Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 242



Chương 242 Đều đang ép cô Bố mình, đã có con riêng ở ngoài từ lâu.

Giản Đồng sững lại, lần này thực sự là rất sững sờ.

©ô nhìn bà chủ Giản……người nhà như thế này, người nhà như thế này quả thực là!

Cô đã không còn cơi mình là người nhà họ Giản rồi,họ của cô đã không phải là Giản từ lâu rồi, không phải sao?

“Tiểu Đồng, mẹ cầu xin con, cầu xin con!”

Giọng nói của bà chủ Giản nghẹn ngào.

Trong lòng Giản Đồng chỉ cảm thấy nực cười, cô thực sự cũng đang cười, lúc đang cười, nước mắt bỗng tuôn rơi.

“Tiểu Đồng?” Bà chủ Giản chớp mắt, không hiểu con gái đang vừa khóc vừa cười lúc này: Trước mặt bà chủ Giản, tiếng cười của Giản Đồng càng ngày càng lớn hơn, sau cùng, nước mắt bỗng trào ra, ngồi trên sàn nhà, ôm lấy bụng, người phụ nữ khua tay với bà chủ Giản: “Hôm nay bà chủ Giản đã có công trong việc khiến tôi nở nụ cười.”

Bà chủ Giản mở to mắt ngạc nhiên, trên khuôn mặt sắc sảo, tràn đầy sự khó tin!

Con, cơn, con…… “Tiểu Đồng, sao con lại trở nên nông nỗi này!” Bà chủ Giản đau lòng nhìn con gái ôm bụng cười trước mặt: “Bi kịch của nhà chúng ta, sao con có thể coi đó là chuyện cười được chứ?”

Giản Đồng càng không kìm chế nổi tiếng cười, chỉ là, những giọt nước mắt chết tiệt này, sao.

không ngừng lại được?

Trong lòng Trầm Tu Cẩn đau nhói, bà chủ Giản nhìn thấy Giản Đồng đang cười, thế nhưng anh lại nhìn thấy trái tim đang rỉ máu của người phụ nữ đang bị dồn nén trước mặt mọi người ấy.

Bà chủ Giản đã khiến cô thương tích đầy mình từ lâu, người phụ nữ đó lại chỉ có thể bị dồn nén đến mức dùng tiếng cười để che giấu đi trái tim rỉ máu trong lòng mình.

Trong chớp mắt, trái tim Trầm Tu Cẩn cũng dâng trào sự hối hận và tự trách…… Bà chủ Giản khiến cô thương tích đầy mình, anh lại là kẻ đầu sỏ đã tống cô vào tù.

Đã có một khoảnh khắc, anh định buông tay.

Thế nhưng ỗng giơ cánh tay dài ra, ôm người ngồi dưới sàn nhà vào lòng, cánh tay săn chắc ôm chặt: “Xin lỗi, Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, xin lỗi” Anh không ngừng lặp lại, người phụ nữ trong lòng anh, nghe thấy những lời xin lỗi ấy, nhưng trong lòng lại không thể nào ấm áp và chan hòa ánh nắng trở lại được.

Cô giơ tay đẩy, cánh tay săn chắc ấy lại khóa chặt cô lại, người đàn ông gục xuống bên tai cô: “Xin lỗi, Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi” Trong mắt người đàn ông có những tia máu đỏ ngầu, anh có thể nói 1 vạn lần câu xin lỗi, có thể hy sinh mạng sống, thế nhưng không thể không có Giản Đồng, “Xin lỗi, anh tuyệt đối sẽ không buông tay” Xin lỗi, anh không thể đánh mất em.

Người phụ nữ trong lòng ngây ra, thân hình cứng đờ lại, đôi môi bất giác run lên: “Cậu, cậu chủ Trầm” Cô nhắm mắt lại, “Tôi không cần lời xin lỗi, xin anh hãy tha cho tôi”

Sự mệt mỏi, dâng trào trong lòng.

Bà chủ Giản kinh ngạc nhìn đôi uyên ương đang ghé tai nhau ở trước mặt, bà định kéo con gái ra, để cầu xin con gái cứu lấy con trai của mình, thế nhưng đôi nam nữ đang dính lấy nhau trước mặt, bà nhìn thấy tất cả mọi chuyện, thế nhưng lại không tìm được kẽ hở để xen vào.

Hai cánh tay Lục Minh Sơ vẫn ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang xảy ra.

Nỗi kích động, sự suy sụp, sự tuyệt vọng của người phụ nữ ấy……anh đều không thể giúp gì!

Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt người đàn ông có vài phần giống mình, ghen ty như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Tại sao lại là anh?

Tại sao nhất định phải là anh?

Tại sao không thể là tôi?

Anh nhìn, suy nghĩ, băn khoăn, rồi trầm mặc…… hầy, nếu không có được tình yêu của cô ấy, vậy thì bị cô ấy hận cũng được.

Anh lại nhìn chăm chăm vào đôi nam nữ đang bày tỏ tâm trạng yêu hận một cách rõ rệt, người khác khó có thể chen chân vào, sự nham hiểm trong ánh mắt, đến từ nơi tăm tối nhất của ngục từ.

Hừm, Trầm Tu Gẩn, anh hãy, đi chết đi, được không?

Hừm, Giản Đồng, xin cô, hãy hận tôi, được không? Từ khi sinh ra Lục Minh Sơ anh đã là người nhà họ Trầm, mang dòng máu nhà họ Trầm, cho dù anh không thích điều này, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong cơ thể anh, vẫn di truyền tâm địa độc ác của người nhà họ Trầm.

Giản Đồng là thuốc, cũng là độc, Lục Minh Sơ giơ tay ôm lấy trái tim, đôi môi mỏng lạnh lùng, chậm rãi nở nụ cười độc ác, “Giản Đồng, trước đây trái tim tôi chỉ toàn màu đen, bởi vì cô, bây giờ, tôi đã không còn trái tim nữa”

Anh quay người đi lên tầng, không quay đầu lại, không xem màn kịch náo nhiệt phía sau nữa, dường như, tất cả mọi thứ trong vở kịch đó, đều xa lạ, không liên quan tới anh.

Bộp!

Bà chủ Giản nhìn đôi nam nữ quấn vào nhau trước mặt, bà căn chặt răng, hai đầu gối nặng nề quỳtrước mặt Giản Đồng: “Tiểu Đồng! Gầu xin con cứu lấy anh trai con, mẹ sẽ quỳ xuống trước mặt con, con muốn mẹ làm gì cũng được! Thế nhưng cầu xin con hãy nể tình vì cùng một mẹ sinh ra, nể mặt anh trai con, nể mặt người anh trai đã từng yêu thương và che chở con, mẹ cầu xin con, hãy cứu lấy anh mình. Trên thế giới này, chỉ có con mới có thể cứu được anh trai mà thôi, nếu con không cứu, anh trai con sẽ chết.”

Hừt!

Thật là biết đổ tội hại người mài!

Giản Đồng nhìn bà chủ Giản quỳ trước mặt mình bằng ánh mắt phức tạp…… Bà chủ Giản tuyệt tình như vậy, mà mồm miệng lại rất lợi hại, rất biết cách đổ lỗi cho người khá!

c Cô không cứu, Giản Mạch Bạch sẽ chết, Giản Mạch Bạch chết, thì chính là cô đã hại chết anh trai ruột.của mình!

Đây là ý nghĩa trong lời nói của bà chủ Giản.

Gô lại nhìn sang Trầm Tu Cẩn cứ ôm chặt lấy cô không chịu buông, rồi lại nhìn bà chủ Giản quỳ trước mặt mình, lấy cái chết ra để ép buộc cô……hầy, tiến thoái lưỡng nan.

Mệt mỏi, càng ngày càng mệt mỏi.

“Đến hết đây Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ tới mức gần như là không thể nghe được, âm thanh khản đặc lên giọng, cổ họng lại khô khan đến mức đau rát, kìm nén lại cơn đau, cổ họng bỗng động đậy, nuốt nước bọt, lại có vị tanh của máu: “Đến hết đây mà ép tôi này”

Chiêu Chiêu không hiểu rõ mọi chuyện cho lắm, nhưng lúc này dường như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô chủ đã chung sống cùng mình 3 năm.

Cô chủ, không nói gì cả; thế những Ghiêu Chiêu lần đầu tiên cảm thấy, nếu còn không ngăn lại, cô chủ sẽ chết trước mặt mình.

Chiêu Chiêu sợ hãi, liền xông ra, cô cầm chổi, giống như siêu nhân mang mặt nạ vô cùng anh dũng: “Các người đừng ép cô chủ nữa!

Cô chủ cũng là người! Có máu có thịt có tim gan Cô khua chổi loạn xạ, phát đầu tiên đã khua trúng người bà chủ Giản: “Bà đi đi! Bà là người xấu! Ức Cư không hoan nghênh bài”

Bà chủ Giản bị quật trúng trông vô cùng thảm hại, “Con bé dở hơi này, mau dừng tay Chiêu Chiêu lại như thể phát điên lên, quật chổi vào người bà chủ Giản: “Đánh chết bà, người xấu, đánh chết bài! Ai cho bà bắt nạt cô chủ, ai cho bà ép cô chủ!”

Bà chủ Giản hết cách với Chiêu Chiêu điên khùng, né tránh rồi lao đến chỗ Giản Đồng: “Tiểu Đồng, mẹ là mẹ con đấy, con hãy bảo con bé điên khùng này dừng tay lạ Chưa nói hết lời, đã ngã lộn nhào xuống đất.

Trầm Tu Cẩn nhìn thấy bà chủ Giản lao tới, động tác nhanh nhẹn, cánh tay săn chắc ôm chặt Giản Đồng, nhanh chóng lùi sang một bên, ngón tay bà chủ Giản không kịp bấu víu vào đâu, liền lảo đảo ngã xuống theo quán tính.

“Tiểu Đồng?” Sau khi bà chủ Giản ngã xuống, như thể không dám tin vào việc vừa xảy ra, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Giản Đồng: “Sao con lại trở thành nông nỗi này?” Ánh mắt của bà, lườm Giản Đồng đầy oán hận, ánh mắt ấy, như thể đang trách cứ Giản Đồng.

TOONses Sắc mặt Giản Đồng có chút khác thường, bỗng đỏ ửng lên, đến Hi Thần cũng cảm thấy kì lạ, cỗ nóng đến vậy sao?

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng gào thét trong đau đớn của người đàn ông: “Tiểu Đồng!”

“Mau! Đưa tới bệnh viện!”

Bà chủ Giản ngây ra, vội đứng dậy đuổi theo: “Tiểu Đồng Tiểu Đồng……

Còn người đàn ông đang bế người phụ nữ, bồng nhiên đứng lại, quay đầu, khuôn mặt nham hiểm độc ác, nghiến chặt răng nị lên phía trước một bước, tôi sẽ khiến cho Giản Mạch Bạch chết ngay bây giờ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.