Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba sẽ đến nhà cô ăn cơm, cô cũng gọi Hàn Y Lâm qua chơi. Tuy thứ bảy quán café khá bận nhưng cô ta cũng đồng ý buổi trưa sẽ dành chút thời gian qua đó một chuyến.
Khi đi mua thức ăn, Ninh Trừng nhớ ra tuần trước cùng Lục Mang đi siêu thị. Cô do dự, không biết có nên mời anh tới nhà ăn cơm hay không? Nhưng cô nhận ra anh chắc chắn sẽ từ chối, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ này.
Mua xong quay trở về Thập Quả Viên trông thấy trong tiệm đầy ắp người. Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba đã đến, ông Ninh Hạo đang mời mọi người ngồi xuống.
Mẹ Lưu Tiểu Đồng, Lưu Tương đang ngồi đối diện khóc sướt mướt. Nghe kể sơ tình hình được biết không thấy Tiểu Đồng đâu, cậu bé là sinh mệnh của cô ta, cảnh sát nhất định phải tìm được con trai cô ta …
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên, nho nhã, trông giống giáo viên. Ninh Trừng hỏi mới biết được người này là chủ nhiệm lớp Tiểu Đồng, tên thầy Lý.
Ninh Trừng có hơi bất ngờ, bọn họ làm sao biết được hôm nay nhà của cô có cảnh sát? Ngẫm lại thì có lẽ ông Ninh Hạo nói với Lưu Tương hôm nay cô sẽ mời đồng nghiệp đến nhà dùng cơm.
Lâm Khiếu Ba đã bắt đầu bắt tay vào việc, theo thông lệ hỏi Lưu Tương tình huống liên quan đến Lưu Tiểu Đồng, đặc biệt là quãng thời gian trước khi mất tích có hành động nào khác thường hay không.
Lưu Tương khai từ trưa thứ sáu hôm qua đã không thấy về nhà, nhưng thầy Lý nói quả thật đã có người đến đón Tiểu Đồng đi. Liên quan đến chuyện này, ý kiến của hai bọn họ sản sinh đối nghịch.
“Thầy Lý, Tiểu Đồng là con trai của tôi, lẽ nào chuyện tôi có nhờ ai đi đón con mình mà cũng quên sao? Buổi sáng tôi cũng đã gọi cho thầy báo rằng trưa nay tôi đón cháu trễ một chút, không phải thầy cũng đồng ý trông chừng nó giúp tôi?”
Thầy Lý lập tức phản bác: “Mẹ Tiểu Đồng à, cô có thật sự không biết hay giả vờ. Theo quy định mới của nhà trường, đối với học sinh lớp một chúng tôi đều yêu cầu phải có thẻ đưa đón phụ huynh mới được đón các cháu. Tôi xác nhận cô có gọi điện thoại cho tôi, nhưng khi giờ tan học, có người cầm thẻ của Lưu Tiểu Đồng ra, tôi cho rằng cô lại nhờ ai đến đón cháu. Khi ấy có quá nhiều phụ huynh, tôi không có để ý vóc dáng người đó như thế nào, giọng rất khàn, là giọng đàn ông, khá giống với ông lão hay đến đón Lưu Tiểu Đồng. Tôi nghe lão ta nói chiều nay Lưu Tiểu Đồng được nghỉ, lão muốn dẫn nó ra ngoài chơi. Những chuyện này trước nay đều xảy ra, người đến đón Lưu Tiểu Đồng đều không cố định, vì vậy tôi không suy nghĩ nhiều. Chiều tôi gọi cho cô, điện thoại cô vẫn tắt máy.”
“Cho nên bây giờ không trông thấy con tôi trách nhiệm tất cả là do tôi à. Nếu điện thoại của tôi chiều không gọi được, thì tối thầy phải gọi cho tôi, báo với tôi một tiếng.” Tâm trạng Lưu Tương không thể khống chế, âm thanh gầm rú.
Thầy Lý muốn phản bác nữa, khóe miệng mấp máy nửa ngày, đại khái anh ta có thể hiểu được tâm trạng của một bà mẹ mất đứa con trai. Thân là một giáo viên chủ nhiệm, anh ta cũng có điểm sai, nên không nói thêm lời nào.
Ninh Trừng lập tức đến trước mặt Lưu Tương, đưa khăn tay, an ủi: “Mẹ Tiểu Đồng, bây giờ không phải là thời gian truy ra ai là người có tội, then chốt là phải tìm được manh mối để tìm ra Tiểu Đồng.”
Lưu Tương lấy khăn lau nước mắt, gật gù, quay sang Lâm Khiếu Ba tiếp tục khai.
Từ ngày sinh nhật của Tiểu Đồng cho đến thứ sáu, Lưu Tương kể những hoạt đồng của Lưu Tiểu Đồng một cách tỉ mỉ.
Lâm Khiếu Ba vừa nghe, vừa ghi chép, cô ta nói xong thì anh ta quay sang hỏi Ninh Trừng: “Ngày sinh nhật của Tiểu Đồng vào tuần trước là cháu bé ở tiệm này? Lúc ấy có những ai, xảy ra chuyện gì. Khi ấy cô có ở đây, cô có thể kể cho tôi rõ.”
Ninh Trừng gật đầu đáp ứng, kể chi tiết tình huống phát sinh trong cửa tiệm, và chuyện Tiểu Đồng lôi kéo cô đến sạp mua tranh trên đường cô đưa cậu bé về nhà.
Lâm Khiếu Ba khép quyển sổ trong tay: “Tôi hoài nghi Lưu Tiểu Đồng đã bị bắt cóc, ông Thương Hải và cô gái tên Họa Mi kia đều rất khả nghi.”
“Làm sao có thể!”
“Chuyện này là không thể!”
Ninh Trừng và ông nội Ninh Hạo đồng thanh, tuyệt nhiên không tin suy luận này. Ông Ninh Hạo phản đối: “Thương Hải rất thích Tiểu Đồng, đối xử với nó rất tốt, làm sao có thể bắt cóc nó?”
“Đúng vậy! Con trai tôi cũng thường hay khen ông ta tốt với nó thế nào. Hôm sinh nhật nó ông ta còn tặng nó tượng Tôn Ngộ Không nạm vàng. Có lúc tôi tăng ca, ông ta còn giúp đón Tiểu Đồng, có khi Tiểu Đồng cũng ở nhà ông ta. Tôi nghĩ không phải ông ta.” Lưu Tương cũng thay lời bào chữa cho Thương Hải.
“Chính như vậy mới khả nghi. Một người xa lạ tại sao lại tự dưng đối xử tốt với mọi người như vậy? Ông ta là người thế nào? Còn Họa Mi gì đó cũng rất đáng ngờ. Bây giờ bọn buôn người rất giảo hoạt, giả trang thành người tàn tật ăn xin, nhưng thật ra để tiến hành lừa đảo, buôn người. Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra. Bọn họ đang ở đâu? Tôi muốn đưa bọn họ về Cục cảnh sát phối hợp với cảnh sát chúng tôi điều tra.” Câu nói sau cùng của Lâm Khiếu Ba ngữ khí cực kỳ khẳng định.
“Ông Thương Hải đi Hongkong khám bệnh, chưa về. Trước khi đi ông ta cũng qua chào hỏi. Có nói là lần này đi khá lâu, nhưng không cho biết cụ thể thời gian.” Lời của ông Ninh Hạo khiến Lâm Khiếu Ba càng vững tin những suy đoán của anh ta không hề sai.
Anh ta nhìn Ninh Trừng: “Họa Mi ở đâu chắc cô biết chứ? Cô có thể dắt chúng tôi đi tìm cô ta không?”
Ninh Trừng lắc đầu: “Từ sau hôm chúng tôi mua tranh tuần trước, ngày hôm sau tôi có ghé qua thì không còn trông thấy cô ta. Tuần này, hôm nào tôi cũng đi ngang, nhưng thật sự không gặp. Tôi cho rằng cô ta tạm thời qua chỗ khác vẽ, mấy ngày sau sẽ xuất hiện.”
“Chúng ta vừa rồi có đi ngang bệnh viện phụ sản, phía trước đang tiến hành tuần lễ trật tự, khả năng những ăn xin dọc đường này đều đã đi tránh bão.” Thường Tử Dương nhắc nhở.
“Cũng có thể. Hai người bọn họ có liên quan hay không chúng ta vẫn chưa thể xác định. Nhưng có thể khẳng định có liên quan đến việc Lưu Tiểu Đồng bị mất tích.” Lâm Khiếu Ba lập tức rút điện thoại gọi đến Cục cảnh sát, sắp xếp người lập tức qua Hongkong tra tìm tăm tích Thương Hải.
Khi Lâm Khiếu Ba truy hỏi hai ông cháu Ninh Trừng những tin tức liên quan đến Thương Hải, lúc này Ninh Trừng mới nhận ra bọn họ biết rất ít về người đàn ông này, thậm chí ngay cả tên thật của ông ta là gì cũng không biết. Còn Họa Mi, Ninh Trừng chỉ có duyên gặp mặt một lần.
Lẽ nào, đúng là do bọn họ bắt cóc Lưu Tiểu Đồng sao?
Ninh Trừng không thể tin được chuyện này. Nhưng bây giờ Lưu Tiểu Đồng bị bắt cóc là sự thật, bữa tiệc liên hoan cũng vì đó mà lỡ dở. Thường Tử Dương về lại viện nghiên cứu, vẫn còn vụ án cần giám định pháp y.
Lưu Tương, thầy Lý, cô và ông Ninh Hạo vì đều có quan hệ với Tiểu Đồng nên tất cả phải theo Lâm Khiếu Ba về lại Cục cảnh sát, tiến hành thẩm vẩn. Vụ án mất tích của Lưu Tiểu Đồng được thành lập.
Hôm thứ bảy ấy Ninh Trừng ở cả ngày trong Cục cảnh sát.
Cô vẫn bị dự cảm trước đây dằn vặt. Cô lo lắng cho Lưu Tiểu Đồng và Họa Mi phải chăng đã gặp chuyện rồi ư. Những suốt một ngày trời, cảnh sát không thể tra ra bất kỳ manh mối, phương hướng Lưu Tiểu Đồng rời đi cũng không biết.
Sáng chủ nhật, Ninh Trừng lại qua Cục cảnh sát, trong cục có người biết cô, trực tiếp đưa cô đến phòng làm việc của Lâm Khiếu Ba. Ngoài dự đoán, Lục Mang và Thường Tử Dương cũng có mặt ở đó.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, làn da ngăm đen, vẻ mặt rất nghiêm túc. Theo như Lâm Khiếu Ba giới thiệu thì ra người này là Cục phó Cục cảnh sát kiêm Đội trưởng đội hình sự, họ Tống.
Lâm Khiếu Ba đang nói sơ lược tình hình án mất tích của Lưu Tiểu Đồng.
Anh ta đang trình bày, Cục phó quay sang nhìn về phía Lục Mang, mỉm cười: “Giáo sư Lục, cậu Tiểu Lâm này nhìn tổng thể thì không tệ lắm, chỉ có đôi lúc quá tích cực, quá tự tin, không cần đến sự giúp đỡ của anh. Những điều này mong Giáo sư thông cảm. Gần đây bọn buôn người rất hung hăng ngang ngược, các vụ án trẻ em mất tích càng ngày càng nhiều khiến mọi người đều bàng hoàng, người dân rất quan tâm. Thượng cấp yêu cầu nhất định phải tìm được Lưu Tiểu Đồng trong thời gian ngắn nhất, phá băng đảng buôn người. Hi vọng giáo sư Lục giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn.”
Lục Mang vẫn duy trì tư thế ngồi trầm tư, Cục phó cung kính nói nguyên một tràng dài như vậy, mà anh chỉ trả lời một chữ: “Được!”
May mà Cục phó không tính toán với anh, thở phào một cái: “Vậy thì tôi yên tâm, tôi còn có một cuộc họp ở trên tỉnh. Mọi người làm việc đi. Cần bên Cục hỗ trợ gì, cứ thông báo.” Ông ta vừa nói vừa đứng dậy, đưa tay về phía Lục Mang, muốn bắt tay chào tạm biệt.
Mắt Lục Mang vẫn nhìn thẳng, không đứng dậy, tựa như đang nhập tâm suy nghĩ điều gì, ngồi yên không nhúc nhích.
Tay Cục phó lơ lửng giữa không trung, thu tay về cũng không được, mà bỏ tay xuống thì … May là Thường Tử Dương phản ứng mau lẹ, lập tức đứng dậy. Lấy hai tay đỡ tay Cục phó: “Cám ơn Cục phó Tống, ông yên tâm, có Giáo sư Lục ra tay nhất định chúng ta sẽ nhanh chóng phá án.”
“Lưu Tiểu Đồng không phải mất tích.” Đột nhiên Lục Mang lên tiếng khiến ai nấy giật mình, câu phía sau càng khiến cho mọi người kinh hãi: “Ý tôi nói là chuyện ngày hôm qua. Hiện tại, có thể đã chết.”
Cục phó muốn ngồi xuống bàn chuyện tiếp, Lâm Khiếu Ba đứng dậy, đẩy ông ta ra ngoài cho ông ta đi họp, nơi này cứ giao lại cho anh ta. Xem ra Cục phó và anh ta chắc cũng có quan hệ máu mủ.
Sau khi tiễn Cục phó, Lâm Khiếu Ba quay trở lại văn phòng, truy hỏi Lục Mang: “Có phải Giáo sư Lục cũng cho rằng hung thủ là Thương Hải hoặc Họa Mi?”
“Tôi có nói như vậy sao? Tôi không phải thần thánh, người còn chưa thấy mà đã biết được bọn họ là hung thủ. Tôi lại càng không như một ít người nào đó dựa vào trực giác liền đã đưa ra nhận định chắc chắn.”
“Giáo sư Lục, xem ra anh còn để ý đến việc hôm qua tôi không báo với anh chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích. Tôi cho rằng đây chỉ là vụ nhỏ, anh lại không có thời gian nên mới không dám đi làm phiền anh. Tuyệt đối không có ý ẩn giấu.” Lâm Khiếu Ba nỗ lực giải thích.
“Vụ án không phân biệt to nhỏ, tất cả đều là phạm tội. Sự việc có nặng nhẹ không đến lượt anh nghĩ rằng. Hi vọng những suy nghĩ bảo thủ của anh không tạo nên những hậu quả không cách nào cứu vãn được.”
Ngữ khí của Lục Mang cực kỳ nghiêm khắc, vừa nói vừa đến trước mặt Ninh Trừng: “Đi thôi cô trợ lý thân ái của tôi!”
“…Đi đâu?” Ninh Trừng nghe được trong câu nói của anh có chút bất mãn, có lẽ người phụ tá này đã không chịu kể cho anh nghe chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích.
Thật ra, cô nghĩ giống Lâm Khiếu Ba, cũng sợ phiền đến Lục Mang. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy Lục Mang nói rất đúng, không phải chỉ có những vụ án giết người liên hoàn mới là tội ác, tất cả các tội phạm đều có tính chất tàn ác như nhau. Huống chi Lưu Tương lại là bà mẹ đơn thân, nuôi được đứa con lớn đến chừng đó không phải dễ dàng. Nếu như đứa bé thất lạc thì cô ta biết làm thế nào?
Tâm trạng Ninh Trừng càng thêm nặng nề, đi theo sát phía sau Lục Mang, tới cổng lớn cảnh cục.
Lục Mang không nói anh muốn đi đâu nhưng cô có thể đoán được anh sẽ đến những nơi có liên quan đến vụ án. Lâm Khiếu Ba chạy vội theo, đây là vụ án anh ta phụ trách, anh ta dĩ nhiên phải đi cùng.
Ninh Trừng để Lục Mang đi cách xa hơn một chút, chầm chậm song song với Lâm Khiếu Ba, đè thấp âm lượng, giải thích chuyện không vui vừa rồi: “Đội phó Lâm, Giáo sư Lục ở trước mặt lãnh đạo không nói bất cứ điều gì; vì vậy, có thể khẳng định anh ấy không có ý định nhằm vào anh. Anh ấy nói chuyện có lúc quá thẳng thừng nhưng không phải không có đạo lý. Anh tuyệt đối đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Ninh Trừng sợ Lâm Khiếu Ba có thành kiến với Lục Mang. Cô cũng đã nghe Thường Tử Dương kể trước khi Lục Mang đến, Lâm Khiếu Ba là nhân vật nổi tiếng nhất đội hình sự. Phá án theo lối trinh sát truyền thống cực kỳ chuyên nghiệp, hiệu suất phá án cũng rất cao.
Sau khi Lục Mang đến, mang theo thứ gọi là tâm lý học tội phạm, hào quang lấp lánh, ít nhiều đã thay thế vị trí nổi danh của anh ta. Từ thái độ nói chuyện cung kính của Cục phó, Ninh Trừng cũng có thể nhận ra được điểm này. Lâm Khiếu Ba có chút thành kiến với Lục Mang âu cũng là chuyện rất dễ hiểu.
Lâm Khiếu Ba biểu hiện vẫn là người rộng lượng, không để cô phải lo lắng, bây giờ phá án là quan trọng nhất, anh ta không tính toán những chuyện này. Anh ta còn chủ động lái xe.
Lục Mang cũng không khách sáo, Lâm Khiếu Ba mở cửa xe, anh leo thẳng lên ngồi, không lời cám ơn.
Ninh Trừng còn đang lăn tăn không biết nên ngồi vị trí nào, thì Lâm Khiếu Ba đã vòng ra phía bên kia, mở cửa ghế phụ lái. Cô len lén nhìn người đàn ông ngồi phía sau, anh đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nghĩ anh đã quen độc lai độc vãng nên đồng ý ngồi vị trí đó.
Ninh Trừng cài dây an toàn, ánh mắt vô tình nhìn kính chiếu hậu. Gương mặt trắng nõn của Lục Mang đầy nét nghiêm nghị, xám xịt.
Là do người trợ lý như cô không ngồi phía sau cùng anh sao? Không thể nào, đây nhất định là ảo giác của cô, Ninh Trừng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này trong đầu.