Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 231



Chương 231 Tìm thấy rồi

Thành cổ Đại Lý xuất hiện một đám người, những gương mặt lạ lẫm trong thành phô du lịch, không có gì là kỳ lạ.

Thế nhưng nếu cách ăn mặc của đám người này đều là quân áo vest đen, người đàn ông nào thân hình cũng cao to săn chắc, vậy thì thực sự sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Vợ ông chủ tiệm bán đồ pha trà, rất cẩn thận với đám người này, “Các anh đang tìm người sao?”

Tiện tay túm một người đàn ông cao to mặc vest đang bước đi vội vàng bên cạnh.

Trâm Nhị bỗng cảm thấy khó hiểu vì bị một người phụ nữ túm lại.

“Tìm người.”

“Tìm ai vậy?”

Vốn dĩ Trầm Nhị không định nói, thế nhưng bây giờ bị người khác hỏi, liền cầm điện thoại đến, bên trong có một bức ảnh quán bar: “Bà từng gặp người phụ nữ này chưa?”

“Nhìn không rõ lắm.” Vợ ông chủ tiệm bán đồ pha trà tâm trạng bỗng thay đối, lắc đầu nói.

Trầm Nhị gật đầu, “Tôi đi hỏi thử người khác vậy.”

Hi Thần và Trầm Tu Cẩn đi cùng nhau, căn hộ cho thuê đối diện với họ chính là nơi ở của Phí Minh Minh và Tiêu Hằng.

“Chúng ta tùy tiện đi tìm người thế này, người đối diện chắc chẳn đã phát hiện ra rôi.”

Trầm Tu Cẩn chỉ hút thuốc: “Thế thì sao?”

Đang nói, cửa phòng bỗng vang lên.

“Tớ đi mở cửa” Hi Thần ngừng lại lời định nói, quay người đi mở cửa, cửa mở, người lọt vào tâm mắt, lại khiến anh có chút bất ngờ.

“Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.” Anh không muốn quan tâm tới người đứng ngoài cửa, quay đầu vào trong phòng rôi cười đùa: “Cậu xem, tớ vừa mới nói gì?”

Anh nói xong, cũng không nói với người đứng ngoài cửa là có thể vào hay không được vào, cửa cứ mở như vậy, Hi Thần quay người bước vào phòng.

Tiêu Hằng đút tay vào túi bước vào, bước đến trước mặt Trầm Tu Cẩn, từ trên nhìn xuống Trầm Tu Cẩn đang ngồi: “Nếu cậu đến là để đưa cô ấy về, nếu cậu vẫn còn có lương tâm, thì đừng làm phiền tới cô ấy nữa”

Người đàn ông đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hằng, ánh mắt ấy, vô cùng hung dữ, chầm chầm đứng dậy, Tiêu Hằng vừa nấy còn từ trên nhì n xuống, bỗng chốc người khác đã đứng ngang hàng với anh, trong thoáng chốc, còn rơi vào thế yếu.

“Chuyện giữa 2 vợ chồng tôi, cần người ngoài như cậu nói xen vào sao?” Đôi môi lạnh nhạt của người đàn ông, châm chậm hé mở rồi khép lại, lạnh lùng nói ra từng chữ một, vừa nói, vừa giơ tay ra, đầu thuốc giữa ngón tay, ấn lên phần vai trên áo vest của người đàn ông đứng đối diện, ấn thật chặt: “Nếu cậu dám gây rối, cứ thử xem”

Tiêu Hằng không hề né tránh, chỉ lạnh lùng cúi đầu nhìn chỗ vai áo mình, trên chiếc áo vest mấy tỷ, có thêm một vết bị đầu thuốc lá châm vào.

Đứng trước mặt Trầm Tu Cẩn, đầu ngón tay thon dài, lịch sự cởi áo khoác, tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.

“Được thôi, thử thì thử”

Anh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn đối phương, rồi quay người bước ra ngoài.

Trầm Tu Cẩn đứng nguyên vị trí, nhìn theo bóng lưng Tiêu Hằng rời đi.

“Cậu như vậy, hơi-quá đáng rồi đấy, A Cẩn”

Hi Thần tức giận vì chiếc áo vest vừa rồi của Tiêu Hãng đã bị làm hỏng, ý trong lời nói là, hành động Trâm Tu Cẩn vừa làm có chút thái quá rồi.

“Tớ ghét cậu ta” Trầm Tu Cẩn chau mày, không hề có chút áy náy.

“Cậu”

Nói rõ ra là ghét Tiêu Hằng như vậy, Hi Thần bỗng chốc cảm thấy bất lực, anh thực sự không biết phải làm thế nào mới có thể khuyên bảo.

được Trầm Tu Cẩn.

“Có ấu trĩ không cơ chứ”

Trẻ con mới khiêu khích theo kiểu lộ liễu như vậy, đó hoàn toàn không phải là chuyện mà Trầm Tu Cẩn sẽ làm.

“Buổi chiều đi Nhĩ Hải” Người đàn ông nói, nếu trong thành cổ Đại Lý không tìm được manh mối có ích, vậy chỉ có thể áp dụng cách làm phí thời gian, phí sức và ngu ngốc nhất để tìm người thôi.

“Cho dù là phải lật tìm từng tấc đất một, tớ cũng phải tìm thấy cô ấy, chắc chắn cô ấy ở Nhĩ Hải. Tớ không tin, lật tìm từng tấc đất một, lục lọi hết một loạt phạm vi của Nhĩ Hải, vẫn không tìm được cô ấy”

Thành phố S Giản Mạch Bạch cũng đang tìm Giản Đồng.

Bà chủ Giản đang gọt táo cho Giản Mạch Bạch.

Nhưng Giản Mạch Bạch vẫn lo lắng bất an.

“Con trai, con cứ chờ đợi xem sao, bố con đã nhờ người và nhờ các mối quan hệ rồi, nhất định có thể tìm thấy tủy xương trùng khớp với con.”

Bà cũng nhận ra sự lo lắng bất an của con trai, lại nhìn con trai, Giản Mạch Bạch trên giường bệnh, mắt vẫn không chớp, nhìn chằm chăm vào điện thoại, không ngừng lướt điện thoại, bà biết, con trai đang tìm tin tức của Tiểu Đồng.

“Hãy mặc kệ Tiểu Đồng đi Mãi lâu sau, bà chủ Giản mới lên tiếng nói ra lời khuyên nhủ này, “Bố con có thể tìm được người có tủy xương thích hợp với con. Chúng ta không cần quan tâm đến Tiểu Đồng nữa”

Hãy mặc kệ đi, chúng ta hãy buông tha cho Tiểu Đồng đi, đây là ý nghĩa trong lời nói của bà chủ Giản.

“Nếu không tìm thấy thì sao?”

“Không đâu, chắc chắn sẽ tìm thấy”

Giản Mạch Bạch bỗng bắt đầu cáu kỉnh, hét lớn: “Nếu thật sự không tìm thấy thì sao! Lẽ nào con phải nằm chờ chết à!

Mẹt Con không muốn chết!

Con còn trẻ!

Con không muốn chờ đợi chút hy vọng ít ỏi đói”

Anh giật chiếc mũ trên đầu mình ra: “Mẹ, mẹ xem! Con bắt đầu rụng tóc rồi! Mẹ không biết, mỗi buổi sáng lúc con thức dậy, từng búi tóc dày rụng xuống!

Mẹ không hề biết, hóa trị đau đớn đến mức nào!

Buồn nôn, đau đầu hoa mắt, khó chịu chỉ muốn nôn ra, nôn hết axit trong dạ dày ra rồi, vẫn còn buồn nôn!

Mẹt Bác sĩ nói, bệnh này, tốt nhất là có thể mau chóng cấy ghép tủy xương.

Mẹ bảo con đợi, con sẽ đợi, thế nhưng mẹ có thể bảo đảm, chắc chắn con có thể đợi đấn lúc tìm thấy tủy xương thích hợp với mình không???”

“Mạch Bạch! Con đừng kích động, đừng kích động, bình tĩnh lại, không sao đâu, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con. Con trai ngoan, tất cả đều sẽ tốt đẹp thôi”

Bà chủ Giản thương xót con trai mình, trên khuôn mặt trắng bệch của con trai, đôi môi khô khốc, không chút hồng hào, bà ôm con trai vào lòng, dỗ dành: “Đừng sợ, bố mẹ nhất định sẽ cứu con.

“Cho nên mẹ, cầu xin mẹ, hãy giúp con tìm emđi”

Bà chủ Giản khóc trong cay đẳng.

“Mẹ. Mẹ đừng khóc, mẹ trả lời đi”

“Tiểu Đồng, không còn thận rồi” Bà chủ Giản nói ngắt quãng: “Sức khỏe con bé như vậy, con muốn con bé phải làm thế nào để hiến tủy cho con? Mạch Bạch, chúng ta hãy chờ đợi, được không?”

“Mẹ, như vậy được không, mẹ giúp con tìm Tiểu Đồng trước” Giản Mạch Bạch nói tiếp: cũng sẽ bình tĩnh đợi bố giúp con liên hệ với người có tủy xương thích hợp. Không đến đường cùng, con sẽ không làm phiền Tiểu Đồng đâu.

Nếu đến cuối cùng, vẫn chưa tìm được tủy xương, vậy thì ít nhất để con trước khi chết, có thể được gặp Tiểu Đồng, con mới có thể yên tâm chết chứ”

“Thôi, cái gì mà chết với không chết, đừng nói linh tinh.” Bà chủ Giản kiêng ky nhất những thứ này.

Giản Mạch Bạch nắm tay mẹ, “Mẹ, mẹ thấy như vậy có được không?”

Bà chủ Giản do dự: “Lời con nói là thật sao?”

“Thật mài”

“Vậy mẹ sẽ nói với bố con”

Bà chủ Giản nói tiếp: “Cũng không biết Tiểu Đồng sống có tốt hay không”

Thành cổ Đại Lý Trầm Tu Cẩn đang tìm người, Tiêu Hăng cũng đang tìm người.

Hi Thần dùng hết tất cả những mối quan hệ trong xã hội.

“Người phụ nữ trong bức ảnh này, tóc dài thật” Một người bạn trong nhóm nói: “Hình như tôi có chút ấn tượng”

“Thật hay đùa vậy?” Trong nhóm kích động: “Này, Uông Nhị, nếu cậư có thể tìm thấy manh mối, vậy sẽ lập được công lớn đấy.

Biết chuyện nhà họ Đỗ chưa?

Tên khốn Đỗ Tam đó chân tay nhanh nhảu thật đấy, anh là người đầu tiên đã gọi điện thoại cho chủ tịch Trâm, còn cung cấp bức ảnh đó, bây giờ công ty sắp phá sản của nhà anh, không những không phá sản, mà còn nhận được tiên vốn của Trầm Thị rót vào.

Nếu cậu thật sự có thể giúp chủ tịch Trầm tìm thấy vợ anh ta, nhà họ Uông các cậu cũng sẽ phất lên như diều gặp gió đấy”

Cậu chủ Uông Nhị lại không có phản ứng gì.

Trong nhóm đều đang nhắc tới cậu chủ thứ nhà họ Uông.

Cậu chủ Uông Nhị lúc này làm gì có thời gian rảnh để tâm đến những người đấy, anh vội vàng lật số điện thoại trong quyển sổ ra, vào một diễn đàn. Không ngừng lướt trang chính, để tìm bài đăng ấy.

Nếu như lời những người trong nhóm đó nói, nếu có thể giúp chủ tịch Trầm tìm được đầu mối, có lẽ nhà họ Uông bọn họ cũng sẽ được nhiều ích lợi.

Lúc này anh chỉ mong lúc đầu đã lưu trữ lại bài đăng ấy.

Tìm một hồi lâu, gân như tìm một lượt những chỗ có thể tìm, cũng không tìm thấy bài đăng đó, cậu chủ thứ nhà họ Uông tát một cái thật mạnh vào mặt mình, cô đúng thật là!

Nhưng lại không cam lòng, do dự nhấc điện thoại lên, gọi điện thoại cho người thân: “Bố, bố có phương thức liên lạc với chủ tịch Trâm không?”

“Chủ tịch Trầm nào cơ?”

“Chính là chủ tịch Trâm của tập đoàn Trầm Thị ấy”

“Trầm Tu Cẩn nhà họ Trầm? Con muốn lấy số điện thoại của cậu ta làm gì?”

“Ây dài Bố! Rốt cuộc là bố có hay không, con có một manh mối hình như có liên quan tới Giản Đồng nhà họ Giản ấy”

Còn chưa nói xong, bố cậu ta ở đầu dây bên kia bỗng kích động: “Sao con không nói sớm! Bố nghe nói lần này nhà họ Đỗ coi như là đã gặp vận may! Con đợi một lát, bố gửi số điện thoại cho con.

Cậu chủ thứ nhà họ Uông do dự hồi lâu, cuối cùng căn răng, gọi tới số điện thoại ấy.

“Tổng, chủ tịch Trầm, tôi có một thông tin về vợ anh”

Anh nói trong sự thấp thỏm, tưởng rằng đối phương sẽ không nhận cuộc gọi của anh.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia, đồi mắt khẽ nhíu lại, “Cậu nói đi.”

“Ngày trước tôi, tôi cũng chỉ là nhìn thấy trên một diễn đàn, trong đó có một cặp tình nhân tố cáo một căn hộ cho thuê ở Nhĩ Hải”

Nhắc tới hai chữ “Nhĩ Hải”, đôi mắt đen và sâu lắng của Trầm Tu Cẩn, lóe lên một tia sáng, bình tĩnh hỏi: “Diễn đàn nào, gửi qua đây liên kết của bài đăng ấy”

“Cái cái bài đăng đó, tôi vừa lục tìm khắp cả diễn đàn, không tìm thấy nữa, thế nhưng! Thế nhưng tôi bảo đảm mỗi lời nói của tôi đều là sự thật. Lúc đầu trong bài đăng đó còn kèm một bức ảnh, có một người phụ nữ trong bức ảnh, hình như chính là nhân vật chính trong bức ảnh dòng trạng thái của Phí Minh Minh”

“Căn hộ cho thuê gì? Tên là gì?” Anh chau mày, tiếp tục hỏi.

“Tên là Ức, Ức Cư, đúng đúng, tên là Ức Cư, tôi nhớ rất rõ, vì người phụ nữ trong bức ảnh trên bài đăng lúc đầu của diễn đàn đó, tóc rất dài rất dài, nên đã để ý tới”

“Tôi biết rồi”

Đầu dây bên kia, cậu chủ thứ nhà họ Uông đờ đẫn nhìn cuộc điện thoại đã bị ngắt, chỉ vậy thôi sao?

‘Tên Đỗ Tam đó còn được lợi, còn anh thì sao?

Cậu chủ thứ nhà họ Uông gọi điện cho bố, “Bố, bố nói xem, đây có phải là nhất bên trọng, nhất bên khinh không, chủ tịch Trầm đã rót vốn cho Đỗ Thị, kết quả nhà chúng ta lại chẳng gặt hái được gì?”

“Sao con không có chút kiên nhẫn nào vậy, chủ tịch Trầm trước giờ làm việc đều đã tính toán trong lòng. Chúng ta hãy chờ đợi, cho dù không được Trầm Thị rót vốn, thì ít nhất chủ tịch Trầm cũng nợ nhà họ Uông chúng ta một ân huệ.”

Ân huệ của chủ tịch Trầm, giá trị không hề thấp.

Trầm Tu Cẩn bỗng đứng dậy: “Tìm thấy rồi”

Hi Thần đang uống nước: “Phụt!” một ngụm nước bắn ra ngoài: “Tìm thấy cái gì cơ?”

“Ở Ức Cư, tớ có dự cảm, chính là cô ấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.