tôi là hung thủ giết hại Hạ Vi Minh, anh hận tôi, anh muốn báo thù, nhưng tôi cũng là con người mài Là con người đó!

Tôi biết đau đớn, tôi cũng có trái tim, tôi không phải là một con rối”

Giản Đồng ngửa đầu lên, trong đôi mắt sớm đã tê liệt của cô kia, cuỗi cùng lần đầu tiên đường đường chính chính, không màng đến che giấu đi sự đau khổ ở trong đôi mắt như vậy, lộ ra trước mặt của Trầm Tu Cẩn, cô nói, nước mắt của cô sớm đã khô càn, cô nói, cô không khóc được nữa rôi, nhưng lúc này, trong hai con mắt chảy ra những giọt nước mắt long lanh, bèn mở to mắt ra, ngửa đầu nhìn vào người đàn ông ở trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Nếu như ba năm trước, anh cứ thẳng thắn giết chết tôi, thì tốt biết bao” Nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt, cũng chảy xuống khuôn mặt.

Chất rồi, thì sẽ không phải bị ấn lên trên bàn phẫu thuật, lấy đi quả thận, “Anh chắc chắn không hiểu được quá trình, tỉnh táo cảm nhận rõ được một bộ phận của mình, bị lấy đi từ trong cơ thể của mình, cái cảm giác đó, từ đầu đến cuối còn tỉnh táo hơn cả khi mất đi thứ gì đó đáng sợ hơn!

Anh sẽ không hiểu, ở nơi đó, bầu trời khi được nhìn qua cái song sắt nhỏ bé đó có bộ dạng như thế nào, anh càng không hiểu được trong ba năm hơn 1.

ngày đó, đã khó khăn như thế nào! Anh có biết khoảnh khắc nếu như không nghe lời, sẽ bị cởi quần áo ra buộc…” ở bên trên cái bồn cầu cô đã hi vọng được chất đi như thế nào không…

Giản Đồng nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa, bởi vì, không thể nói tiếp được nữa rồi!

Bảo cô phải mở miệng như thể nào!

Chẳng phải là chuyện vẻ vang gì cả!

Bảo cô phải đối diện như thế nào với một tên cầm đầu đã đẩy cô vào hoàn cảnh sống không được chết không xong và khó chịu không nói nên lời như vậy ở trước mặt của côi!

Sau đó cô hi vọng anh sẽ nói cái gì?

Xin lỗi?

Hay là… cô đáng đời?

“Trầm Tu Cẩn”, cô không giả bộ được thêm nữa, tiếng “Chủ tịch Trâm” đó, không thể biểu đạt ra được lòng hận thù phức tạp của cô đối với người đàn ông này, “Trầm Tu Cẩn, anh bảo tôi, phải như thế nào mới không căm hận anh?”

Nhắm mắt lại, giọt nước mắt khô càn của những năm tháng ấy, ngay lập tức liền quay trở lại, giọt nước mắt tích tụ lại bao nhiêu năm, giống như không cần tiền, cô nhằm mắt lại, nước mắt đã trát hết lên trên mặt, cô vốn dĩ sớm đã không kiềm chế lại được những giọt nước mắt đáng chết ấy!

Chảy đi, chảy đi, cứ chảy hết đi, nhịn đủ rồi, không nhẫn nhịn được rồi, “Trầm Tu Cẩn! Trầm Tu Cẩn!! Trầm Tu Cẩn!!” Giọng nói thô khàn, xé đứt tâm can nói, kiềm nén từng tiếng lại từng tiếng gọi tên của anh, không còn cái gì khác nữa, yêu và hận, vui và buồn, quyến luyến và sợ hãi, tất cả, còn cần phải lên án từng thứ một sao? Ba chữ “Trầm Tu Cẩn” đó, đã đủ để bao quát tất cả! Cũng chỉ có ba chữ này mới có thể kể ra nửa cuộc đời trước kia của Giản Đồng!

“Trầm Tu Cẩn! Trầm Tu Cẩn!! Trầm Tu Cẩn..”

Mưa ngoài cửa sổ, vẻ tăm tối ở trong căn phòng…

Bi thương và đau khổ, oán hận và căm ghét bao phủ khắp cả không khí, chỉ là, tình yêu của năm đó, còn sót lại bao nhiêu?

Nỗi đau của người đàn ông, lại có thêm mấy †ầng tổn thương? Nỗi hận lại nhiều thêm mấy phần đau xé tâm can?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.