Ánh đèn lây động một cách mê hoặc, Trần Dự Sâm uống hết ly lam sắc yêu cơ này đến ly lam sắc yêu cơ khác, không giống uống rượu mà như uống nước ngọt, khuôn mặt hờ hững cao ngạo, trong mắt chứa đầy vẻ thê lương.
“Dự Sâm, đừng uống nữa, chúng ta đổi đồ uống được không?” Lữ Tụng có chút đau lòng giữ lấy bàn tay đang cầm chén rượu của Trần Dự Sâm.
“Đến quán bar không uống rượu thì làm gì, cậu đừng đùa nữa.” Trần Dự Sâm cười lớn,hất tay Lữ Tụng ra, ngửa cổ, cái chén trong tay lại không còn giọt nào.
“Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Vì Tống Sơ Nhất à? Hai người quen nhau được bao lâu?” Lữ Tụng cảm thấy bất khả tư nghị. (1)
(1) bất khả tư nghị: khó hiểu
“Không phải vì cô ấy, tôi vì chính mình.” Trần Dự Sâm lắc lắc đầu nhìn chén rượu trong tay. Dưới ánh đèn, chén rượu tỏa ra một vàng sáng mê ly, trong mông lung, đôi mắt to ngập nước của Tống Sơ Nhất nhìn anh, nhu tình càng làm ngực anh đau đớn hơn.
Vịt chết còn mạnh miệng, Lữ Tụng không hỏi trực tiếp mà vòng vo tìm hiểu.
“Hôm nay cậu đã đi đâu? Tôi đến Lam Hải không thấy cậu.”
“Đưa Sơ Nhất đi mua đồ.” Trần Dự Sâm hơi say, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Vì tiết kiệm tiền ngay cả giường cũng phải mua đồ rẻ, lại không muốn dùng tiền của tôi, cũng không nghĩ xem tôi vất vả kiếm tiền vì cái gì, còn không phải là muốn mua đồ tốt nhất cho cô ấy sao. Theo ý tôi, phòng nhỏ như vậy cũng không cần phải mua, nên mua một căn biệt thự độc lập. Trước kia chê tôi rồi vứt bỏ tôi, bây giờ tôi có tiền rồi vẫn không muốn tôi….”
Lời nó cằn nhằn trong lúc say của anh khiến Lữ Tụng nghe được dại cả người.
Câu nói của La Nhã Lệ vang lên bên tai Lữ Tụng.
“Lữ Tụng, trước kia Trần Dự Sâm có quen Tống Sơ Nhất sao? Tôi thấy hai người họ không giống như vừa quen biết.”
Vậy Trần Dự Sâm thất hồn lạc phách lúc mới gặp là do Tống Sơ Nhất? Tống Sơ Nhất chê nghèo yêu giàu bỏ rơi Trần Dự Sâm?
Không! Nếu thật sự đã từng quen nhau, Tống Sơ Nhất không thể nào bình tĩnh như vậy được.
“Dự Sâm, cậu và Tống Sơ Nhất quen nhau bao lâu rồi?” Lữ Tụng nhẹ giọng hỏi.
“Quen bao lâu à?” Trần Dự Sâm ngửa cổ, lại một chén rượu nữa vào bụng. Anh cũng đã say, “choang” một tiếng chén rượu rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, còn người lung lay một chút liền nằm úp sấp trên bàn.
Sớm không say muộn không say lại say đúng lúc này, Lữ Tụng tiếc hận không thôi.
Khi Lữ Tụng đưa Trần Dự Sâm say đến bất tỉnh nhân sự về Lam Hải, Tống Sơ Nhất còn chưa về, La Nhã Lệ đã tới trước.
Lữ Tụng không nghe được nhiều lắm nhưng cũng đủ để La Nhã Lệ hiểu mọi chuyện.
Sau khi lục lọi trên bàn làm việc Trần Dự Sâm, La Nhã Lệ tìm được địa chỉ căn phòng của Tống Sơ Nhất ở cao ốc quốc tế Kim Đỉnh, còn có cả chìa khóa các hòm trang hoàng.
Ngay cả phòng ở cũng mua rồi, tuy rằng thoạt nhìn Tống Sơ Nhất không có ý gì với Trần Dự Sâm, nhưng đêm dài lắm mộng, không nắm chắc là không được. Đôi mắt quyến rũ của La Nhã Lệ xoay tròn, cười với Lữ Tụng: “Chúng ta giúp anh em của anh giải quyết vấn đề, mua đầy đủ đồ nội thất cho Tống Sơ Nhất, thế nào?”
“Sắp xếp phòng ở là việc lớn, chúng ta đi mua chỉ sợ không hợp sở thích của Tống Sơ Nhất. Hơn nữa, cô cũng từng nói, Dự Sâm không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của cậu ta.” Lữ Tụng không đồng ý. Động đến không gian cá nhân của người khác, can thiệp sâu như thế cũng không phải là giúp Trần Dự Sâm giải quyết vấn đề.
“Mắt nhìn người tôi vẫn có, Tống Sơ Nhất không phải là người thâm sâu khó hiểu gì hết, sở thích của cô ta tôi có thể đoán được dễ dàng, chính xác đến tám chín mươi phần trăm.” La Nhã Lệ khẽ cười, “Huống hồ mục đính của chúng ta không phải là lấy lòng Tống Sơ Nhất mà là muốn làm cho cô ta tức giận, càng thêm bất hòa với Trần Dự Sâm. Còn việc sau đó Trần Dự Sâm trách chúng ta tự tiện làm việc thì rất dễ giải quyết, anh cứ nói là Trần Dự Sâm say rượu nhờ anh.”
Tống Sơ Nhất không chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt mà còn chê nghèo yêu giàu vứt bỏ Trần Dự Sâm, Lữ Tụng do dự một lát rồi đồng ý. Tuy nhiên việc này cũng khó, căn phòng đang cần trang hoàng, nhất định là Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm đều đến xem xét hàng ngày, làm thế nào để tránh họ cũng là một vấn đề.
“Một ngày tôi có thể làm xong, anh chỉ cần nghĩ cách ngăn cản họ một ngày thôi.” La Nhã Lệ mỉm cười, cô ta tin chắc rằng việc này với Lữ Tụng chỉ như một bữa ăn sáng.
Quả thực là đơn giản, khi Lữ Tụng đưa Trần Dự Sâm vào phòng liền cầm một chiếc đũa móc họng Trần Dự Sâm, anh nôn ra ngay trên sàn nhà trước giường. Khách sạn tuy có người dọn dẹp nhưng việc đó cũng tốn không ít thời gian, Trần Dự Sâm lại chiếm giường của Tống Sơ Nhất, Tống Sơ Nhất đêm nay chắc chắn không được ngủ. Một đêm không ngủ ngày mai tinh thần sẽ không tốt, còn mình sẽ lái xe của Trần Dự Sâm đi, bọn họ sẽ không thể ra ngoài.
***
Tống Sơ Nhất nói hẹn Quý Phong đi ăn chỉ là lấy cớ, từ sau triển lãm tranh, cô chưa hề gặp lại Quý Phong. Bình thường đều là Quý Phong chủ động hẹn cô, mấy ngày nay anh ta không gọi điện tìm, cô tất nhiên sẽ không chủ động hẹn anh ta. Bữa tối tùy tiện ăn tại một quán ven đường, sau đó đi dạo loanh quanh trong siêu thị.
Hơn mười giờ tối, nghĩ là La Nhã Lệ đã về cô mới chậm rãi quay lại Lam Hải.
Trong phòng mùi rượu hỗn tạp rất khó chịu, Tống Sơ Nhất nhíu cậu, lại nhìn thấy Trần Dự Sâm ngủ trên giường, trước giường có một bãi dơ bẩn, chưa kịp nói gì cô cũng nôn theo.
Trong bụng phiên giang đảo hải (2), cổ họng hỗn loạn, Tống Sơ Nhất khó chịu đến mức thở cũng khó khăn, nôn đến lúc trong bụng không còn gì, hô hấp hơi dễ chịu một chút thì bụng lại đau, nặng nề, không lâu sau phía dưới liền ẩm ướt.
(2)Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm
Tống Sơ Nhất ngạc nhiên, trong giây lát mới nhớ ra là thân thích hàng tháng của phụ nữ đến.
Sau khi lấy băng vệ sinh, Tống Sơ Nhất nhíu cậu, cô vừa nhớ ra vị thân thích này đến muộn nửa tháng. Nhưng chỉ là ý nghĩa lóe lên, Tống Sơ Nhất cũng không quá chú ý, cô nôn nhiều đến mức không có sức lực tự hỏi nữa.
Ba Tống Sơ Nhất mất sớm, lớn lên trong hoàn cảnh không có ba, trong nhà không hề có mùi rượu. Mẹ cô tuy rằng nghèo nhưng cũng rất chú ý, nhà cửa đều sạch sẽ không một hạt bụi. Cô không thể chịu được dơ bẩn, lập tức bất chấp bây giờ là nửa đêm gọi điện cho người dọn dẹp.
Khi người phục vụ dọn dẹp, Tống Sơ Nhất không thể chịu được mùi vị kinh khủng kia lại tiếp tục nôn rất nhiều lần. Rạng sáng, khi người phục vụ dọn dẹp xong và rời đi, cả người cô mềm nhũn, tê liệt ngã xuống salon không thể nhúc nhích.
Trần Dự Sâm mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, rèm cửa không được kéo, ánh nắng chói lọi chiếu lên chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà, Trần Dự Sâm nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt kia thật lâu mới nhớ ra hôm qua mình tức giận nên uống rất nhiều.
Là Tống Sơ Nhất đỡ mình lên giường sao? Trần Dự Sâm nắm lấy ga trải giường kéo lên mặt, muốn từ trong đó ngửi được hương thơm khiến anh say mê của Tống Sơ Nhất.
Vẫn là mùi hương thanh tuyền ấy, rất nhẹ, giống như một cánh bướm trong suốt khó nắm bắt, Trần Dự Sâm hô hấp chậm lại, nhắm mắt để cảm thụ, tim đập ngày càng nhanh, ‘bình bịch bình bịch’ như sắp bay ra khỏi lồng ngực.