Tuy rằng trong lòng khó hiểu nhưng mình cũng chỉ là Hồng Nương (Bà mối) đưa thư, Tống Sơ Nhất rất có đạo đức nghề nghiệp không hỏi rõ chân tướng, mỉm cười gật đầu xoay người bỏ đi.
“Chờ một chút.” Thẩm Hàn kéo tay Tống Sơ Nhất nhưng thấy cô giống như bị điện giật liền vội vàng buông tay.
“Còn chuyện gì sao?” Thư đã đưa, cũng đã giới thiệu Ý Hạnh, anh ta có ý với Ý Hạnh chẳng lẽ không nên hành động, lại còn muốn cô chuyển lời giúp sao?
“Tôi…” Thẩm Hàn có chút cà lăm, tầm mắt dừng trên mặt Tống Sơ Nhất rồi vội vàng rời đi.
Tống Sơ Nhất không tự giác mà nở nụ cười. Không ngờ anh ta anh tuấn phóng khoáng, phong thái hơn người như vậy mà vẫn có một mặt ngại ngùng.
“Có gì muốn nói thì nói đi.” Tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp anh, nửa câu sau Tống Sơ Nhất rất phúc hậu không nói nốt, sợ Thẩm Hàn xấu hổ.
Bởi vì thấy thú vị, khuôn mặt trầm tĩnh thanh tú của Tống Sơ Nhất tràn đấy ý cười, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ thông minh nghịch ngợm khiến Thẩm Hàn nhìn đến ngây người. Tống Sơ Nhất thấy trong mắt anh có sương mù còn tưởng rằng anh đang nghĩ đến Ý Hạnh, cười cười bỏ đi.
Thẩm Hàn trở lại phòng ngủ, nhìn phong thư màu hồng phấn ngượng ngùng cười, lăn qua lộn lại lại luyến tiếc không muốn mở ra.
“Có chuyện gì vậy? Mối tình đầu à?” Bạn cùng phòng thấy vậy liền lấy mất bức thư.
“Trả lại cho tớ.” Cái khác không sao, nhưng bức thư này không thể cho người khác đọc được, Tống Sơ Nhất sẽ rất thẹn thùng.
“Mới nhập học ba ngày, chẳng lẽ cậu và cô gái ấy đã phát triển đến mức không thể cho người khác biết?” Bạn học cười đáng khinh, hai người khác cũng ồn ào, tiến lên giúp cậu ta ngăn cản Thẩm Hàn, “Mau, mở ra đọc cho mọi người cùng nghe.”
Không thể được! Thẩm Hàn dùng mọi cách để lấy lại bức thư, cậu bạn kia né tránh như đang chơi trốn tìm. Trong lúc lơ đãng, cậu ta trượt chân ngã xuống đất, lá thư rơi vào chậu nước cạnh giường, bức thư hồng phấn trong nháy mắt nhũn ra.
“Xin lỗi cậu, Thẩm Hàn.” Cậu ta vội vàng nhận lỗi.
Thẩm Hàn vừa buồn vừa tức, đó là vức thư tình đầu tiên Tống Sơ Nhất viết cho anh, chính anh còn chưa đọc nó.
Tống Sơ Nhất trở lại kí túc xá liền báo kết quả cho Ý Hạnh.
“Cậu ấy nói cậu ấy rất vui? Cậu ấy đồng ý?” Ý Hạnh trợn tròn mắt, không dám tin hỏi lại.
“Cậu ta nói với tớ như vậy.” Tống Sơ Nhất nhớ lại bộ dáng ngây ngốc của Thẩm Hàn, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Tớ thấy cậu ta vui mừng đến ngây người, không nói nên lời. Chắc cậu ta sẽ sớm bày tỏ với cậu.”
Nói xong, cô không tự giác mà đánh giá Ý Hạnh, trong lòng âm thầm khó hiểu, Thẩm Hàn thích cô gái như vậy sao? Ý Hạnh rất đẹp, đẹp kiểu gợi cảm, đôi chân dài mặc quần tất lưới, váy da rất ngắn, chỉ hơi cúi người sẽ nhìn thấy quần nhỏ, thân trên mặc áo hai dây, mỏng và ít vải, không che hết bộ ngực. Có lẽ con trai đều thích con gái như vậy, Thẩm Hàn cũng không phải ngoại lệ. Tống Sơ Nhất tự giễu cười, nhưng trong lòng có một tiếng nói phát ra, không thể nào, Thẩm Hàn không phải loại con trai nông cạn chỉ nghĩ đến ham muốn như vậy.
Hai chữ ‘ham muốn’ làm Tống Sơ Nhất kinh hãi, cô lắc lắc đầu, cố gắng vứt những suy nghĩ không sạch sẽ ra khỏi đầu.
“Cậu kể lại quá trính đưa thư cho tớ nghe.” Ý Hạnh giữ lấy Tống Sơ Nhất không để cô đi.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra cũng không khó. Tống Sơ Nhất cẩn thận kể lại, không nhắc đến cảnh Thẩm Hàn giữ tay cô. Cũng không phải chột dạ mà là cô nghĩ Thẩm Hàn không muốn người khác biết được bộ dáng mặt đỏ tía tai của mình.
Tống Sơ Nhất không có kinh nghiệm nên hồ đồ nhưng Ý Hạnh có nhiều kinh nghiệm, ánh mắt sắc bén, Tống Sơ Nhất mới kể một nửa, cô đã hiểu là Thẩm Hàn hiểu lầm.
Ý Hạnh thổ lộ với Thẩm Hàn cũng không có quá nhiều hy vọng, cô biết tự đánh giá bản thân. Nhưng cô đang gặp phiền toái. Playboy lừng lẫy của năm thứ hai, Tôn Tiêu đang có ý với cô, cô cảm thấy lai lịch Thẩm Hàn không nhỏ, muốn anh làm bùa hộ mệnh cho mình.
Ý Hạnh suy nghĩ, giữ chặt Tống Sơ Nhất nói: “Làm người tốt thì làm cho trót. Khi tớ và Thẩm Hàn mới bắt đầu, cậu có thể đi cùng tớ không?”
“Tớ không có thời gian.” Tống Sơ Nhất không chút do dự từ chối. Làm kì đà cản mũi và làm người đưa thư là hai việc khác nhau, dù có trả thù lao cô cũng không đồng ý.
Tống Sơ Nhất đang rất cần việc làm nhưng vẫn chưa tìm được. Vừa khai giảng, mọi người còn bề bộn nhiều việc nên chưa liên lạc gì cả. Đảo mắt đã một tuần, trong người chỉ còn mấy đồng. Thứ bảy, Tống Sơ Nhất bất đắc dĩ trở về nhà một chuyến. Vốn định xin mẹ mấy chục đồng sinh hoạt phí, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trên bàn ăn, nghĩ đến mẹ phải ăn đồ chua mà sống, Tống Sơ Nhất không thể nói nên lời. Buổi chiều, Tống Sơ Nhất trở về trường học, vừa mới vào trường đã gặp Thẩm Hàn.
“Sao mấy ngày nay tôi tìm khắp nơi mà không thấy cậu?” Thẩm Hàn sợ đến lóp học tìm Tống Sơ Nhất sẽ gây ra tin đồn, muốn tìm cô chỉ biết ngây ngốc đến trước cổng kí túc xá yên lặng ngồi chờ. Tống Sơ Nhất ra ngoài mua bánh rán hoặc bánh mì xong liền đi tìm việc, đến khuya mới về phòng, khi đó Thẩm Hàn đã bị người trông coi kí túc đuổi đi.
“Cậu thổ lộ với tôi, tôi đã chấp nhận rồi, bây giờ không phải là hẹn hò sao? Thẩm Hàn lắp bắp không hỏi ra tiếng. Bình thường anh rất ổn, toàn thân cao quý, bây giờ không hề có sự thong dong như vậy mà chỉ là một nam sinh bình thường. Tống Sơ Nhất nhịn không được lại nở nụ cười, nụ cười thông minh lại ấm áp, làm người khác cũng cảm thấy vui vẻ. Thẩm Hàn cũng cười, trong nháy mắt anh cảm thấy rất thoải mái, lời nói cũng vô cùng tự nhiên nói ra.
“Tối nay có rảnh không? Chúng ta ra ngoài một chút.”
“Mời tôi hay là mời Ý Hạnh?” Tống Sơ Nhất trêu ghẹo, trong lòng hơi không thoải mái, dĩ nhiên là anh mời Ý Hạnh.
Ý Hạnh là bạn cô sao? Thẩm Hàn cười nói: “Đều mời.”
Tống Sơ Nhất còn nghĩ rằng anh rất lịch sự, qua sông không đoạn kiều, ngày cả bà mối cũng mời. Cô để anh đứng chờ ở cổng trường, còn mình quay về kí túc xá gọi Ý Hạnh.
Mấy ngày nay Tôn Tiêu dây dưa không ngớt, Ý Hạnh nóng lòng muốn Thẩm Hàn làm bia chắn để Tôn Tiêu nghĩ cô ta và Thẩm Hàn có quen biết, như ý nguyện, cô ta lắc đầu: “Tớ làm ở quán bar không có thời gian rảnh. Tối nay ở đó có hai người có việc không thể đi làm, cậu và Thẩm Hàn đến đó nhé?”
Tống Sơ Nhất tìm việc cũng có nguyên tắc, quán bar và karaoke không làm. Tuy rằng không có tiền, cô vẫn lắc đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn từ chối, Ý Hạnh âm thầm cười nhạo nhưng trên mặt không hề biểu lộ điều gì, kéo cô đi ra ngoài, vừa cười vừa nói: “Có Thẩm Hàn cũng đi làm hộ hoa sứ giả, cậu sợ gì chứ. Hơn nữa, quán bar ấy không có chuyện giao dịch nọ kia, khách đến đó đều là người có thân phận, thực sự rất an toàn.”
Thẩm Hàn cũng chưa tìm được việc làm, sau khi nghe Ý Hạnh nói rất ngạc nhiên, không nói hai lời liền đồng ý. Có anh đi cùng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, Tống Sơ Nhất rất có lòng tin với Thẩm Hàn. Ý Hạnh khuyên bảo vài câu, cô cũng nhận lời.
Quán bar có đồng phục. Thẩm Hàn mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo vest màu xanh, đeo nơ chỉnh tề. Anh vốn đã rất chói mắt, mặc đồng phục vào lại càng đẹp, ánh mắt khách nữ đưa đến ngày càng nóng bỏng.
“Thật không thoải mái.” Tranh thủ thời gian trống, Thẩm Hàn kéo kéo nơ lặng lẽ nói chuyện với Tống Sơ Nhất.
“Tôi tưởng cậu đã quen với việc bị nhiều người chú ý.” Tống Sơ Nhất nhỏ giọng cười, chỉnh lại cổ áo. So với Thẩm Hàn cô còn không quen hơn. Sau khi đến quán bar, Ý Hạnh đưa đồng phục cho cô, một chiếc váy màu đỏ thẫm cổ rộng. Tuy chỉ lộ nửa vai nhưng cô vẫn có cảm giác bị nhìn thấy hết.
Thẩm Hàn nghiêng mặt nhìn cô. Đêm nay Tống Sơ Nhất cực kì khác với lần đầu tiên gặp mặt. Tóc búi cao, trên tai đeo một đôi khuyên tai mã não màu hồng. Cô vốn thanh lệ tinh khiết nay lại trở nên phóng đãng, lộ ra một vẻ đẹp khác. Khi cô tươi cười nói chuyện, anh thấy như có mật đường rót vào tai, rất khó kiềm chế sự xao động trong lòng. Thẩm Hàn trầm luân trong đó, ánh mắt đầy sương mù.
“Hai người bạn này của cô không tồi. Không cần làm gì cũng khiến khách hàng gọi thêm không ít rượu.” Trong một góc tôi, quản lí quán bar xoa xoa bờ vai Ý Hạnh, tầm mắt không hề rời khỏi Tống Sơ Nhất.
“Hai chú chim non. Nhưng bên nam có ý với bên nữ đó. Quản lí à, sợ là anh đã chậm chân.” Ý Hạnh cười nói. Cha mẹ cô ta ly dị từ lâu, không ai quản giáo. Không có phí sinh hoạt, từ lớp 11 cô ta đã bắt đầu đi làm trong các quán bar. Lăn lộn nơi phồn hoa đã lâu, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu tính toán của quản lí.
“Khi đóng cửa cô đưa cho bọn họ hai hộp Hồng Trà.” Quản lí cười hàm súc, đưa cho Ý Hạnh một chi phiếu.
Trong quán bar, rất ít người gọi Hồng Trà, bình thường đều sợ uống say hoặc bị tính kế. Không ngờ Hồng Trà bình thường có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.
Ý Hạnh sợ run một chút, hỏi: “Đóng cửa mới đưa? Vậy chẳng phải là anh giúp người khác toại nguyện sao?”
“Ở đây dù cô có đưa họ cũng không uống.” Từ khi Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn đến đây, quản lí vẫn âm thầm theo dõi hai người. Môi Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn đều đã khô nhưng một giọt nước cũng không uống. Rất cảnh giác. Chỉ có ra khỏi quán bar, bọn họ mới thả lỏng tâm tư.
“Đêm nay bọn họ chưa uống một giọt nước nào đâu.” Ý Hạnh cười, ngăn cản bàn tay đang đưa tới của quản lí, “Quản lí, nếu bọn họ nói rằng họ gặp chuyện không may sau khi tôi đưa Hồng Trà cho, tôi chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm.”
Lai lịch của Thẩm Hàn không nhỏ, cô ta không dám rước họa vào thân. Tống Sơ Nhất và cô ta lại không thù không oán, không nên vì một chút lợi ích mà kéo Tống Sơ Nhất vào vũng bùn. Cô ta hiểu rõ cách cách đàn ông có thể hủy diệt một người phụ nữ. Người phụ nữ bình thường sau khi ** liền mất sự rụt rè đoan trang. Quản lí đây là muốn cho Thẩm Hàn đoạt lần đầu tiên của Tống Sơ Nhất, sau đó sẽ thừa cơ xông vào.
“Cô ngốc hay giả ngốc vậy? Cất Hồng Trà vào túi xách, trên đường về trường học vào một quán ven đường ăn khuya, thừa dịp bọn họ không chú ý đưa Hồng Trà cho chủ quán để người ta đưa lên. Như vậy không phải là không liên quan đến cô sao?” Quản lí cúi đầu cười.
Có lí! Ý Hạnh nhìn về phía Thẩm Hàn, thấy anh ung dung phóng khoáng, khí độ bất phàm xuất chúng, cô ta đột nhiên cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Cho tôi ba hộp.” Cô ta đứng dậy, nhận lấy chi phiếu từ quản lí.
“Đúng vậy, phải là ba hộp. Chính cô cũng phải uống mới càng vô tội.” Quản lí cười cười, ánh mắt dâm đãng liếc Ý Hạnh, nói: “Nhớ kể cho tôi nghe cảm giác ba người nhé.”