Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 266



Chương 266 EM RẤT VUI

“Chủ tịch Giản, chị đang nhìn gì vậy?” Vi Vi An đang làm báo cáo, nhưng lại nhìn thấy người con gái sau bàn làm việc có vẻ thất thần “Hả? Không có gì”. Cô ấy lại nhìn điện thoại, vần không có cuộc gọi tới Ví Vi An đặt bản báo cáo hàng quý trong tay xuống, ngôi xuống đổi diện Giản Đông: “Chủ tịch Giản, cả một buổi chiều, chị đã nhìn điện thoại đến mười mấy lần rồi. Đang đợi điện thoại của ai à?”

Ánh mặt Ví Vi An lộ ra ý cười.

Rõ ràng nhìn ra lý do Giản Đồng ngẩn ngơ cả chiêu hôm nay.

“Cô nhìn nhầm rồi”. Ngồi sau bàn làm việc, cười con gái ấy nói một cách điềm đạm “Chủ tịch Giản, phụ nữ phải thành thật với bản thân”. Vi Vị An nói: “Nếu không thì người đau khổ chính là bản thân”. Mặc dù cô không hề đồng tình.

“Cô nhìn nhầm rồi”. Giản Đông vận hờ hững.

Trong mất Vi Ví An lóe lên một tia dữ dội, quyết định chọc phá Giản Đồng đến cùng: “Tiểu Đồng, thừa nhận đang đợi điện thoại của chủ tịch Trâm khó đến thế sao?”

“Em không có”.

Lời phủ nhận của cô chẳng đáng tin một chút nào, Vi Vi An không nhịn được lườm một cái, đột nhiên tiếng chuông vang lên.

Vi Vi An liếc qua màn hình điện thoại trên mặt bàn, mät nhìn thấy hai chữ: “Chà, gọi điện cho chị rồi kìa”.

“Không phải là tôi đang đợi điện thoại của anh ấy”. Trước khi bät máy, Giản Đồng không quên nhãc lại Vi Vi An mất kiên nhản, gật gật đầu: “Được, chị không đợi điện thoại của anh ấy..”

Một cầu này của cô còn chưa nói hết.

Bộp…

“Sao vậy!” Vị Vi An nhảy lên, người con gái phía sau bàn làm việc, cả mặt đờ đan “Chị nói đi!”

Có thể thấy được gương mặt người con gái lập tức trăng bệch, máu trên mặt như bị rút cạn hoàn toàn “Tiêu Đồng! Chị nói đi mài”

“Tôi, tôi…” Cô ấy “tôi” một hồi lâu, chỉ có tiếng lap bấp rời rạc, một câu cũng không nói hết được.

“Anh ây…anh ây..”

“Rốt cuộc là làm sao!”

“Anh ấy ở nước ngoài…” Trên gương mặt trăng bệch của Giản Đồng, bờ môi run rấy đến không nói thành lời.

“bi tìm gái?” Vi Ví An hỏi, trong lòng thâm chửi tên họ Trâm không phải người.

“Tim, tim bị trúng đạn, đang cấp cứu trong, trong bệnh viện, hiện tại đang, hôn mê”. Dường như dùng toàn bộ sức lực trong người, cô läp bắt nói một câu hoàn chỉnh, lúc nói xong thì nước mặt đã như mưa.

Cả người Vi Vi An cứng đờ, “Trâm Tu Cẩn trúng đạn đang hôn mê?” Đến cô còn cảm thầy thế giới này đang kế một câu chuyện cười nực cười như thế này.

Vi thế nên mãy ngày liên không hề nanh tin cho cô ấy, muốn cô nhất định phải nhắc nhở Giản Đồng ăn ba bữa đầy đủ rồi nghỉ trưa?

“Chị đừng lo lăng quá, sẽ không sao đầu, không phải nói răng đang cấp cứu rồi sao?”

Vi Vi An vội vàng muốn khuyên nhủ Giản Đồng, nhưng lại phát hiện ra người con gái phía sau bàn làm việc, mở to đôi mát thất thân, nước mặt không ngừng chảy ra.

Cô ấy cứ vội vàng thì liên trở nên hô đô “Đừng khóc, chị quên là anh ta đã làm thế nào biến chị thành thể này sao, chị nên vui mới phải, chị sớm đã không còn tình cảm với anh ta rồi”

Người con gái kia như độc thoại: “Đúng, đúng. Tôi phải hận anh ấy mới đúng. Tôi không khóc, tôi không khóc”.

Người con gái nói “Tôi không khóc”, nhưng nước mät thì lại không ngừng rớt xuống, “Đảy là cái gì?” Cô giơ tay, quệt đi sự ướt át trên mặt, như không hề biết thứ này, ngây ngốc ngầng đầu, đổi mặt với Vi Vi An đang gấp gáp nói “Tôi rất vui, tôi không yêu con người đó, người đó không có quan hệ gì với tôi cả. Tôi rất vui, vui sắp chết đây”

Cô ấy căng miệng, cố gang hết sức nặn ra nụ cười, liều mạng cong khóe mồi lên, nhưng sao cô lại cảm thầy khóe môi nặng như thể, dường như có quả cân nặng mấy trăm cân đu nó xuống.

“Cô xem, cô xem này, Vị Vị An, cô xem tôi cười, tôi đang cười này, tôi rất vui, tôi thực sự rất vui”.

Vi Vi An không thể nhìn tiếp được nữa, cô nhìn người con gái ấy khóc không ra khóc, cười không ra cười, nhìn người con gái trước mặt lộ ra nụ cười trên mặt, nước mät đây mặt “Được rồi, được rồi! Đừng cười nữa! Đừng cười nữa!” Vị Vị An lao đến: “Đừng cười nữa, nếu buồn thì cứ khóc đi”.

“Không buồn, tôi vui, tôi còn không kịp, tôi đang cười, cô không nhìn thấy sao? Tôi đang cười, sao tôi lại buôn chứ, tôi đang cười đây này”.

“Phải, phải, chị đang cười, chị đang vui”. Cô cảm thấy người con gái trong lòng mình lúc này thật yếu đuối, yếu đuối đến mức cô không dám vạch trần lời nói dối ấy.

Nhìn mà trong lòng đau đớn từng trận.

Một người đang khỏe mạnh, mà qua mấy ngày thì đã truyên đến tin giữ.

“Trâm Nhị nói..” Người con gái nghẹn ngào.

“Nói gì?” Vi Vi An dè dặt cẩn thận hỏi, sợ răng sẽ động vào thân kinh yếu đuối như lúc này của người con gái trong lòng “Nói, nói ngàn cân treo sợi tóc”. Đột nhiên trở nên yên tĩnh Vị Vị An hái hốc mồm, säc mặt biến đổi…nghiêm trọng như vậy ư?

Trâm Nhị dùng “Ngàn cân treo sợi tóc” để hình dung.

Đúng lúc này, điện thoại của Vi Vi An vang lên.

Là của Trâm Nhị gọi tới, cô do dự một chút, còn chưa kịp ấn nhận cuộc gọi.

Người con gái trong lòng thân kinh lập tức kích động: “Ai thế?” vội vàng hỏi.

._ Vi Vi An mở miệng mấy lượt, “Trâm Nhị”.

“Cô mau nghe máy!” Giản Đồng trước đấy còn rất bình tĩnh, liên kịch liệt hét lên với Vi Vị An “Được, chị đừng lo lắng, em nghe”. Cô cảm thây Giản Đông trước mặt mình có gì không đúng, cô không giám kích động cô ây.

Nhận điện thoại, Trâm Nhị dặn dò gì đó, cuộc gọi vô cùng ngắn ngủi kết thúc “Anh ấy nói gì?” Người con gái trong lòng hai mặt đỏ hoe, tra hỏi một cách cấp bách.

Trong lòng Vi Vi An nặng nề, nhìn Giản Đồng ở trong lòng, đôi mät có chút không kìm được, nhưng dưới ánh mat chờ đợi của Giản Đồng, Vi Vi An định thần, thâm trâm nói: “Trâm Nhất nói rằng, để cô Trâm lập tức đến Italy”

“Tôi..”

Vị Vị An không để Giản Đồng có bất cứ cơ hội phát ngôn nào, tiếp tục nói: “Hộ chiếu, visa và máy bay riêng cậu Hi sẽ chuẩn bị ổn thỏa, sau đó sẽ có người đến đón cô chủ Trâm Trâm Nhị nói, cô chú Trâm hãy lập tức chuẩn bị hành lý, hành lý đơn giản, nhưng”

Cô không nhân tâm, nhưng phải căn răng nói “Tốt nhất là chuẩn bị một bộ đô đen, ở nước ngoài nhiêu việc, sợ răng không có thời gian mua”.

Cơ thể Giản Đồng kịch liệt lảo đảo, giống như một con rối go từ từ giơ tay, quệt nước mät.

“Tôi đi chuẩn bị”.

Cô đờ đân quay người, Vĩ Ví An nhìn theo bóng dáng đờ đân, lại cũng không kiêm chế được, hét to lên với bóng lưng ẩy: “Chị! Muốn khóc thì cứ khóc to lên đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.