Tống Sơ Nhất rời khỏi triển lãm tranh liền về thẳng phòng khách sạn, mở cửa phòng đi vào cô rất ngạc nhiên khi thấy phòng bếp yên tĩnh rất nhiều ngày lại có tiếng động.
“Về rồi sao.” Trần Dự Sâm quay đầu nhìn cô một chút, thần sắc bình thường, một đêm thất thố kia như chưa từng xảy ra, “Xem TV đi, cơm tối sắp xong rồi.”
Anh quay đầu lại tiếp tục bận rộn, cắt khúc cá, dùng gia vị ướp, lại dùng một củ cải đỏ khắc hoa trang trí món thịt nguội.
Tống Sơ Nhất kinh ngạc nhìn, Trần Dự Sâm và Thẩm Hàn dáng người đều cao, tỉ lệ cân xứng, nhìn nghiêng rất đẹp trai, đôi tay xinh đẹp như đang làm ra một tác phẩm nghệ thuật, biến củ cải đỏ thành một đóa hoa mai năm cánh, lại lấy dưa chuột khác thành một con bướm màu xanh đặt cạnh hoa mai.
Lịch sự tao nhã và sống động đan xen nhau khiến người ngắm cũng thấy vui vẻ.
Anh ta và Thẩm Hàn không giống nhau,Thẩm Hàn là trong dịu dàng cất giấu sự ngang ngược cường thế, mà anh ta nhìn thì ngang ngược hung hãn, nhưng nhu tình (tình cảm dịu dàng) lại im lặng chảy xuôi. Bạn gái của anh ta là một cô gái như thế nào? Tình cảm của họ chắc hẳn rất tốt, vì sao đêm đó anh ta lại thất thố như vậy?
Tống Sơ Nhất lắc đầu, vứt những suy đoán không liên quan ra khỏi đầu, nói dự định của mình với Trần Dự Sâm.
“Trần tiên sinh, tôi thấy rằng nam nữ ở chung không được tiện lắm, mong anh hiểu được, tôi sẽ trả anh phí trang hoàng căn phòng kia để anh mua một căn khác được không?”
Tay cầm dao của Trần Dự Sâm run lên, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống tạo thành nhụy hoa mai.
“Tôi xin lỗi, đêm đó đã thất lễ khiến cho cô thấy không thoải mái.” Anh mở vòi nước, đưa ngón tay kia vào, tiếng nước chảy làm giọng nói của anh có chút mơ hồ, Tống Sơ Nhất phải ngưng thần tĩnh khí (1) mới nghe được, “Căn phòng kia chúng ta cùng nhau mua từng thứ một, từ gạch mộc đến nền nhà phẳng lì, đến tường trắng cửa sổ, tôi thật sự lưu luyến, cô để cho tôi ở đó một thời gian ngắn thôi, không cần lâu lắm, chỉ ba tháng thôi, có được không?”
(1) ngưng thần tĩnh khí: đại khái là tập trung cao độ
Tống Sơ Nhất đã nghĩ rằng anh sẽ chỉ trích cô qua sông đoạn cầu (2), căn phòng ghi theo tên mình liền đổi ý, hoặc là ép cô trả tiền, sở hữu đủ kiểu, chính là không ngờ anh lại yếu thế, trong lúc nhất thời cô không thể nói gì.
(2) qua sông đoạn cầu: vong ơn bội nghĩa
Người không giữ lời là mình, anh ta đã nhượng bộ chỉ muốn ở ba tháng, Tống Sơ Nhất do dự một lát rồi đáp ứng.
“Cũng được, tuy nhiên chỉ ở ba tháng, cũng không thể lấy tiền của anh để trang hoàng căn phòng, chúng ta tính toán một chút hết bao nhiêu, bây giờ tôi cũng không có tiền, trước hết ghi nợ đi, tôi đưa cho anh một tờ giấy vay nợ.”
“Được.” Trần Dự Sâm đồng ý ngay, lúc này nồi cơm điện nhảy lên, anh rút phích điện nói: “Có thể ăn cơm rồi, trước tiên mang bát đũa ra bày đi.”
Chỉ cần chịu đựng ba tháng nữa sẽ có không gian của riêng mình, tuy rằng phải đeo khoản nợ phí trang hoàng, Tống Sơ Nhất vẫn rất vui vẻ. Cô nhẹ nhàng mở tủ tiêu độc mang đồ ăn ra ngoài.
Trần Dự Sâm chờ Tống Sơ Nhất ra ngoài rồi yên lặng bóp vết cắt trên ngón tay.
Lưỡi dao rất sắc, chỉ run tay mà cũng cắt sâu như vậy, da thịt bong ra, máu ngày càng nhiều, dẫn dẫn chảy xuống tạo thành một đóa hoa tiên diễm trên mặt bàn cẩm thạch.
Trần Dự Sâm nhìn chằm chằm vết máu ấy, trước mắt dẫn mơ hồ, hình ảnh của năm ấy dần hiện về trong trí nhớ.
Đó là kỳ nghỉ đông thứ hai sau khi họ yêu nhau, anh phải về nhà mừng năm mới, hai người nắm tay nhau đi trong gió lạnh đến nửa đêm, sau đó, anh kéo cô đến bên bờ tường, trong bóng tối anh cầm lấy tay cô thấp giọng hỏi: “Đêm nay không về trường được không?”
Cô cúi đầu lẳng lặng đứng đó, đến lúc anh gần như ngừng thở, nhẹ gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
Đêm đông lạnh thấu xương ấy rất đẹp, đêm đó anh vui mừng đến phát cuồng, ngô nghê như một đứa trẻ ba tuổi.
Cô dịu dàng tùy anh hành động, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, hương thơm mê người.
Khi cô bị đau ‘a’ lên một tiếng, ngoài cửa sổ pháo hoa không biết do ai đốt nổ mạnh, ánh sáng xẹt qua, anh nhìn thấy một ngôi sao chổi đỏ tươi, thật rung động lòng người.
Khi đó anh chỉ nghĩ, cả đời này anh sẽ đối tốt với anh, quyết không phụ cô.
Chuyến đi lần này đến thành phố B, từ trong trường học anh nghe được vài chuyện không muốn tin tưởng, vì thế anh thuê thám tử điều tra.
Vốn là chờ thảm tử điều tra xong mới quay về thành phố G, nhưng anh lo cho cô, chờ thêm một ngày là thêm khó khăn.
Ba tháng là mọi việc sẽ rõ ràng, chết tâm rời xa cô, hoặc là buông bỏ oán hận, thừa nhận thân phận với cô, từ nay về sau không bao giờ chia lìa nữa.
***
Một tháng mười ngày, căn phòng được trang hoàng xong. Trần Dự Sâm thuê người dọn dẹp sạch sẽ, vừa mở cửa sổ thông khí, vừa cùng Tống Sơ Nhất đi mua đồ dùng.
Khi trang hoàng căn phòng, hai người khá ăn ý, trên cơ bản là nhất trí trong hành động, nhưng lúc mua đồ lại khác nhau rất nhiều. Nguyên nhân tranh chấp rất đơn giản. Khi mua đồ trang hoàng lại căn phòng, tiền do Trần Dự Sâm bỏ ra, Tống Sơ Nhất chủ yếu là đi theo lấy kiến thức. Nhưng khi mua đồ dùng đã xác định Trần Dự Sâm chỉ ở lại ba tháng, Tống Sơ Nhất không muốn dùng tiền của anh, tiền gửi ngân hàng của cô không còn nhiều, tất cả đều phải tính toán kĩ lưỡng. Theo ý của cô, giường chỉ cần chắc chắn và nhìn vừa mắt là được, giá cả không thể vượt quá hai ngàn đồng, đệm thì chỉ cần mấy trăm đồng là được, Trần Dự Sâm kiên quyết phản đối.
Anh nhìn trúng một chiếc giường bằng ngọc thạch nhập khẩu, theo lời giới thiệu của nhân viên, giường này có thể tự động điều chỉnh nước ấm, có tác dụng dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe.
Khi nhân viên cửa hàng giới thiệu xong, còn chớp chớp mắt với Tống Sơ Nhất, nhỏ giọng nói: “Giường này tuy đắt, lại rất đắt hàng. Rất nhiều vợ chồng son không có tiền cũng cắn răng mua, này…. khi…. rất có tình thú.”
Cô ấy đã hiểu lầm, mình và Trần Dự Sâm không phải vợ chồng son, Thẩm Hàn đã kết hôn, loại giường tình thú như vậy cả đời này cô vô duyên hưởng thụ, Tống Sơ Nhất lắc đầu không mua.
“Mua cái này đi.” Trần Dự Sâm cũng rất thích.
“Tôi không có nhiều tiền như vậy, cũng không nghĩ đến việc mua đồ đắt tiền như vậy.” Tống Sơ Nhất kiên quyết không đồng ý.
“Trước kia tôi đều mơ mình và bạn gái ngủ trên chiếc giường như vậy, cô coi như là thử nghiệm giúp tôi đi, tôi trả tiền.” Tầm mắt Trần Dự Sâm vẫn không rời chiếc giường kia, trong mắt mang theo một ngọn lửa như ẩn như hiện.
Đây là khoe giàu sang quyền thế hay là đang chê cười mình? Tống Sơ Nhất như nuốt phải ruồi, rất không thoải mái, lạnh lùng nói: “Anh tìm người khác giúp đi.” Cô bỏ đi, không hề nhìn những chiếc giường khác trong cửa hàng.
“Tống Sơ Nhất.” Trần Dự Sâm gọi nhưng Tống Sơ Nhất không trả lời cũng không ngừng bước.
Trần Dự Sâm chỉ có thể nghiêm mặt đuổi kịp, sau đó sắc mặt cả hai đều rất khó coi, cũng không mua được gì nữa.
Khi ra ngoài hai người gặp La Nhã Lệ. Trùng hợp vậy ư, Tống Sơ Nhất ngờ rằng La Nhã Lệ theo dõi bọn họ.
La Nhã Lệ không cần theo dõi, Lữ Tụng là bạn thân của Trần Dự Sâm, hành trình mỗi ngày của Trần Dự Sâm Lữ Tụng rất rõ ràng, thông báo chi tiết cho cô ta.
“Sơ Nhất, Trần Dự Sâm, hai người đi mua gì vậy?” La Nhã Lệ thân thiện chào hỏi.
“Đi xem linh tinh thôi.” Tống Sơ Nhất cười gượng.
“Bạn tôi là quản lí cửa hàng này, muốn mua gì thì nói với tôi, tôi sẽ nói với anh ta.” La Nhã Lệ cười nói.
Tống Sơ Nhất không muốn chịu ơn của cô ta, đang muốn lắc đầu, Trần Dự Sâm hỏi: “Có thể giảm bao nhiêu?”
La Nhã Lệ xòe tay, 5%.
“Nếu được chiết khấu chỉ cần năm vạn, mua cái giường kia được không?” Trần Dự Sâm nhìn về phía Tống Sơ Nhất, trong lời nói có sự ẩn nhẫn, như cầu khẩn lại như bắt buộc.
“Tôi đã nói là không mua.” Tống Sơ Nhất cố gắng kiềm chế tức giận nói.
“Giường là nơi để ngủ, là nơi người ta tiêu tốn một phần ba cuộc đời, là đồ dùng quan trọng, sao có thể qua loa? Hơn nữa sức khỏe cô cũng không tốt, dường như một cơn gió có thể thổi bay.” Trần Dự Sâm cũng rất cố gắng kiềm chế tức giận.
Nghe anh nói thân thiết như vậy Tống Sơ Nhất cảm thấy ghê tởm, rất ghê tởm, anh ta coi mình là loại người nào? Khi nói những lời này anh ta đặt bạn gái mình ở đâu?
“Mua đồ không được vội, hôm nay không cần, về nhà suy nghĩ tiếp rồi quyết định.”La Nhã Lệ kéo tay Tống Sơ Nhất đi về phía bãi đỗ xe, cười nhẹ, như một người am hiểu, hóa giải mâu thuẫn của Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất lúc đó.
“Hai người về trước đi, tôi hẹn Quý Phong đi ăn rồi.” Tống Sơ Nhất nhẹ nhàng tránh khỏi tay La Nhã Lệ.
Cô không muốn diễn trò, cũng không biết diễn trò.
“Tôi đã mua rất nhiều đồ ăn và thịt, một người ăn không hết, chỉ có thể bỏ đi.” Trần Dự Sâm trầm giọng.
“Anh mua cho hai người phải không? Mời La tiểu thư ăn, rất hợp lí đó.” Tống Sơ Nhất mỉm cười nói, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt, cô giơ tay vẫy, lên xe không hề quay đầu lại.
“Mặt bạn trai cô đen như đít nồi vậy, cãi nhau à?” Tài xế taxi thật hay nói chuyện.
“Anh ta không phải bạn trai tôi.” Tống Sơ Nhất buồn bực nói, nhiều lần bị hiểu nhầm là bạn gái Trần Dự Sâm làm cho cô rất không thoải mái.
Tài xế taxi cười một cách thấu hiểu, anh ta rất hiểu việc vợ chồng son cãi nhau rồi không thừa nhận quan hệ. Tống Sơ Nhất nhìn thấy nụ cười của anh ta càng thấy phiền. Cô tự nói với chính mình, chỉ ba tháng nữa thôi, cố chịu đựng ba tháng nữa.
Khi Tống Sơ Nhất quay người leo lên taxi Trần Dự Sâm rất muốn kéo cô xuống. Anh không thể chịu được việc cô và Quý Phong hẹn nhau. Nhưng anh vẫn nhẫn nhịn, chỉ là nắm chặt tay bước nhanh về phía trước.
“Sơ Nhất có vẻ nóng nảy, có chuyện gì xảy ra vậy?” La Nhã Lệ dịu dàng cười hỏi.
Trần Dự Sâm không trả lời, sải bước về phái chiếc Bentley. La Nhã Lệ đuổi theo muốn ngồi vào nhưng xe đã nổ máy đi mất.
“Thật là không hiểu phong tình. Tống Sơ Nhất có gì tốt chứ!” La Nhã Lệ thẹn, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho Lữ Tụng: “Không biết vì sao Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất cãi nhau, anh tìm hiểu giúp tôi một chút.”
“Được.” Ở đầu bên kia Lữ Tụng sảng khoái đồng ý, hỏi tình huống của Trần Dự Sâm lại nghe nói Trần Dự Sâm rất tức giận liền càng không ưa Tống Sơ Nhất, trách móc: “Cô ta thật thích làm bộ làm tịch, nếu không có ý với Dự Sâm sẽ không đồng ý ở cùng cậu ta. Sống cùng Dự Sâm lại còn mắt đi mày lại với Quý Phong, thật không rõ ràng gì cả.”
“Đó là anh còn không nhìn thấy, Trần Dự Sâm tức giận như muốn hộc máu.” La Nhã Lệ cười, cô ta sẽ không nói rằng thoạt nhìn thì Tống Sơ Nhất cũng không hề có ý với Quý Phong, cũng không hề có ý tứ gì với Trần Dự Sâm.