Trần Dự Sâm không có lựa chọn nào khác, giữa Quý Phong với Tống Sơ Nhất, tất nhiên anh sẽ bảo vệ Tống Sơ Nhất.
Thư Tống Linh Linh viết cho Quý Loan rất rõ ràng. Bà nói, bà rất đau khổ, con gái yêu phải người không nên yêu, mà bà lại không thể ngăn cản. Tống Linh Linh viết năm đó khi bà phát hiện con gái mới sinh không còn thở, cực kì bi thương mà hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thấy con vẫn còn sống, bà vui sướng muốn điên. Nhưng sau đó trong lúc vô tình bà phát hiện ra nhóm máu con gái không tương xứng với nhóm máu của mình và người chồng đã mất, vì thế bà hiểu con gái mình sinh ra đã chết, còn Tống Sơ Nhất không biết là con ai. Bà đến bệnh viện hồi đó, biết được ngày đó lúc rạng sáng chỉ có ba sản phụ, đứa trẻ nhà họ Mạnh còn sống, con của Cao Anh báo là chết non, mà mẹ của Cao Anh là y tá trưởng tại bệnh viện, có cơ hội đổi đứa bé. Bà đoán Tống Sơ Nhất là con gái Cao Anh, tuy rằng không biết vì sao Cao Anh phải đổi con gái vẫn còn sống với đứa con đã chết của bà, nhưng bà không muốn nói ra. Khi đó, Tống Sơ Nhất đã tám tuổi, ngoan ngoãn từ nhỏ, là tim gan của bà, là người cho bà dũng khí sống tiếp khi chồng mất. Bà sợ Cao Anh sẽ đi tìm con gái vì thế không ngừng chuyển nhà, thay đổi hộ khẩu, cho con gái theo họ mình.
Tống Linh Linh nói, bà không đự đoán được tránh Cao Anh nhiều như vậy, con gái lại ở cùng với con trai Cao Anh. Cao Anh cho bà xem ảnh gia đình, tỏ vẻ con mình muốn kết hôn với con gái nuôi. Bà nghe đối phương tự giới thiệu là Cao Anh, lại nhìn thấy có nét giống Tống Sơ Nhất liền ngây người.
Trần Dự Sâm không muốn tin tưởng nhưng không tin không được, năm đó không chỉ Cao Anh phản đối hai người mà còn cả Tống Linh Linh.
Anh vì muốn Tống Linh Linh chấp nhận mình, trước khi chia tay với Tống Sơ Nhất rất thường xuyến đến đó, mỗi lần Tống Linh Linh đều dùng ánh mắt đau đớn nhìn anh. Khi đó không rõ vì sao, bây giờ đọc được bức thư này mọi chuyện đã rõ ràng.
Trần Dự Sâm không biết làm gì với Tống Sơ Nhất, trước mắt anh chỉ biết không thể để Tống Sơ Nhất biết anh và cô là anh em, nếu không cô thực sự không sống nổi. Trần Dự Sâm nặng nề hạ bút, nét cuối cùng của chữ “Sâm” làm rách cả trang giấy.
“Tốt lắm, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác thành công.” Quý Loan vươn tay về phía Trần Dự Sâm.
Trần Dự Sâm hờ hững nhìn, cũng không đưa tay ra, lạnh lùng hỏi: “Vì sao anh lại ở cùng mẹ của Sơ Nhất?”
“Việc này phải cảm ơn ông anh họ Quý Phong của tôi.” Quý Loan nở nụ cười, nụ cười bệnh hoạn, trong mắt là tình yêu say đắm và hoài niệm, “Muốn nghe không? Nếu muốn tôi có thể từ từ kể cho anh.” Không đợi Trần Dự Sâm gật đầu, anh ta ngồi lại trên ghế, nhắm mắt lại chậm rãi kể.
Cùng là cháu trai nhà họ Quý, nhưng địa vị của Quý Loan và Quý Phong hoàn toàn khác nhau. Quý Phong có người mẹ tốt, năng lực của hơn mẹ Quý Loan không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, Quý lão gia tử đối tốt với Quý Phong hơn Quý Loan rất nhiều.
Vì muốn thu hút sự thương yêu của ông nội, Quý Loan liều mạng học tập, nhưng dù anh ta có cố gắng bao nhiêu cũng không bằng sự ảnh hưởng của hắn ở Quý thị. Anh ta cam chịu, cố gắng làm lão gia tử tức giận. Từ đó về sau, mỗi lần Quý lão gia tử về nhà luôn hỏi đến anh ta, hỏi xem anh ta có gây rắc rối gì không. Anh ta tìm được giá trị tồn tại, từ đó luôn gây chuyện, làm Quý lão gia tử tức giận, làm Quý Phong không thoải mái.
“Anh biết Quý Phong thích Tống Sơ Nhất nhưng khong biết là thích đến mức nào đúng không?” Quý Loan cười nhạo nói: “Trong phòng anh ta không một vạn thì cũng mấy ngàn thứ muốn tặng Tống Sơ Nhất nhưng không tặng, ống gỗ đựng bút chạm khắc khéo léo, giấy trang trí cửa sổ, kẹp tóc… Chỉ cần anh ta thấy thích hợp với Tống Sơ Nhất hoặc Tống Sơ Nhất sẽ thích, anh ta liền mua về.”
Quý Phong làm to như vậy, Quý Loan phát hiện ra, anh ta quyết định cướp Tống Sơ Nhất đến tay mình đả kích Quý Phong. Sau khi nghe ngóng Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn yêu nhau cuồng nhiệt, Quý Loan không tùy tiện hành động, anh ta quyết định theo dõi Tống Sơ Nhất để hiểu rõ mọi chuyện. Sau một tháng theo dõi, Quý Loan biết dù có xuất hiện cũng không hấp dẫn được Tống Sơ Nhất. Anh ta thay đổi kế hoạch, tạo tình huống gặp gỡ tiếp cận Tống Linh Linh.
Đề tài tán gẫu tốt nhất với mọt người mẹ góa chồng chính là con gái bà ấy, Quý Loan và Tống Linh Linh vừa gặp như đã thân. Anh ta không nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tống Linh Linh, tương tư giống như một căn bệnh không giảm theo thời gian.
Tống Linh Linh thích sạch sẽ, quần áo có thể cũ nhưng luôn nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Làn da bà rất trắng, khiến bà trẻ hơn tuổi rất nhiều. Có lẽ là nhiều năm nuôi con một mình, tính cách bà vừa mềm dẻo vừa kiên cường, có sự dịu dàng khoan dung của phụ nữ nhưng không có sự yếu ớt ỉ lại, cũng không có sự sơ ý và táo bạo như phái nam. Ở bên cạnh bà Quý Loan cảm thấy vô cùng an bình và thoải mái.
Ban đầu Quý Loan có ý lấy lòng Tống Linh Linh, sau lại bị bà hấp dẫn mà muốn nói chuyện với bà, muốn ở bên bà. Con nhà nghèo trưởng thành sớm. Tống Sơ Nhất rất ngoan ngoãn, sự nhu thuận của cô khiến Tống Linh Linh rất vui mừng, nhưng cũng mang đến áp lức rất lớn.
“Trước mặt Tống Sơ Nhất Tống Linh Linh không dám thể hiện sự không vui không thoải mái, mệt muốn chết không muốn làm gì cũng không dám nói. Cô ấy nói với tôi có lần cô ấy bị sốt, cầm thuốc về nhà cũng không dám cho Tống Sơ Nhất biết, sau đó nửa đêm tỉnh lại không thấy Tống Sơ Nhất đâu, gấp đến muốn chết. Sau đó ra ban công liền thấy Tống Sơ Nhất đang quỳ gối hai tay tạo thành chữ thập, cô ấy lặng lẽ mở cửa ra ngoài, nghe thấy Tống Sơ Nhất cầu nguyện, cầu thần phật phù hộ cho mẹ mau khỏi bệnh. Năm ấy Tống Sơ Nhất mới bảy tuổi…”
Một giọt nước mắt tràn ra khóe mắt Quý Loan. Tống Linh Linh rất khổ. Bà không dám tâm sự với phụ nữ cùng tầm tuổi, vừa kể người ta sẽ tìm đàn ông cho bà. Bà càng không thể kể với đàn ông, sợ dẫn tới những người không có ý tốt. Sau khi quên Quý Loan, mọi bí mật của Tống Linh Linh đều được kể cho anh ta.
“Tình cảm của tôi với cô ấy là thật nhưng không ai tin tôi, cô ấy không tin, ông nội không tin. Sau khi biết tôi và cô ấy thân nhau, ông ấy ép tôi phải ra nước ngoài.”
Trần Dự Sâm trầm mặc, sự tức giận khi bị ép kí hợp đồng dần dần phai nhạt sau khi nghe Quý Loan kể chuyện.
“Tôi biết cổ phiếu của Quý thị đã bị Lữ Tụng thu mua, cổ phiếu đã bán ra tôi cũng không có ý định lấy lại.” Quý Loan bỗng nhiên mở to mắt ngồi dậy, cầm chai rượu rót hai chén, cầm một chén lên ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Dự Sâm: “Thẩm Hàn, tôi biết anh khó chịu khi Quý Phong thích Tống Sơ Nhất, mục tiêu của chúng ta giống nhau, nếu không tôi sẽ không biết rõ Lữ Tụng thu mua cổ phiều Quý thị mà vẫn khuyến khích ba tôi và chú ba bán cổ phiếu.”
Anh ta cười vui sướng, giơ chén rượu nói: “Cụng ly vì sự hợp tác của chúng ta.”
Trần Dự Sâm cầm chén rượu lên nhưng không cụng ly với Quý Loan, ngửa cổ uống thẳng.
“Sao vậy? Đau lòng? Không biết sau này nên làm gì?” Quý Loan cười, “Anh ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì quan hệ loạn luân? Tôi không nói cũng không ai biết, mà bây giờ anh đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, về sau Tống Sơ Nhất sẽ không sống cùng mẹ anh, hãy coi như cái gì cũng không biết.”
Sao có thể cái gì cũng không biết? Trần Dự Sâm uống rất nhanh.
“Đừng nói là anh muốn buông tay đấy. Con cũng có rồi, bây giờ chia tay chính là muốn lấy mạng Tống Sơ Nhất.”
Bởi vì biết nếu chia tay Tống Sơ Nhất có thể sẽ chết nên mới càng đau khổ.
“Vì sao anh không nói sớm hơn?” Nói sớm, anh sẽ không xuất hiện trước mặt Tống Sơ Nhất.
“Anh thật sự là một tên nhu nhược.” Toàn bộ rượu đỏ trên tay Quý Loan hắt lên mặt Trần Dự Sâm, rượu theo hai má Trần Dự Sâm chảy xuốn, “Tôi ít tuổi hơn Tống Linh Linh nhiều như vậy còn chưa có ý định buông tay, chuyện của hai người vui vẻ như vậy, anh còn muốn trốn tránh thì gọi gì là đàn ông.”
Kém tuổi không giống với việc này, môi Trần Dự Sâm giật giật, rượu đỏ chui vào khoang miệng, chua chát làm người ta không mở miệng được.
Trần Dự Sâm yên lặng nhìn bóng lưng anh ta, anh phát hiện mình đã bị lừa, Quý Loan sẽ không gọi điện cho Tống Sơ Nhất, anh ta dùng bí mật làm lợi thế bức bách mình, đồng thời cũng là nhắc nhở mình chuẩn bị giấu giếm mọi chuyện. Nếu đứa bé trong bụng Tống Sơ Nhất sinh ra bị dị dạng, để bệnh viện kiểm tra xét nghiệm thì bí mật liền không giữ được.
Chuông điện thoại vang lên, là Lữ Tụng, Trần Dự Sâm tinh thần hoảng hốt nhận máy.
“Dự Sâm, cậu đang ở đâu, sao không tìm được cậu? Chúng ta gặp nhau uống rượu chúc mừng một chút.”
“Chúc mừng cậu được ra khỏi cục cảnh sát à?”
“Xem cậu nói kìa. Nói cho cậu biết, tôi có thể đã gặp được một nửa của mình….” Lữ Tụng hưng phấn không yên.
Vui vẻ nóng bỏng như lửa trại đêm hè, “Dự Sâm, một năm trước, trong tiệc rượu đầy năm của công ty, tôi đã qua đêm với một cô gái. Lúc ấy tôi sợ cô ấy là do đối thủ cài vào nên im lặng rời đi, không nghĩ tới hôm qua lại gặp được cô ấy, chính là người bị tôi đâm vào. Cậu đoán xem cô ấy có thân phận gì?”
Con của Mạnh Nguyên Nguyệt quả thật là của Lữ Tụng, Trần Dự Sâm không hề cảm thấy bất ngờ. Anh không rảnh suy nghĩ, đầu óc lộn xộn, Lữ Tụng đang hưng phấn cũng không đợi anh nói đã tự trả lời, “Cô ấy là… aiz, thân phận như vậy chắc chắn không phải là ai cài bẫy toi, tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
“Lữ Tụng, tôi muốn đưa Sơ Nhất xuất ngoại một thời gian, bên này cậu tự lo đi.” Trần Dự Sâm ngắt lời anh ta.
“Trước khi kết hôn đưa Tống Sơ Nhất đi gặp ba cậu là phải rồi.” Lữ Tụng cười cười hỏi: “Khách sạn tôi đã chọn được, nhưng cậu còn chưa nói với tôi sẽ làm tiệc ngày nào.”
Không có hôn lễ, Trần Dự Sâm bấu chặt vào bàn, hít một hơi thật sau, cố gắng trấn định: “Không cần thu xếp hôn lễ nữa.”
“Là sao? Cậu không kết hôn nữa?” Lữ Tụng cao giọng hỏi: “Cậu vừa nói đưa Tống Sơ Nhất ra nước ngoài, không phải sẽ trở lại trong mấy ngày sao?”
“Có lẽ không trở lại.” Trần Dự Sâm không có sức giải thích, chỉ nói: “Vừa rồi tôi và Quý Loan của Quý thị đã kí hợp đồng khai phá khu đất thành phố B, hợp tác cụ thể cậu bàn bạc với anh ta.”
“Cái gì? Dự Sâm, cậu có biết là kí hợp đồng với Quý Loan nghĩa là đưa Quý Phong vào chỗ chết không? Không phải cậu nói không thể động vào Quý Phong sao?” Lữ Tụng rống to, trả lời anh chỉ có tiếng ‘tút tút’.