Ông Ninh Hạo vừa vặn trở về, trong tay còn cầm một túi chanh vừa hái trong vườn ngoại ô đưa cho cô, dùng nấu ăn. Miệng ông thì không ngừng khoe khoang ông được người ta coi trọng đến mức nào ông chủ vườn mới tặng cho ông một túi chanh tươi ngon như vậy.
Chanh vàng ươm, phía trên vẫn còn cuống lá xanh mơn mởn.
Ninh Trừng liếc nhìn đồng hồ, mười hai giờ kém mười lăm. Cô không nói thêm lời, lấy một quả chanh ở trong túi, rời khỏi cửa hàng chạy theo địa chỉ đã được ghi trên giấy.
May là ở trên cùng một con đường, băng qua hai ngã tư là đến.
Tòa nhà không mới không cũ, trong thang máy ra ra vào vào đều là những người thuộc giới cổ cồn trắng, nam âu phục giày da, nữ váy áo công sở, từng người từng người, vội đến vội đi.
Đây chính là cảnh tượng thường thấy ở nơi thành phố bận rộn này.
Keng!
Thang máy đến tầng cao nhất. Ninh Trừng ra khỏi thang, dãy hành lang nằm phía bên trái, hai bên đều có một căn hộ, giống nhau như đúc. Cô nhìn lại tờ giấy chỉ ghi địa chỉ tầng lầu, không nói rõ căn hộ nào.
Ninh Trừng đứng giữa hành lang, dùng tay chạm vào hai cánh cửa. Cuối cùng, chọn cánh cửa bên trái. Thật ra, cô chọn bên trái chỉ đơn giản cô thuận tay trái. Ấn chuông cửa rất lâu vẫn không có ai mở cửa.
Kỳ lạ hơn chính là, cánh cửa bên phải lại mở ra, một người đàn ông mặc âu phục, anh tuấn xuất hiện. Anh ta có nụ cười rất đáng yêu, mang đến cho người đối diện cảm giác ấm áp: “Chào cô, cô đến tìm anh ấy có chuyện gì. Anh ấy không mở cửa đâu. Con người này suốt ngày chỉ bận rộn lo nghiên cứu người, trước đây nghiên cứu người sống, bây giờ còn nghiên cứu cả người chết.”
Ninh Trừng không hiểu được ý của anh ta, nghe ngữ khí thì có vẻ hai người có quen biết. Cô quơ giơ quả chanh trong tay: “Ông Lục có đặt trước ở cửa hàng chúng tôi quả chanh này, tôi đến giao. Anh có thể giúp tôi chuyển lại cho anh ấy hay không?”
“A! Hay là anh ấy xuống nhà mua rồi? Tôi nói cô nghe, cứ đúng giữa trưa tôi lại mua cho anh ấy. Một bữa không có chanh sẽ chết sao?” Người đàn ông vừa đi ra vừa lầm bầm. Đi đến khóa điện tử, ấn ấn vài cái, cửa tự động mở ra.
Trong phòng đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ quái: “Chào anh … Xin cứ nói … Kiệt Bảo … Cám ơn …”
Âm thanh lặp đi lặp lại nhiều lần, như học thuộc lòng vậy, tự đồng truyền phát tin.
“Kiệt Bảo! Sao lại bị lặp lại rồi, không phải tao đã sửa cho mày rồi à?” Người đàn ông khom lưng làm gì đó, âm thanh biến mất, anh ta xoay người nhìn Ninh Trừng: “Cô vào đi, đặt chanh lên bàn là xong. Không cần để ý đến anh ấy. Xong việc nhớ đóng cửa lại là được, tôi đang bận.”
“Được rồi! Cám ơn anh, làm phiền anh quá!” Ninh Trừng quay sang nói lời cảm tạ.
Anh ta nở nụ cười, không nói thêm, xoay người đi về phía thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, anh ta tiến vào trong, biến mất trong nháy mắt.
Ninh Trừng đoán người này và người họ Lục kia nhất định rất thân, cô cũng khá bất ngờ anh ta lại dám để một người lạ như cô vào trong. May là cô không phải người xấu, coi như bọn họ gặp may.
Cô tiến vào nhà, âm thanh lại tiếp tục vang lên: “Chào anh … Xin cứ nói …. Kiệt Bảo … Cám ơn …”
Cô giật mình, nhìn kỹ mới biết hóa ra là tiếng nói phát ra từ một người máy cao bằng nửa người, ắt hẳn lập trình xảy ra vấn đề nên lời nói không rõ nghĩa. Vẻ ngoài của người máy vuông vức, màu trắng bạc, bóng loáng. Phía dưới có chân, còn có cả hai tay. Thật sự rất đáng yêu!
Ninh Trừng không nhịn được đưa tay sờ sờ một chút. Lần này thì thê thảm hơn.
“Sờ lung tung … Sờ lung tung … Sờ lung tung!” Kiệt Bảo vừa rồi còn dễ tính thì bây giờ hét lên, thanh âm lặp đi lặp lại, tựa như rất tức giận.
Một bóng người cao lớn không biết từ đâu thổi đến, đột nhiên xuất hiện ở cửa, cánh tay cầm Kiệt Bảo lên, lên tiếng: “Kiệt Bảo, ai đối xử khiếm nhã với cậu?”
Giọng nói này Ninh Trừng rất quen, trầm thấp, mang theo hơi lạnh, vẫn khiến người ta cảm giác như âm thanh từ vực sâu truyền tới, nhưng không trầm như lúc ở cửa hàng, có lẽ vì không quấn khăn quàng cổ.
Cô hơi lúng túng, không ngờ cũng có ngày mình trở thành một người bất lịch sự như vậy. Cô đứng bất động, quay về phía bóng lưng của người đàn ông, mở miệng hỏi: “Lục … Chanh để ở đâu ạ?”
Cô vốn dĩ muốn gọi đầy đủ tên của người đàn ông này nhưng chợt nhớ ra, chữ còn lại cô chưa kịp tra từ điển, quýnh quáng đến mức còn không nói được chữ ‘Anh’.
Lục Mang đặt Kiệt Bảo lên sofa, đe dọa: “Bé ngoan ở đây, không nên chạy loạn, cẩn thận có người giở trò xàm xỡ cậu.” Dứt lời, anh đi về phía cửa.
Ninh Trừng nhìn người đàn ông từng bước từng bước tiến về phía mình, cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, cô lùi về sau. Cửa đằng sau đã đóng, lùi một bước, lưng dựa vào cánh cửa. Liếc mắt, phía dưới cửa có một chiếc túi du lịch.
Trong đầu cô đột nhiên vụt qua hình ảnh xương vụn, tử thi, máu, tiếng thét chói tai của phụ nữ, thậm chí còn có tiếng khóc của trẻ con …
Xương người!
Ninh Trừng nhìn chằm chằm túi du lịch, chắc chắn trong đó không phải là quần áo, cô ngẫm nghĩ … Lẽ nào, người đàn ông này là … Trong đầu cô nhất thời không tìm ra được từ ngữ thích hợp.
Túi du lịch bị một đôi dài, trắng nõn xách lên, bên tai cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
“Lục Mang, không phải Lục Chanh. Cô tốt nghiệp tiểu học chưa?” Lục Mang đi tới trước mặt Ninh Trừng, một tay cầm túi du lịch, một tay chìa ra phía cô: “Chanh đưa tôi.”
“…” Ninh Trừng nhanh chóng giấu quả chanh ra đằng sau, “À … Tôi giúp anh rửa sạch. Chanh vừa hái trong vườn, tôi sợ không sạch. Cách rửa chanh của anh chắc chắn không chuyên nghiệp như nhà vườn chúng tôi.”
Ninh Trừng nhìn người đàn ông anh tuấn, cao lớn trước mắt. Làn da trắng một cách khác thường, anh mặc bộ áo khoác màu xám, áo sơ mi màu trắng, quần nỉ xám đậm.
Cô nhìn xung quanh căn hộ. Phòng khách rất lớn, trong phạm vi tầm mắt của cô chỉ một màu xám, chỉ khác nhau khu vực rộng hay hẹp, còn lại chẳng có gì khác biệt lớn.
Không biết có phải là do không có chiếc khăn quàng màu vàng chanh, hoặc cũng có thể là do màu sắc nội thất mà thời khắc này, gương mặt anh chỉ một màu trắng bệch, vẻ mặt không hồng hào, một màu trắng xám, tựa như dracula hút máu trong pháo đài cổ.
Tuy nhiên, đôi mắt hẹp dài kia tựa như hồ nước sâu thăm thẳm, con ngươi đen tuyền, lấp lánh chính là điểm sáng duy nhất trong thế giới trắng xám này.
Cặp mắt này khiến cho cô nhớ đến đôi mắt của rồng trong truyền thuyết. Thế nhưng, ánh mắt của anh phảng phất sự thờ ơ, không quan tâm đến tất thảy sự chuyển động của thế giới này. Anh hơi nhướn mắt nhìn về phía Ninh Trừng, ánh mắt tựa như có lực hút, bắn thẳng về hướng cô, như muốn tìm hiểu, nghiên cứu: Có loại cửa hàng đã giao tận nơi, còn cung cấp dịch vụ rửa sạch?
Ninh Trừng dĩ nhiên chẳng có ý tốt muốn tẩy rửa gì hết. Cô chỉ muốn điều tra xem người đàn ông này có phải là tên sát thủ biến thái giết người phân thây hay không. Vì vậy, cô muốn vào nhà bếp điều tra, tốt nhất còn tìm được cơ hội vào được phòng tắm và toilet.
Lục Mang rút tay về, nói đơn giản: “Trên tủ có bao tay, bao chân và khẩu trang.”
Nói xong anh cầm túi du lịch, xuyên qua phòng khách, tiến vào một trong ba căn phòng phía trong.
Ninh Trừng bước sâu vào bên trong, cố tình đưa mắt quan sát một căn phòng. Gian phòng đó rất lớn, trắng tinh, tựa như nhà xác, bên trong trống rỗng, chỉ có chiếc bàn dài đặt ở giữa.
Những điều này khác hẳn với bình thường khiến cô càng thêm hoài nghi, người đàn ông khẳng định không bình thường.
Ninh Trừng đi trở ra phòng khách, nhìn quanh quẩn tìm nhà bếp. Trên đường đi, cố cố tình đi thật chậm, đưa mắt quan sát căn hộ. Cô phải tìm ra được điểm khả nghi.
Nhà bếp không có xương, vết máu, hay da thịt nào lưu lại, ở đây rất sạch. Cô lại càng nghi ngờ. Có khi nào người đàn ông này giết người phân thây, sau đó vì muốn tiêu diệt chứng cứ nên đã cẩn thận xử lý, do vậy căn bếp này mới sạch hơn mức bình thường?
“Cô ở nhà bếp rửa chanh hay trồng chanh?” Trong phòng khách vang lên câu hỏi.
“Tôi rửa, rửa ngay đây!” Ninh Trừng mau chóng mở vòi nước, rửa qua rửa lại quả chanh cho thật sạch sẽ. Quả chanh được chùi rửa đến mức vàng chói mắt.
Màu sắc thật sự rất đẹp! Ninh Trừng thầm cảm thán.
Bởi vì nghề nghiệp pháp y thường tiếp xúc với người chết, nên cô thường sắm sửa cho mình những màu sáng, dần dần thích những màu sắc sặc sỡ này. Thích nhất là màu vàng cam của quả quýt, và màu vàng tươi của quả chanh.
Cô chuyên chú đến mức không biết đã thêm một người ở trong bếp.
Nhà bếp tuy rằng rất lớn nhưng sự tồn tại của người đàn ông này quá mạnh, anh ấy xuất hiện ở đâu, nơi đó nhanh chóng có sự biến hóa.
Ninh Trừng đưa mắt nhìn người đàn ông. Thấy anh mở cửa tủ lạnh. Đập vào mắt cô là mắt người, cô giật nảy mình, quả chanh rơi xuống bồn rửa.
Nước vẫn chảy ào ào, chảy được một lúc thì ngừng lại, thay thế bằng âm thanh của anh: “Không phải cô nên đi rồi ư?”
Ninh Trừng tỉnh người, phát hiện anh đi đến phía sau cô từ khi nào; tay cầm quả chanh, tay khóa vòi nước.
Anh đứng sát bên cô, cô cảm giác tất cả lỗ chân lông của mình đều mở lớn, hơi lạnh từ đâu thổi tới, xuyên qua lỗ chân lông, ùa vào cơ thể cô.
Thân thể run lạnh, lùi sang một bên, tránh thân hình cao to của anh: “Có có … tôi đi ngay đây. Anh cứ từ từ thưởng thức.”
Nói xong, cô vội vàng đi khỏi nhà bếp.
Ninh Trừng chạy ra phòng khách, cửa vẫn mở, cô lao ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, biến khỏi nơi khủng khiếp này.
Cô lao xuống lầu, tay rút điện thoại chuẩn bị ấn phím, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cô đột nhiên nhớ ra hôm qua Lâm Khiếu Ba có nhắn tin cho cô. Anh ta là đội phó đội hình sự, gọi cho anh ta là thích hợp nhất. Cô cấp tốc gọi cho Lâm Khiếu Ba.
Chuông reo hai lần liền có người nhận: “Ninh Trừng?” Ngữ khí của anh ta có hơi bất ngờ.
“Đúng! Đội phó Lâm, là tôi. Tôi muốn báo cảnh sát!” Ninh Trừng thuật lại những gì vừa trải qua, bao gồm cả địa chỉ.
Lâm Khiếu Ba khuyên nhủ cô không cần quá sợ hãi, chú ý an toàn, cũng đừng manh động. Anh ta sẽ cho người qua đó ngay lập tức.
Ninh Trừng không cảm thấy sợ, thậm chí còn có cảm giác hưng phấn. Cô đi giao hàng lại phát hiện ra được một tên sát thủ biến thái, cứu được tính mạng của bao nhiêu con người!
Cô trốn ở một góc dưới lầu, chờ Lâm Khiếu Ba dẫn người tới vây bắt hung thủ, thỉnh thoảng lại quan sát căn hộ, theo dõi.