Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 153



Chương 153: Tôi muốn cậu điều tra chuyện ba năm trước

Trầm Tu Cẩn ôm Giản Đồng cả một quãng đường, dáng người cao to, lại khiến cho người ta cảm nhận được vẻ cô đơn không chốn nương tựa.

Đặt cô ngôi lên trên ghế phụ lái, Trầm Nhị liên chạy đến, muốn lái xe thay cho Trầm Tu Cẩn, bàn tay của Trầm Tu Cẩn giơ lên vẫy vẫy, không nói một câu nào, Trầm Nhị ngay lập tức dừng lại, đứng sang một bên.

Mà người đàn ông dáng người cao to kia vòng qua đầu xe, kéo cánh cửa ở ghế lái ra, giơ chân, ngồi vào trong.

Lưng dựa vào ghế ngồi, anh dừng lại rất lâu, chiếc xe, vẫn ở nguyên chỗ đó, một lúc lâu sau, mới cầm vào chiếc vô lăng, khởi động xe, giãm chân vào ga, ngay lập tức, tiếng nổ vang của chiếc xe ầm ầm vang lên, vào lúc vang lên tiếng nổ của xe, đôi môi mỏng của Trầm Tu Cẩn mở ra nói một câu, nhưng lại bị tiếng nổ của xe che lấp đi, lờ mờ chỉ nghe được một tiếng “Giản Đồng”.

Giản Đồng quay đầu sang không hiểu: “Anh nói cái gì?” tiếng nổ của xe quá lớn, mà giọng nói trâm thấp của người đàn ông, lại dường như chìm ngập xuống.

Đôi môi mỏng của Trầm Tu Cẩn hơi hơi động đậy: “Tôi nói, tôi đưa cô đến “duy ái “

Giản Đồng đơ người ra, ngay lập tức gật gật đầu, rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Mà người đàn ông ngồi trên ghế lái, ngón tay thon dài, càng cầm chặt vào chiếc vô lăng hơn, chỉ có bản thân anh mới biết, lời vừa nãy anh nói là: Giản Đồng, tôi ghen ty rồi.

Phải, anh ghen ty với Tiêu Hằng!

Ghen ty đến nỗi sắp phát điên lên!

Người phụ nữ này từng coi Tiêu Hằng là một tia sáng… Nhưng người từng chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của người phụ nữ này là mình.

Người phụ nữ này lại thay đổi sự ấm áp với Tiêu Hằng… Nếu như cô đối với Tiêu Hằng không đủ ấm áp, thì tại sao hôm nay lại phải nhổ ra nỗi vô vọng từ chỗ Tiêu Hằng?

Cuối cùng cô bước về phía mình… nhưng Trầm Tu Cẩn không hề cảm thấy vui.

Anh không vui nổi… người phụ nữ ngày hôm nay, bước về phía mình, đương nhiên không liên quan gì đến tình cảm.

Quả thật… Trầm Tu Cẩn anh, trong cuộc đời của người phụ nữ này, đã trở thành một sự tồn tại gạt ra không được nhưng lại chán ghét đến tột cùng?

Không tin, cũng không chấp nhận.

Cái mà anh tin, là có thể bảo cô yêu thêm một lần, có thế yêu thêm anh một lần nữa…

Di chuyển đến điểm cần đến, Giản Đồng bước xuống xe, vừa quay đầu, Trầm Tu Cẩn cũng theo xuống xe.

“Một mình tôi có thể”

Cô khéo léo từ chối anh đi cùng.

“Tôi đi theo.”

Cả một quãng đường không nói gì, bước vào ‘duy ái, ngay lập tức, nơi đó liên im ắng, dưới những ánh mắt kinh ngạc, Giản Đồng dựng thẳng lưng lên, đi vào trong thang máy.

“Wi Vi An, triệu tập hội nghị quản lí tạm thời.”

Vào lúc Vi Vi An nhận được cuộc điện thoại của Giản Đồng, bỗng cảm thấy ngạc nhiên, càng không thể ngờ được rằng, ở trên nơi đầu sóng ngọn gió này, Giản Đồng lại có thể đứng trước mặt của mọi người, điều chỉnh tốt bản thân, rồi quay lại cái chiến trường ‘duy ái’ này nhanh như vậy.

Đơ ra một giây, Vi Vi An ngay lập tức phản ứng lại: “Vâng, giám đốc Giản”

Trên khuôn mặt của Vĩ Vi An, đã lấy lại được vẻ tự tin, đương nhiên, đoạn video đó, khiến cho cô và những người khác phải chịu một sự đả kích lớn, Giản Đồng như thế, hơn một từ tầm thường có thể hình dung, Giản Đồng đã… không màng đến tôn nghiêm.

Đều là người gây ra chuyện ở sau lưng của Giản Đồng, chưa từng nhìn thấy người phụ nữ vô cùng tài hoa đó, lại có lúc hèn hạ đến như vậy?

Đương nhiên, nhất thời không có cách nào thể chấp nhận.

Càng đừng nói, bọn họ là người thân cận của Giản Đồng, Giản Đồng trốn chạy rồi, người chèo đò trốn chạy rồi, thì những người bọn họ, chỉ có thể kẹp đuôi làm người.

Thế lực hỗn loạn, thế lực cổ hủ trong “duy ái”

và bọn họ, ắt phải gió đông ép sang gió tây, hoặc là gió tây ép sang gió đông… bắt buộc phải phân mạnh yếu.

Giản Đồng trốn chạy rồi, thì những thứ bọn họ phải gánh vác lại càng nhiều hơn.

Thất vọng, thậm chí có người đã xuất hiện sự hối hận… Bị người khác nảm đuôi không đáng sợ, cái đáng sợ là người chèo đò của bọn họ đã không đánh mà chết, tự mình trốn chạy! Hoàn cảnh của bọn họ lại càng thêm ngại ngùng hơn so với lúc trước.

Vi Vi An chống lại áp lực, kì vọng vào người phụ nữ đã từng mạnh mẽ, có thể điều chỉnh tốt bản thân với tốc độ nhanh nhất, để đứng dậy từ đầu, quay về cái chiến trường này, lúc đó, cho dù thua cuộc, bọn họ cũng sẽ nhận.

Chí ít, người chèo đò của bọn họ không phải là người nhu nhược và kẻ đảo ngũ!

Nhưng Vĩ Vị An không ngờ được rằng, người chèo đò của cô, người phụ nữ đó lại quay về cái chiến trường này với tốc độ nhanh chóng như vậy.

Vào khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy Giản Đồng, Vi Vi An sóng lòng trào dâng: “Giám đốc, chúng tôi đều chuẩn bị xong hết rồi!”

Vi Vi An thậm chí vì kích động, vào giây phút cửa thang máy mở ra, trong mắt chỉ nhìn thấy Giản Đồng, lại đem Trầm Tu Cẩn đi đến đâu cũng đều phát sáng đang đứng ở bên cạnh Giản Đồng vứt sang một bên.

Giản Đồng gật gật đầu, thẳng thản bước vào trong phòng hội nghị.

Vừa đẩy cửa ra, con mắt nhanh chóng liếc nhìn một vòng, trên bàn hội nghị, vân chưa ngồi đủ, duy ái” có bao nhiêu người quản lí, trong lòng cô đều tính toán được hết, có bao nhiêu người không đến, ai không đến, cô nhìn vào một cái, sẽ biết được người một người hai.

Lặng lẽ bước đến ngồi vào vị trí ở đầu, “Vi Vị An, đã đến giờ chưa?”

“Còn một phút nữa”

Giản Đồng gật gật đầu.

Ngồi trên ghế, nhắm mắt lại thư giấn.

Những người khác ở trong phòng hội nghị, thấy cô như vậy, không hiểu gì cả, đưa mắt sang nhìn đối phương, đều có thể nhìn thấy vẻ khó hiểu và mơ màng trong mắt của họ.

Khoảng một phút, bỗng nhiên, người phụ nữ ngồi ở vị trí trung tâm trong phòng hội nghị, mở mắt ra, giương mắt liếc nhìn Vị Vi An, Vi Vi An ngầm hiểu, giơ cánh tay lên xem đồng hồ, rồi hướng về phía của Giản Đồng gật đầu tỏ ý: “Đến giờ rồi.”

“Tôi xin lỗi, vì hôm nay triệu tập hội nghị quản lí”, trong mắt của cô vân chưa hề có nhiệt, liếc một vòng mọi người xung quanh: “Người hôm nay đến đây, trước kia đã làm những gì, trong lòng từng có tính toán gì, tôi không nhắc chuyện cũ nữa”, nói đến đây, nhìn về phía Vi Vi An: “Bây giờ thông báo cho bộ nhân sự, những quản lí hôm nay không đến đây, đồng thời cũng không xin nghỉ phép, tất cả đều khai trừ”

Cái cô nói là “khai trừ”, chứ không phải là “sa thải”, hai chữ này tưởng là giống nhau, thực tế lại cách xa nghìn dặm.

Càng là công ty lớn thì càng phải như vậy.

Vi Vi An cũng đơ người ra, nhưng thấy thấy nét mặt của Giản Đồng không có biểu cảm gì lại không có một chút do dự nào, trong lòng bỗng lồi lên: “Vâng, giám đốc Giản “

Cô vừa bắt đầu đã ra oai phủ đầu, quả nhiên những người ở trong phòng hội nghị, thái độ ngay ngăn lên rất nhiều, không dám suồng sã thêm nữa, kể cả những người có lời phê bình kín đáo, vào lúc nhìn thấy người đàn ông ở phía sau của Giản Đồng, cũng đều đóng miệng lại.

“Tin chắc tất cả mọi người đều đã xem qua đoạn video đó, nhắc nhở mọi người một chút, bất luận mọi người có thích tôi hay không, cả đối đãi với tôi như thế nào, thì duy ái’ cũng là họ Giản, Giản trong Giản Đồng. Vì vậy, cho dù có nguyện ý hay không, trừ phi mọi người không gây chuyện ở “duy áï, nếu không thì, cho dù mọi người có nguyện ý hay không, có ý kiến gì với tôi, thì tất cả đều phải kìm nén vào trong bụng cho tôi. Làm việc cho tốt”

Giản Đồng của lúc này, vô cùng sắc sảo, ánh mắt sắc bén, liếc qua từng người ở trong phòng hội nghị, quyết không nhượng bộ.

Phần lưng kéo căng của cô, sớm đã ướt đẫm, nếu như không phải ngồi dựa vào ghế, thì có lẽ sớm đã mềm nhũn chân, nhưng lúc này, vào lúc không thể nhượng bộ, Giản Đồng cô không thể già mồm, bắt buộc phải mạnh mẽ vang dội, chiếm lấy ưu thế.

Đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của Trầm Tu Cẩn hiện lên vẻ tự hào, nhịp tim đập nhanh hơn…

Lại nhìn thấy người phụ nữ của năm đó, anh trước giờ chưa từng nghĩ, bản thân lại nhớ phong thái của người phụ nữ của năm đó đến như vậy!

Anh càng chưa từng nghĩ, có một ngày, anh sẽ vì người phụ nữ mạnh mẽ vang dội này mà tim lại đập nhanh hơn!

Buổi đêm Trong phòng làm việc của Tô Mộng ở Đông Hoàng, Tô Mộng vừa mới báo cáo xong mọi chuyện, ngoài cửa liền cang lên tiêng gõ.

“Vào đi”

Trầm Nhất đẩy cửa bước vào, “Boss, anh tìm tôi à?”

“Tôi muốn cậu điều tra chuyện ba năm trước có phải là có ẩn tình gì không”

“Ba năm trước… chuyện của cô chủ Vi Minh?”

Trầm Nhất ngạc nhiên, không dám tin: “Chuyện đó chẳng phải đã có kết luận rồi sao?” Còn phải điều tra cái gì chứ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.